Anh Trai Ruột, Em Gái Nuôi

Chương 37: Tôn Linh Nghiên.


Đọc truyện Anh Trai Ruột, Em Gái Nuôi – Chương 37: Tôn Linh Nghiên.

Trong phòng bệnh một người con gái với mái tóc bạch kim ánh vàng xinh đẹp đang nằm yên trên chiếc giường đơn sạch sẽ. Sắc mặt tái xanh nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền chẳng cử động được một chút nào, nhị tiểu thư bây giờ phải lâm vào tình trạng hôn mê suốt ba ngày ba đêm, ngay cả đến việc hô hấp còn phải nhờ đến máy thở trợ giúp. Đám người của đại thiếu gia thay phiên nhau chăm sóc cho cô, chỉ có Thiên Phiết bất chấp dù ngày hay đêm đều ngồi bên cạnh nhị tiểu thư, im lặng dõi mắt nhìn cô.
“Trễ rồi, cậu mau ăn tí đồ đi, đừng để bụng đói.”
Nhất Trung kéo cửa bước vào vỗ vỗ lên vai đại thiếu gia. Căn phòng lúc này hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, tiếng bíp bíp của máy đo nhịp tim cùng tiếng động khẽ phát ra từ bình nước biển được dẫn vào bàn tay của nhị tiểu thư, máy lạnh thì phả ra hơi lạnh từng đợt. Quầng sáng màu cam ấm áp phát ra từ cây cột đèn ở ngoài cửa sổ len lỏi vào bên trong. Thiên Phiết ngồi cong lưng bên chiếc giường bệnh, ánh đèn hành lang rọi vào làm cho bóng của cậu kéo dài trên mặt đất. Rõ ràng đều là ánh sáng phát ra từ đèn nhưng những tia sáng ấy lại đối lập nhau hoàn toàn, làm cho căn phòng thêm tịch mịch, nặng nề đến lạ thường.
“Một chút nữa…biết đâu vài phút sau em ấy tỉnh dậy thì sao? Một chút nữa thôi.”
“Khi nào cậu ấy tỉnh lại thì tớ sẽ báo cho cậu hay, bây giờ thì kiếm chút gì ăn đi.”
Tiểu Hoa Đà thở dài lôi lôi kéo kéo cuối cùng mới mời được đại thiếu gia đứng dậy khỏi phòng. Bọn họ chưa kịp bước ra khỏi cửa đã có ba, bốn người đàn ông chắn trước đó. Một ông lão tóc tai bạc phơ, da dẻ nhăn nheo chống cây gậy mạ vàng đi tới trước mặt Thiên Phiết, ông đứng hồi lâu nhìn cậu sau đó mới cất giọng nói già nua vang lên.
“Cháu tôi không sao chứ?” Nhất Trung cùng Thiên Phiết ngạc nhiên nhìn nhau, sau đó đại thiếu gia mới lễ phép trả lời.

“Dạ thưa ông, chúng con không biết ai là cháu ông cả.”
“Thiên Tuệ, cháu gái tôi.” Chậm rãi nói ra, không vội vàng chỉ điềm đạm đứng đó. Cả hai người còn lại đều sửng sốt.
“Một trong hai cậu ai là Lưu Thiên Phiết?”
“Là con.”
“Thì ra là anh trai tạm thời của con bé, chuyện cháu gái tôi chỉ là con nuôi hẳn là cậu cũng đã biết rồi đúng chứ? Hiện tại ba mẹ của nó không còn nên người làm ông như tôi đây quyết định lấy quyền thân nhân để đòi lại Thiên Tuệ, như vậy có được không?”
Đại thiếu gia chết trân ngay trước cửa, đây là tình huống gì? Cho dù nó không phải là một chuyện xấu nhưng cậu chưa bao giờ dám nghĩ một ngày nào đó sẽ có người cướp cô khỏi tay cậu mà người đó lại là người có quan hệ chính thống với nhị tiểu thư. Không đợi Thiên Phiết mở miệng, người đàn ông đã chỉ tay thẳng vào chiếc giường của cô, hai người mặc vest đen phía sau tiến lên ngay lập tức bị đại thiếu gia cùng Tiểu Hoa Đà ngăn lại. Trong khi Nhất Trung dễ dàng điểm vài đường huyệt trên người đàn ông đứng đối diện mình thì cậu lại vô cùng khó khăn, chẳng có một chút võ thuật trong người, thể lực lại có hạn nên chẳng mấy chốc đã thấm mệt. Kẻ đứng đối diện một tay đẩy cậu sát vào bên tường, cơ thể không phẩn ứng kịp liền bị ngã ra đằng sau, toàn thân đau nhức.

