Ánh Trăng Không Biết

Chương 4: Vụng Trộm


Bạn đang đọc Ánh Trăng Không Biết – Chương 4: Vụng Trộm


Chuyện Dư Dạng chuyển trường đã có rất nhiều tin đồn trong trường, trong đó có những lời đồn về học sinh có “vết xấu” biến hoá nhanh chóng đi vào lớp trọng điểm, khiến cho mọi người đều tin cậu là người có quan hệ.
Giáo viên tiếng Anh vừa mới ra khỏi phòng học, Khương Tinh ôm lấy hai cốc nước, “Ôn Ôn, đi, dẫn cậu đi cướp nước.”
Tình bạn của con gái ngay từ khoảnh khắc thành lập luôn rất kỳ quái, người bên ngoài nhìn vào thấy hai con người với tính cách vô cùng khác nhau nhưng lại rất ăn ý.
Mỗi tầng chỉ có 2 máy nước, đợi hai người chạy tới xếp hàng cũng không quá lâu.

Khương Tinh ôm cánh tay Ôn Dụ, dựa vào cô thở hổn hển: “Vị trí của máy nước này rất bất lợi với bọn mình.”
“Cậu nghỉ ngơi một lát đi, mình đi lấy.”
Khương Tinh đưa cái ly cho cô: “Yêu cậu.”
“Tớ nghe nói hôm qua ngày đầu tiên phân ban, Dư Dạng ở lớp 3 cách vách đã đối nghịch với Trương Vệ Quốc.”
“Thật hay giả vậy?” Người đó kinh ngạc nói: “Thầy Trương tốt như vậy, còn có thể chịu cơn tức này, quả nhiên người có quan hệ có khác.”
Xếp hàng lấy nước khá nhanh, đợi đến lượt Ôn Dụ, cô đặt mạnh cái cốc giữ nhiệt lên máy nước, liếc xéo hai người ở đằng sau, dáng vẻ muốn mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói gì mà nhận lấy nước.
Đợi lấy nước xong quay về, Khương Tinh luôn cảm thấy Ôn Dụ có hơi không thích hợp.

Cô ấy quay đầu lại nhìn đằng sau, chỉ nhìn thấy hai cô gái kia đang nhìn hai cô, phát hiện bản thân quay đầu lại thì vội vàng rời đi.
Khương Tinh không hiểu ra sao.
“Ôn Ôn cậu ngẩn người gì vậy?”
Ôn Dụ lắc đầu: “Có cái đề mãi vẫn chưa giải ra.”
“Đề Toán hả?”
Ôn Dụ thuận miệng nói, cô nhìn dáng vẻ muốn giải giúp mình của Khương Tinh, buồn cười, “Đề Vật lý.”
“Vậy tớ không giúp được rồi.”
Hai cô vào lớp từ cửa sau phát hiện có một đám người đang vây quanh ở cửa trước, bên đó đang thảo luận sôi nổi, Khương Tinh thích náo nhiệt nên cô ấy đưa cốc giữ nhiệt cho Ôn Dụ.
“Ôn Ôn cậu về đợi tớ, tớ qua nghe ngóng một chút.”
Ôn Dụ gật gật đầu, ánh mắt của cô tìm về phía hàng cuối cùng.

Dư Dạng với dáng vẻ ngăn cách thế giới đang ngồi ở đó cúi đầu như đang chơi game nào đó.
Đợi Ôn Dụ dần dần đi tới, Dư Dạng đúng lúc thua ván game kia.


Cậu ném điện thoại lên trên bàn, Ôn Dụ nhìn thấy rõ cậu chơi cái gì, rủ mắt cười nhạt.
Đấu địa chủ à.
Còn thua hơn 6 vạn hạt đậu.
Dư Dạng tháo tai nghe ra, thấy Ôn Dụ đang nhìn chằm chằm vào chiến tích thảm bại của cậu, khoé miệng còn lưu lại ý cười nhạt, cậu thua nhiều ván liên tiếp bèn dịch điện thoại về phía Ôn Dụ.
“Biết chơi không, chơi giúp tôi một ván.”
“Mình…”
Dư Dạng vừa định nói không biết chơi thì thôi, Ôn Dụ đã quay điện thoại cậu sang hướng khác, chơi ván mới.
Lúc lần mò điện thoại cô đã phát hiện ra, Dư Dạng mới chơi không bao lâu, nhưng hạt đậu hệ thống tặng đã không đủ cho cậu thua nữa, cô giúp Dư Dạng thắng gần 20 vạn hạt đậu.
Vốn dĩ Dư Dạng chỉ hơi buồn bực vì thua, muốn ném cho người khác thử xem, không ngờ cô bạn ngồi bàn trước lại lợi hại như vậy.
“Cậu giỏi ghê.”
Lời khen này đơn giản đến không thể đơn giản hơn, giống như ông trời ban tặng cho cô, khiến lòng cô hồi lâu không thể bình tĩnh lại được.
Khương Tinh cầm tờ giấy chạy về, ánh mắt tràn đầy sùng bái nhìn Ôn Dụ chằm chằm.

