Bạn đang đọc Anh Thật Là Khó Chiều: Chương 22: Công Bố Thân Phận
Mặc dù rất muốn chạy đến xé toạt cái lớp phấn trên mặt con người giả tạo kia nhưng cô lại nghĩ tới anh, nếu chạy đến như vậy, sẽ không cứu kịp anh mất. Thanh Hiên phụt cười, còn giờ phút nào rồi mà cô còn nghĩ tới anh nữa, cô phải giải quyết chuyện của mình trước đã chứ. Thanh Hiên đột nhiên thấy lành lạnh cánh tay, sờ lại thì mới ngỡ mình lại để quên áo khoát rồi. Hầy….cô đã tiếc chiếc áo kia lắm rồi mới mua lại cái y hệt, thật không nó lại bay mất tiu. Thanh Hiên tiu ngỉu về nhà, không hay rằng ở đâu đó có người đang suy nghĩ không ngừng về mình
Có thể nói, đây là lần thứ 2 người đó cứu anh, vì sao anh chắc chắn như vậy ư? Vì cái cách cô vỗ lưng của anh, cái cách an ủi mà như không an ủi, chỉ có 2 người, không có lời nói, ngay cả chiếc áo cũng y hệt. Nhưng có 1 điều anh chắc rằng, đó là con gái, nhìn chân là anh biết, chỉ là kiểu giày này anh đã từng thấy ở đâu rồi thì phải, nhưng lục mãi ký ức cũng chẳng tìm được gì, hơn nữa càng nghĩ lại càng thấy rối rắm hơn nhiều. Lần thứ 2 gặp nhau, anh có nên cho là duyên phận không nhỉ?
Ngày thứ 2 ở nhà, vẫn bộ dạng chật vật đó, Thanh Hiên vẫn thức dậy trong sự phản chiếu của ánh nắng lên bức tường màu trắng tinh khôi của nhà mình. Cô ngáp ngáp vài cái, duỗi thẳng tay chân vào nhà vệ sinh. Đây có thể xem là cuộc sống buông thả, tự do nhất mà cô hưởng thụ từ trước đến giờ, cô nghĩ, trước đây quá gò bó vào công việc, luôn tích cực tìm hiểu xung quanh, bây giờ dừng lại, ngẫm nghĩ 1 chút, thật ra cô quen rất nhiều người nhưng bây giờ…..thấy chẳng có 1 ai. Cô nấu 1 nồi mì gói và khuấy 1 ly cafe nhỏ. Ngồi xếp bằng lên sàn gỗ màu vàng nâu, cô bật laptop lên. Cô muốn xem fan của cô, họ nói gì
– Gì đây? – Thanh Hiên chau mày tức giận, chưa bao giờ, cô thấy giận như vậy. Thậm chí đứng trước mặt lão phó cô cũng chưa có biểu hiện này. Đây là những lời bình luận về 1 bài đăng, 1 bài đăng của admin, nói là 10h có cuộc họp báo của…..CHÂU NHU?! – Con khốn này! – Thanh Hiên nghiến răng ken két, cô liếc nhìn đồng hồ 9h50
– Chết tiệt! – điện thoại cô tắt nguồn, anh không tài nào liên lạc được, làm sao bây giờ? Minh Tuấn vò đầu bức tóc. Bây giờ anh chẳng nghĩ được nữa sất, bây giờ chỉ có 1 ý niệm….cô đang nghĩ gì, và đang tính làm gì đây? Anh chỉ mới biết tin cách đây 10 phút thôi. Không nói nhiều, có lẽ cũng không cần làm phiền đến cô, anh sẽ tự mình giải quyết. Nghĩ rồi anh lập tức xuống bãi, lao vút đi trong sự bất bình…
10h10……Căn phòng rất rộng, nhưng cũng không đủ chỗ cho người ngồi, kẻ đứng. Cô ta đang chăm chút cho vẻ ngoài của mình, nhẩm lại trong đầu những lời sẽ nói, theo như ý nguyện của ông, cô ta sẽ làm cho Châu Nhu thật ra mặt, bằng không….cướp luôn vị trí này của cô cũng được. Cô ta cười khẩy, dù thế nào, cũng có lợi…… Cạch…..cánh cửa mở toang, báo chí nháy đèn loạn xạ về phía người con gái kiều diễm đang từng bước bên bậc sân khấu, ngồi điềm tĩnh xuống ghế, mỉm cười lấy lại phong thái, ánh đèn vẫn không ngừng nháy về phía cô ta
Xa xa là người con gái đội nón lưỡi trai, đứng trong 1 góc phòng, nắm tay cô siết chặt, sẵn sàng động thủ. Tổ kiến lửa này, đáng lẽ bất kì ai cũng không nên động vào mới phải, đây là việc làm tội lỗi nhất của cô ta khi dám động vào cô, và có lẽ sẽ là điều cô ta hối hận nhất trong quãng đời còn lại của mình. Thanh Hiên nheo mắt nhìn xem cô ta muốn làm gì, muốn khích cô ra mặt hay muốn…..lấy đi cái danh đó
– Xin chào mọi người, thật xin lỗi vì thời gian qua không lộ diện trước báo chí – cô ta cúi đầu chào như kiểu quý tộc hão – tôi thật ra….muốn thông báo 1 chuyện, sau đó mọi người có thể đặt câu hỏi – cả khán phòng nín thinh nhìn lời nói sắp thốt ra từ đôi môi bóng bẩy kia – Thật ra…..những tác phẩm trước giờ….đều không phải do tôi viết, mà là 1 người bạn của tôi
– Gì chứ? Cô ta ăn trộm tác phẩm của bạn sao?
