Đọc truyện Anh sẽ lại cưa em nhé – Chương 20
Phần 4: Khi tình yêu chạm tới linh hồn
Blogger Kim Thanh Phong
Sài Gòn chênh chao nhớ!
“…I am me… “Nếu tôi chết đi, xin cứ để ban công rộng mở”
(Gacxi Lorca)
*
* *
Sài Gòn một buổi sáng lạnh, buồn và nhớ… Cái lạnh về chênh chao bên cửa gió. Em yêu dấu!
Sáng nay, Sài Gòn lạnh đấy em à. Anh cảm nhận được làn da mình se lại theo từng cơn gió len nhè nhè qua ô cửa sổ vào phòng… tỉnh giấc. Bao giờ cũng thế, anh quờ tay qua bên để thấy em vẫn đương còn đó, như những gì đáng ra phải là như vậy
Anh nhớ em, nhớ đến lắt lay em ạ! Sài Gòn lâu rồi mới có cảm giác se sắt; anh đi làm rồi lại không đến toà soạn nữa, chẳng hiểu sao lại rẽ vào lối ấy, chọn đúng chỗ ngồi ấy, có phải em muốn anh tới không?
Một năm rồi chẳng có gì thay đổi cả. Nhà thờ Đức Bà vẫn cổ kính rêu phong, những bức tường gạch đỏ, những ô cửa sổ kín mít thâm trầm, làm nền cho những bức ảnh cưới đẹp đến mê đắm. Chúng mình cũng đã có những phút giây như thế, em nhỉ? Nụ cười còn vẹn nguyên sau bó hồng đỏ thắm, tinh khiết một màu váy cưới em trong anh…
“Vẫn quen như ngày trước
Gọi hai ly cafe
Giật mình chiếc ghế trống
Mới thấy mình tái tê.”
Hồi xưa, đều đặn những sáng chủ nhật cafe góc này, anh nhớ có lần em đọc cho anh nghe những câu thơ ấy. Ai biết đâu rồi sẽ có ngày chính bản thân anh phải trải nghiệm nỗi tái tê, khi cảnh cũ còn nguyên đó nhưng người xưa không còn. Bắt đền em đấy, em yêu ạ…
Anh lại khóc rồi đây này. Sao em không lau nước mắt cho anh bằng khăn tay em vẫn thường dùng, anh thèm mùi hương, một chút thoang thoảng nước hoa, một chút mồ hôi ấy. Em đâu rồi, có ở quanh đây với anh không?
Sáng nay, vẫn ly cafe đá không đường, loại cafe mỗi lần em nếm thử đều nhăn mặt ngúng nguẩy kêu anh kì cục, đắng thế mà bảo ngọt; nhưng hôm nay đúng đấy em ạ, cafe sao đắng nghét cổ họng, đắng cả lòng anh đến nát tan. Anh gọi cho em cafe sữa nhé. Nếu có thể nghe được em nói, có lẽ em lại trách anh phải không, sao cứ tự giày vò nỗi đau mình như thế, sao không buông tay để em được ra đi trong thanh thản chứ? Đàn ông ai lại khóc giữa dòng người phố xá thế này. Nhưng, em ơi, giá mà anh có thể vô tri…
Tạo hoá xếp đặt để nghiệt ngã vào mình. Em và anh có tội gì mà phải chia lìa đau đớn vậy. Chỉ còn tuần lễ nữa thôi em đã là vợ của anh; vậy mà buổi chiều định mệnh ấy, số phận đã cướp đi em từ anh mãi mãi. Sao lại là em chứ? Anh sẽ chẳng bao giờ quên được ngày đó, đáng ra chúng mình phải ngập tràn trong niềm hạnh phúc, trong hoa hồng và bánh ngọt, trong những lời chúc chung sống thuận hoà đến “răng long đầu bạc”. Em bỏ anh đi, để lại anh với nỗi chơ vơ đến thừa thãi cả cuộc đời..
Em ạ, bộ ảnh cưới chúng mình anh vẫn còn giữ đấy – bộ ảnh em là người xinh nhất, nhưng chẳng bao giờ được xem. Em biết anh thích nhất bức nào không, bức mà em cầm ly cafe đen tinh nghịch, trông khuôn mặt nhăn nhó của em thật buồn cười, cứ như là con trẻ. Ai đời chụp hình cưới, còn tung tăng chạy qua đường mua ly cafe về tạo dáng. Em chọc quê anh, nhưng uống đen không đường là thói quen rồi, anh không bỏ được, em ạ.
