Anh Thật Là Khó Chiều

Chương 3: Cô Gái Đa Nghề Nghiệp


Bạn đang đọc Anh Thật Là Khó Chiều: Chương 3: Cô Gái Đa Nghề Nghiệp

Thanh Hiên vừa ăn tối với bà xong. Mặc dù 2 nhà chỉ cách nhau 1 con đường nhưng bà vẫn nhất quyết kêu cháu trai đưa cô về. Có mù mới không thấy chứ nhà văn như cô vô cùng nhạy cảm, là bà đang gán ghép cô với người con trai này
– Chắc cô không nghĩ bà tôi đang cố ghép đôi tôi và cô nên nảy sinh tình cảm đấy chứ? – cái giọng điệu thật sự chỉ muốn tạt nước sôi vào mặt của hắn làm cô chỉ biết nghiến răng mà cười
– Anh ăn dưa bở quen rồi sao? Nhìn là đã thấy anh chẳng có tiền đồ gì rồi, 1 tên chỉ biết sống bám ngoài xã hội, 1 tháng mới về thăm bà mình 1 lần mà kêu tôi để mắt tới sao? NỰC CƯỜI – Thanh Hiên toan quay vào nhà thì cánh tay bị hắn giật ngược lại, khoảng cách giữa 2 người bây giờ thật sự quá gần
– Ra đây là nhà cô sao? – hắn cười đểu liếc nhìn số nhà – còn cô thì sao? Chỉ biết sống bằng nghề lao công bần tiện MÀ ĐÒI LÊN MẶT HẢ? – hắn trợn mắt lên nhìn ghê hơn rất nhiều, nhưng cô cơ bản chẳng sợ chút nào
– Nhưng chí ít tôi cũng biết được bà yêu anh cỡ nào, không phải thứ mà anh có thể nghĩ được – hắn đẩy mạnh cô ra sau 1 hồi đọ mắt
– Chuyện nhà người khác đừng xía mũi vào
Wa….Thanh Hiên cười nhạt, đàn ông bây giờ chắc tuyệt chủng hết rồi. Toàn 1 lũ chỉ biết dùng sức mạnh với phụ nữ thôi. Cô bực bội len lỏi vào nhà trùm chăn ngủ.
Trong 1 nhà hàng sang trọng, lộng lẫy ánh nến và những chùm đèn tô điểm sáng rỡ, Minh Tuấn trong bộ vest đen sang trọng, cổ áo sơ mi bung ra vài nút nhìn rất gợi cảm, anh thong dong đi tới chiếc bàn có người con gái thùy mị đang ngồi nhâm nhi ly rượu vang, đôi môi hết sức gợi tình
Thấy thân ảnh quen thuộc đi tới, Dương Nhi không khỏi ngạc nhiên vì vẻ ngoài hào nhoáng của anh. Thật không ngờ con trai của chủ tịch Trương Tuấn Kha lại khôi ngô như vậy. Không giấu được nụ cười trên môi, Dương Nhi thẹn thùng mời anh ngồi. Tự biết mình đã đến trễ, anh cũng lên tiếng xin lỗi vài câu miễn cưỡng

