Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 4115.2
Jihyun và Jiyoon lần lượt ngăn cản. Gayoon vốn ít nói cũng lên tiếng:
“Dọn ra ngoài thì ở đâu?”
“Hura~~đến kí túc xá ở với bọn em” Sohyun hào hứng lay vai Yoseob lia lịa
“…” bộ não đứa trẻ này có cấu tạo đơn bào thì phải, đơn giản đến từng na-nô-mét a
“Về nhà cha mẹ?”
“Cha mẹ?” nếu Thunder không nhắc cậu cũng không để ý, từ khi làm chủ thân xác này chưa 1lần nghe cha mẹ Hyunah liên lạc. Rất lạ!
.
.
.
“Nếu Junhyung không biểu hiện gì thì em cứ ở nhà bình thường”
“Nhưng…” ngày ngày nhìn họ đường đường chính chính cùng đi cùng về, cảm giác như bị xát muối vào lòng…
“Vậy nói Junhyung hyung kiếm thư kí khác”
“Không thể, Haneul là em gái Jinhyeon…” càng nói càng bế tắc, chữ cuối mơ hồ chỉ còn âm thanh khẽ ậm ừ tắc nơi cuống họng.
Lúc tất cả rơi vào im lặng thì đứa trẻ “não đơn” Kwon Sohyun chớp mắt phát biểu 1câu đơn giản mà thấu tình đạt lí:
“Chị thoải mái sao?”
“…” Yoseob lắc đầu
“Vậy đừng miễn cưỡng bản thân. Không muốn nhìn đừng nhìn, tức giận cứ mắng chửi. Muốn giết người sẽ đi mài dao”
“Nói rất hay Kwon Sohyun!” Jihyun búng tay giơ cao ngón cái, xoa đầu tán dương lớp hậu bối trong khi Yoseob lặng người bần thần
“…” sống thật với lòng mình, có thể sao…
***
Tối cuối thu, gió hiu hắt thổi qua mấy cành cây khẳng khiu cạnh ban công.
Yoseob thở dài kéo lại chiếc áo khoác len, vòng tay ôm lấy bản thân tìm chút ấm áp. Hôm nay Junhyung không về vì phải xuống Busan kí hợp đồng, lúc nãy Goo Haneul còn chủ động gọi điện thông báo “anh ấy đang tắm” với giọng điệu ngả ngớn. Đành rằng đã quá quen với việc khiêu khích này nhưng tối nay đột nhiên trong lòng nao nao bất an…
Cơn gió bất ngờ thốc mạnh vào người, lạnh thấu tim gan!
.
.
.
Reng!
Di động đổ chuông, cậu mừng rỡ cứ tưởng Junhyung gọi nhưng không, là số lạ.
“Yeoboseyo?”
“Hôm nay biết tin chồng con đi công tác nên ta tranh thủ gọi. Nghe nói Junhyung đã bắt đầu yêu con, dụ dỗ khá đấy”
“Mwo?” giọng đàn ông trung niên, dường như người này rất quen thuộc với Hyunah nhưng cảm giác có tí không đúng.
“Ông là ai?”
“HAHAHA ta biết con hận nhưng cũng không nên giả vờ quên cha ruột mình chứ”
Cha Hyunah? Giọng cười khả ố cao vút như đang nhạo báng con gái mình, người này có thật là cha?
“À…Hm…Cha…khoẻ không?” Yoseob bối rối nhất thời
“Giả vờ làm gì! Mày đã làm theo lời cha nói chưa?”
“…” ông ta dặn Hyunah làm gì?
“Mẹ kiếp vẫn chưa à? Lần trước tao cho người đốt cô nhi viện cảnh cáo rồi mà mày vẫn cứng đầu như thế”
ẦM!!!
Mwo? Thoáng chốc chân tay Yoseob bủn rủn phải tựa vào thành lan can để đứng vững, vụ cháy đó không phải tai nạn mà có người cố tình phóng hoả, thủ phạm lại là cha Hyunah.
“Ô..ng..đã đốt cô nhi viện? W..ae..”
“Hừ! Tao đã quá dung túng mày rồi. Ngày mai lấy cớ về nhà mẹ 1tuần cho tao!”
Cạch! Tua… Tua…
Cái quái quỷ gì vậy? Yoseob đơ sững nghe tiếng tua tua vang đều mà chết lặng.
***
Trời đã khuya nhưng nữ nhân trên giường vẫn trằn trọc suy nghĩ.
Tại sao cha Hyunah lại đốt cô nhi viện của nhà mình? Không tiếc thương bao nhiêu sinh mạng chỉ với mục đích răn đe ép cô làm gì đó. Ông ta đã giết cậu, giết chết Yang Yoseob. Bây giờ lại muốn cậu làm gì đây, thật đáng sợ…
Reng!
Tiếng chuông cắt ngang dòng suy nghĩ rối rắm, là Goo Haneul! Nửa đêm khuya khoắt cô ta còn gọi, tính diễn trò hề gì nữa?
“Yeobo…”
chữ “seyo” còn chưa nói xong Yoseob nghe cổ họng tắc nghẽn 1chữ cũng không phát âm tiếp nổi, điện thoại trên tay rơi xuống nệm vô tình chạm phải phím mở loa ngoài:
(A… Hyungie nhanh 1chút… A…)
âm thanh nam nữ hoan ái và tiếng rên la đầy dâm đãng của Goo Haneul như tiếng sét đánh thẳng vào tim Yoseob. Cô ta gọi… Hyungie
.
.
.
Tín nhiệm trao anh.
Lòng tin khó khăn lắm mới tạo dựng được..
Sự chịu đựng…
Tình yêu! Yêu anh đến chết đi sống lại, yêu đến mụ mị con tim…
Tất cả là gì với Yong Junhyung? Là gì?
.
.
.
“A.n..d.wae… Không được! Mau dừng lại” Yoseob vỡ oà trong nước mắt, run rẩy hét lên nhưng đổi lại chỉ là tiếng rên la thoả mãn của cô ta.
“Yong Junhyung mau dừng lại hu hu… Anh là đồ dối trá”
Xoạt! Rắc!
…
Chiếc iphone vỡ nát lăn lóc trên sàn. Nữ nhân rũ rượi thu người co ro nơi cuối giường tuyệt vọng khóc.
Nếu như đó là bất kì cô gái nào khác sẽ không sao nhưng đó là Goo Haneul, là cô ta…
Phải làm sao? Yong Junhyung anh bảo em phải làm sao đối diện với ngày mai…
***
Đêm vỡ như niềm tin tan vỡ
Chút yêu thương vương giọt đắng lặng trong lòng…
Mưa?
Không phải mưa mà em đang khóc.
Khi em khóc xung quanh hoá mưa buồn..