Nghề báo đi nhiều, viết cũng nhiều, nhưng đã bao giờ anh viết gì cho em được đâu. Mấy hôm trước, bên mảng xã hội có đăng bài về một tài xế lái ẩu đâm chết một cô gái khi đang trên đường nhận ảnh cưới về nhà, máu và những bức hình trộn lẫn con đường. Anh đã khóc em ạ, đọc lại đau mình, thương em. Tại sao lại có những chênh chao nơi giới hạn được và mất như thế, con người lại không thể chọn lựa. Giá như, buổi chiều hôm đó, anh không bận, không để em đi một mình, có lẽ đã không có nỗi đau xé ruột thế này.
Ít khi Sài Gòn lạnh lắm, sáng xuống phố thấy ai cũng mặc thêm áo ấm. Anh chỉ độc chiếc sơ mi, chạy xe nhanh một chút cũng thấy run em ạ. Giá mà như trước đây, thế nào em cũng nhắc anh khoác thêm áo trước khi ra đường, giọng nhỏ nhẹ đến thương. Chở em qua chỗ làm rồi mới ghé toà soạn, em gục đầu vào lưng anh đòi ngủ nướng, tay đút vào túi áo anh phía trước, ghì nhẹ vào hông. Giờ đi một mình, nhớ quá!
Em có nghe anh hát không, bài “Cafe một mình” nhé:
“Sáng nay cà-phê một mình
Sài Gòn chợt mưa chợt mưa
Nhớ em bao nhiêu cho vừa
Em ơi em ơi…
Sáng nay nghe mưa quanh mình
Trời chợt lạnh như mùa đông
Những cơn mưa rơi ơ thờ
Rớt trên cuộc tình mong manh
Em đã đi một ngày mưa buồn
Cơn gió đông lạnh đầy đôi tay
Em đã đi để lại nơi này
Đôi mắt nâu ngồi buồn xa xăm
Như cánh chim lạc về phương nào
Theo bước chân một ngày mưa bay
Em đã đi để lại nơi này
Cơn gió đông còn buồn mênh mang
Sáng nay mây thấp trên đầu
Từng giọt cà-phê ngọt đắng
Biết em nơi đâu bây giờ
Em ơi em ơi
Sáng nay ngồi khóc một mình
Từng giọt sầu rơi lặng lẽ
Biết ta xa nhau thật rồi…”
Gác lại tất cả, buổi chiều tới toà soạn, ngồi gõ cho đủ ngàn chữ lấp bên mảng chính trị bị đổ bài, để tối nay có thể về thăm em như thế này, em thích không? Chỉ vài tiếng nữa thôi sẽ về đến quê nhà em yên nghỉ, anh sẽ lại được bên em. Con tàu vút đi trong đêm yên lặng, qua những vạt rừng đen thẫm phía đường chân trời. Trong toa, dưới ánh đèn mờ nhạt, mọi người ngủ cả rồi, anh không tài nào chợp mắt được vì nỗi háo hức được gặp em. Một entry cho em, em nhé.
Anh gọi em là ngọn lửa, như trong lời ca khúc “Bức thư tình thứ ba” của Đỗ Bảo mà anh thích. Bởi vì, “Khi để mất em tháng ngày tối tăm, không còn có em đông về lạnh giá… Tình yêu của anh trong trái tim này, vẫn dành về em nơi ấy. Em là ánh lửa, mang cho anh tất cả, mà chỉ khi em thiêu đốt anh, anh thật lòng mới hiểu”.
Có thể đến một ngày, một người phụ nữ đến thay em chăm sóc anh, nhưng em ạ, với anh, em mãi luôn là vợ.
Cô vợ hiền, xinh, bé nhỏ, biết yêu anh trọn cuộc đời mình…
Anh đang về bên em đây.
