Anh Sẽ Là Đôi Mắt

Chương 57[ONESHOT] DỤ HỒN


Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 57[ONESHOT] DỤ HỒN

To readers!
Xin lỗi các bạn vì Cỏ sắp thi nên chưa thể up chap mới. Đây là 1 shot Cỏ từng viết để dự thi trong forum b2s .net. Có thể nhiều bạn đã xem trên forum nhưng hẳn trên wattpad chưa có. Trong thời gian đợi chap, các bạn hãy thưởng thức thử “món ăn” mới này.
Dụ hồn được viết dựa trên yêu cầu của đề thi là sử dụng lyric của bài hát Trouble maker – Jang hyunseung ft Hyunah. Vận dụng 43 câu lyric lồng ghép vào tác phẩm để tạo ra 1 câu chuyện. Nội dung viết về “thợ săn” và “con mồi”. Rốt cuộc ai là thợ săn, ai là con mồi? Mời các bạn đón xem!
Cỏ hoàn thành nó vào lễ valentine trắng. Nhân đây xin gửi tình yêu và sự tri ân của Cỏ đến tất cả bạn đọc đã ủng hộ Cỏ từ khi mới chập chững viết “Tên khốn, anh nói yêu tôi sao” 1 năm trước đến tận ngày hôm nay. ^^
Thân!
~~[ONESHOT]
~
Author: Cỏ Lau
Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về Cỏ nhưng câu chuyện thuộc về Cỏ^^.
Rating: T
Pairing: Junseob
Category: Romance
Status: complete.
Summary: … Ánh trăng chuốc say ta hay chính em khiến con tim này chếnh choáng?
“Dụ hồn”… là ta hay chính em đang núp sau lớp vỏ bọc của gã thợ săn kia?
“Dụ hồn…”
~~o0o
~~
Vẳng trong không trung tiếng huýt sáo mượt mà hòa cũng vũ điệu gió réo rắt trên tầng không, âm thanh trong ngần vang xa rồi như đụng phải góc trời nào đó, không ngừng dội lại và chẳng bao giờ tan biến, triền miên như một nỗi ám ảnh ngọt ngào…Chẳng phải đêm 15, trăng 16 tròn vành vạnh như chiếc đĩa bạc sáng loáng treo ngang đỉnh trời.Thứ ánh sáng bàng bạc mờ ảo dịu đến say hồn…
Khuya! Đã rất khuya rồi sao mặt trăng kia vẫn chưa đi ngủ? Hay còn ai đó đang thức cùng ánh trăng? Là kẻ nào có nhã hứng huýt nên vũ khúc du dương ấy?!?
Đắm mình trong sắc trăng bạc có bóng hình đang đung đưa trên lan can sân thượng một tòa cao ốc, tư thế chông chênh như thể cậu bé sẽ ngã nhào ngay một giây sau đó. Thiên sứ dưới trăng? Hẳn người ta sẽ nhầm tưởng nếu như có thêm đôi cánh trắng trên lưng Yoseob, cậu ướm trên mình một sắc trăng tinh khôi, bóng dáng nhỏ nhắn óng ánh tỏa sáng trong đêm. Cậu buông tay hất nhẹ mấy sợi tóc đen mun hơi rối bởi gió, ngẩng đầu thoải mái đưa đẩy đôi con ngươi lúng liếng hướng về khoảng trời xa xăm rồi cúi nhìn hồ nước bên cạnh tòa cao ốc như đang tìm kiếm hình ảnh của một cánh sao khuya đang phản chiếu trong mặt nước êm phẳng lặng. Dường như bóng hình của chính mình cũng phảng phất ẩn hiện nơi đáy nước, là đốm sáng nhỏ kia chăng?
Bóng trăng in trong nước, mặt trăng không hề bị ướt, nước cũng chẳng bị chẻ đôi. Thật thú vị! Đột nhiên cánh môi nhếch khẽ, tiếng huýt sao im bặt. Cậu vừa cười! Trong một phần vạn giây đáy mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt, Yoseob khẽ thì thầm:
– 1!2!3! – chậm rãi từng tiếng như đứa tre vu vơ tập đếm số nhưng âm điệu lại được cố tính nhấn mạnh một cách đầy ẩn ý. Ánh mắt cũng bí mật đảo về vùng không trung nhất định.