Cô ấy kéo tay Ôn Dụ một cách khoa trương nói: “Ôn Ôn, cậu lợi hại quá, cậu đứng thứ 2 trong lớp mình đấy.”
“Vậy à.” Quả nhiên, Ôn Dụ cũng không có phản ứng quá lớn, cô bình tĩnh nhận lấy phiếu điểm nhìn.
Đứng đầu, Chu Kiến Kiến.
Thứ hai, Ôn Dụ.
Thứ ba…!Đầu ngón tay Ôn Dụ dừng lại vài giây ở cái tên phía dưới cô, sau đó cô lại nhìn lướt qua đối chiếu các mục điểm, tổng điểm môn tự nhiên của Dư Dạng là điểm tuyệt đối.
Mà điểm môn Văn và Toán cũng cao hơn cô với Chu Kiến Kiến đứng đầu, duy chỉ có mỗi tiếng Anh, mặc dù không tính là kém nhưng so với những điểm số môn khác thì học lệch nghiêm trọng.
Sau khi phát điểm số, tổng điểm toàn trường được dán lên cột điểm của trường vào trưa hôm đó, mà tin đồn Dư Dạng có quan hệ cũng tự sụp đổ.
Sau khi tan học, Lương Diên dẫn Tần Cố chạy qua mấy lớp đến cửa sau lớp 3 đợi người.

Ai ngờ đúng lúc gặp giáo viên tiếng Anh dạy tiết cuối cùng dạy quá giờ, vì thế Lương Diên rất thân thiết nhắc nhở một câu, “Báo cáo cô, tan học rồi ạ.”
Giáo viên tiếng Anh lườm Lương Diên, thu sách lại: “Hôm nay giảng đến đây thôi.” Sau khi đóng sách lại, bà ấy cầm đề thi đấu Vật lý thu được, nén cơn giận trong lòng nhìn về phía Dư Dạng: “Chủ nhân của cái này sáng mai trước tiết 2 đến gặp tôi, tan học.”
Giáo viên tiếng Anh đi ngang qua cửa sau, Lương Diên lên tiếng chào thì nhận được cái lườm.


Cậu ta cười hì hì nói với Tần Cố: “Cô lườm cậu đấy.”
Tần Cố: “……..”
Sau khi nhìn thấy Tần Cố, Ôn Dụ phát hiện đôi mắt của Khương Tinh đều sáng lên.

Cô ấy nắm lấy cổ tay Ôn Dụ đi ra ngoài cửa, ngay cả đi cũng trở nên thục nữ.
Khương Tinh chào Tần Cố bị Lương Diên câu bả vai như người anh em, “Tớ nói hôm nay Khương Tinh Tinh uống nhầm thuốc mà, nói chuyện có hơi bình thường.”
“Tớ, cậu lớn…” Khương Tinh nuốt xuống lời thô tục, vỗ mạnh vào tay cậu ta: “Bỏ ra cho tớ!”
Giãy dụa không có kết quả, cô nàng la to: “Ôn Ôn cứu tớ, đánh cháu trai này giúp tớ với.”
Lương Diên kéo Khương Tinh chạy ra ngoài, cậu ta nói với Ôn Dụ: “Ôn Dụ cậu không cần để ý cô ấy, cô ấy bị điên á.

Tớ đi trừng trị cô ấy một chút, cậu ngoan ngoãn đi theo hai người bọn họ nhé, đợi bọn tớ ở cổng.”
Đây là lần đầu tiên Ôn Dụ nếm thử cảm giác có bạn bên cạnh từ sau khi chuyển đến trường Trung học phụ thuộc, bình thường sau khi cô tan học đều đi thẳng về nhà, lúc này ——
Cô nhìn về phía Tần Cố chẳng hề quen, xấu hổ cười cười.

Đang lúc cô trăm mối tơ vò rối rắm có nên chào hỏi hay không thì sau lưng có giọng nói trong veo vang lên, cô bất giác đứng thẳng người lên.
“Cậu quen chó Lương Diên?”
Dư Dạng cảm thấy người ngồi bàn trước quen mắt nhưng lại không nhớ ra là gặp ở đâu.