Sáng ngày mai, em ơi, Sài Gòn chắc vẫn còn đương lạnh…
Sài gòn, sáng 02/07/2009
Đào Nguyễn Tố Quyên
Yêu nhau xa mấy cũng về với nhau
Nhật ký tình yêu của Thạch Sa…
Ngày tháng năm…
Anh ạ, hôm nay em thấy Thiên trên phố một cách tình cờ. Em đi mua thuốc cho con Mèo bị ốm. Anh nhớ Thiên chứ, em đã từng kể với anh đấy thôi. Thiên là… gì nhỉ… là người đầu tiên và duy nhất em tăm tia suốt cấp 4. Thiên là “trường kì kháng chiến” mà “nhất định không thắng lợi” anh ạ. Em đã từng làm đủ mọi cách để Thiên chú ý tới mình như cắt phăng mái tóc dài để chơi một kiểu đờ mi mà bấy giờ đang là mốt, cố tình mang guốc 7 phân để gia tăng chiều cao trong mắt ai đó, học như trâu cải thiện điểm số rồi nổi đình nổi đám trong trường để Thiên biết tới em. Vì em học dưới Thiên một lớp mà…Nhiều lắm anh ạ, Noel, lễ, tết, sinh nhật Thiên em đều đều đặn gửi quà cho Thiên, tặng bài hát trên quà tặng âm nhạc của trường nữa cơ. Duy có một điều em quên không làm, đó là không cho Thiên biết em là ai. Ngớ ngẩn thế đấy. Vì em chỉ cần nuôi dưỡng một tình cảm như là một động lực để phấn đấu, không mong muốn được đáp trả cho công sức yêu thương của mình. Đó có lẽ là rung động đầu đời của em.
Lại nói về chuyện ngày hôm nay, Thiên đụng mặt em ở tiệm thuốc. Vẫn là cái dáng dấp quen thuộc ấy, cao 1m82, nặng 70 kg, trên mặt có hai cái nốt ruồi, một cái trên phía phải trán, một cái ở phía xa đuôi mắt trái. Thiên mặc quần short kaki túi hộp và áo phông sọc đỏ. Vẫn là nụ cười kiêu bạc mà em đã từng mê mẩn… Em đặt cho Thiên là mặt trời, vì Thiên lúc nào cũng tỏa sáng, và như thắp lửa được cho người khác nữa…
Đột nhiên Thiên quay lại cười với em, làm em choáng hết cả đầu “A, có phải là Thạch Sa không?” Sốc tập hai. Sau một lúc ngờ ngợ, em ậm ừ:
– Ủa, mình quen nhau sao?
– Anh biết em thôi, học giỏi nổi tiếng ở trường mà sao không biết được, trường T.V, lớp A đúng không?
– À…
– Năm nay em học năm mấy rồi?
– Da, năm bốn.
– A, quên giới thiệu, anh là…
…
Cứ thế đấy anh ạ, cứ thế mà chúng em nói chuyện với nhau. Rồi Thiên hẹn em đi uống nước, em từ chối vì nghĩ anh sẽ không thích, nhưng Thiên cứ nài nỉ, em đành nói cho em thời gian suy nghĩ… Về nhà em vừa nhắn tin hỏi ý kiến anh, không thấy trả lời, em gọi vào máy… The number you have called is unavailable at the moment… Plz try again later… Em ngao ngán dập máy. Vậy mà em cứ tưởng tuợng đến giọng nói ghen tuông của anh, vượt qua cả mấy trăm cây số cấm em không được đi chơi với Thiên… Em thở dài, type nhật kí… Giờ này là 12h đêm, anh còn đang ở đâu…?
Ngày tháng năm…
Thấm thoắt đã đến buổi tối hẹn với Thiên, em mặc một chiếc quần lửng ngang gối, áo cộc tay. Đơn giản đến mức không cần phải nghi ngờ bất cứ điều gì…
Qua buổi nói chuyện, em biết được nhiều điều về Thiên mà trước đây em mù tịt. Cả nhà định cư nước ngoài, đang thúc giục Thiên sang bên đó để học hành đoàn tụ nhưng Thiên chưa muốn đi. Em cũng thắc mắc vì lí do gì mà Thiên ở lại, nhưng em tự tìm cho câu hỏi đó nhiều câu trả lời thích đáng như vì người yêu, hay chuyện học tập còn dang dở… nên thôi. Rồi thì Thiên đang theo một dự án của Úc tại thành phố. Rồi thì Thiên chưa có tình yêu nào vắt vai.
Đêm về, em lại nhắn tin cho anh, rồi nhận được tinh nhắn vô nghĩa từ số máy quen thuộc: “Em cho anh thời gian, giờ anh không biết phải đối mặt với S như thế nào. Cô ấy quá nhạy cảm…” Sau một hồi phân tích ngược xuôi, em băn khoăn liệu S có phải là em không, rồi tự mình lắc đầu quầy quậy trấn an không thể nào. Em đòi anh giải thích, “bạn anh mượn máy rồi nhắn nhầm số thôi…” Sao giọng anh nghe có vẻ buồn và gượng gạo? Sao bạn anh lại nhầm số của em? Sao… và …sao…
Ngày tháng năm…
Lại thêm những ngày dài đợi chờ vô vị nữa, anh bảo vẫn chưa xong công tác nên chưa thể về, ngày càng ít tin nhắn cho em, có chăng thì là em nhớ anh em gọi, còn anh ậm ừ cho qua, nhắc lại vài câu cũ rích như một bài học thuộc. Nhớ giữ gìn sức khỏe.Ăn uống đàng hoàng. Chúc em ngủ ngon… Sáo rỗng!