Nhất Trung nhanh chóng cúi xuống xem xét, phần trán bên phải vì va chạm mạnh mà dẫn đến sưng đỏ, tình trạng kiểu này chỉ cần vài phút sau chắc chắn sẽ suốt hiện máu bầm. Anh nhíu mày liếc nhìn ông lão chống gậy trước mặt, gương mặt với nhiều nếp nhăn vẫn lạnh tanh như tờ tiền, tuổi tác tuy đã già nhưng đôi mắt lại trong veo đến kinh ngạc, liếc nhìn hai thân hình ngồi trên mặt đất. Vì do âm thanh xô đẩy lớn tiếng làm phiền đến những bệnh nhân xung quanh nên có vài y tá được thông báo tiến lại lên lời cảnh báo cùng nhắc nhở. Thiên Phiết liền lên tiếng giải thích bằng tiếng anh nhưng bọn họ đều lắc đầu, rồi bảo người đàn ông kia nhanh chóng đưa cô đi. Tiểu Hoa Đà trố mắt nhìn tình cảnh đang diễn ra, càng tái mặt hơn khi thấy gương mặt bất động thanh sắc của đại thiếu gia.
“Thời gia vừa qua đã làm phiền đến gia đình cậu rồi, chuyện này tôi sẽ nói với ba mẹ cậu sau, xin phép.”
Nhị tiểu thư được một người bế trên tay, khuôn mặt, làn da, hơi thở đều mờ nhạt. Bình dưỡng khí cũng được cầm theo bên cạnh. Đôi môi mỏng trắng bệch của Thiên Phiết run rẩy cuối cùng cũng bật thốt không ngừng gọi tên người con gái nằm bất động trên đôi tay của người đàn ông xa lạ.
“Thiên Tuệ…Thiên Tuệ…em tỉnh dậy cho anh.” Giọng nói như kìm nén mọi thứ nhưng chẳng có gì đáp lại lời kêu của cậu ngoài tiếng bước chân càng ngày càng nhỏ đi của đám người kia.
…………………………..
“Hình như là giọng nói của anh hai…”
Ngón tay thon dài khẽ động đậy, Thiên Tuệ bừng tỉnh, đôi mắt to tròn dừng lại trên trần nhà được sơn vẽ cùng với những đường điêu khắc tinh tế. Một căn phòng rộng lớn mang hương vị cổ kính nhưng không kém phần sang trọng. Cửa sổ lớn với những thanh chắn bằng thép uốn lượn sáng bóng, lúc này mọi thứ như đắm chìm trong ánh nắng dịu nhẹ ở bên ngoài. Nhị tiểu thư vươn mắt nhìn khung cảnh bên ngoài, màu xanh trong của trời, xanh lục của bãi cỏ trải dài cùng hàng cây được chăm sóc cẩn thận, vài bụi hoa nở rộ đầy màu sắc, rực rỡ và huy hoàng, một ngọn gió vô hình lướt qua những tán lá, cuốn theo vài chiếc rơi xuống đất. Yên bình đến lạ lùng, khóe môi của Thiên Tuệ nhếch lên, cô nằm đó không một tiếng động phát ra.