Cách đó không xa,sau mấy tảng mây đen hững hờ, mây không trôi mà dường như tập trung tại nơi này rất dày thì phải. Lẫn trong mớ bông xám bồng bềnh một vài cánh lông vũ đen tuyền mượt mà, chao liệng quanh đôi cánh đen rực rỡ. Gã trai lạ mặt vận trang phục đen như màu của đôi cánh trên lưng và đôi mắt cũng thẫm đen một màu như thế, sâu thẳm như mặt hồ đêm không thấy đáy. Hắn lặng im phóng ánh nhìn sắc lẻm về phía thân ảnh đang phát sáng dưới trăng. Junhyung đứng trong không trung, hờ hững đút một tay vào túi quần, ánh mắt không rời “mục tiêu” dù chỉ một giây ngắn ngủi…
Số phận buộc hắn mang dòng máu của kẻ con lai “một nửa người và một nửa của ác quỷ”. Vẻ đẹp tà mị quyến rũ vượt hẳn người cùng gia tộc, thế nên dù mạnh đến đâu cũng chẳng thể cưỡng lại an bài của định mệnh: Hắn – ”Kẻ dụ hồn!” đồng thời là Ma Vương. Trong gia phả của dòng tộc có nhắc đến “Kẻ Hủy Diệt” là người duy nhất có thể lấy đi sinh mệnh Ma Vương, nhưng kiếm đâu ra ai mạnh hơn hắn chứ. Hừ!
Theo chu kì cứ nửa năm một lần, vào đêm trăng 15, Junhyung sẽ phải tìm kiếm một con mồi, mê hoặc và bắt đi linh hồn của thiên sứ là thú vui thi vị và tuyệt vời nhất. Cuộc sống của hắn cũng vì thế mà duy trì.
Đêm 16, chỉ còn gần 1 tháng nữa thôi sẽ đúng nửa năm và con mồi đã được tìm thấy. Không phải lạ cũng chẳng thân quen gì.Chỉ là…
– Tìm thấy cậu cũng thật khó, ”kẻ nghiện ánh trăng” à!

Gió thổi mạnh hơn một chút, tảng mây xốp tan ra để lộ rõ ràng bóng hình tuấn dã cùng đôi cánh to kiêu hãnh. Nụ cười dưới trăng ngày càng rõ nét. Nháy mắt hắn đã vụt mất, để lại trong khoảng không vô số cánh lông vũ vờn nhẹ rồi chao nghiêng theo gió.
***
Thoắt cái mảnh trăng trước mặt hoàn toàn bị chắn mất bởi bóng dáng vĩ ngạn to lớn. Mảng tối bao trùm thân thể mạnh mẽ như muốn lấn lướt vầng sáng phát ra từ Yoseob, cậu giật mình bật người ra sau một cách vô thức. Hắn nhanh hơn cậu tưởng!
Junhyung kịp thời đỡ trọn con mồi trong vòng tay, ánh mắt sẫm màu tham lam độc chiếm đôi mắt to tròn đang nhìn mình trân trối, hắn cười nửa miệng:
– Khi nhìn vào mắt em, tôi là kẻ gây rối. Đôi mắt em đang nói lên điều đó.
Gần quá! Hắn quá đẹp! Thật nguy hiểm!

Yoseob cười đáp trả, nụ cười vô tư lự, không nhạt nhưng đủ để vẽ nên màn mở đầu ấn tượng:
– Khi ở bên cạnh anh tôi cũng là kẻ gây rối. Chẳng phải sao Yong Junhyung? Rất không vừa mắt tôi nên nhọc công tìm kiếm? Để anh tìm thấy, tôi thật là thất bại rồi! – cậu giả vờ ủ ê, lách khỏi vòng ôm của hắn.
– Muốn quên tôi? Tôi sẽ lại xuất hiện trước mặt em để em chẳng thể nào quên lãng. – vẫn giữ nụ cười đùa cợt, hắn thu lại đôi cánh, ngồi xuống cạnh cậu và thoải mái nhả ra từng chữ như khiêu khích.
– Ya ~ chúng ta đâu phải thân thiết gì! Cảm thấy tôi thật đặc biệt vì không có đôi cánh như đồng loại sao? Xì! Tôi đẹp hơn mấy tên nhóc khác cả trăm lần. – cậu bĩu môi, chu chu cặp môi hồng một cách tự mãn, vẻ đẹp ngây ngô lại được tôn rõ nét dưới ánh trăng, rạng ngời!
Hơi sững ra trong giây lát, Junhyung lại tà mị cười, đêm nay hắn phá lệ cười rất nhiều thì phải, hay vì điều kiện của cuộc đi săn nên hắn phải cười? Lần đâu tiên gặp cậu vào nửa năm trước là khi vừa đánh cắp xong linh hồn của một nàng thiên sứ cả tin khờ khạo nào đó. Khoảnh khắc cậu vắt vẻo trên đỉnh thông cao vút, sáng lòa như đom đóm nhỏ dưới ánh trăng cười cười nhìn hắn, Junhyung đã định hắn muốn linh hồn cậu, sáu tháng sau Yang Yoseob chính là “con mồi kế tiếp”.
Tôi sẽ cứ tiếp tục đùa giỡn với con tim em, để em không thể nào trốn thoát…
– Em không có bạn! Em chỉ có ánh trăng! Có thêm tôi chẳng phải rất vui sao? Hay em cố tình không nhận ra tôi yêu em, Yang Yoseob? – khi hắn nói “tôi yêu em” và nhìn sâu vào mắt đối phương, không ai có thể cưỡng lại dù chỉ là trò vờn khởi động.