– Nghe nói…. – Dương Nhi ấp úng định lên tiếng nhưng lại bị anh chặn họng
– Nhi tiểu thư cũng biết đây chỉ là cuộc gặp mặt xã giao thôi phải không? – Minh Tuấn cực nhọc lên tiếng, anh không dám nhìn thẳng vào mặt cô ấy
– À….tôi biết – có chút thất vọng trong ánh mắt Dương Nhi, đôi mắt xinh đẹp trùng xuống. Cô có nghe tin nhiều người bảo rằng tính cách anh rất khó chịu, chỉ nhìn phụ nữ là không thể không cáu giận, thật không ngờ là đúng thế. Từ nãy đến giờ anh không hề để cô vào mắt
– Xin lỗi nhưng tôi có việc phải đi trước – Minh Tuấn lau miệng xong đứng dậy – tôi mong nó không ảnh hưởng gì đến quan hệ giữa 1 công ty chúng ta
Minh Tuấn nhanh chóng bỏ đi, anh tránh hết mức đụng mặt phụ nữ. Bây giờ chỉ cần ra tính tiền nữa là xong, mong đó không phải là….Một hình ảnh quen thuộc lướt qua mắt anh, Minh Tuấn ngoái lại nhìn, cô phụ vụ đang đến dọn bàn vừa ăn của anh….là cô gái đó….Minh Tuấn chăm chú nhìn thử có phải không, quả thật là không sai. Thì ra cô ta là phục vụ ở đây. Vậy mà lúc trước còn thấy cô ta đi nghỉ mát có vẻ thảnh thơi dữ lắm. Phục vụ mà nhiều tiền thế thì anh chẳng cần phải cực nhọc như bây giờ làm gì
Minh Tuấn cười khẩy rồi đi ra tính tiền, quẹt nhanh cái thẻ, anh lập tức ra xe mà không hề ngoái đầu lại. Ngay cả kiên nhẫn để đợi thối tiền anh cũng không có, nên lúc nào cũng chỉ dùng thẻ thôi. Thư ký Liêm đợi anh trong xe. Quả thật ăn uống nói chuyện hơn 30 phút là anh đã ra rồi, lần nào cũng vậy
1 tuần, đây là thời gian Minh Tuấn phải tích cực lấy lại niềm tin từ các cổ đông. Anh ung dung đi lên thang máy cùng đám người quản lý đằng sau. Họ luôn miệng báo cáo những vấn đề gần đây về ca sĩ, diễn viên và lịch trình quan trọng của công ty. Anh dừng lại, thấy giám đốc đột ngột dừng lại họ cũng dừng theo, nhìn theo ánh mắt đằm thắm đang nhìn về 1 phía. Lại là cô gái đó, đã 1 tuần kể từ ngày anh bắt gặp cô gái ở nhà hàng đó. Hôm nay mái tóc dài uốn đuôi lại buộc cao hơn, tóc mái ngô ngố cứ đung đưa mỗi lúc cô lau sàn. Phục vụ rồi đến lao công. Cô gái này nhiều nghề thật đấy, nhưng nhìn cô nói chuyện vui vẻ với những người khác, thật là khác thường. Chỉ chưa đầy 10 giây sau, anh lập tức loại bỏ cô khỏi ánh mắt của mình
Cuộc họp diễn ra lúc 10 giờ, nhưng anh đi giữa đường lại quên 1 số tài liệu, liền trở về phòng lấy. Nhưng thật không may, cửa phòng lại mở. Minh Tuấn chậm rãi hé mở cánh cửa, đập vào mắt anh là cô gái nào đó đang lau lau quét quét, lập tức lông mày anh chau lại vì khó chịu.
Cuộc họp diễn ra lúc 10 giờ, nhưng anh đi giữa đường lại quên 1 số tài liệu, liền trở về phòng lấy. Nhưng thật không may, cửa phòng lại mở. Minh Tuấn chậm rãi hé mở cánh cửa, đập vào mắt anh là cô gái nào đó đang lau lau quét quét, lập tức lông mày anh chau lại vì khó chịu

Minh Tuấn định nổi đóa lên như mọi khi nhưng khi cô gái ấy vừa quay lưng lại, người anh đứng sững. Thật sự anh có duyên chạm mặt với cô ấy
– CÔ ĐANG LÀM GÌ TRONG PHÒNG TÔI THỂ HẢ? – giọng nói hùng hồn làm tim cô sắp rớt ra ngoài, có cần phải lớn tiếng như thế không
– Giám…..giám đốc? – Thanh Hiên cô làm việc đường đường chính chính sao lại phải sợ. Nghĩ vậy cô liền quay lại đối mặt với tên cẩu tặc mồm lớn, nhưng rồi cô hoài nghi 1 điều, gương mặt này sao thấy quen quen
– Nhìn gì? Lập tức bước ngay ra ngoài cho tôi – giọng anh đã nhỏ hơn nhưng uy lực sát thương vẫn không giảm
– Tôi chỉ là lao công, anh làm gì mà lớn tiếng thế? Ra thì ra – Thanh Hiên khó chịu chu mỏ, lặng lẽ ra khỏi phòng, nhưng vẫn cảm thấy quen quen thế nào ý – A…. – cô kịp kêu lên 1 tiếng khi sắp bước ra ngoài, quay lại bất ngờ, Thanh Hiên chỉ vào mặt anh – gã điên ở khách sạn?
– Gì? BỎ CÁI TAY THỐI CỦA CÔ XUỐNG! – Minh Tuấn lại lớn tiếng quát, thật sự rất khó chịu
– Ờ, mà anh là giám đốc ở đây á? Tôi còn tưởng anh là tên điên, định kêu bệnh viện tới hốt đi chứ. Ha…ha… – nói đến đó, Thanh Hiên không chịu nổi mà cười sằng sặc
Minh Tuấn chịu không nổi khi có 1 người phụ nữ ở trong phòng anh hơn 2 phút thế này. Anh lập tức túm cổ áo cô lôi lên, không dám động vào cái thứ da thịt mà anh cho là bẩn thỉu này. Đôi mắt anh gằn lên những đường tia đỏ vô cùng hỗn độn, ngay lập tức Thanh Hiên nín bặt. Không phải anh ta định giết cô lần nữa chứ?

