Ánh Trăng Không Biết

Chương 3: Phân Ban


Bạn đang đọc Ánh Trăng Không Biết – Chương 3: Phân Ban


Hôm sau, trường Trung học phụ thuộc khai giảng.

Ôn Dụ dậy vô cùng sớm, cô mới vừa mở cửa phòng ngủ đã ngửi thấy mùi thơm ngát, Ôn Vân Thư sáng sớm đã dậy nấu cơm, đến bây giờ vẫn còn đang bận việc trong phòng bếp.
“Dậy rồi à.” Không biết Trình Hoài Sâm về từ khi nào mà giờ đang ngồi lựa dâu tây ở trên sofa.
Ánh mắt Ôn Dụ sáng ngời, “Anh họ, sao anh về rồi?”
Trình Hoài Sâm để dâu tây đã lựa xong ở bên cạnh, vỗ vỗ sofa bảo cô qua đây ăn, “Ngày đầu tiên khai giảng nên khá nhiều người, sợ em chen chúc không lên xe bus được, nghĩ đi nghĩ lại nên vẫn đưa em đi.”
Ôn Dụ đang cầm dâu tây cười cười: “Cảm ơn anh họ.”
“Con bé ngốc.” Trình Hoài Sâm dựa vào sofa: “Đúng rồi, em đã suy nghĩ xong muốn học gì chưa?”
Cô lắc lắc đầu.
Ăn sáng xong, Trình Hoài Sâm lái xe đưa cô đến trường.

Trường Trung học phụ thuộc được xem như là trường cấp 3 hàng đầu ở thành phố B, khu trường mới được xây dựng trong 2 năm này.

Hiện tại chia thành hai khu, sau khi phân ban Tự nhiên Xã hội lớp 11 thì học sinh sẽ đến khu mới để học.
Tính tình Ôn Dụ ôn hoà, lại không thích nói chuyện.

Từ khi chuyển đến trường Trung học phụ thuộc, chỉ có lúc giáo viên nói thành tích mới có thể nhớ đến sự tồn tại của cô.
Ngày đầu tiên khai giảng nên mọi người trong lớp đều có hơi sôi nổi.

Vạn Sự Thông ở trong lớp đột nhiên chạy vào từ cửa sau, hai tay đập mạnh lên bàn cái “bốp” khiến ánh mắt của các bạn trong lớp đều nhìn về phía sau.
“Tiêu rồi tiêu rồi, chuyện lớn toàn trường! Tớ vừa mới nghe thấy lão Lưu và lão Trương của ban Tự nhiên nói chuyện với nhau, học kỳ này có một tổ tông chuyển đến trường mình.”
Giọng điệu nói chuyện của Vạn Sự Thông du dương phập phồng khiến cho tim của không ít bạn học ngứa ngáy, bắt đầu giục cậu ta nói tiếp.
Duy chỉ có mỗi Ôn Dụ vẫn không có hứng thú với chuyện này.

Châu Thư Tình ngồi cùng bàn với cô bây giờ cũng coi như là người tương đối dễ sống chung, thấy cô lấy bài thi Vật lý ra, rối rắm chọc chọc khuỷu tay cô.
“Ôn Dụ, cho tớ xem bài thi môn Toán của cậu với, tớ đối chiếu đáp án.”
Ôn Dụ tìm bài thi được phát ở học kỳ trước đưa cho cô ấy, trong lúc đó cô chỉ “ừm” một tiếng.


Tất cả mọi người đều biết cô rất hướng nội, trong lúc vô tình hay cố ý nói chuyện với cô có thể giảm sẽ giảm.
Vạn Sự Thông nói ở đằng sau: “Nhân vật nổi tiếng ở Nhị Trung còn có thể là ai chứ, Dư Dạng đó.”
“Dư Dạng chuyển đến trường bọn mình hả!?”
Ôn Dụ đang cúi đầu đột nhiên hơi nâng lên, động tác ở đầu ngón tay cũng theo đó mà dừng lại.

Bên tai cô là âm thanh thảo luận líu ríu của một đám người nhưng dừng lại trong lỗ tai cô chỉ có mỗi tên của Dư Dạng.
Châu Thư Tình thấy cô ngẩn người thì cảm thấy vô cùng hiếm lạ, cô ấy tò mò hỏi một câu: “Cậu quen Dư Dạng kia hả?”
Ôn Dụ hoàn hồn, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không quen, chỉ là có nghe qua.”
“Cũng phải, nhân vật giống như Dư Dạng, không muốn biết cũng khó.” Châu Thư Tình cảm thán: “Mặc dù cậu ta học giỏi tự nhiên nhưng con người cậu ta vừa lưu manh lại vừa ngông cuồng.