Nhưng mới nãy thấy cô và Lương Diên đứng nói chuyện với nhau lại có hơi ấn tượng, không nhớ rõ nên không dám nhận.
Cậu ấy không nhớ mình…
Nhưng ngẫm lại lại cảm thấy buồn cười, tại sao cậu ấy lại phải nhớ chứ? Đối với cậu ấy mà nói, bản thân chẳng qua chỉ là người xa lạ từng gặp mặt một lần giữa dòng đời mà thôi.
Ôn Dụ xoay đầu sang bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Không tính là quen, tuần trước có gặp ở phố cổ Đức Đông.”
“Ồ.”
Giây phút sau cậu lại nói: “Nhớ ra rồi.”
Ôn Dụ ngẩng đầu lên lần nữa, cô đứng bên cạnh Dư Dạng, ngay cả hành lang họ đi cùng nhau cũng bị trộn lẫn với cái nóng của mùa hè.


Cô nghĩ, thì ra nghĩ đến thiên đường, nghĩ đến địa ngục là tư vị này.
Phố cổ Đức Đông đúng lúc tiện đường về phía nhà Dư Dạng, mấy người rẽ đường ở bến xe bus, Lương Diên vỗ vỗ bả vai Dư Dạng, đẩy cậu về phía Ôn Dụ.
“Cậu và Ôn Dụ tiện đường, bọn tớ đi đây.”
Khương Tinh có hơi không xem trọng lắm với sự sắp xếp này, bảo Ôn Dụ đi cùng Dư Dạng có khác gì cừu vào miệng hổ.

Cô ấy định nói chuyện thì Lương Diên tóm lấy cổ áo cô ấy kéo đến chỗ xe bus về nhà.
Đợi người đi hết, Ôn Dụ không khỏi có hơi căng thẳng.

Cô không hiểu nguồn gốc của những cảm xúc này là gì, rõ ràng trong trạm còn rất nhiều người đang đợi xe bus, nhưng đối với cô bây giờ mà nói, không khác gì đang đứng một mình với bọn họ.
Xe bus tới rất nhanh, Ôn Dụ chỉ dám đi đằng sau Dư Dạng.

Dư Dạng đi tới ghế sau xe bus ngồi xuống, chờ cậu ngồi vào bên trong cũng không thấy người đằng sau bèn ngẩng đầu nhìn đằng trước.
Ôn Dụ lúc này đang đứng ở cửa sau suy nghĩ có nên đi qua ngồi hay không, bị ánh mắt nóng rực của cậu nhìn chằm chằm, cô bất giác đứng thẳng, trong mắt cậu như mang theo nghi vấn hỏi cô, cậu có ngồi hay không.
Ôn Dụ cúi đầu ngồi xuống.
“Ôn Dụ.”
Ôn Dụ đột nhiên quay đầu lại: “Ở…”
Đối với sự phản ứng quá mức ngạc nhiên của cô, Dư Dạng thiếu chút nữa cho rằng có phải cậu gọi nhầm tên rồi không.
“Tôi ngủ một lát, đến trạm đường Hoài Thuỷ Đông thì gọi tôi.” Nói xong cậu nhét tai nghe vào rồi ngủ.
Có câu nói này của Dư Dạng, Ôn Dụ đều nhìn điểm trạm dọc đường.

Mỗi lần dừng trạm, trong đầu cô đều luyện tập một lần: “Dư Dạng, đến trạm rồi.”
Luyện cả đoạn đường, cái loa trên xe bus bắt đầu kêu [Trạm dừng kế tiếp, trạm đường Hoài Thuỷ Đông.]
Ôn Dụ căng thẳng nhìn sang người đang ngủ say bên cạnh, nhẹ nhàng giơ tay lên.

Đang lúc cô rối rắm mở miệng thì Dư Dạng mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn về phía Ôn Dụ, lại rút tai nghe ra, hỏi: “Đến đâu rồi?”
“Kế tiếp, trạm kế tiếp là đến rồi.”
“Ừm.”
Xe bus nhanh chóng đến trạm, sau khi Dư Dạng xuống xe cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi trạm.

Cậu không biết rằng cô gái trong xe không hề rời mắt khỏi cửa kính xe cho đến khi không thể nhìn thấy bóng lưng cậu nữa.

Đi ngang qua cửa siêu thị, Dư Dạng đi vào mua chút kẹo cao su.

