Ánh Trăng Không Biết

Chương 53


Bạn đang đọc Ánh Trăng Không Biết – Chương 53


Sau hôm đó, Lâm Tiệt lén thêm Wechat của Dư Dạng.

Chớp mấy đã qua mấy ngày, tâm trạng Lâm Triệt khá tốt, cũng không nhắc chuyện của cậu ấy trước mặt cô nữa.
Lâm Chi tưởng Ôn Dụ khuyên bảo riêng hữu ích, trong lòng cũng vui vẻ nhưng Ôn Từ Thụ lại có hơi âu sầu.

Có lúc Ôn dụ nói chuyện với ông ông cũng xuất thần, đợi nói xong mới phản ứng lại.
Không chỉ có thế, không biết Dư Dạng đang bận cái gì mà hai hôm nay cũng không gặp cô, trong lòng cô rầu rĩ không thoải mái.
Lúc ăn cơm tối, Lâm Triệt vừa ăn vừa nói: “Chú Ôn, cuối tuần chú có nghỉ không ạ?”
Ôn Từ Thụ “hả” một tiếng, hoàn hồn nói: “Có nghỉ, hôm đó có chuyện gì sao con?”
Lâm Triệt lắc đầu, gắp đồ ăn cho ông nói: “Không ạ, là có một người bạn, cuối tuần anh ấy đến nhà mình.

Nghe nói chú thích chơi cờ vây nên muốn tìm chú xin chỉ bảo mấy bài.

Nếu chú không nghỉ thì con bảo anh ấy tuần sau quay lại.”
Bình thường thời gian rảnh của Ôn Từ Thụ đều chơi cờ phẩm trà, vừa nghe thấy có người muốn học cờ vây với mình bỗng chốc có hứng thú: “Được chứ, con bảo cậu ấy cứ đến là được, đến lúc đó bảo mẹ con chuẩn bị cơm nước, chú không đi đâu cả.”
“Ba, ba thật sự biết chơi cờ hả?” Cô chỉ nhớ hồi nhỏ Ôn Từ Thụ thường xuyên tìm ông cụ bên cạnh nhà đánh cờ, chỉ là kỹ năng đánh cờ thảm không chịu nổi.
Thật sự mà nói chỉ thuộc về kiểu vừa là gu vừa là thích chơi.
Lời này khiến Ôn Từ Thụ mất hứng, buông đũa xuống như là muốn chứng minh kỹ năng đánh cờ của mình vậy: “Ba con năm đó là cao thủ chơi cờ đấy, con không tin hai ba con mình đánh một ván.”
“Bỏ đi ạ.” Ôn Dụ nói: “Con không hiểu mấy cái này, con nhận thua.”
Cho dù có hiểu cô cũng không thể thắng ba cô, nếu không đêm nay hai cha con bọn họ ai cũng muốn ngủ nhưng ông tuyệt đối phải lôi kéo mình vĩnh viễn sánh cùng thiên địa* mới được.
(*Ý chỉ thời gian dài đằng đẵng.)
Ngày mốt chính là cuối tuần, Ôn Dụ đã bốn ngày không gặp bạn trai mình nên tối thứ bảy gọi video cho anh.
“Nhớ anh hả?” Dư Dạng hỏi.
Ôn Dụ nhìn anh chằm chằm, người ta nói đàn ông qua cảm giác mới mẻ sẽ vô tình cố ý xa cách.

Nghĩ đến tình trạng mấy hôm nay của Dư Dạng rất khó để cô không nghĩ nhiều.
“Có phải anh…”
Dư Dạng thấy cô có hơi không vui cũng biết mấy hôm nay anh có chuyện bận, không đi tìm cô.

Nghe cô nói được một nửa bèn lấp kín toàn bộ đường phần sau: “Rất yêu em, không chia tay, cũng sẽ không thay lòng đổi dạ.”
“……..”

“Ngốc.” Dư Dạng dở khóc dở cười, anh nói: “Anh đã nói có chuyện gì cũng không giấu em, hai hôm nay em sẽ biết.

