Anh Trai Ruột, Em Gái Nuôi

Chương 8: Dự Tiệc


Đọc truyện Anh Trai Ruột, Em Gái Nuôi – Chương 8: Dự Tiệc


Vài ngày sau.
Trên chiếc bàn dài đặt trong phòng khách, mọi người đã chỉnh tề ngồi vào bàn. Mọi hành động cần thiết đều diễn ra trên bàn ăn một cách đều đặn. Đại thiếu gia lại trở về với mốt thời trang “đơn giản” của mình và trên tay cũng không quên cầm theo một quyển sách dày cộm. Khi ai nấy đều đang tập trung thì đột nhiên ông Lưu cất tiếng.
“À, đúng rồi, bên công ty điện tử E&H có mời chúng ta đến dự tiệc ở phía bên họ. Các con có thể đi thay mặt giùm ta được không?”
“Vậy chuyện ở công ty…” Đại thiếu gia buông quyển sách xuống trả lời, nói chưa hết câu đã bị ông Lưu chen ngang.
“Cứ để mọi chuyện cho ta là được, các con cứ việc đi cho có lệ là ổn thôi.” Người trụ cột của gia đình nở nụ cười vô hại nhìn ba người ngồi đối diện mình. Không một ai dám lên tiếng, một phần cũng vì nể sợ trước mặt ông.
“Tụi con biết rồi.” Thiên Tuệ gật đầu đáp ứng, sau đó nhanh chóng đứng dậy và không quên kéo theo thằng bạn thân đang cố nhét thức ăn đầy họng. Cậu cũng từ từ đứng dậy theo sau hai con người ồn ào phía trước mình.
“Lạ thật, hôm nay hai đứa nó không cãi nhau sao?” Ông Lưu nhíu mày khó hiểu. Đáp lại ông là một cú thút mạnh vào bụng của người vợ xinh đẹp ngồi bên cạnh, bà hừ mũi nhìn chồng, gằng giọng.

“Hay là muốn con bé đập hết đồ đạc trong phòng vì tức giận?” Nheo mắt nhìn chằm chằm người chồng đang tái xanh cả mặt.
………………………..
Nhóm người đại thiếu gia tiến vào trong khuôn viên rộng lớn của công ty điện tử có quy mô nhất thành phố, cuốn đi biết bao ánh mắt ngưỡng mộ, sững sờ, mơ màng nhìn theo những con người có dung mạo thiên phú này. Âu phục đen gọn gàng, không cầu kì nhưng lại làm nổi bật dáng người cao ngất đến hoàn hảo của Thiên Phiết, không biết đã làm trái tim của bao cô gái có mặt tại đây phải loạn nhịp. Tiểu Hoa Đà thì chọn cho mình một bộ comple xanh đậm thanh lịch trông anh như là một vị hoàng tử cao quý bước ra từ trong tranh. Bên cạnh đó, nhị tiểu thư hoàn toàn không bị lu mờ khi khoác lên mình bộ đầm ngắn váy xòe màu đen tuyền làm bằng lông vũ, nổi loạn, tinh nghịch nhưng không kém phần quyến rũ đến lạ thường. Khi đám người Thiên Phiết bước vào thì mọi hoạt động đều bị đình chỉ, không còn tiếng cụng ly hay tiếng cười đùa đầy giả tạo của giới thượng lưu, bây giờ chỉ còn tiếng động phát ra từ những đôi giày hàng hiệu mà những con người xuất chúng kia mang mà thôi.
“Mặc dù biết là chỉ đi cho có lệ nhưng tớ thật sự ghét đến những nơi này.” Nhị tiểu thư bĩu môi càu nhàu. Cô không thích nơi trang nghiêm lại càng không muốn bước chân vào những nơi đầy mùi nước hoa nồng như muốn bóp chết không khí xung quanh. Huống chi ở đẳng cấp này, con người có mấy ai là thật lòng? Nhất Trung chỉ cười khúc khích bên cạnh, nhưng đi được vài bước cơ thể liền dừng lại. Bàn thức ăn đã bị anh nhìn trúng, chuẩn bị tập kích.
“Các cậu muốn ăn gì không?” Hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào đứa bạn thân.
“Không, tớ muốn về.” x2. Đồng thanh thốt ra, cả hai anh em nhà họ Lưu ngạc nhiên nhìn nhau, đây là lần đầu tiên họ có chung một suy nghĩ. Nhất Trung thở dài ngoài mặt nhưng trong lòng lại âm thầm mỉm cười vì khỏi mắc công lấy thức ăn cho hai con người vô cảm kia. Đánh nhanh thắng nhanh và Tiểu Hoa Đà đã thực hiện. Tuy trên đĩa của anh đầy ấp những món đắc tiền, xa xỉ nhưng động tác của anh rất tao nhã không làm mất ánh hòa quang xung quanh mình như đã được tôi luyện theo năm tháng, còn có thể nói chuyện một cách lịch sự với những cô gái có hứng thú với mình nữa là đằng khác.
“Ồ, đây không phải tổng giám đốc của Lãn Huyết sao? Thật vinh hạnh khi cậu đến.” Một người đàn ông cao, gầy bước tới chỗ họ. Giọng nói sang sảng cất tiếng chào hỏi làm cho người đối diện cảm thấy khó chịu.
“Cảm ơn ông đã mời chúng tôi.” Thiên Phiết thận trọng bắt tay với người đàn ông, nụ cười thương mại lại nở rộ, nhị tiểu thư liếc nhìn nụ cười trên khuôn mặt của người anh trai tuy không nói gì nhưng thật sự cô rất ghét nụ cười đó. Cô muốn nhìn thấy nét hồn nhiên của anh như là lúc ở trong những tấm hình cô nhận được.