Lúc cậu đi ra đã có một nhóm con trai trạc tuổi cậu đứng ở ngoài cửa, cậu con trai cầm đầu nhìn thấy cậu thì sắc mặt tối sầm, cầm điếu thuốc trên miệng ra.
Sau khi Dư Dạng nhìn thấy thì lờ đi, bóc viên kẹo cao su ra nhét vào miệng, cất mấy viên còn lại vào túi áo rồi xoay người rời khỏi cửa siêu thị.
“Mày mù à?” Cậu con trai cầm đầu mở miệng.
Dư Dạng không thèm nhìn mà rời đi, điều này khiến cho cái người mắng cậu rất khó chịu, tiến lên muốn kéo cậu lại nhưng bị Dư Dạng xoay người né tránh.
“Dư Dạng, mẹ kiếp ông cụ mày.”
Dư Dạng cong môi lộ ra nụ cười: “Dư Lâm, những lời này không bằng mày nói trước mặt ông cụ, để ông ấy khen mày là em trai tốt của tao.”
“Mẹ nó ai là em trai mày, mày là cái thứ tạp chủng bên ngoài của ba tao, mày mà cũng xứng làm anh tao?”
Sắc mặt Dư Dạng lạnh lùng, không biết những lời khó nghe này cậu đã nghe từ miệng Dư Lâm bao nhiêu lần, nhưng dù cho cậu ta mắng khó nghe hơn nữa, cậu có thể làm được gì.
Dư Lâm thấy cậu không trả lời, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu sảng khoái, chỉ cần có thể làm cho Dư Dạng không thoải mái, cậu ta liền vui vẻ, cho nên dăm ba câu đều là châm chọc: “Cũng chỉ có mỗi ông nội là che chở mày, người khác mà biết được mày làm sao vào cửa nhà họ Dư thì có ai tôn trọng mày sao, cho dù đánh nhau với tao thì đến cuối cùng mày cũng phải cút ra khỏi Nhị Trung, mày lấy cái gì mà đòi so với tao, đòi vượt qua tao.”
Trong lúc im ắng, Dư Dạng siết chặt nắm đấm, khớp xương ở đầu ngón tay phát ra tiếng vang lộp cộp nhưng cậu nghĩ đến lát nữa còn phải quay về nhà ông nội nên chút xúc động này cũng nhịn lại.
“Ba ngày hai bữa khóc lóc om sòm một lần, chó điên cũng không thèm cắn mày.” Dư Dạng thả lỏng nắm đấm, khó chịu lên tiếng lảng tránh cậu ta.
“Mẹ mày là người thứ ba, mày cũng…” Không đợi Dư Lâm nói xong, một nắm đấm của Dư Dạng đập thẳng vào mặt cậu ta.

Dư Lâm không có phòng bị gì bị nắm đấm mạnh mẽ của cậu làm cho lảo đảo sang một bên.

Nếu không phải có người bạn bên cạnh cậu ta nhanh tay đỡ lấy thì với cái lực như vừa rồi, đoán chừng cậu ta đã ngã lăn xuống đất.
“Đệt mẹ, Dư Dạng!” Dư Lâm chửi xong cảm thấy trong miệng có mùi tanh, nhổ nước miếng mang theo máu ra.

Cậu ta thân là cậu ấm cả ngày quen được nuông chiều, nào chịu uất ức ăn một đấm không.
“Ngây người làm cái gì, đánh nó cho tao.”
Không phải những người này không biết thủ đoạn đánh nhau của Dư Dạng tàn nhẫn như thế nào, thấy cậy yếu không địch lại mạnh nhưng dáng vẻ vẫn bình tĩnh, những người này đột nhiên cảm thấy có hơi sợ hãi.
“Tao không tin, một mình nó có thể chống trời.” Một người tự nhận là anh em rất tốt của Dư Lâm, xắn tay áo lên định đánh Dư Dạng.
Dư Dạng thường xuyên đánh nhau và chưa hề thua trận nào đánh cậu ta dễ như trở bàn tay, cậu con trai đó bị Dư Dạng cầm cánh tay kéo ra sau, cậu ta bị đau gào khóc kêu la.

Có hai người đi đến hỗ trợ kết quả bị Dư Dạng đá một cước vào cái người đang ở trong tay, hai người kia sợ tới mức né sang một bên.
Mấy người này bề ngoài cao lớn, to con nhưng thực tế mỗi cú đấm, cú đánh này, Dư Dạng không dùng lực mấy nhưng đám người này đều té xuống đất, gào thét.
“Ôi trời, sao lại xảy ra chuyện này.” Bà chủ siêu thị nghe thấy động tĩnh thì đi ra thấy cảnh này, bị doạ cho sợ.
Dư Dạng lại nhét một viên kẹo cao su vào miệng, phủi phủi bụi dính trên người, rủ mắt nhìn Dư Lâm không chịu tội gì, cảnh cáo: “Ở Nhị Trung học cho tốt, làm con trai ngoan của nhà mày, bớt chọc giận người mày không nên dây vào đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.