Tớ nghe nói sở dĩ lần này cậu ta chuyển trường là vì…”
Không đợi Châu Thư Tình nói xong, Vạn Sự Thông giống như cái loa nhỏ khiếp sợ hô to một tiếng ở bên cạnh: “Cậu ta thật sự đánh nhau ở Nhị Trung mới bị đuổi hả?”
“Nghe đồn là một mình cậu ta đánh một đám, còn đánh thắng biến thái nữa.”
Mọi người nghe xong lạnh run, Châu Thư Tình cúi đầu đối chiếu đáp án, cái miệng thì thầm như lẩm bẩm, hoặc như đang nói chuyện với Ôn Dụ: “Lấy thành tích tự nhiên của Dư Dạng thì 8% ở trong lớp trọng điểm ban Tự nhiên.

Học sinh tốt ở cùng lớp với cậu ta chắc rất thảm, học sinh tốt nào mà chịu sự oan ức này.”
Nói xong Châu Thư Tình mới lấy lại tinh thần, lại vội vàng nói: “Tớ không có ý nói cậu.”
“……Ừm”
Đợi đến tiết học cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm cầm theo bảng biểu phân ban Tự nhiên Xã hội đi vào, gọi lớp trưởng phát xuống, cả lớp lấy được bảng biểu bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Giáo viên chủ nhiệm gõ gõ lên bảng đen: “Cả lớp, yên lặng một chút.

Thứ 5 tuần này chúng ta phải thi phân ban Tự nhiên Xã hội, cuộc thi lần này đối với mấy em mà nói là chuyện rất quan trọng.

Bảng biểu này các em nhất định phải mang về nhà, trao đổi với ba mẹ xong, điền tên và chọn ban là có thể nộp lại.”
Ôn Dụ nhìn bảng biểu trong tay, trong lòng như đã có quyết định.

Cô không chút do dự chọn mục Tự nhiên và điền tên mình vào, bây giờ chỉ còn mỗi phần ký tên của ba mẹ.
Cô suy nghĩ, vẫn là quyết định về nói chuyện này cho Trần Thi Hoà và Ôn Từ Thụ biết.
Không đợi Ôn Dụ về đến nhà đã nghe thấy giọng hát của Châu Dung, có thể nói là đinh tai nhức óc, cách mấy bức tường cũng có thể nghe được.


Ôn Dụ biết bác không có ở nhà, bây giờ cô về khó tránh khỏi phải nghe mấy lời châm chọc của Châu Dung, vì thế Ôn Dụ quay đầu chạy lên mấy tầng.
Khu dân cư ở đây không quá cao, nhưng đều có ban công, bình thường ngoài những người sống ở tầng trên cùng dùng để phơi chăn gối đệm ra thì cũng không có ai lên đó nữa.
Bởi vì yên tĩnh nên chỗ này cũng thành nơi Ôn Dụ thường đến.
Ôn Từ Thụ chênh lệch múi giờ với cô, chắc bên kia trời còn chưa sáng, Ôn Dụ gửi tin nhắn Wechat trước: [Con chọn Tự nhiên.]
Dự đoán sẽ không nhận được câu trả lời, cô lại chưa từ bỏ ý định bèn gọi điện thoại cho Trần Thi Hoà.

Trần Thi Hoà nghe máy, chỉ là bên bà chắc cũng đang bận: “Sao vậy Ưu Ưu.”
“Mẹ con…”
Không đợi Ôn Dụ nói xong, Trần Thi Hoà đã chặn chủ đề, nói vài câu về chuyện công việc với đồng nghiệp của bà, sau đó mới phát giác nói: “Hửm? Cái gì, con nói đi.”
Ôn Dụ rủ mắt.
“Không có gì, mẹ bận đi.

Con nhớ mẹ nên muốn gọi điện thoại cho mẹ thôi.”
“Mẹ cũng nhớ con.” Trần Thi Hoà trả lời rất kiên định làm cho Ôn Dụ không tìm ra sơ hở, “Được rồi Ưu Ưu, mẹ phải bận rồi, đợi mẹ rảnh sẽ gọi video cho con.”
“Vâng.”
Nhưng mà khi nào rảnh là khi nào chứ?

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt cái đã đến cuộc thi.
Ôn Dụ đã nộp bảng biểu phân ban lên, lớp ban đầu cô học là ban Xã hội, giáo viên chủ nhiệm cũng thích cô, thấy cô điền Tự nhiên cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, chỉ dặn dò một câu “Thi cho tốt.”
Bình thường tốc độ giải đề của Ôn Dụ rất nhanh, thời gian cho một cuộc thi cũng đủ để cô làm hai ba bài thi, đợi cô làm đề xong, nhìn đồng hồ, thời gian chỉ mới qua một nửa.
Lại kiểm tra một lần nữa.
Cô ngồi trong phòng thi nhìn bài thi mấy lần như vậy thì giám thị mới mở miệng: “Đừng viết nữa, nộp bài thôi.”
Thi xong, Ôn Dụ thu dọn một chút đồ, xoay người đụng phải một cô gái rất lạ với cái đầu bông xù, vẻ mặt nhìn cô đầy sùng bái, khen ngợi.
Ôn Dụ không biết làm sao nên chỉ mỉm cười.
Bởi vì thời gian thi là vào thứ 5, buổi chiều các cô thi xong vẫn phải học tiếp.