Nay ngủ sớm một chút, mai anh đi tìm em.”
Ôn Dụ nói: “Vậy anh nói rồi đấy, gạt em hậu quả tự chịu.”
“Ừm, chắc chắn đi.” Anh cười có ý khác.
Hôm cuối tuần, bởi vì hẹn ra ngoài với Dư Dạng nên Ôn Dụ ăn sáng xong chạy lên phòng mình trang điểm, đợi cô thay quần áo xong rồi cầm túi chuẩn bị ra ngoài.
Ôn Từ Thụ thấy cô đặc biệt xinh đẹp thì nhướng mày: “Con đi đâu vậy?”
Ôn Dụ gần cái người xấu Dư Dạng nên nói dối với Ôn Từ Thụ mặt không đỏ tim không đập: “Con đi gặp bạn học cũ, trưa này sẽ không về ăn cơm.”
“Bạn học cũ gì!” Ôn Từ Thụ đứng dậy định truy hỏi, Lâm Chi nhìn thấy bèn kéo ông nói: “Con cũng lớn rồi, con bé gặp ai anh cũng không thể muốn quản được.

Ngồi xuống đi, em đi pha tách trà cho anh.”
Ôn Từ Thụ vẫn kiềm chế tính tình của mình trước mặt Lâm Chi, nhưng ông vẫn không yên lòng nhìn Ôn Dụ chằm chằm, còn Lâm Triệt thì gõ phím ở bên cạnh, không biết đang liên lạc với ai.
Ôn Dụ nói: “Ôi trời đồng chí Ôn, ba đừng lo lắng, tóm lại không phải người xấu.

Bọn con đã lâu cũng chưa gặp nhau, hôm nay gặp ôn chuyện mà thôi, con đi đây.”
Lúc Ôn Dụ đổi giày, không biết Lâm Triệt đã theo từ phòng khách ra đây khi nào.

Cách Ôn Dụ kéo cửa ra, nói với người bên trong: “Bạn con đến rồi, con đi ra ngoài mở cửa cho anh ấy.”
Nghe thấy bạn của Lâm Triệt đến, Ôn Từ Thụ tóm được cơ hồi bèn đi qua.

Chỉ là ánh mắt dừng trên Ôn Dụ đang đổi giày, thấy cô mặc ít, ngay cả áo khoác cũng không phải vải bông khiến Ôn Từ Thụ đau lòng.
Từ nhỏ đến lớn Ôn Dụ đã sợ nóng cũng sợ lạnh, mùa hè đã sớm mặc áo ngắn tay, mùa đồng đã mặc đồ bông từ lâu.
“Con mặc cái gì vậy, không hề chống lạnh tí nào.

Thành phố B không giống Tô Thành, bên ngoài âm mấy độ, con mặc như vậy tuyệt đối không được.”
Ôn Dụ đi giày, đứng dậy nhìn ông nói: “Ba, con đâu đi dạo linh tinh trên đường đâu, trong xe và trong tiệm thậm chí trung tâm thương mại cũng có lò sưởi, mặc như này không lạnh.”
Cô vừa mới nói xong, Lâm Triệt hô một tiếng quay về.

Hai cha con đồng thời quay đầu lại cũng đồng thời ngơ ngác.

Ôn Từ Thụ phản ứng trước, ông cười nghênh đón: “Con là bạn của Tiểu Triệt hả? Trông không giống bạn học lắm, bên ngoài lạnh vào nhà trước đi.”
“Anh ấy không phải bạn học của con.” Lâm Triệt nói.

“Chào chú, cháu tên Dư Dạng, là bạn…!là bạn của Lâm Triệt ạ.” Lúc Dư Dạng tự giới thiệu phần sau nói vô cùng nặng.
Ôn Dụ và Ôn Từ Thụ gần như cùng mở to mắt, rất lâu mới phản ứng lại.

Lại thấy hai tay Dư Dạng đầy ắp quà, ngay cả trong tay Lâm Triệt cũng vậy, đồ bên trên không cần nhìn cũng biết nó là một số thứ quý giá.
Ôn Từ Thụ và Lâm Chi nhìn anh đặt một đống đồ xuống, bốn mắt nhìn nhau.

Lâm Chi xấu hổ cười cười, bà ấy thật sự cho rằng người này là bạn con trai mình bèn quay đầu lại nói với Dư Dạng: “Sao cháu mang nhiều đồ vậy, bạn khác của Tiểu Triệt cũng thường đến nhà chúng ta chơi, dì đều xem mấy đứa là con trai mình, không cần mang nhiều đồ như vậy đâu.”
Dư Dạng lễ phép cười nói: “Không không, cần ạ.

Lần đầu tiên đến thăm nhà những món này chỉ là đồ nhỏ, cháu vẫn phải xin chú dì đừng ghét bỏ.”
Anh nghĩ đến cái gì bèn lấy một cái hộp quà bằng gỗ, bên trên không trang trí quá lộng lẫy nhưng chất lượng nhìn rất đắt.

Anh mở ra, bên trong đều là lá trà.

