Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 84
Yoseob xiêu vẹo lùi lại, tay nắm chặt váy ngủ vò nhàu lớp vải mỏng
“Anh…đ..đừng lại đây”
Thái độ Hyunah chưa đầy 1ngày đã thay đổi đến chóng mặt, bây giờ xem hắn như hung thần mà sợ hãi xua đuổi như tà ma. Hắn có quyền lạnh nhạt với cô nhưng cô tuyệt đối không có khả năng đó, Junhyung giận dữ trong lòng cố chấp tiến lại càng nhanh.
Yoseob từ khi nhận ra hắn mãi mãi hận mình thì tâm đã lạnh. Đột nhiên sợ hãi hắn chạm vào, cỗ uất ức lớn dần trong tim, bi thương để làm gì? Khóc lóc để làm gì? Hắn sẽ đổi ý sao?
“Đừng chạm vào tôi” cậu vùng thật mạnh rồi quay đầu bỏ chạy ngay khoảnh khắc hắn vươn tay
Phịch!
Vì còn chưa quen việc nhìn đường và định hướng bằng mắt nên khi bất chợt tăng tốc độ, Yoseob thấy cảnh vật trôi tuột quay vòng, cậu trượt chân té nhào khi mới chạy được 5nấc thang. Junhyung giật mình theo quán tính đỡ, ôm chầm thân thể nhỏ bé:
“Cô lại lên cơn! Muốn té chết à?”
“BUÔNG! MAU BUÔNG!”
Chát!
Cái tát bỏng rát rơi trên mặt Junhyung. Cậu…tát hắn sao? Yoseob thảng thốt nhìn tay mình, nhìn 1bên khuôn mặt điển trai dần đỏ hằn dấu tay trên má trái Junhyung, cậu lùi lại lắp bắp:
“Tôi…tôi đã nói đừng chạm vào tôi”
“Kim Hyunah! Cô?”
“CÂM MIỆNG! TÔI LÀ YANG YOSEOB”
Xoạt!
Dứt câu Yoseob lao nhanh về hướng ngược lại.
Nhìn thân ảnh gầy yếu tháo chạy, Junhyung xoa bên má ê ẩm, hắn cười gằn
“Được lắm, cô muốn diễn gì cứ việc!”
***
Khi định thần lại Yoseob đã thấy mình đang đứng trong phòng kính, điều gì thôi thúc cậu đến đây? Nơi này có ý nghĩa gì?
“Buồn cười thật” thở dài Yoseob dựa vào tường cười chua chát, bỗng lưng cấn phải thứ gì đó như công tắc.
Cạch!
Rè…rè…
Mái vòm từ từ mở ra, cậu sững sờ nhìn ánh ban mai xuyên qua lớp kính trong suốt, có tiếng nhạc buồn thê lương vang lên từ nơi nào đó, là giọng ghi âm của chính thân thể này
.
.
.
“LẶNG ƯỚC”
Cậu bé ngày xưa và cô công chúa nhỏ?
Anh sẽ là hoàng tử trong cổ tích ngày xưa…
Nói dối! Anh không phải hoàng tử
Nói dối! Anh đã chẳng nhìn em…
Anh có nghe tiếng gió?
Thoảng giọt đắng rơi rơi
Nước mắt trôi theo gió
Lời thì thầm nho nhỏ,
Em yêu anh…
Không nghe thấy! Anh chẳng hề hay biết.
Anh quay lưng, người con gái kia đứng đó
Đừng đi!
Em yêu anh…
Tiếng lá cỏ thì thầm
Mưa? Không phải! Là nước mắt.
Run run gió khóc…
Anh đi rồi!
Níu giữ lần cuối, lệ mắt nhoà!
Cô ấy đây rồi, gió thay em nói…
Em yêu anh ấy…
Rít gào gió thét!
Máu! Bông Lau đỏ một nhành thấm đẫm…
Đau! Anh đã khóc! Mưa rơi trong lòng,
Em hoá mây nặng nề chứa nước…
Không phải em! Đừng hận, là cô ấy!
Yêu thương trở thành lời nguyền của thù hận…
Em có anh! Gió khóc! Bông lau trắng ố màu,
Trinh nguyên đỏ…
Cánh hoa rơi tan nát. Gió vô tâm cho cành Lau gãy…
Anh có nghe tiếng gió?
Thoảng giọt đắng rơi rơi
Nước mắt trôi theo gió
Lời thì thầm nho nhỏ
Em yêu anh…
Không nghe thấy! Anh mãi chẳng nghe lời ước nguyện. Điều đó đang giết em…
Thinh lặng như độc dược tan trong gió…
Tạm biệt… Hoàng tử của đồng Lau thời thơ ấu!
Gió lặng… Lệ đá… Độc ngấm vào tim…
Sao băng nhỏ… Ta dâng nàng ánh sáng…
—CREDIT BY CỎ LAU—
Tách!
Yoseob bóp chặt tim mình khổ sở trượt ngồi bên tường kính.
Ca từ… Trước mắt thoáng qua chuỗi hình ảnh hỗn độn…
Ấu thơ.
Yêu thương.
Tai nạn.
Đêm đầu tiên.
Thuốc ngủ…
Hyunah giết người?
Có!
Không có!
Cậu thấy xô đẩy và máu, rất mờ nhạt. Người con gái đáng thương này hẳn đau đến tê liệt…
“Tôi giành lại công bằng cho cô!” cậu siết tay tuyên thệ. Không thể để số phận giết chết mình, Yoseob biết phải mạnh mẽ. Ánh sáng cho cậu cơ hội tạo 1định mệnh mới.
Việc đầu tiên là làm quen với thế giới. Sau đó tìm hiểu sự thật, sau đó…tìm người đã nhẫn tâm vứt bỏ mình, chỉ là muốn hỏi 1câu “vì sao vứt bỏ Yang Yoseob” mà thôi. Nhất định từ giờ cậu phải vui vẻ mạnh mẽ.
“Hwaiting!”
***
Yoseob xuống lầu gọi người giúp việc chọn cho mình 1bộ quần áo vì cậu chẳng hiểu phải mặc thế nào, thời trang là gì?
Sau hồi hỏi han vật vã cuối cùng cậu chọn 1chiếc váy vàng nhạt màu nắng nhẹ rất ưa nhìn
“Đẹp đấy chứ” nữ nhân trong gương nhoẻn cười.
“Chị kêu tài xế giùm em! Chuẩn bị xe đến cửa hàng bách hoá”
“Vâng! Thiếu phu nhân”
Phải học chữ trước tiên. Khi mù đã học rồi nhưng đó là chữ nổi, bây giờ mua bản chữ thường đối chiếu là ổn. Tiếp theo là sách: tâm lí học, ứng xử giao tiếp, tạp chí thời trang… Sớm làm quen với thế giới chừng nào thì tốt chừng đó.
***
“Cô đi đâu?” Junhyung sắp đi làm thì gặp Hyunah ở cửa. Cô mặc bộ váy mình vốn ghét? Lạ?