Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 5620.2
“Boyoung đã 21tuổi rồi” Hyunah che miệng cười trộm.
Anh trai 21tuổi ở trong thân xác 19tuổi còn mình 19tuổi lại trú ngụ trong thân xác 21tuổi, hoá ra Yoseob nên gọi cô 1tiếng “unnie” mới phải. Hờ hờ ~
“Nói em biết sao anh phải vào viện? Anh ốm à? Junhyung oppa đâu? Còn…”
Rrr…Rr..
Điện thoại rung bất chợt chặn đứng chuỗi câu hỏi dồn dập, Yoseob thầm cảm ơn người gọi.
“Nae, Seungie”
Hyunah ra hiệu mình ra ngoài nghe điện thoại sẽ trở lại ngay, Yoseob cười gật đầu.
Cậu nằm ngay ngắn lại trên giường bệnh, lơ đãng liếc về phía đồng hồ treo tường, đã 6h sáng rồi. Đầu óc vẫn váng vất xay xẩm, nhắm mắt lại trước mắt không ngừng hiện ra hình ảnh Junhyung.
Anh đang làm gì? Có phải đang đau lòng vì em…
Mới vài giờ đồng hồ xa nhau đã thấy nhớ hắn đến cồn cào, cậu không thể mất Yong Junhyung. Bằng mọi giá phải gặp hắn!
.
.
.
Xoạch!
Rầm!
“Hyunie?”
Đột nhiên Hyunah nhào trở vào tì người áp chặt vách cửa sau lưng, mặt tái hẳn đi.
“Em sao vậy?”
Cô không trả lời mà gấp gáp hỏi, giọng nói có 7phần run rẩy:
“Cha đang tìm anh phải không? Anh đã lấy tài liệu chưa? Trả lời em ngay đi”
Yoseob giật mình, nhìn bộ dáng Hyunah cậu lờ mờ đoán ra:
“Chưa!”
Tối qua quả thật là người của lão, cậu nghĩ thầm.
“Chúng đang ở đây à?”
Hyunah gật đầu:
“Em thấy Guk YanRyo vừa vào thang máy”
Guk YanRyo là tay sai đắc lực trong “bầy chó săn” trung thành mà Kim HyunUk đào tạo, tuy chỉ là nữ nhân trẻ tuổi nhưng ra tay hết sức ngoan tuyệt. Đừng cảm thấy lạ khi lão cáo già lại dùng đàn bà làm việc, bởi vì đối phó được với nữ nhân chỉ có thể dùng 1nữ nhân khác mà thôi!
“…” rõ ràng tối qua không có ai đuổi theo sao mới sáng sớm lũ người đó đã đánh hơi đến tận bệnh viện, khốn thật!
.
.
.
Bíp!
“Hyunseungah, phòng 107. Anh sang đây gấp!”
Tít!
Tắt điện thoại cô nhanh chóng đỡ Yoseob xuống giường.
“Anh ráng chịu đựng, chúng ta rời khỏi đây trước đã”
.
.
.
***
Biệt thự ngoại ô Seoul.
Hyunseung bế nữ nhân nhỏ nhắn trong lòng đặt nhẹ xuống giường, anh đang ôm thân thể thật sự của Hyunah-cô gái anh yêu sâu đậm, cảm xúc quả nhiên lộn xộn rối bời.
Lúc nãy Hyunseung đã giật mình khi thấy vợ đang dìu Hyunah… À không, là đang dìu Yang Yoseob. Cô khẩn trương bảo anh đưa họ về nhà gấp, mà Yoseob nửa mê nửa tỉnh trên cả đoạn đường dài.
.
.
.
Hyunseung quay sang:
“Nói anh biết rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao chúng ta phải trốn chui trốn nhủi ngay trong chính bệnh viện của anh?”
“Shh… Chúng ta ra ngoài trước”
“…”
***
Hyunseung đã biết sự thật từ lâu, cứ cho là anh ích kỉ muốn bảo vệ người con gái mình yêu, anh giấu tất cả mọi người để Hyunah sống tiếp cuộc đời của Boyoung, cắt đứt toàn bộ dây dưa của cô với quá khứ, thậm chí dùng khả năng y học cao siêu của mình để làm 1chuyện động trời vì cô.
Hôm nay rốt cuộc Hyunah gặp lại anh trai nhưng Yoseob đang gặp nguy hiểm, nguy hiểm mà lẽ ra vợ anh phải gánh chịu. Bảo vệ cô và người thân của cô là trách nhiệm của anh nhưng lúc nãy khi bắt mạch cho Yoseob, Hyunseung phát hiện cậu đang mang thai, đứa con của Yong Junhyung. Nếu thế tên bạn thân này hẳn phải phối hợp nhưng chết tiệt, gọi điện thoại mấy hắn cũng không nghe…
***
Khi Dongwoon trở lại bệnh viện, y tá bảo Yoseob đã được người nhà đón về. Cậu tưởng là Junhyung nên yên tâm thông báo cho Jihyun rồi ra về, định bụng sẽ rủ Kikwang đến thăm bạn sau, chẳng hiểu vì sao trong lòng vẫn không an tâm về cô bạn nhỏ này.
Haizz, Yoseobah hi vọng cậu vẫn ổn…
***
3ngày trôi qua. Seoul bắt đầu trở mình vào thời kì khắc nghiệt nhất của mùa đông, đất trời u ám khiến người ta ủ ê bực bội.
Yoseob thể trạng hiện tại quá yếu, áp lực đè nặng suốt gần 2tuần qua cộng thêm chứng thương hàn, suy nhược khiến cậu hoàn toàn gục ngã. Tự nhủ phải đi gặp Junhyung nhưng chớp mắt đã hôn mê 3ngày liền…
Junhyung cũng giam mình ở công ty 3ngày, hắn không muốn về nhà, nơi đó đã không còn ai cười ngọt ngào nhào vào lòng mừng hắn trở về, nơi đó chỉ còn là địa ngục kí ức về cậu.
.
.
.
Tôi nhớ em!
Điên cuồng nhớ em, Yang Yoseob…
.
.
.
Văn phòng tổng giám đốc bị ám khí vây nặng nề, không ai dám đặt chân vào cho đến khi cửa phòng bị đẩy nhẹ.
Nam nhân thản nhiên không xoay đầu, mắt vẫn xoáy sâu về phía màn mưa ngoài cửa sổ.
Có tiếng người ngồi phịch xuống salon:
“Cậu định khiến nhân viên truỵ tim hết hay sao? Bộ dáng hàm hồ như thế?”
“…”
Nhận ra giọng người mới đến Junhyung mới quay lại, khuôn mặt hé lộ tia hoà hoãn.
“DJ nhàm chán đến nỗi đại chủ tịch như cậu phải lặn lội sang JOK à?”
“Ya!!”