– Thật là vô sỉ mà….
– Sao có thể có chuyện đó?
– Loại người như vậy mà cũng có sao?
Thanh Hiên mở to tròng mắt, kinh hãi nhìn đó, cái con người trên bục đang nói gì thế? Rồi tiếng xì xào chửi bới của mọi người. Phút chốc cô sợ hãi, không còn biết phải làm gì, không biết mình rồi sẽ như thế nào…..không lẽ….cô không có quyền xây dựng sự nghiệp của riêng mình hay sao? Rốt cuộc cô đã phạm phải tội trạng gì nghiêm trọng mà phải chịu hình phạt đáng sợ như vậy. Không! Chẳng lẽ bao nhiêu công sức lâu nay của cô đổ vỡ hết sao? Không! Cô không chỉ sống cho cô, còn phải sống cho ba cô nữa, phải thực hiện luôn cả ước mơ chưa hoàn thành của ông nữa, huống chi……
1 giọt nước mắt lăn dài, như tiếng còi bắt đầu 1 trận chiến mới, 1 trận chiến mà cô sẵn sàng hi sinh để lấy lại danh dự ình, cho dù nó có mất đi sự tự do. Từng bước từng bước bước dài, mặc cho câu hỏi của báo chí cứ dồn dập, tai cô ù đi, cô không nghe được ả kia trả lời những gì, cô không muốn nghe, không muốn nghe chút nào
Đột nhiên trong ánh mắt của hàng ngàn người kia, 1 cô gái mặc đồ đen đội mũ sụp, với lấy chai nước trên bàn, vặn nắp rồi từ từ, từ từ….từng dòng nước mát chảy xuống gương mặt đang tối sầm vì hoang mang kia. Khóe môi Thanh Hiên nhếch lên, cái mặt ả kia, không còn gì để nói, đang điên long trời lở đất kia
– CÔ ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ? – ả gầm lên, bất chấp hình tượng thục nữ nãy giờ của mình, báo chí chụp hình liên tục, Thanh Hiên ngẩng đầu lên, lọt qua cái khe của mũ, đưa đôi mắt đỏ ngầu nhưng mang đến sự chết chóc của mình nhìn thẳng ả
– Dù cô có giả mạo tôi thì cũng nên ăn nói chừng mực 1 chút chứ? – lời nói không quá to nhưng bất kì ai cũng nghe rõ ràng được, đặc biệt là người đứng bên cạnh cô bây giờ, sắc mặt cô ta đã trắng bệch, không còn biết trời đất gì nữa
– Xin hỏi cô là Châu Nhu?
– Cô và cô gái này có quan hệ gì?