Yoseob trầm ngâm trong sóng mắt quyến rũ ma mị. Dưới đáy lòng nổi lên một trận cười chua chát. Cậu và Junhyung có lẽ chính cùng một loại người, khác biệt đồng loại và mang vẻ đẹp “dụ hồn”, không ai chấp nhận, chỉ có thể cô độc mãi mãi. Hắn là kẻ đầu tiên nói: “Tôi sẽ tìm em” và từ đó cuộc sống của cậu trở nên thú vị hơn trong cơn trốn chạy ngọt ngào.
– Đừng đùa! Anh hiểu tôi sao? Đừng dễ dàng nói yêu một người như thế. Anh yêu tôi? Ha ha ha thật nực cười, vậy dùng hành động chứng tỏ đi! Hm…
“Ra tay nhanh, diệt gọn” là quy tắc của Yong Junhyung. Nhanh như cắt, hắn nhoài người luồn đôi tay thô ráp vào tóc cậu và ép chặt nụ hôn lên bờ môi mọng. Chỉ lướt qua hai giây đủ để con mồi mê dại mà thôi.
Giải phóng đôi cánh to, hắn buông ra cậu và lơ lửng trong không trung, tỏ vẻ ngạo nghễ khi nhìn Yoseob đỏ mặt bối rối sau phút cứng người kinh hoảng. Junhyung biết cậu sẽ không thể nào trốn thoát được nữa. Đôi môi kia đã vấn vương mùi vị của hắn rồi…
– Tôi cho em “hành động”. Ngọt chứ? Nhớ kĩ em đã là của tôi, Yang Yoseob.
Hắn hơi khom người, đôi cánh vỗ mạnh và bàn tay mát lạnh áp lên một bên má cậu:
– Vì tôi là kẻ gây rối. Thế nên trái tim em sẽ chẳng thể bình yên đâu.
Dứt câu một luồng gió bất ngờ thốc đến rất mạnh, Junhyung hoàn toàn mất dạng.
Một lần nữa đánh cắp bờ môi em, rồi tôi lại vụt bay đi thật xa…
– Đi rồi? – cậu ngâm khẽ, thẫn thờ như còn chưa thích ứng được với sự di chuyển chớp nhoáng của Junhyung, khi định thần lại câu đầu tiên thốt ra là:
– “Kẻ gây rối!” – con quạ đó quả nhiên là kẻ gây phiền toái, dám hôn cậu?
Sau câu khẳng định, Yoseob chắp hai tay bắt thành loa, hướng về phía mặt trăng hét lớn:
– YONG JUNHYUNG! Kẻ gây rối! Kẻ gây rối! Kẻ gây rối!
Hét xong cổ họng hơi khô, dậy lên cảm giác đau rát. Cậu đứng thẳng người trên thành lan can mảnh nhắm mắt hít một hơi dài chùi chùi đôi môi còn vương mùi vị nam tính. Khi mở mắt ra lại là ánh nhìn giảo hoạt tinh vi như tiểu hồ ly trong những câu chuyện Liêu Trai. Hình như vầng sáng phát ra từ cơ thể cũng mạnh hơn theo cung bậc cảm xúc:
– Dám cướp đi nụ hôn đầu tiên của tôi? Muốn vờn sao? Ha ha. Để rồi xem! Tôi sẽ cắn nát trái tim anh và ngoảnh mặt đi như một con mèo kiêu kì. Gã đi săn! Anh sẽ phải tiếp tục nổi giận, vậy hãy đến đây và phát điên với tôi xem nào? Bước chân quyến rũ của tôi sẽ thổi bùng tâm trí anh đi mất. Yong Junhyung… Hẹn gặp lại!
***
Trường học của “những kẻ thống trị”, CUBE với kiến trúc tháp cổ xen kẽ những tòa lâu đài mang phong cách Âu Châu xưa cũ, là nơi quản lí cuộc sống và dung hòa mối quan hệ giữa thiên thần và ác quỷ. Dãy tháp cổ phía Tây là “lãnh địa” thuộc về ác quỷ và hệ thống lâu đài phía Đông là khu vực của thiên thần. Khoảng không gian chung duy nhất là rừng thông nhỏ nằm giữa khu giao nhau. Nơi cả 2 giới đều được lui tới nhưng dường như đây chỉ là lãnh địa của ác quỷ, thiên thần hầu như không một ai muốn chạm mặt “lũ quạ đen”.
Đáp nhẹ xuống cỏ, Junhyung thu cánh và liếc quanh một vòng. Vừa hay không có “mùi” của “lũ chim trắng” ở đây. Khướu giác của “kẻ đi săn” rất nhạy cảm với “mùi” của thiên thần. Vì Yoseob không có cánh nên cậu không mang mùi hương đó sao? Ngược lại cơ thể cậu toát ra mùi vị có chút quen thuộc, nhất là đôi môi…
– Lại nghĩ đến tên nhóc rồi, thật đúng không phải mày mà Yong Junhyung. – Hắn vò đầu lầm bầm.