– Cút ngay và tạm biệt đi vì hôm nay là ngày cuối cùng cô ở đây rồi đấy – ánh mắt hệt như ngày hôm đó hắn đe dọa cô ở bãi biển, Thanh Hiên có chút sợ hãi, đành nhẹ nhàng gật đầu. Thầm nghĩ tên này đúng là quái vật
Minh Tuấn thô bạo quăng người cô xuống như không. Thanh Hiên thoát ra lập tức chạy vụt đi. Cô sợ đến nỗi chẳng dám quay đầu nhìn lại. Không ngờ cô chọn công ty giải trí DM làm hình tượng cho bộ truyện tiếp theo của mình mà lại gặp phải kẻ điên như thế. Vậy cô có nên viết theo hướng giám đốc là kẻ điên không nhỉ.
Thanh Hiên ngồi ở quán cafe lướt trên trang web fan Châu Nhu của cô, hài lòng mỉm cười. Niềm vui nhỏ nhoi thật là động lực cho cô. Cô còn thấy những nick mạo danh của những công ty khác vào đây đề nghị kí hợp đồng. Chắc họ không có cách nào liên lạc được với cô nên dùng cách này mong cô thấy rõ. Cuộc meeting fan cô cũng muốn tham dự nghe họ nói gì lắm
Lúc trước Thanh Hiên còn bạo dạn làm lao công trong chính công ty của tên Diệp Khanh đó. Hắn đi tìm cùng trời cuối đất cũng không thể tìm được cô. Buổi họp mặt fan này, cô sẽ dành 1 bức thư thật tình cảm gửi đến người hâm mộ và nhà xuất bản
Cô bỗng nghĩ tới chuyện ban sáng. Anh ta thật sự rất ghét người khác sao? Sao có vẻ như chỉ ghét mình cô thế nhỉ? Thanh Hiên còn tưởng mình trông giống kẻ thù của anh chứ. Cô nhớ tới nỗi ơn mà cô ban cho anh, không nhận lấy được 1 lời cảm ơn, bật cười vì những suy nghĩ của mình
– Theo lời nguyền, nếu như bạn đọc 3 lần câu “Tại ngã tư ấy, anh gặp em” thì có thể….bạn sẽ nhìn thấy ai đó – Minh Tuấn đọc dòng chữ in nghiêng ngay trên bìa quyển sách dày cộm mà thư ký Liêm đưa cho cho – thấy gì? Tôi chỉ thấy nhảm nhí thôi – anh quăng ngay quyển sách lên bàn, xoay ghế quay ra ngoài, nhìn thành phố qua tấm kính trong suốt
– Giám đốc, bây giờ ai cũng thuộc câu này đấy, dân chúng đang sốt sình sịch vì cuốn truyện này, nếu anh có thể kí hợp đồng với tác giả…. – ông ngập ngừng
– Sao? Ý ông nói chúng ta phải nói chuyện hợp đồng với 1 tác giả tiểu thuyết mà ngay cả giới tính cũng chẳng ai biết sao?
– Châu Nhu, nghe đồn là con gái, chúng ta có thể bắt đầu từ hướng này điều tra tung tích của cô ta. Có thể sẽ khơi gợi chút tin tưởng từ phía cổ đông
– Con gái? Thư ký ông biết tôi không thể đàm phán với phụ nữ mà – anh chau mày khó chịu

– Xin anh đấy, nếu thành công thì có thể chứng minh chứng bệnh của anh đã phục hồi. Anh không thể cố gắng 1 chút sao?
– Ra ngoài! – Minh Tuấn lấy ngón tay di di trán, anh thật sự quá mệt mỏi, đi đâu cũng thấy phụ nữ, phụ nữ cả
Trên mạng đã đồn ầm và cũng đã xác thực chuyện Châu Nhu cắt đứt hợp đồng với Tạ Diệp Khanh. Tối nay Minh Tuấn hẹn hắn ở 1 quán bar, có thể sẽ moi chút thông tin gì đó
6h chiều, anh lấy cặp sách đi xuống lầu 1 về nhà nghỉ ngơi. Minh Tuấn lơ đễnh ánh mắt vô tình, bước chân không nhanh không chậm rời khỏi công ty. Nhưng thật không may anh lại gặp được cô. 1 mớ thắc mắc loạn xạ trong đầu, anh nhanh chóng đến 1 khoảng cách nhất định nói
– Sao cô còn ở đây? – cái giọng lạnh băng đánh sẹt qua tai cô
– Hở? – nghe tiếng gọi thì Thanh Hiên quay lại, mái tóc bồng bềnh màu cam vàng lung lay. Bắt gặp con người đáng ghét này, cô bức xúc – thì sao? Tôi chưa nhận được lệnh từ chức nên chưa thể đi được
– Không cần, tôi chính thức đuổi cô – Minh Tuấn nheo mắt khó chịu, bàn tay anh siết nhẹ
– Vậy sao? Giám đốc thì có quyền như thế, đúng rồi. Vậy anh đền tiền hợp đồng đi – cô cố gắng đòi chút quyền công bằng ình
– Được. Tôi sẽ nói thư ký chuyển ngay tiền vào tài khoản cho cô, và cả tiền khách sạn nữa. Ngay ngày mai có thể nghỉ làm rồi – Minh Tuấn nói xong những gì cần nói thì quay đi
– Gì chứ? – Thanh Hiên thững thờ – anh ta còn nhớ vật mà không thèm cảm ơn mình lấy 1 tiếng sao? Wa…cái tên chết bầm. Tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy cái mặt buồn nôn của anh 1 lần nữa – cô bực bội thu dọn đồ đạc cất vào kho rồi về nhà. Giờ này chắc mọi người đã về hết rồi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.