– Cô nói cô gái kia đang giả mạo Châu Nhu sao? – xem ra kịch hay chỉ mới bắt đầu, lời nói như búa bổ của phóng viên càng như đổ thêm dầu vào lửa. Thanh Hiên quay sang phía dưới, gỡ mũ của mình ra, lộ ra gương mặt sáng sủa, nổi bật màu tóc cam vàng nhưng ai tinh mắt sẽ nhận ra, đó không ai khác chính là thư ký của giám đốc DM
– Tôi chỉ nói 1 câu thôi. Người đứng ở cạnh tôi đây, đang giả mạo Châu Nhu tôi. Và…..ngay bây giờ tôi sẽ kiện cô ta vì tội giả mạo và bôi nhọ danh dự của người khác – Rồi cô nhìn thẳng vào máy quay – tôi không biết ai đứng sau vụ này, nhưng tôi…..nhất định sẽ không bỏ qua. Nếu muốn, chúng ta cùng ra tòa – nụ cười của cô thật đáng sợ. Ngay cả Minh Tuấn đứng đó không rét mà cũng run
– Cô….cô….. – ả kia lắp bắp không nói nên lời, bây giờ bao nhiêu lời xỉa xói lại quay quanh cô ta – tôi…. tôi….là….. – cô ú ớ không trả lời nổi báo chí nữa, lại nhìn qua Thanh Hiên đang đưa mắt nhìn cô như con thú sắp chết đang vùng vẫy mà tự đắc – Cô có bằng chứng chứng minh mình là Châu Nhu không? – rồi ả đột nhiên đổi giọng bỡn cợt nhìn cô, Thanh Hiên chau mày, cho rằng cô ta gan cũng lớn thật
– Vậy cô có chứng cứ gì chứng minh mình là Châu Nhu không? – cô cũng không vừa trừng mắt
– Cô nếu mà biết người đứng sau tôi…..chắc chắn sẽ sốc đến chết, thậm chí còn không muốn sống nữa đấy – Thanh Hiên mở to mắt, tay cô bắt đầu run rẩy, ánh mắt sợ hãi vừa nhìn cô ta, vừa nhìn xuống dưới, mồ hôi chảy ròng. Cô đang sợ chuyện gì chứ? Cô sợ ai sẽ hãm hại mình chứ….chắc không đâu
– Cô…..cô nói gì? Là ai? – cô ả được nước lại lấn tới, từng bước từng bước tiến về phía Thanh Hiên, nhưng lần này thật không may, cô lại đang lùi bước….chập chững như đang yếu thế
– Sao? Sợ rồi sao? Sợ người đó là người quan trọng mà cô hết mực tin tưởng sao? – hết mực tin tưởng? Cô liền có 1 suy nghĩ trong đầu. Phải, người cô tin tưởng là ai chứ? Không, cô không muốn nghĩ đến người đó, anh không phải là loại người như vậy, chẳng có lí do gì khiến anh phải làm vậy hết? Thanh Hiên lắc đầu sợ hãi, chẳng mấy chốc cô đã đứng ở mép bục, đôi chân run rẩy
– Không. Cô đừng có nói bậy…..không phải – Thanh Hiên quả nhiên bị đánh trúng điểm yếu, 1 giọt nước mắt nữa lại rơi. Cô đang nghĩ gì vậy chứ?
– Người cô để ý….hay nói đúng hơn, người cô vừa yêu vừa hận, vừa muốn từ bỏ nhưng lại không muốn …..là người đàn ông đó – cuối cùng ả tung 1 đòn chí mạng phút chót, thì thầm đủ để 2 người nghe. Thanh Hiên lặng thinh, ánh mắt cô vô vọng nhìn vào khoảng không dưới chân
– KHÔNG!? – Gót chân Thanh Hiên trật xuống, cô chới với giữa không trung – Áaaaaaaaaaaa!!!!!!!
Tiếng hét thất thanh khiến cô ngất liệm trong khoảnh khắc, trong khoảng khắc nhỏ nhoi đó, Thanh Hiên thấy 1 người con trai….là người con trai mà cô đang nghĩ tới trong đầu….sao anh lại ở đây? Nét mặt anh có chút lo lắng…..tại sao anh lại không tới trước khi cô mất kiểm soát….tại sao anh lại ở đó….. tại sao???? 1 mớ lộn xộn trong đầu đưa cô đến nơi tận cùng của nguy hiểm. Thanh Hiên chỉ lớ ngớ nghe được chữ mất chữ không…..Là giọng nói của 1 người con trai….à phải, cái giọng nói hung hăng chắc chắn là của thiên lôi, không sai….nhưng hắn là đang mắng ai
– ANH CÚT ĐIIIII – Đình Thiên gằn giọng bế xốc cô sau khi thấy hành động chần chừ của anh – tôi đã nói rồi mà, cô ấy sẽ không có lần nữa…..đừng bao giờ lại gần Hiên nữa…. – Đình Thiên lập tức đưa cô đến bệnh viện…..
2 ngày…..5 ngày….1 tuần……1 tuần rưỡi…..2 tuần rưỡi…..Đó là quãng thời gian như cùng cực của anh, không được đến thăm cô, là anh đáng chết. Anh cũng từng nghĩ mình nên chết quách đi cho yên chuyện. Đình Thiên luôn nổi điên khi anh đến gần, anh đã bị bầm dập không biết bao nhiêu lần. Anh không quan tâm hợp đồng của 2 người nữa. Chuyện kia anh đã cho người giải quyết rồi, bây giờ anh chỉ muốn nhìn thử….nhìn thử cô có làm sao không mà thôi. Chỉ có suy nghĩ đó….giúp anh sống nổi đến bây giờ….