Bỗng nhiên rùng mình vì mùi sát khí từ đâu đó ập đến, ánh mắt sắc bén đảo nhanh, khóe môi hắn giật giật vẽ ra nụ cười nhạt vô vị, trong lòng bằng phẳng không gợn sóng. Đây chính là li do Junhyung chả mấy khi đến trường, đứa con lai mang trong người sức mạnh vô biên và vẻ đẹp ma mị khiến người ta không dám đối diện. Từ năm 18 tuổi hắn đã bắt đầu không ngừng bị đồng loại truy sát nhưng hội đồng trưởng lão cũng âm thầm sắp đặt người bảo vệ Junhyung.
– Chúng tôi sẽ xử lí, cậu đi đi. Chào mừng trở lại trường học. – Doojoon, Hyunseung, Dongwoon vừa hay đáp đất, bẻ tay rôm rốp tỏ rõ vẻ thú vị vì sắp được hoạt động gân cốt. Junhyung gật đầu, vỗ vỗ vai Doojoon và tiến về phía cổng vào khu Tây.
Trên lối hành lang đi ngang dãy phòng nghệ thuật, tiếng huýt sáo quen thuộc lại vang lên ngày càng rõ nét, hình như phát ra từ phòng nhạc cụ.
Đẩy cửa bước vào quả nhiên nhìn thấy Yoseob đang vắt vẻo trên bệ cửa sổ tầng cao. Vẫn trang phục màu trắng tỏa ánh sáng hơi mờ.Cậu nháy mắt nhìn hắn lau láu:
– Lắm kẻ “thèm thịt” anh đấy chử nhỉ?
Cậu cố ý ở đây đợi hắn? Một thiên thần lại dám ngang nhiên tự do trong lãnh địa ác quỷ.
– Em đến trường? Tôi tưởng em cũng chán ghét nơi này như tôi! Đã thấy hết lũ sâu bọ ấy rồi? Trơ mắt nhìn chúng truy sát tôi à? Có vẻ tôi đánh giá quá cao “lòng thương người” của em rồi. – Hắn đùa cợt.
– Hơ! Tôi đâu có sứ mạnh, vả lại sao phải cứu kẻ nguy hiểm như anh. Tôi còn lại chả sợ cứu xong anh quay ngược “cắn” tôi một phát ra ấy. – cậu nhún vai, tinh nghịch thu mình như một con cún nhỏ đáng yêu bội phần.
– Sao em dám xuất hiện ở nơi này? Hay vì lâu đài phía Đông không “chứa chấp” kẻ đặc biệt như em? – không thể chối rằng hắn rất cao hứng vì cậu ở đây . Yoseob hoàn toàn khác biệt với lũ chim trắng kia.

– Thôi đi! Đôi mắt của anh vừa mách cho tôi biết rằng anh đang chết dần từ việc thiếu thốn sự vuốt ve của tôi! Thế nên tôi ở đây, thỏa mãn cơn thèm khát của anh. – cậu cười, áp sát cơ thể rắn chắc của Junhyung, ngón tay thon dài di lên ngực hắn, vẽ vu vơ những vòng tròn và phả ra hơi thở khêu gợi khi ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt đen tuyệt đẹp.
Sự đụng chạm như gần như xa của Yoseob dấy lên hứng thú mãnh liệt trong kẻ đi săn. Và màu mắt của cậu, một màu lờ lợ mang chút óng ánh của kim sa, không phải đen cũng chằng phải nâu vàng, rất hấp dẫn người. Junhyung ôm siết vòng eo nhỏ:
– Biết tôi đang nghĩ gì ư? Em đã mê mẩn nụ hôn đêm hôm đó. Chúng ta gần nhau càng lâu em sẽ càng say mê tôi hơn nữa.
Được rồi, cậu chấp nhận mình vờn không lại hắn. Chằng hiểu sao tim đập nhanh như vậy, vì hắn quá đẹp chăng?
Yoseob cười ha ha nhoài người khỏi vòng ôm và nhảy phốc lại lên bệ cửa sổ, vắt chéo chân khoanh tay một cách kiêu kì:
– Đột nhiên có nhã hứng với kẻ cô độc như tôi? Một kẻ không sức mạnh không bạn bè thậm chí chẳng được ai thừa nhận như tôi. Mê luyến sắc đẹp này sao?
Ít ra Junhyung còn có người truy sát, còn có thể vờn “con mồi” rất vui. Cậu ư? Chỉ có ánh trăng mới không chối bỏ sự tồn tại của Yang Yoseob này. Lũ người ngoài kia, cả hội đồng trưởng lão cũng chỉ vì sợ hãi “kẻ vô hại” như cậu mà chôn chặt bí mật quá khứ. Mang trong người bí mật to lớn, Yoseob đã lớn lên trong sự cô độc như thế… Sao cậu lại xuất hiện ở khu Tây mà không phải khu Đông? Thiên thần…2 chữ nghe thật nực cười làm sao!