Bàn tay nhẹ nhàng tháo ống trợ khí ở mũi ra, mạnh mẽ rút đường bơm nước biển ở khuỷa tay, vứt sang một bên. Vịn lấy thành giường bật dậy, lê từng bước chân xuống dưới sàn nhà bằng đá cẩm thạch mát lạnh, mắt cá chân bên trái của nhị tiểu thư lúc này như một khúc bánh tét. “Cạch” cánh cửa sổ vội mở ra, cơn gió này nối tiếp cơn gió khác thay phiên nhau tràn vào trong phòng của cô, làm cho mái tóc màu trắng lấp lánh tung bay tán loạn. Hương thơm của nắng, của cây, của hoa và của gió như lấp đầy cả hơi thở của cô, khi gió ngừng tới cũng là lúc những sợi tơ bạc thôi đung đưa, vài cọng rơi trên hàng mi dài thanh tú. Đôi mắt nhắm nghiền từ từ mở ra, con ngươi trong suốt như thủy tinh ánh sắc đỏ quỷ dị, nhẹ nhàng nhìn tấm lịch treo trên tường.
“Năm ngày rồi sao?”
Một cô hầu bưng bình hoa tulip vàng đi vào, vừa nhìn thấy nhị tiểu thư đứng trước thềm cửa sổ nhìn mình, hoảng hốt buông tay hét toáng lên và số phận đầy hẩm hiu của chiếc bình thì chắc là không cần nhắc tới. Cô nhanh chóng chạy đi báo cho chủ nhân của căn nhà này. Ông lão vừa nghe xong khuôn mặt vui mừng nhìn thấy rõ, chống cây cậy mạ vàng của mình đi đến phòng của cô. Thiên Tuệ vẫn đứng đó, không nhúc nhích gì cả.
“Linh Nghiên, con tỉnh rồi sao?”
“Xin lỗi, con không biết ai tên là Linh Nghiên cả.”
“À, không sao…cái tên này là do ta đặt cho con, được rồi, chắc con đói lắm phải không mau ra đây, ăn sáng thôi.” Ông lão mỉm cười tiến lại gần.
“Thiên Tuệ là tên con.”

“Ta biết, đó là tên lúc trước của cháu gái ông nhưng bây giờ con về với nhà mình rồi nên cũng phải theo của tên ông đặt cho con chứ, Tôn Linh Nghiên. Chà, cháu thật sự rất giống mẹ của cháu.” Giọng nói trầm phát ra.
“Con họ Lưu, tên Thiên Tuệ và con muốn về nhà, thưa ông.” Lông mày nhướng lên, một cơn gió thổi tới làm chiếc váy ngủ màu trắng cô đang khoác trên người không ngừng tung bay, lúc này nhị tiểu thư trông cứ như một thiên thần không cánh, mọi thứ về cô đều tinh khôi như một viên ngọc quý. Đôi mắt lạnh lùng nhìn người đứng đối diện trước mặt mình. Bàn tay nhăn nheo nắm cây gậy bỗng run lên, lớn tiếng quát.
“Linh Nghiên, ta không muốn con nói thêm lời nào nữa, hãy ngoan ngoãn đi xuống dưới mà dùng bữa đi. Từ ngày này trở đi cái tên Lưu Thiên Tuệ chỉ là quá khứ mà thôi, chuyện ta là ông con, tòa án đã thông qua và chấp nhận. Ta đã nói chuyện với ba mẹ nuôi của con, họ cũng không có nói thêm lời gì cả.”
Nói xong liên quay lưng bỏ đi. Nhị tiểu thư bước ra ngoài lan can, đôi mắt nhìn theo bóng đen thon dài đứng dưới bóng râm của hàng cây, tách biệt hoàn toàn với ngôi biệt thự mà Thiên Tuệ đang ở. Vừa nhìn thấy nhị tiểu thư, bóng đen đó liền bước vào trong chiếc xe hơi, phóng ngay đi lập tức, cô bĩu môi quay vào.
“Rõ ràng nhìn thấy mình là mỉm cười nhưng tại sao lại không nói gì đã bỏ đi, được lắm đợi đến khi em trốn khỏi nơi này thì anh đừng hòng mà chạy được.” Lửng thửng bước xuống cầu thang.
……………………………………………………………………………………………..
Thời gian đăng truyện thứ 7 và chủ nhật, hiện tại là như vậy dù cố gắng nhưng không thể có thêm thời gian được nữa, mong mọi người thông cảm và kiên nhẫn, đợi cho đến khi thoát khỏi ngày tháng ôn thi kinh hoàng thì khi đó mình sẽ hết mình viết, và lịch đăng cũng sẽ nhiều hơn. Cảm ơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.