Ôn Từ Thụ là người yêu trà, chỉ xem đồ thôi cũng biết đây là trà tốt giá trị xa xỉ.
“Chú, đồ khác ngược lại không có gì ạ, chỉ là cháu nghe nói chú yêu trà.

Đây là trà ngon ông nội cháu cất giữ, để mấy năm rồi ạ, không có người yêu trà thưởng thức thật lãng phí.

Chú phẩm chất thanh cao như vậy nhất định có thể phát huy tác dụng lớn nhất của nó.”
Ôn Từ Thụ bị trà và lời ngon ngọt của Dư Dạng khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ.

Ông cười đi vỗ lưng Dư Dạng nói: “Đứa nhỏ này ha ha biết ăn nói hiểu chuyện, không biết còn tưởng con rể đi gặp ba vợ cầm lễ lớn như vậy ấy.”
Ôn Dụ không nói gì ra ngoài nữa, cô cúi đầu chột dạ đóng cửa lại, lại yên lặng híp mắt nhìn Lâm Triệt.
Hai chị em dùng vẻ mặt nói chuyện.
Ôn Dụ: Chuyện của em?
Lâm Triệt lắc đầu, nhìn cô cười khúc khích: Em đây là đang giúp anh chị.
Ôn Dụ: À, chị cảm ơn em.
Lâm Triệt: Không cần cảm ơn ạ.
Ôn Dụ liếc mắt sang chỗ khác, nghĩ thầm, cô nói có chỗ sai sai mà.


Lâm Triệt và Dư Dạng lén lút chắc chắn là có giao dịch nhỏ sau lưng cô.

Cô kiềm chế không cần hỏi cũng có thể đoán được, một cái là anh giúp mình giải quyết chuyện trường học, một cái là dẫn anh đến nhà.
Dư Dạng và Ôn Từ Thụ nói chuyện rất ăn ý.

Từ khi anh vào hai người vẫn tán gẫu.

Từ phẩm trà cho đến sự nghiệp, lại chuyển đến đánh cờ, càng nói Ôn Từ Thụ lại càng hưng phấn, vỗ đùi nói: “Đi, chú cháu ta đi đánh cờ.”
Dư Dạng gật đầu đáp: “Vâng chú.”
Trong lòng Ôn Dụ nói: Còn chú cháu ta, y như hai bố con vậy.
Bọn họ ngồi ở thư phòng đến buổi trưa, trong thư phòng đầy tiếng nói tiếng cười.

Tiếng cười của Ôn Từ Thụ thỉnh thoảng vang lên, Lâm Triệt tò mò hai người họ đang làm cái gì bèn theo vào xem.
Phòng khách giờ chỉ có Ôn Dụ và Lâm Chi.
Lâm Chi không nhìn ra cái gì cả, bà ấy đang nhìn đồ Dư Dạng mang đến.

Bà nhìn ra được sự khác thường bèn đi qua nhìn kỹ hơn, cái liếc mắt này bỗng chốc nhíu mày nói: “Trời ơi, bây giờ cậu ấy đi ra nhà mình không thể nhận được, món đồ này quá quý.”
Ôn Dụ đi qua xem, ăn dâu tây rồi nói: “Không cần đâu dì, giữ lại đi.

Anh ấy tặng mọi người cứ nhận đi ạ.”
“Hả?” Lâm Chi ngạc nhiên rồi xua tay nói: “Không được, rất quý, chúng ta không thể nhận được.”
Nếu thật sự là bạn bè bình thường đến nhà quả thực không thể nhận.

Ôn Dụ nhai đồ ăn trong miệng xong rồi nói với Lâm Chi: “Thực ra anh ấy là bạn trai con.”
“Cái gì!” Chút ngạc nhiên trong mắt Lâm Chi hoàn toàn biến thành sững sờ, bà ấy ngồi xuống bên cạnh Ôn Dụ, nhìn về phía thư phòng nói: “Cậu ấy…” Lại nghĩ đến nhìn anh không cùng tuổi với Lâm Triệt, các mặt khác bao gồm ăn nói cũng xuất sắc, lúc này mới từ từ nói: “Vậy ba con có biết không?”
“Chắc là không biết ạ.”
Dù sao cô vẫn chưa thừa nhận.
Lâm Chi biết tính Ôn Từ Thụ, cũng biết ông không muốn để Ôn Dụ yêu đương bây giờ bèn nói với Ôn Dụ: “Vậy dì không nói cho ông ấy biết trước, đợi hai đứa bàn bạc xong thì tự mình nói với ông ấy nhé.

Nhưng nếu như vậy, vậy dì phải đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nếu không thì khiến người ta cảm thấy nhà mình không tốt khi lần đầu tiên người ta đến nhà mình.”