_ Vì em là kẻ cô độc nên chúng ta là 1 cặp trời sinh. – Chẳng hiểu sao nhìn đôi mắt buồn của Yoseob, trong lòng lại ê ẩm. Hắn phảng phất nhìn thấy bóng dáng mình trong cậu sao? Bi thương bị che giấu bởi vẻ bất cần tự mãn. Rất giống!
Càng hiểu em nhiều hơn chút nữa thì tôi lại càng thích em, nhóc à…
Yoseob không trả lời mà đổi tư thế xoay mặt ra ngoài, chỉ để lại bóng lưng hơi chùn.
Đứa trẻ luôn cười rạng rỡ vui vẻ như em cũng có lúc lại khiến người khác xót xa như thế? Em đang nghĩ gì, Yang Yoseob?
Tôi đã bị đắm chìm trong suy nghĩ của em rồi, nhóc ơi…
Tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ ngừng lại được nữa…
Rất muốn ôm bóng lưng kia vào lòng, Junhyung chậm rãi tiến lại, vẻ đùa cợt biến mất, hắn nhẹ nhàng nhảy lên bệ cửa sổ, quay ngược hướng lưng với cậu. Không hiểu sao nhưng chẳng thể cưỡng lại mà vươn tay xoa đầu cậu, nhẹ nhàng như thế. Phút chốc Yoseob rùng mình, tiếng cười khẽ phát ra.
Một đen một trắng, một hướng ra ngoài bầu trời và một trầm ngâm hướng bên trong hướng ngược lại. Chẳng phải trò vờn để phân định ai là kẻ đi săn, đơn giản bị cuốn hút bởi đối phương mà thôi. Cả 2 không nói gì cũng không né tránh, cảm thấy giây phút này trong lòng dấy lên tia ấm áp và yên bình. Chỉ là 1 chút ít nhân lên. Rồi theo thời gian dần vô biên…
Cảm xúc khi bên nhau vô tình thu hút cả 2 mà chẳng ai hay biết. Vì họ là những kẻ khác với đồng loại, vì cùng cô độc mà đùa giỡn tình cảm nhau. Vì 1 kẻ là thợ săn và 1 kẻ là con mồi “nguy hiểm”, khi phát súng tuyên chiến nổ ra từ nụ hôn đầu dưới trăng thì cả cậu và hắn đã chẳng thể xóa tan hình bóng của đối phương…
Đến lúc này thì chúng ta không thể kiểm soát trái tim mình nữa rồi…
***
Junhyung rất lấy làm lạ, cũng vô cùng thích thú khi Yoseob liên tục xuất hiện ở khu Tây. “Lũ chim trắng” đồn đại Yang Yoseob chẳng bao giờ đến trường nhưng dạo gần đây lại hay thấy cậu vắt vẻo trên những ngọn thông nơi mảnh rừng giao nhau hay mọi người còn quen gọi khu rừng với cái tên “Ranh Giới”. Thân phận của Yang Yoseob là 1 bí mật, đặc biệt các trưởng lão sao lại cho phép cậu thường xuyên tự do sang khu Tây? Vì rất nhiều nghi vấn thú vị về Yang Yoseob mà Junhyung cũng đến trường nhiều hơn.
Càng ra mặt thì số người muốn tiêu diệt hắn càng nhiều. Sức mạnh của Yong Junhyung quá nguy hiểm để tồn tại.

Qua rằm chỉ còn lại những đêm không trăng, Yoseob vẫn như đom đóm nhỏ phát sáng trong đêm. Đêm nay cũng như nhiều đêm khác, khi thì trên sân thượng khu Tây, khi bên cạnh hồ nước… cậu ngồi lẩm nhẩm đếm 1, 2, 3 và Junhyung xuất hiện bên cạnh như lẽ đương nhiên, cả 2 trêu đùa khiêu khích nhau và đôi khi tâm sự về số phận, có khi chỉ lặng im ngắm nhìn cảnh vật, cậu khẽ ngáp: “Tôi mỏi” và hắn vỗ vai mình: “Dựa vào đây mà ngủ”…
Đêm nay cậu không nhớ mình đã đếm mấy trăm lần “1, 2, 3” rồi nữa. Hắn vẫn không xuất hiện. Vờn chán chê rồi chăng? Những kẻ đến vì mê luyến sắc đẹp của cậu không ít, hắn đơn giản ham muốn tầm thường như thế? Trong lòng đột nhiên mất mát trống trải, cậu cười, nụ cười vỡ lẽ xót xa. Sao nửa năm trước lại nói “tôi sẽ tìm em”, sao nhất định khiến cậu muốn lộ diện trước hắn, sao cứ dịu dàng xoa đầu cậu như thế? Sao không ngừng bá đạo hôn lên môi cậu… Sao khiến cậu nghĩ mình đã không còn cô độc nữa… Rốt cuộc mục đích của hắn là gì? Còn nhớ khi hỏi hắn chỉ khà khà cười mà nói: “Vì tôi là kẻ gây rối!”. Cũng chả trách được, lúc hắn hỏi ngược lại cậu cũng cùng 1 câu đáp: “Vì tôi là kẻ gây rối!”