“À, để tôi giới thiệu cho cậu, đây là con gái tôi, Gia Ngọc Huệ.” Một thiếu nữ có gương mặt xinh đẹp bước ra từ sau lưng người đàn ông. Hai má ửng hồng ngay lập tức khi cô đối mặt với đại thiếu gia, đôi mắt long lanh lướt nhìn qua nhị tiểu thư, thân hình có hơi cứng lại. Đúng rồi so với Thiên Tuệ cho dù cô có xách dép lên chạy thì cũng không thể nào đuổi kịp người ta. Vả lại khi anh em nhà họ Lưu đứng gần nhau trông họ đẹp đôi đến lạ thường.
“Xin chào, tôi là Lưu Thiên Phiết, đây là em của tôi,…”Cậu từ tốn giới thiệu nhưng đến phần của nhị tiểu thư lại hơi gập ngừng.
“Lưu Thiên Tuệ.” Cô nhấn mạnh từng chữ, gằng giọng làm cho lời nói có vài phần như kìm nén. Ánh mắt sắt như dao lườm cậu. Ngọc Huệ sau khi nghe xong liền thở phào nhẹ nhỏm, tươi cười cúi chào hai người.Cô gái dường như chợt nhớ ra điều gì đó liền ngẩng mặt nhìn không chớp mắt vào Thiên Phiết.
“Anh không phải là người đỗ đầu kì thi tuyển quốc gia về các môn tự nhiên của trường Hoàng Kim sao?”
“Xin hỏi làm sao cô biết?” Vẫn là khuôn mặt vô cảm nhìn gương mặt đỏ bừng của cô gái đối diện. Nhị tiểu thư bên cạnh hừ mũi khinh thường: “Đỗ đầu thôi mà dù gì cũng là một cuộc thi nên cũng đâu cần ngưỡng mộ quá đáng, tôi cũng đứng đầu về môn võ karate chứ bộ.”
“Vậy anh học lớp 12L9 tổng hợp đúng không?” Cô gái tự nhiên tiến sát tới gần đại thiếu gia hơn.
“Làm sao cô biết được?” Không quan tâm lắm nhưng theo lẽ tự nhiên thì nên hỏi là tốt nhất.
“Em cũng thi kì thi đó tên em ở sau anh và lớp của em là 11S4 kinh doanh.”