Khỏi phải nói Ôn Từ Thụ có bao nhiêu thích thú khi chơi cờ với Dư Dạng, mãi đến khi nấu cơm trưa xong, Lâm Chi đi gọi hai lần mới lôi được người ra ăn cơm.
“Tiểu Triệt đi lấy rượu chú để ở tủ rượu ra đây.

Hôm nay anh vui, nhất định phải uống mấy ly với Tiểu Dạng.”
Ôn Dụ thấy ông rót một ly lại một ly rồi ông cạn sạch, Dư Dạng đương nhiên cũng theo đó cạn sạch.


Bỗng chốc cô nhíu mày: “Ba, ba lớn tuổi rồi, mặc dù xương cốt cơ thể còn khoẻ mạnh, nhưng cũng đừng uống nhiều rượu như vậy, ai biết uống xong có tổn thương đến cơ thể hay không.”
Huống hồ đó chính là rượu đế mấy chục độ.
Ôn Từ Thụ xua tay nói: “Không sao, hôm nay ba vui, uống nhiều một chút có làm sao, con ăn của con đi, đừng quản chuyện giữa đàn ông bọn ba.”
Ôn Dụ thấy ông còn chưa uống nhiều mà nói chuyện đã bắt đầu mất điệu.

Thấy ông không nghe mình còn kiên quyết lôi kéo Dư Dạng uống.

Ôn Dụ nhìn Lâm Chi, bà ấy thu được tín hiệu ánh mắt của cô bèn lườm Ôn Từ Thụ.
Ôn Từ Thụ cũng không dám làm như ban nãy nữa, cuối cùng ông rót cho Dư Dạng một ly, nâng cốc rồi mới bỏ rượu xuống.
“Ôi trời chú đã kết hôn không thể so được với mấy đứa trẻ bọn cháu.

Chú không uống được cũng không sao, Tiểu Dạng cháu nhân lúc còn chưa lĩnh chứng mau mau làm càn một chút trước đi, nếu không thì sau này không có cơ hội đâu.”
Còn chưa đợi Dư Dạng bắt đầu làm càn thì đã bị Ôn Dụ bóp chết.

Cô không nói hai lời lấy ly rượu của Dư Dạng đang để ở bên cạnh đặt sang chỗ mình.

Không nói lời nào nhưng lực uy hiếp có thể so với núi lửa phun trào.
Dư Dạng nào dám động đậy nữa, anh nhìn Ôn Dụ, ánh mắt loé lên như đang cười.

Những hành động này bị Ôn Từ Thụ nhìn thấy hết, ông xua tay nói: “Vốn tưởng con gái bảo bối của tôi dịu dàng ngoan ngoãn, sau này tìm bạn trai sẽ chịu thiệt, bây giờ xem ra…!lo lắng của tôi là dư thừa.”
Dư Dạng nào dám nói chữ không trước mặt cô.
Ôn Từ Thụ vừa dứt lời, bốn người còn lại đồng thời nhìn về phía ông.

Ai ai cũng giật mình, ông dòm bốn người này một vòng, nhíu mày: “Ánh mắt của mọi người là gì đấy?”
“Ba, ba biết từ khi nào?”
Ôn Từ Thụ cười gằn: “Ba con không ngốc cũng không mù, chút tâm tư nhỏ đấy của hai đứa sao ba có thể…!ơ không đúng.” Ông nhìn về phía Lâm Triệt nói: “Con cũng biết?”
Lâm Triệt nói thẳng: “Mấy hôm trước chị con nói cho con biết.”
Ôn Từ Thụ như bị trúng một ngàn nhát dao, theo đó nhìn về phía Lâm Chi: “Chẳng lẽ con bé cũng nói cho em biết rồi?”
“Cái này…” Lâm Chi ấp úng không nói, nhưng sự thật đã chứng minh.
Ôn Từ Thụ chống đầu, buông đũa, trong lòng cực kỳ bi thương: “Được rồi, con gái tôi yêu đương, cả đám ai ai cũng biết, mẹ con bé cũng biết phải không.

Không ngờ có mỗi mình tôi không biết, cả đám ai ai cũng giấu tôi.”
“Không ăn nữa.” Ôn Từ Thụ đứng dậy rời đi, bóng lưng cực kỳ bị tổn thương.
Ôn Dụ nhìn ông gọi một tiếng: “Ba!”
Lâm Chi buông đũa nói với bọn họ: “Mấy đứa ăn tiếp đi, dì đi xem ông ấy.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.