_ Nhanh thật, mới đây đã đầu tháng rồi! Lại sắp đến 15, đêm 15… Khi nhắc đến đêm 15, cả hắn và cậu đều nhìn nhau bằng đôi mắt kì lạ. Ánh mắt hắn cứ như thể bị giằng xé bởi khối áp lực vô hình nào đó, nhìn cậu một cách thống khổ vô cùng…
_ Yong Junhyung… Á!!! Yoseob kinh hãi hét lên khi hắn bất ngờ lao tới đổ xập người vào cậu. Gì thế kia? Máu… màu đen. Hắn chảy máu!
_ Đi đi… mau… Chúng biết em ở đây…
Im phăng phắc!
Hắn… chết rồi ư? Cậu run rẩy không ngừng lay gọi:
_ Kẻ gây rối! Kẻ gây rối! Kẻ gây rối!! Kẻ gây rối!!!
Có người truy sát hắn, chúng đang đến!
_ Sao anh còn tới đây? Tên điên này!
_ Tôi đã hứa sẽ ở bên em cho đến khi trò chơi này kết thúc… – Junhyung khó nhọc cười, máu trên đôi cánh vấy ra cả áo cậu.
_ Kết thúc! Em tuyên bố trò chơi kết thúc! Mau đi đi! – Cậu đang sợ hãi, đau lòng. Lần đầu tiên có 1 người vì cậu mà giữ lời hứa “tôi sẽ tìm em”, giữ lời hứa bên nhau, lúc nguy hiểm vẫn không bỏ rơi cậu… Vì sao vậy?
Đối với Junhyung, trò chơi đã kết thúc rồi. Hắn không thể tiếp tục trò đi săn này, không thể vờn nữa… không thể lấy đi linh hồn của Yang Yoseob cũng không thể “dụ hồn” bất kì thiên sứ nào, vì trái tim hắn đã…

XOEEEEẸT!!!
Luồng lốc xoáy rít dữ dội xé đến, Yoseob biết khoảnh khắc đó mình nghĩ gì nhưng khi nhận thức được, cậu đã chắn trước mặt Junhyung. Đôi mắt hắn kinh hoàng trợn lớn…
ẦM…M…!!!
Yoseob nhắm chặt mắt, tưởng như cuộc sống chỉ mong manh trong gang tấc nhưng…
Năm thân ảnh nhanh như cắt vụt đến chắn trước mặt cậu, 3 đôi cánh đen và 2 đôi cánh trắng… Cậu quên mất, “Ranh giới” là nơi cả thiên thần và ác quỷ đều có thể lui tới.
Luồng xoáy nhanh chóng bị dội ngược. Doojoon hung hăng mắng:
_ Chết tiệt! Mới sơ suất một tí đã vậy rồi.
Dongwoon phủi tay quay sang, giật mình khi nhìn thấy Kikwang:
_ Kwangie? – thiên thần thường chẳng lui tới nơi này.
Kikwang cười híp mắt, vẻ “ngây ngô vô số tội”:
_ Anh đã bảo rồi! Anh sẽ lại xuất hiện để em không thể quên được anh.
Dongwoon bật cười, Lee Kikwang! Anh đúng ra nên là ác quỷ mới phải!
Doojoon sau câu hung hăng mắng thì sững sờ vì phát hiện Gina cũng đang đứng cạnh mình. Đôi mắt đen bắt đầu nhìn cô nồng cháy.
_ Tôi không muốn “lũ quạ” làm loạn ở đây. Đừng quên “Ranh giới” là khu chung. – cô lạnh nhạt bay đi.
_ YA! Doojoon cắn răng đuổi theo, để cô vào khu Đông thì không kịp mất.
Giật mạnh cơ thể nữ tính mềm mại, nhốt chặt cô trong vòng ôm của mình và hôn nhanh lên bờ môi nhung nhớ đã lâu, anh chấp nhận ăn ngay 1 bạt tai ngay sau đó mà vẫn cười thích thú xoa má:
_ Tôi sẽ tiếp tục đùa giỡn với con tim em để em không thể nào trốn thoát. Tiếp tục đánh cắp bờ môi em và bay đi thật xa…
Gina nghe rõ mùi vị anh trên môi mình, mùi vị của ác quỷ. Cô có được cho phép để yêu anh, yêu gã trai cuồng ngạo si tình này? Tình yêu của thiên thần và ác quỷ…
_ Chúng ta không thể!
_ Junhyung và cậu bé thiên thần đó thì sao?
Gina ngớ người: _ Yoseob cậu ta không phải thiên thần!
_ …
***
Đêm 15… Hôm nay mây dày quá chưa thể nhìn thấy mặt trăng. Một lần nữa cậu lại xuất hiện ở “Ranh giới”.