Lúc Ôn Dụ xuống lầu, nghe thấy có người đang thảo luận với khí thế ngất trời, nhân vật chính trong chủ đề đó là Dư Dạng.

Cô cố ý thả chậm bước chân.
“Tao thật sự không ngờ Dư Dạng lại đẹp trai như vậy, quả thực còn đẹp trai hơn Tần Cố ở lớp bên cạnh, tao muốn đổi thần tượng.”
“Thôi đi má, người ta có thể trúng ý má sao.”
“Nghe nói học tự nhiên vô cùng trâu bò, mày thi cùng phòng với cậu ấy mau nói một chút xem!”
Cô gái đó suy nghĩ một hồi mới nói: “Không nhìn ra, cậu ấy làm bài thi xong liền ngủ, không có cảm giác của một học xuất sắc đâu.”
Ôn Dụ có hơi sa sút, nghĩ thầm, độ khó của bài thi tự nhiên lần này quả thực không cao, nhưng…
Cô thở dài.
Cậu ấy thật sự có thể vào lớp trọng điểm sao?
Đợi thứ 2 có danh sách phân ban, Ôn Dụ cố ý dậy rất sớm, tuỳ ý ăn hai miếng đồ ăn rồi vội vàng ra ngoài, xuống xe bus, cô chạy chậm một mạch đến nhìn danh sách.

Khi cô thuận theo tên của mình nhìn thấy cái tên cuối cùng của lớp 11-3 là Dư Dạng, trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng rơi xuống.
Sau khi biết được kết quả phân ban, trên đường Ôn Dụ đi tìm lớp khoé miệng đều cong lên.

Vì phòng ngừa học sinh mù đường giống như Ôn Dụ, sơ đồ phòng học đã được dán ở bên ngoài toà nhà dạy học của khu dạy học mới.
Tất cả các lớp học trước lớp 11 đều ở tầng 2, lớp 3 ở phía Đông, trên bản đồ có lời nhắc nhở ấm áp, đi cầu thang phía Đông sẽ gần hơn.
Ôn Dụ mới vừa bước vào cánh cửa của lớp 3, đột nhiên bị người phía sau đụng một cái làm cô lảo đảo hai bước về phía trước, mới vừa quay đầu lại, cô gái đụng cô vừa đỡ cô vừa nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tớ…”
“Là cậu à!” Ánh mắt cô bạn sáng ngời, trong mắt đầy sự sùng bái mà nắm tay cô tự giới thiệu: “Tớ tên Khương Tinh, Tinh trong vương tinh, nhưng cậu có thể gọi tớ là Tinh Tinh.”
Ôn Dụ mới cảm thấy quen mắt, bây giờ nhớ ra, hôm thi cô gặp được một cô gái rất kỳ lạ, thì ra là Khương Tinh.
“Xin chào, mình tên Ôn Dụ, Ôn trong dư ôn, Dụ trong nhà nhà đều biết.”
“Haha, thế giới cũng nhỏ quá đi.” Lương Diên đứng ở ngoài cửa nhìn hết cảnh vừa diễn ra, cậu ta liếc mắt một cái đã nhận ra Ôn Dụ.
Ôn Dụ quét mắt nhìn bên cạnh Lương Diên theo bản năng, không nhìn thấy bóng dáng ấy, tâm trạng có hơi phức tạp, không thể nói rõ là vui vẻ khi cậu không nhìn thấy sự chật vật của mình lúc nãy, hay là mất mát vì không nhìn thấy cậu.
“Hai cậu quen nhau?” Khương Tinh nhìn qua hai người hỏi.
Lương Diên: “Quen chứ, lúc đó…”
“Dừng lại!” Khương Tinh lườm một cái, kéo cánh tay Ôn Dụ lại, “Quen cậu rất xui xẻo, quay về lớp 7 của cậu đi, cách xa Ôn Dụ của bọn tớ ra một chút.”
Ôn Dụ cứ như vậy bị Khương Tinh kéo đến ngồi xuống hàng kế cuối cạnh cửa sổ.

Tính cách của Khương Tinh vô cùng nhiệt tình, hướng ngoại, đúng lúc bổ sung tính cách hướng nội của Ôn Dụ.
Bị Khương Tinh dẫn đi, chưa được một lúc cô đã hiểu ra mối quan hệ của cô ấy và Lương Diên.

