Anh Trai Ruột, Em Gái Nuôi

Chương 38: Lý Do Anh Hai Bỏ Chạy.


Đọc truyện Anh Trai Ruột, Em Gái Nuôi – Chương 38: Lý Do Anh Hai Bỏ Chạy.

“Ồ, xem ai xuống kìa? Đúng là người có số mạng lớn thật, giống y như cỏ dại vậy, ba lần bảy lượt diệt sạch mà chẳng hề chết, ông bà ta có câu “Diệt cỏ phải diệt tận gốc” quả là không sai nhỉ?”
Người đàn bà trang điểm lòe loẹt cất lời khó nghe, liếc nhìn nhị tiểu thư chỉ bằng nửa con mắt. Một cô gái ngồi bên cạnh im lặng uống nước, Thiên Tuệ bước đi thong dong dù chân cô có bị bó bột đi chăng nữa thì khả năng chịu đau của nhị tiểu thư là vô cùng cao. Hôm cô bị gãy mắt cá chân ngay cả một giọt nước mắt cũng không thèm chảy, đó là kết quả của những khóa huấn luyện khắc nghiệt cô đã trải qua, không phải ai cũng có thể hoàn thành xuất sắc được như cô.
“Minh Kim.”
Thạch Tôn ngồi đầu dãy bàn, trầm giọng nhắc nhở, ông nhìn cô rồi không nói gì cả, cúi đầu dùng bữa. Thiên Tuệ chọn đại một chỗ ngồi thích hợp rồi đặt mông lên nhưng chưa kịp yên vị đã bị ông ngoại của mình kêu lại ngồi ngay bên cạnh mình, người phụ nữ thấy vậy liền quăng chiếc muỗng bạc xuống đĩa súp, cau mày khó chịu, giọng nói chua chát phát qua từng kẽ răng.
“Con gái con chưa bao giờ được ba cho ngồi bên cạnh như vậy mà cái con bé này lại có diễm phúc đến như thế sao?”
“Mẹ…”
Người con gái bên cạnh bám vào cánh tay của mẹ mình, vẻ mặt bất đắc dĩ nhíu mày nhìn ả. Đôi mắt đen láy ánh lên vẻ cam chịu đến khó khăn, không ngừng cầu xin mẹ mình dừng ngay những lời ác ý đó. Bà Kim hừ mũi trừng mắt nhìn khuôn mặt lạnh như băng của nhị tiểu thư rồi quay mặt chỗ khác không thèm mở miệng ra nữa.

“Linh Nghiên, đây là em con, Linh Nguyệt. Tuy con bé lớn hơn con một tuổi nhưng không đến nỗi nào như mấy bà cụ non đâu, tính tình con bé rất trẻ con nhưng cũng rất nhu thuận nên hai con phải biết yêu thương, có biết không?”
“Dạ.” Linh Nguyệt nhẹ nhàng đáp ứng. Môi đỏ mỉm cười nhìn cô, nhị tiểu thư thấy vậy liền gật đầu coi như chào hỏi. Bây giờ trong lòng cô không ngừng nhận xét người em họ của mình, da trắng, mắt sáng, mũi cao, môi dày. Quả thật là một mỹ nhân thanh tú.
“Cái gì mà phải biết yêu thương nhau, con thấy con bé ấy chả có gì cao quý để làm bạn với con gái con cả…”
Thiên Tuệ đang cố gắng cắt miếng bít tết ngon lành trước mặt, sau khi nghe thấy câu nói đầy tính kiêu ngạo lẫn chảnh chọe của bà dì luôn tìm mọi cách giết chết đứa con gái của bà chị ruột mình thì hai tay liền siết chặt dao, nĩa. Mẹ của nhị tiểu thư không thích cô, cô chịu. Ông ngoại cô tự ý quyết định mọi chuyện về cuộc sống của cô, cô cũng không có cánh nào khác vì cô có biết luật đâu mà cãi lại. Cho đến phiên bà dì này, hết lần này đến lần khác đều muốn đâm chọc cô. Ông bà ta có câu “một điều nhịn, chín điều lành” nhưng theo như cô thấy “nhịn là nhục” mà thôi. Sức người có hạn trong khi người đàn bà kia mồm mép cứ không ngừng nói thì hai ám khí đột nhiên bay thẳng một đường, cả hai vật mỗi bên chia đều cắm sâu vào trong lòng ghế ở hai bên cổ của bà Kim, không sai không lệch ,chuẩn xác vô cùng. Vừa cảm nhận một luồn gió ập tới và sau đó là cảm giác mát lạnh ở hai bên cổ mình, người đàn bà thất thần mở to hai mắt nhìn dao và nĩa sáng quắc cố định trên ghế. Tất cả mọi người ngạc nhiên đến tột độ chứng kiến cảnh đang diễn ra trước mắt.
“A…xin lỗi, tôi trượt tay.” Thiên Tuệ vô tội giơ hai bàn tay trắng mịn lên, nhún vai trả lời.
“Mày…có phải mày muốn giết tao?” Ả tức giận, đứng dậy ném khăn ăn trên đùi xuống bàn. Hậm hực trợn mắt nhìn thẳng vào mặt cô.
“Câu đó là phải để tôi hỏi bà mới đúng, chuyện gì xảy ra với tôi người làm ra nó ắt hẳn phải biết chứ.”