Từ sau đêm hôm đó, sau khi tuyên bố trò chơi kết thúc cậu không còn gặp lại Junhyung. Doojoon, Hyunseung và Dongwoon đã phải cõng hắn rời khỏi. Cố ngoái đầu nhìn lại, hắn nói: “Đêm 15, nhớ kĩ…”
Yoseob lặng lẽ cười, thật khéo chọn ngày… Lời của Hyunseung nói vào đêm ấy lại vang lên…
— FLASH BACK —
Đỡ lấy Junhyung đã mê man, Hyunseung điềm tĩnh nhắc nhở:
_ Một thiên thần không nên ở gần Junhyung, hẳn cậu sẽ là con mồi vào đêm 15 tháng này. Chẳng lẽ cậu không biết Junhyung muốn săn linh hồn của thiên thần sao?
_ M… mwo? – Phút chốc Yoseob cảm giác cổ họng mình đắng nghét. “Ăn” linh hồn? Hắn là… ma quỷ sao? Hóa ra nguyên nhân hắn tiếp cận cậu chỉ vì thèm khát linh hồn của thiên sứ? Để thỏa mãn dòng máu quỹ dữ… Đến trước khi ngất hoàn toàn, câu hắn nói cũng chỉ là “đêm 15…”
Cậu chết lặng tại chỗ đến tận khi bình minh ló dạng.
_ Tình yêu của tôi… Trái tim này… có lẽ đã thuộc về anh. Nhưng linh hồn? Ha ha ha quậy tung trái tim tôi thành một đống hỗn độn rồi muốn rũ bỏ? Tôi sẽ cứ tiếp tục đùa giỡn với con tim anh để anh không thể rời bỏ tôi mà đi. Chờ đến đêm 15 xem nào Yong Junhyung!
Rốt cuộc người đầu tiên và duy nhất Yang Yoseob trao trọn trái tim, sinh mệnh của mình lại là kẻ muốn tước đi mạng sống của cậu.
Cô độc và yêu, rốt cuộc lựa chọn thế nào mới không phải đau đớn?!!
— END FLASH BACK —
Mãi vẩn vơ suy nghĩ cậu không hề hay biết phía sau mình, rất xa… Junhyung đã đứng đấy từ lâu.
.
.
.
“Con mồi” ở ngay phía trước, người hắn yêu cũng ở ngay phía trước. Bóng hình em sao quá khó nắm giữ trong đôi tay đã “vấy bẩn”…

_ Làm sao để nhốt chặt em trong trái tim này? Giờ thì tôi chỉ còn có thể đến nơi trái tim mình mách bảo…
Kẻ như hắn không bao giờ được yêu ai đó, “thật lòng” là lưỡi dao bén cắt đứt sinh mệnh của Yong Junhyung. Khi mặt trăng kia lộ diện cũng là giây phút cuối cùng… Hắn đã giằng xé, đã tự ép mình phải lấy đi linh hồn Yoseob thế nhưng khoảnh khắc bóng dáng nhỏ bé vươn người che chắn để bảo vệ hắn, Junhyung biết mình mãi mãi không thể xuống tay được.
Cảm giác toàn thân 1 trận co rút như điện giật, tựa hờ vào thân cây bên cạnh, hắn bắt đầu yếu rồi…
Thời gian không còn nhiều, giờ phút này hắn chỉ khao khát được trở lại ngày đầu gặp cậu vào nửa năm trước. Vẫn bóng hình nhỏ nhắn phát sáng trong đêm trăng 16, đêm nay vẫn như thế nhưng trái tim cả hai đã đổi thay mất rồi. Có lẽ đêm nay là lần cuối cùng hắn “đi săn”, săn chính linh hồn mình…
_ Lần cuối cùng… Tôi sẽ xuất hiện trước mắt em để em chẳng thể nào quên lãng! Hãy mãi mãi nhớ tôi, Yang Yoseob…
***
_ Em đến rất sớm, đã lâu không gặp nên nhớ tôi sao? – Junhyung đáp nhẹ xuống cành cây Yoseob đang ngồi, cố gắng dùng giọng đùa cợt như mọi khi.
Cậu khẽ thở phào, ơn chúa hắn thật sự bình an, lành lặn nguyên vẹn đứng đây. Hôm đấy trông hắn dường như chết rồi vậy, tái nhợt đến thê thảm… Nhưng sao cậu vẫn cố chấp lo cho hắn, chảng phải đã quyết định đêm nay sẽ “đánh ván bài” cuối cùng, lật ngửa “quân bài” chí mạng hay sao?
Đưa mắt nhìn mảnh trăng bị mây che lổ chỗ. Yoseob nhàn nhạt nhếch môi:
_ Con mồi tự dâng mình cho gã thợ săn, anh không vui ư?
_ Em…? – Hắn kinh ngạc, cậu đã biết?
_ Yong Junhyung, thứ anh muốn chỉ là linh hồn này thôi sao? – cậu khổ sở nhìn, cầu mong 1 cái lắc đầu phủ định nhưng…
_ … – đổi lại ánh mắt chờ đợi là khoảng lặng đến tê tái lòng. Cậu đã biết cả rồi!