Bọn họ là thanh mai trúc mã, nhà sống ở tầng trên tầng dưới, mọi người trong nhà đều quen biết, cho nên từ tiểu học đến cấp 3 bọn họ đều học chung một trường.
Ôn Dụ ngồi bên cạnh nghe Khương Tinh mắng Lương Diên từ đầu đến đuôi một lần, cuối cùng đưa ra kết luận, “Cậu ấy không có chút ưu điểm nào sao?”
“Có chứ.”
Khương Tinh nói: “Ánh mắt kết bạn của cậu ấy vẫn còn được.”

“Dư Dạng sao?” Có lẽ nghe quá nghiêm túc, bản thân Ôn Dụ cũng không ý thức được mà buột miệng nói ra.
“Cũng xem như vậy, nhưng Tần Cố…” Khương Tinh đang líu lo lại dừng lại, ngẫm kỹ lại thì hình như cô ấy không nhắc đến Dư Dạng, “Ôn Ôn, sao cậu lại biết Dư Dạng?”
“Mình.”
Bịch ——
Ngày đầu tiên phân đến lớp mới mọi người đều khá phấn khởi, đi vào trong lớp chiếm chỗ ngồi từ lâu.

Đợi lúc Dư Dạng rảo bước vào phòng học từ cửa sau, chỗ ngồi đã lác đác ngồi đầy, chỉ còn lại cái bàn trống hàng cuối cùng.
Cậu vừa mới đi đến chỗ ngồi, chợt nghe thấy có người thảo luận về cậu, thuận tay ném cái cặp lên trên bàn học, phát ra tiếng vang không nhỏ.

Nhìn thấy hai cô gái đằng trước quay đầu lại, cậu lại phản ứng không quá lớn mà kéo ghế ra ngồi xuống.
Đợi cậu lấy một viên kẹo cao su từ trong túi áo rồi bóc ra, hai người ở đằng trước vẫn đang nhìn cậu.
“Nhìn cái gì.”
Khương Tinh mở miệng trước: “Không có gì, ngây người.”
Ôn Dụ bị cô ấy kéo về, Khương Tinh quay đầu lại nhìn Dư Dạng, sau đó dùng cánh tay câu cổ Ôn Dụ rồi cúi xuống, nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Mặc dù tớ quen cậu ta từ cấp 2 nhưng cậu ta là người ngỗ nghịch, không chịu trói buộc, tính tình gàn dở.

Ngoài Lương Diên và Tần Cố ra, chưa từng thấy người khác ở chung với cậu ta, cho nên thấy mặt có thể trốn được thì trốn.”
Những lời chân thật này đè nặng trong lòng Ôn Dụ, Khương Tinh cũng buông cô ra một lúc lâu, mãi đến khi chuông vào lớp vang lên cô mới hoàn hồn.


Giáo viên chủ nhiệm là Trương Vệ Quốc, thích mặc áo sơmi trắng, cả ngày đều bưng tách trà, tính tình rất nhã nhặn, cũng là người có tính tình tốt nổi tiếng trong trường.
“Chào cả lớp.” Trương Vệ Quốc híp mắt, đặt tách trà trong tay xuống theo thói quen, “Từ hôm nay trở đi, nếu không có gì xảy ra thì thầy sẽ dẫn mấy em đến khi thi đại học, thầy rất vinh hạnh.”
Mấy học sinh ngồi hàng đầu hô to một tiếng: “Được gặp giáo viên là thầy, bọn em cũng rất vui.”
Trương Vệ Quốc viết tên và số điện thoại ở trên bảng đen, “Thầy họ Trương, Vệ Quốc trong bảo vệ quốc gia.

Mấy đứa cũng lần lượt tự giới thiệu nhé, đương nhiên thầy nói cả lớp bao gồm bạn học đã bắt đầu uống trà với Chu Công ở phía sau.”
Cả lớp đều cười to nhưng mọi người quay đầu lại phát hiện người Trương Vệ Quốc nói là Dư Dạng, tất cả đều kìm nén lại.
“Bàn trước gọi một tiếng.” Trương Vệ Quốc nói.
Ôn Dụ dè dặt quay người dưới cái nhìn chằm chằm của cả lớp, đầu ngón tay giơ lên còn chưa chạm vào người thì thấy Dư Dạng lười biếng ngẩng đầu lên.
Không phải tỉnh dậy đúng lúc, mà căn bản là không ngủ.
Hình như cô gái ngồi bàn trước rất sợ cậu, thấy cậu tỉnh bỗng chốc quay người sang chỗ khác, giống như chuột thấy mèo.

Cậu nổi tiếng là bất hoà, sợ cậu cũng không có gì bất ngờ nhưng sợ cậu như vậy vẫn là người đầu tiên..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.