“Ở đây nói chuyện xôm thế?” Nhất Trung cầm một ly nước ép trái cây đến gần đưa cho Thiên Tuệ, nhị tiểu thư thản nhiên tiếp nhận và uống một cách ngon lành mặc dù hai chữ “cảm ơn” đã không cánh mà bay mất hút trong suy nghĩ của cô.
“Đúng rồi, Tiểu Hoa, tại sao lớp chúng ta lại gọi là tổng hợp?” Khó hiểu nhăn mày.
“À, dễ hiểu thôi, trường Hoàng Kim có tổng cộng năm mươi lớp học và phân ra thành nhiều bang theo nhiều ngành mà chúng ta muốn học. Có lớp về kiến trúc cũng sẽ có lớp về kinh tế,… Riêng lớp mình là bao gồm nhiều thành phần riêng biệt khác nhau không phân loại. Nên cậu thấy đó, ngày nào vào cũng phải làm rất nhiều bộ đề của nhiều môn để tăng lượng kiến thức của tất cả các ngành nghề dù chúng ta không theo đuổi.”
“Vậy chỉ có mình lớp chúng ta phải làm như vậy?” Bàn tay trắng ngần siết chặt chiếc ly trong tay, trầm mặt hỏi.
“Đúng vậy.”
“…Tiểu Hoa, ngày mai tớ chuyển sang lớp khác.” Người xin cho cô nhập học vào đây không ai khác ngoài ông Lưu nhưng đưa vào lớp này có hơi quá sức với cô, thú thật đối với học hành thì cô hoàn toàn không có khái niệm lẫn hứng thú gì với nó cả.
“Không được, giữa học kì rồi, cậu khó mà xếp qua lớp khác lắm. Thôi bỏ qua chuyện này đi, tớ thấy đằng kia có món cậu thích, có muốn ăn không?” Nhất Trung tươi cười. Cô ụ mặt gật đầu, nụ cười trên môi Tiểu Hoa Đà càng tươi, khi quay sang chỗ khác thì vô tình đụng trúng một người thanh niên. Anh lập tức xin lỗi nhưng người đó cứ tỏ ra giận dữ vô cớ còn nói rằng anh làm bẩn bộ đồ hiệu mới may của mình và đang cố tình gây sự với Tiểu Hoa Đà. Mặc dù muốn tránh đi phiền phức nhưng người thanh niên cứ dai như đỉa đói nói những từ khiếm nhã lên Nhất Trung. Cậu bạn thân nhanh chóng vào xoa dịu cuộc đấu khẩu giữa hai bên nhưng hình như sự việc đã đi quá xa khi người thanh niên đó tung cú đấm vào mặt cậu làm cho cậu mất thăng bằng ngã xuống đất. Ngọc Huệ đứng gần đó thét lên càng gây sự chú ý của đám đông hơn.
“Phiết, cậu không sao chứ?” Tiểu Hoa Đà lo lắng xem xét vết bầm trên khuôn mặt xuất chúng của cậu, trông cậu lúc này cực kì yếu ớt, cơ thể không thường xuyên luyện tập thể dục làm sao có thể chịu được một cú đấm như vậy.
“Ai biểu cậu xen vào?” Gã thanh niên vặn vặn cổ tay của mình, liếc nhìn hai người ngồi bệt dưới đất.

“Xin lỗi mau.” Thiên Tuệ tối sầm khuôn mặt, khó khăn nói ra, cô cảm thấy như cổ họng mình khô phốc cố lắm mới phun ra được ba chữ gắn gọn trên. Chàng trai ấy sau khi sửng sốt trước vẻ đẹp của cô liền gông cuồng hỏi lại.
“Cô em nói cái gì, anh đây nghe không rõ.”
“Tôi nói anh mau xin lỗi hai người đó đi.” Hai bàn tay bấu chặt vào gấu váy vài chiếc lông vũ đen tuyền rơi xuống.
“Ha, này em ơi, em có biết anh là ai không mà nói thế?” Trơ trẽn hỏi.
“Anh đừng trách tôi mạnh tay.”
“Ôi sợ quá, xem coi em làm gì?” Gã nhướm mày chờ đợi. Nhị tiểu thư bất chợt xông lên đánh vài cái vào vai người thanh niên khiến gã lúc đầu kinh ngạc đến sau khi bừng tỉnh lại phá lên cười.
“Em gọi đây là đánh sao? Như gãi ngứa vậy.” Thật chất cô có dùng sức gì đâu, đùa giỡn với hắn một chút xem sao.
“Thiên Tuệ, được rồi, chúng ta về thôi.” Đại thiếu gia lồm cồm bò dậy nhưng…một khẩu súng đã rút ra khỏi vỏ được giấu sâu trong đùi của cô, mọi người xung quanh ai nấy cũng hoảng hốt la lên chỉ trừ người đối diện cô lại không mấy lo sợ, hắn ta còn có thể cười đùa trước họng súng đây là điều nhị tiểu thư không lường trước được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.