Anh không nhận ra tim em đang bị một vết trầy rồi…
Thiên lại đến chở em đi bát phố, hoa sữa đã nở rồi anh ạ, lại ngát hương thơm, nếu có anh ở đây, anh sẽ lại bịt mũi mà than thở “Sao tôi vô phước yêu phải cô nàng có thính giác đáng sợ như thế này, (Vì anh không thích mùi hoa sữa) em lại cười hắc hắc đắc chí… vì vậy anh mới đặt tên cho em là Hôi sữa. Còn anh tự nhận mình là mặt trăng. Trong đêm tối mọi vật đều bị nhuốm màu đen, chỉ có mình mặt trăng là sang nhất. Anh thật là mơ mộng…
“Bạn trai Sa đâu?”- Thiên cắt ngang dòng suy nghĩ của em.
– Anh ấy đi công tác ở Tây Nguyên.
– Lâu chưa? hai tháng rồi.
– Sắp về chưa?
– Gần rồi.
– Anh chở Sa đi chơi thế này anh ấy có ghen không đấy?
– …Cũng không biết. Chắc là không!
Em trả lời bằng giọng nói lạnh băng nhất có thể, nhưng máu nóng lại dồn lên tim, nức nở vỡ òa. Em khóc hu hu như một đứa trẻ bị dọa lấy đi đồ chơi, người đi đường ai cũng trố mắt nhìn. Kệ họ, em cứ khóc…Thiên rối rít xin lỗi em, tạt vào quán kem bên đường mua khăn giấy. Thiên chỉ biết ngồi nhìn em khóc thôi, mà đúng là em khóc dai thật. Khóc xong em còn kể hết cho Thiên nghe chuyện em cảm giác như thế nào. Lời khuyên mà Thiên dành cho em thì tự em cũng có thể khuyên mình. Sa chờ một thời gian nữa xem sao. Có Thiên luôn ở đây…
Nói với Thiên thì được gì, người em cần là anh cơ.
Nói vậy nhưng em vẫn cố.
Ngày tháng năm…
Biết bao nhiêu ngày dài đằng đẵng trôi qua với nỗi mong chờ thiết tha của em và sự thờ ơ khó hiểu của anh. Càng ngày anh càng cách xa em anh biết không? Xa cả về khoảng cách địa lý lẫn khoảng cách yêu thương. Em cô độc và lạc lõng, em cố tìm hiểu, cố gặng hỏi anh tại sao lại lửng lơ với em như vậy, nhưng anh lại không trả lời, chỉ ậm ừ với em: “Khi gặp lại em anh sẽ nói.” Câu nói này mang đến nỗi sợ hãi trong lòng em từng giây từng phút, ngay cả trong giấc mơ. Tự nhiên em không muốn gặp anh sớm như xưa nữa, em sợ anh bỏ rơi mình sau những câu giải thích… Em sợ lắm anh à…
Ngày tháng năm…
Tối nay em vừa đi Dimah với Thiên về. Giọng anh bình thản khi nghe em kể chuyện. Sao thế anh, nếu anh thấy khó chịu vì em đã đi chơi với người khác thì anh cứ nói, sao lại dửng dưng một cách khó hiểu đến đau lòng như vậy?
Lúc đi chơi, Thiên thấy em buồn buồn, nên gợi chuyện hỏi nhưng em không nói. Rồi Thiên đột nhiên kể về một chàng trai thích một cô bé mà không dám nói, suốt những năm học cấp 4, rồi cho đến mùa phượng nở cuối cùng, cậu vẫn lặng thinh, không biết làm sao để biểu lộ tình cảm của mình, chỉ biết đứng nhìn cô bé ở phía xa… Em ngờ rằng đó là Thiên. Rồi thì Thiên lại kể về cô bé ấy.