Nâng cốc uống xuống một ngụm nước, con mắt khép hờ quyến rũ nhướng mày đáp lại. Bà Kim lập tức đông cứng lại như đứng ở hầm băng, khó chịu mà chẳng thể nói nên lời. Thật chất người ả ghét không ai khác chính là chị ruột của ả, đối với Thiên Tuệ thì đâu có dính dáng gì nhưng do nhị tiểu thư càng lớn càng giống người chị quá cố của mình nên thù cũ khơi gợi, định lấy thân cô làm bao cát trút giận nhưng nhị tiểu thư đâu phải là người dễ dãi, muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng được đâu.
“Linh Nghiên, đủ rồi.”
Ông im lặng quan sát nãy giờ lúc này mới cất tiếng. Thiên Tuệ tiếp nhận một chén súp từ người hầu nên chẳng thèm quan tâm lắm, yên bình thưởng thức món ngon trước mắt. Phải cố lấp đầy bao tử sau bao nhiêu ngày hôn mê chứ. Mọi thứ trên bàn cứ diễn ra trong trật tự, sau khi tất cả đều được dọn xuống cũng mất hơn một tiếng, cô thoải mái ngã lưng ra sau, đôi tay xoa xoa cái bụng tròn ủm của mình rồi đánh ngáp một cái thật to. Người đàn bà khinh miệt liếc nhìn.Đột nhiên bên ngoài phát ra tiếng động lớn, bước chân ầm ầm tiến tới.
“Chú Nhân.”
“Dạ.” Người đàn ông gương mặt phúc hậu mỉm cười chạy tới, chú mặc một bộ quần áo thô theo lối người hoa thường thấy trong phim, trên vai vắt ngang chiếc khăn trắng.
“Bên ngoài có chuyện gì thế? Chú mau đi coi thử đi.”
Vâng lời ông chủ, người đàn ông nhanh chóng mở cửa, tốp người hùng hồn tiến vào không ai khác đó chính là đám người của đại thiếu gia, người nào người nấy cũng đều mang trên mình những nét đẹp thiên phú khác nhau, khiến người khác phải thèm khác. Môi mỏng phớt hồng câu người đến điên đảo. Mái tóc xoăn đều màu hạt dẻ nổi bật giữ rừng người. Đôi mắt xanh thẳm như nhìn thấu tâm can của người đối diện. Nụ cười trẻ thơ ẩn hiện, khúc khích bật thành tiếng. Da dẻ trắng trẻo tựa như tuyết trắng khiến mọi cô gái phải ghen ghét đến phát hờn. Khí chất nghiêm nghị của một người quân nhân lan tỏa xung quanh. Cả căn phòng rơi vào vùng thiếu dưỡng khí, người hầu đỏ mặt, tay bấu chặt vạt áo trước ngực mà không ngừng xuýt xoa. Bọn họ vừa nhìn thấy Thiên Tuệ lập tức mình như cao thủ, một bước nhảy bổ vào người cô.

“Thiên Tuệ, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, có đau ở chỗ nào không? Có cần tháo bột ở chân thay lại cái mới không?”
“Em làm chị lo chết đi được…”
“Cô chủ…cô chủ…cô mà có mệnh hệ gì thì tôi không sống nổi đâu.”
“Thiên Tuệ, mấy ngày nay cậy đi đâu chơi vậy? Sao không dẫn tớ đi?”
“Bối Vân vì nhớ cô nên mới tới đây, không phải tôi quan tâm cô đâu đấy.”
Dồn dập, tới tấp như vũ bão, đầu ốc của cô bị công kích bởi hàng loạt giọng nói khác biệt, nếu từng người nói lên chắc chắn sẽ rất êm tai nhưng đằng này lại đồng loạt cất lời chẳng khác nào ma âm dưới Cửu Tuyền vọng ra đòi hồn.
“Các cô cậu là ai mà dám xông vào nhà tôi?”
Bà Kim chống hai tay bên hông, hất hàm tra hỏi. Điệu bộ của bà ngay cả người xa lạ cũng cảm thấy chán ghét vô cùng. Đế Trình dày dặn kinh nghiệm chào hỏi một cách lịch sự, sau đó định lên tiếng giới thiệu thì bị bàn tay của đại thiếu gia ngăn lại, cậu lạnh lùng tiến lại gần người đàn bà đó, mỗi bước như ẩn chứa hàn khí đến bức người, cậu tiến, ả lùi.

“Lâu rồi không gặp, không biết bà còn nhớ tôi không?”
Đôi mắt phượng hẹp mở to nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của bà Kim, dáng vẻ kiêu căng lúc nãy nay đã bị hàn khí của đại thiếu gia thổi bay đi. Hiếm khi thấy cậu tức giận mà một khi Thiên Phiết đã không ưa ai thì vô cùng đáng sợ. Đế giày cao gót dưới chân bỗng lệch sang một bên, bà loạng choạng chới với cũng may Linh Nguyệt đứng đó nãy giờ nên mới kịp đỡ bà đứng vững, bàn tay ôm chặt hai bờ vai không ngừng run rẩy của mẹ mình, Linh Nguyệt đưa mắt nhìn đại thiếu gia trong lòng khó hiểu, ngay cả khi ông ngoại nổi giận thì mẹ đâu có sợ đến như vậy, thì tại sao chỉ là một tên nhóc lại làm cho bà hoảng loạn tột độ như thế này?
“Anh hai, cuối cùng cũng chịu đem xác đến đây, tại sao lúc thấy em, anh lại bỏ chạy.” Môi hồng nở nụ cười nham hiểm, hai tay xốc vạt áo của đại thiếu gia lên.
“Gọi tiếp viện.” Thản nhiên đáp.
“Tại sao?”
“Ở ngoài có người trông coi cẩn thận, anh đây không thích leo rào nên muốn kêu đám người này xử lý, đường đường chính chính đi vào. Thế nào, còn gì muốn hỏi? Không phải anh đã đến rồi sao?”
“Thật ra cậu lo không được nên mới nhờ đến chúng tôi đấy ấy chứ, lại còn lý do.” Hầu như mọi người trong đám đều có cùng suy nghĩ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.