Anh Sẽ Là Đôi Mắt

Chương 4216


Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 4216

***
Goo Haneul nhếch mép thoả mãn tắt điện thoại ra khỏi phòng:
“Ha! Con nhỏ ngu ngốc thật dễ lừa. Để tôi xem ai sẽ là người tự cút khỏi nhà trước”
***
Trước cửa phòng Junhyung.
Cộc cộc!
.
.
.
“Vào đi!” hắn đẩy gọng kính lên tiếng. Tối nay phải thức cả đêm xử lí cho xong đống văn kiện này để mai về sớm với Seobie.
Goo Haneul e dè bước vào:
“Chúng ta bắt đầu thôi, em vừa gọi điện báo Yoseob rồi”
“Thật ngại! Bắt em phải thức cùng” Junhyung cười ái ngại, dường như bề ngoài của Haneul không còn tác động đến hắn quá nhiều.
“Không sao, đống giấy tờ này thư kí như em cũng có trách nhiệm”
“Vậy bắt đầu từ bản kế hoạch dự án “Phụ kiện cho mùa đông” hợp tác với…”

***
Mảng bình minh nứt ra từ bức tường bóng đêm, người hoạ sĩ phóng khoáng của bầu trời phóng bút phẩy vài nét màu cam đỏ tùy hứng mang tên “rạng đông”, đẹp mà ẩn ẩn ưu thương…
Đã sáng rồi sao?
Yoseob ngẩng đầu, rũ rượi sau 1đêm thức trắng với nước mắt khiến cậu nhợt nhạt mệt mỏi như vừa trở về sau chuyến đi xa xuyên lục địa.
Cạch!
Vừa lúc cửa phòng hé mở.
“…” Junhyung, là Hyungie nam nhân cậu yêu tha thiết đồng thời là kẻ bóp chết trái tim Yang Yoseob
.
.
.
Seobie của hắn kia rồi, mệt mỏi cả đêm tan biến ngay khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc. Junhyung thẩy cặp táp sang bên, bung vài nút áo và tiến lại gần ôm chặt Yoseob, vội vàng hôn lên vòm cổ trắng ngần.
“Anh nhớ em đến phát điên, bé con”
Lời thì thầm bên tai khiến nước mắt bất giác trào ra.
Dối trá…
Chát!
“Đừng động vào tôi đồ khốn. Hôm qua anh thức cả đêm cùng cô ta đúng chứ?”
1bên má ê buốt khiến Junhyung cau mày, cả đêm thức làm giấy tờ thì sao?
“Đúng! Em sao…”
“Câm miệng! Anh đã xác nhận, đã nhận rồi…”
“Tôi không muốn nghe, các người thật dơ bẩn” Yoseob bịt tai lắc đầu lia lịa, lời khẳng định của Junhyung vô tình dìm chết chút hi vọng mong manh cuối cùng. Cậu đã không thể bình tĩnh nữa.
“Yang Yoseob đủ chưa! Càng ngày cô càng quá đáng đấy, vô cớ nhục mạ người khác là đạo đức của người có ăn học sao?” ghen bóng ghen gió, hắn muốn sẽ đi ngủ với đàn bà khác huống hồ chỉ thức làm hồ sơ sao cậu lại kích động đến vậy. Có phải được nuông chiều quá nên hư? Hôm nay phải dạy dỗ lại Yang Yoseob, chết tiệt!
Cả 2bên đều hiểu lầm nhau khiến thế đối đầu càng thêm căng thẳng.
“Anh là đồ mặt dày. Giá trị của Yong Junhyung chỉ có bấy nhiêu thôi? Tình yêu rẻ tiền và hèn mạt…”
Chát!
“CÂM NGAY!”
.
.

.
Hắn…tát cậu? Vì cậu đã nói tình yêu với chị em họ Goo kia thật rẻ tiền?
1bước… Đôi chân run rẩy lùi lại, cái tát tai mạnh khiến Yoseob say xẩm. Cậu nói sai sao? 1người chết lại đi yêu 1người giống hệt xem như là người cũ, đó là yêu ư?
2bước… Khoảng cách ngày càng xa và khoảng lặng giữa 2người cùng sự giận dữ của Junhyung khiến ngột ngạt bị đẩy lên đến đỉnh điểm.
Tách…
Giọt nước mắt vỡ ra trên nền thảm, nữ nhân quay đầu bỏ chạy như điên. Nam nhân sững ra trong giây lát, cắn răng đấm mạnh xuống giường không đuổi theo.
“Seobie… Tình yêu cho em rẻ tiền hèn mạt ư? Cái tát đó…anh sẽ không xin lỗi” Junhyung nhìn tay mình, bàn tay đã tát cậu… Tình yêu dành cho Yang Yoseob tuyệt đối không ai được sỉ nhục kể cả chính cậu…
***
Lao khỏi nhà Yoseob cứ vô thức chạy, chạy mãi đến đôi chân tê rần vì mỏi cậu cũng không dám ngừng vì Yoseob biết nếu ngừng lại mình sẽ gục ngã không gượng dậy nổi…
“Yoseob?” tiếng gọi quen thuộc cùng tiếng động cơ môtô dừng bên cạnh, cậu khựng lại.
“Hộc… Woonie…”
“Cậu sao vậy? Sao lại khóc?” Dongwoon lau nước mắt nhoè nhoẹt trên mặt bạn, mơ hồ đoán được việc gì đó.
“Muốn đi đâu tôi chở cậu đi” không thể để Yoseob 1mình vào lúc này thôi thì để Kikwang đợi vậy.
“…” đi đâu? Cậu còn chỗ nào để đi khi tình yêu trở thành tuyệt vọng? Khi quá đau đớn khi muốn trốn chạy?
.
.
.
Đến nơi cao nhất…
.

.
.
Sống thật với lòng mình…
.
.
.
“Đến nơi nào…hm…cao nhất Seoul”
“…”
***
Tháp Namsan, phía Nam Seoul.
Lặng im phóng tầm mắt ra xa tít tắp ngắm nhìn toàn cảnh Seoul Yoseob nghe đau đớn đọng dưới đáy lòng, vì rất cao nên bi thương không với tới…
Trước đây nguyện ước duy nhất của cậu là được ôm trọn thế giới trong 1đôi mắt sáng khoẻ mạnh thế này nhưng bây giờ…nên vui mừng hay than trách phép màu mang lại ánh sáng cũng cho cậu đắng cay tuyệt vọng khôn cùng.
“Bình tĩnh chưa? Nói tôi nghe có chuyện gì” Dongwoon vỗ đầu cô gái nhỏ bên cạnh, người bạn mỏng manh dễ vỡ của cậu…
“…”
Lời tâm sự như mưa rơi, nặng nề hoà cùng tiếng gió vi vu qua đỉnh tháp..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.