Thiên bảo có một tình cảm đơn phương cũng chẳng bao giờ nói ra được, với cô bé học cùng trường và dưới một lớp, học giỏi, để tóc đờ mi. Em vân vê mái tóc sư tử của mình, chắc không phải, em có còn đờ mi đâu từ khi quen anh.
Thiên lại kể cô bé ấy còn biết quay viết rất tài, đi đâu cũng cầm theo cây viết quay quay trong tay. Cái ống hút ngọ nguậy trong tay em ngừng lại hẳn. Anh có biết thói quen này của em không nhỉ?
Tan học cô ấy còn hay lang thang trên sân trường, chẳng biết để làm gì. (Em nhặt lá sakê viết thơ để gửi cho Thiên đấy)
Thời gian đó Thiên còn nhận được những chiếc lá sakê khô vàng có những dòng thơ vu vơ, chẳng hề đề tên người gửi. “Buồn cười thật, đôi lúc anh thầm mong những chiếc lá đó là của người ta…”
Em ngồi im thin thít nghe Thiên kể chuyện, không dám hó hé câu nào vì sợ bị phát hiện. Nếu là cách đây bốn năm thì em đã hét lên sung sướng. Rồi (lại) đột nhiên, Thiên nắm chặt tay em:
– Em biết cô bé đó mà phải không Sa?
Em hoảng hồn rụt tay lại, mặt đỏ lên “Ơ… không …”
– Anh đã đợi bốn năm rồi, đến hôm gặp em ở hiệu thuốc mới dám lấy hết can đảm để làm quen. Anh biết những năm cấp bốn em có thích đơn phương ai đó nhưng hình như tình cảm không được đáp lại, rồi sau đó em quen với bạn trai bây giờ của em. Anh đã định bỏ cuộc, nhưng…
– Anh thôi đi!
– Thứ 5 tuần này anh kết thúc dự án và sẽ phải bay về bên kia, ba mẹ anh không an tâm khi anh ở đây một mình. Em hãy ngăn anh lại đi. Chỉ cần em nói một tiếng thôi, anh cần động lực, Sa à.
Em ngồi im lặng, đầu óc trống rỗng, em không suy nghĩ được gì cả.
Phải chi Em chưa quen Thiên…
Phải chi Em không yêu anh, anh à…
Phải chi em có anh bên cạnh, em sẽ mạnh mẽ hơn với quyết định của mình.
Phải chi…
– Em muốn về.
– Em sứ suy nghĩ, anh sẽ đợi. Thứ 5 này, nếu không…, 5h, anh bay.
Em thấy mệt mỏi quá anh à. Em không đủ sức viết nhật ký nữa.
Ngày tháng năm…
Anh bất ngờ xuất hiện mà không báo trước. Trông anh gầy hơn, hôc mắt sâu và thâm hơn. Anh đến nhà chở em đi chơi, đến quán café quen thuộc có những bông hoa sữa mọc thành chùm. Em thích quán này bởi những bản nhạc cello dịu dàng, với hoa sữa, với trà sữa và với ông chủ quán quen mặt chúng mình.
– Anh biết không? Những ngày anh đi xa, em đến quán uống trà sữa một mình, ông chủ vẫn hỏi anh luôn.
– Sắp đến thu rồi anh ạ, sẽ có nhiều hoa sữa lắm đây. Em yêu hoa sữa lắm cơ, vì anh ví hoa sữa với bé Hôi sữa của anh mà.
– Anh đi công tác có vất vả lắm không, xem kìa, anh ốm đi vài mét đấy. Nhưng nhìn lại phong trần manly hơn đấy anh
– Sa! Em đừng nói nữa.
Tự nhiên nước mắt em chảy. Em biết sắp có điều gì xảy đến với mình. Anh ít khi gọi em là Sa ngoài cái tên Hôi sữa. Em đã cố vui vẻ, đã cố lấn át anh bằng cách nói liên tục, để anh không nói được những lời cay đắng ấy. Nhưng mà thôi, em biết rồi.
Chị Hằng ấy, chị ấy chắc là xinh lắm anh nhỉ. Tình yêu đầu tiên của anh mà. Sau bao nhiêu năm xa cách, cuối cùng hai người cũng gặp lại nhau ở Tây Nguyên. Anh nói với em rằng anh nhận ra vẫn chưa quên được chị ấy. Khi gặp lại người xưa, bóng hình của em trở nên mờ nhạt phải không anh?