Gió xào xạc thổi qua, mây tan 1 chút, vầng sáng trên người Yoseob lại mờ đi 1 phần đồng thời cơ thể Junhyung cũng suy yếu hơn nhiều. Hắn không trả lời, chỉ cảm thấy cơ thể nóng rát, co rút như sắp nổ tung ra. Dù biết trước nhưng giờ phút này hắn bất chợt sợ hãi, sợ cậu sẽ hiểu lầm, sợ cậu không biết rằng Yong Junhyung yêu cậu, sợ Yang Yoseob sẽ quên hắn mãi mãi. Bây giờ Junhyung mới biết người không bao giờ sợ hãi điều gì như hắn thật ra có rất nhiều rất nhiều thứ phải sợ, tất cả thuộc về Yang Yoseob…
Xoạt!!!
_ … – hắn ôm cậu, rất chặt! Là thật lòng hay là chiêu “dụ hồn” trước khi đưa cậu vào cái chết ngọt ngào? Nếu dễ dàng như thế thì hắn nhầm to rồi.
_ Seobie… Lần đầu tiên tôi gọi em như thế nhỉ?
_ …
_ Em đang ghê tởm con quái vật dùng linh hồn của người khác để duy trì sinh mệnh bản thân như tôi, ghê tởm bởi tôi mang dòng máu của Ma Vương?
_ Mwo? – Yoseob giật mình, cảm xúc phút chốc bị cuốn đi sạch không còn 1 mảnh. Hắn nói “duy trì mạng sống”? Ma Vương? Vậy chẳng phải…
_ Anh… Hm… – Junhyung sợ nghe câu trả lời, sợ nghe cậu nói cậu ghê tởm hắn. Thà là không nghe gì cho đến tận lúc ra đi… Nụ hôn cuối cùng này thay cho lời tạm biệt và xin lỗi, dùng tình yêu của hắn để xin lỗi tất cả. Xin lỗi cậu nhưng liệu “định mệnh” có xin lỗi hắn không…
Dù môi Junhyung đã che kín tiếng thảng thốt chưa kịp bật ra nhưng Yoseob vẫn chấn động đến hoảng loạn, cậu cấp bách muốn nói ra, nói rằng linh hồn cậu không thể được, hãy mau chóng tìm 1 thiên sứ nào đó trước khi…
TRĂNG LÊN!
Mảng thiên thạch hình cầu loang lổ đã chính thức trở thành nỗi ám ảnh trong đêm nay.
_ Seobie… tôi yêu em! Tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ dừng lại được. Tôi không thể dừng lại được nữa…
Dưới ánh trăng sáng rọi, thân thể Junhyung dần dần mờ nhạt, hư ảo rồi trong suốt. Yoseob không còn cảm nhận được bờ môi hắn, chỉ có tiếng gió ù ù bên tai và câu nói “tôi yêu em” không ngừng vẳng lại…
Thêm lần nữa đánh cắp bờ môi em rồi tôi lại vụt bay đi thật xa…
HỰ..HM…!
Yoseob gập người ôm lấy 2 vai, khi ánh trăng bao trùm thân thể thiếu niên, người ta thấy một đôi cánh khổng lồ rực rỡ màu đen xuất hiện trên lưng cậu bé. Vầng sáng màu trắng tắt hẳn, cậu ngẩng đầu. Đôi mắt vốn màu nâu vàng lờ lợ nay lại thẫm xanh màu của đại dương, bao la không thấy đáy và nước cũng đong đầy, hai hàng trong suốt vô thức trượt dài không kiểm soát.
_ Kẻ gây rối!
Kẻ gây rối.
Kẻ gây rối..
Kẻ gây rối… Đừng đi! Xin anh…
Tại sao thời khắc duy nhất được sống với chính thân phận thật sự của mình lại là lúc định mệnh cướp đi người cậu yêu thương nhất… Sao cậu sinh ra phải là Kẻ Hủy Diệt, một ác quỷ mang sức mạnh “tàn phá” trong truyền thuyết bị niêm phong, chỉ có thể xuất hiện vào đêm 15 trăng sáng để hoàn thành sứ mệnh, giết chết Ma Vương… Sao không ai cho cậu biết Yong Junhyung là…
_ Em… linh hồn này… Ha ha… Hu… Hu hu… – Linh hồn Yang Yoseob được an bài để giết chết mà không phải là duy trì mạng sống cho Yong Junhyung.
Trò chơi đã kết thúc và linh hồn ác quỷ chính thức ra đời… Cậu đã không cần là đom đóm nữa, lớp niêm phong đã được “xé bỏ” khi Ma Vương bị tiêu diệt…
Cậu đã giết Junhyung, giết chết hắn bằng chính tình yêu của Kẻ Hủy Diệt…
Tiếng gào khóc thê lương đượm trong từng giọt trăng bạc, như xé lòng, như mang tê tái ngấm vào tim…
“Dụ hồn”… là ta hay chính em đang núp sau lớp vỏ bọc của gã thợ săn kia…
Là ta hay chính em…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.