Những ngày ở bên chị ấy anh thực sự vui vẻ, đến nỗi quên luôn cả em, và bắt đầu suy nghĩ về một sự thay đổi? Rồi trong một tối nhắn tin với chị ấy, anh đã vô tình (hay là cố ý) gởi nhầm tin nhắn cho em? Nghe em kể về Thiên, anh còn cảm thấy mừng vì em đã không cô đơn như anh tưởng? Đó là anh không biết đấy thôi…
Mà thôi, không nói nữa, em sẽ để anh ra đi, vì chưa bao giờ anh thuộc về em cả.Vì lúc nào bên em anh đều có một phần tâm tưởng không dành cho em. Anh đã không yêu em nhiều như anh nói, và càng không yêu em nhiều như em nghĩ. Phải không anh, mình chia tay? Hoa sữa rụng tơi bời khi mùa còn chưa qua hết. Em biết vì chị ấy nên anh tự ví mình là mặt trăng…
Ngày tháng năm…
Em ra sân bay. Em cầm theo một chiếc lá sakê tặng Thiên. Trên lá sakê có dòng chữ “Thiên à, Sa đã là cô bé đó, vừa là cô bé gửi lá sakê cho Thiên, vừa là cô bé mà Thiên thầm để ý. Nhưng “đã” không có nghĩa là “đang” và “sẽ”. Chỉ là trong bốn năm về trước thôi, dù hoa sữa mùa này vẫn nở một mình trong vườn. Thiên đi mạnh khỏe nha.”
Trao món quà cho Thiên xong, em quay đi. Chuông điện thoại rung, em nhấc máy. “Hoa sữa hãy tiếp tục nở nhé, rồi Thiên sẽ trở về sớm thôi, rồi hoa sữa sẽ không còn cô đơn sớm thôi… dù thế nào đi nữa, Thiên cũng sẽ không bỏ cuộc.”
Em bước đi giữa đêm. Dòng người tấp nập. Ánh trăng xa mờ… Em không mong chờ ngày mai mặt trời chiếu sáng, cũng không mong chờ hoa sữa nở giữa đêm trăng. Cả mặt trăng và mặt trời đều quá xa. Hoa sữa sẽ vẫn dịu dàng, ngọt ngào, một mình nơi cuối phố…
Ba tháng sau..
Ngày tháng năm…
Kể từ ngày đó, em và anh không ai cố gắng níu kéo mối tình này. Lí do của anh thì em không muốn hiểu, em chỉ biết không thể cứ tự đâm vào vết thương đang nhức nhối của trái tim mình. Ngày tốt nghiệp, em nhận được một lá thư gởi từ Úc của Thiên:
“Sa à, 4 tháng qua anh đã suy nghĩ nhiều, anh có lá thư này muốn cho em đọc. Anh nghĩ với những người yêu nhau thì không có gì ngăn cản được họ biết rõ về nhau…Hãy đọc và quyết định theo trái tim mình em nhé, dù anh buồn đấy, nhưng anh sẽ vui…”
“Mình biết cậu để ý Sa đã lâu, nhưng cậu lại không biết rằng Sa cũng đã từng thích cậu. Có điều bây giờ Sa đang ở bên mình. Nhưng mình không thể ở bên Sa lâu hơn, hai tháng nữa mình phải sang Đức để xạ trị. Khối u căn bệnh của mình đang phát triển, và mình không biết tương lai sẽ như thế nào. Cậu hãy thử mạnh dạn đến với Sa. Hãy ở bên cô ấy thay mình… Hãy đưa cho cô ấy lá thư này khi thích hợp”
Hôi sữa của anh! Từ khi anh đi, hoa sữa vẫn nở phải không em, nhưng anh lại không cùng em đi dạo trên những con đường xưa, không cùng em đến quán café quen thuộc được… Giờ anh đang ở một nơi rất xa, xa đến nỗi không thể về thăm em được. Em hãy sống vui em nhé. Em cứ ngọt ngào như trà sữa, cứ bé bỏng và tinh khôi như hôi sữa của anh ngày nào. Anh luôn nguyện cầu cho em được hạnh phúc. Dù anh mong hoa sữa sẽ nở bung rực rỡ dưới ánh mặt trời, nhưng với anh, hoa sữa luôn đẹp nhất rong những đêm trăng.
Ngày tháng năm…
Đưa tay quệt nước mắt, em nở một nụ cười. Tấm vé máy bay trên tay phần phật trong gió. Anh à, hoa sữa vẫn nở êm đềm đấy thôi…
Những người yêu nhau, dù xa cách mấy, sẽ lại về với nhau thôi, phải không anh?