Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 3213
“Seobie” Junhyung kinh hãi, hắn không cảm nhận được nhịp tim của Yoseob
.
.
.
“Yang Yoseob ngừng thở rồi thưa bác sĩ. Cô Park đã qua cơn nguy kịch”
“…”
.
.
.
Junhyung không quan tâm trong phòng bệnh kia xảy ra chuyện gì, hắn điên cuồng lay tỉnh Yoseob nhưng nữ nhân trong lòng mềm oặt như đã chết…
Phép màu của Sao băng 1lần nữa sẽ ứng nhiệm lên ai? Cứu rỗi linh hồn đáng thương nào đó
.
.
.
Cửa phòng mở, Park Boyoung được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt. Hyunseung tháo mạng che mặt thở dài thông báo:
“Rất tiếc bạn cậu đã qua đời… Tôi phải đi an bài cho Boyoung, nói chuyện sau nhé. À trông Hyunah rất mệt, đưa cô ấy về nhà nghỉ đi!” dứt câu anh vỗ vai bạn chia bùn, luyến tiếc nhìn nữ nhân đang ngủ rồi quay gót rời khỏi
.
.
.
“…” Thể xác Yoseob chết rồi? Vậy cậu… Đừng mà! Không thể nào!
“Seobie tỉnh lại đi! Anh xin em, mau tỉnh”
Junhyung áp tai vào ngực vợ cố tìm kiếm nhịp đập thoi thóp nào đó…
Mắt Yoseob vẫn nhắm nghiền nhưng nước theo khoé mắt chảy tràn 2bên càng ngày càng nhiều, rơi trong vô thức hay đau đớn vì không thể tỉnh lại… Junhyung chỉ biết nước mắt cậu lạnh ngắt thấm đẫm tay hắn
.
.
.
Càng ngày càng bất lực… Vào phút cuối cùng trước khi cơn tuyệt vọng ập đến nhấn chìm Junhyung xuống đáy vực sâu thăm thẳm thì bất ngờ nữ nhân trong lòng giật mình mở mắt thở hồng hộc như vừa trở về từ cõi chết. Đôi mắt ngấn lệ trong ngần vẫn trào không ngớt, nữ nhân bàng hoàng nhìn hắn trân trối
.
.
.
“Khi tỉnh dậy có thể em sẽ không còn là Yang Yoseob nữa… Anh sẽ nhận ra nếu chỉ nhìn vào mắt em chứ?”
.
.
.
Đôi mắt này… Là Hyunah hay…
“Seob… Seobie! Vẫn là em! Vẫn là em phải không?” Junhyung kích động nhìn sâu vào mắt vợ, hắn thấy bóng hình mình ôm trọn trong đôi mắt đong đầy luyến tiếc yêu thương… Chính là Yoseob rồi, cậu không biến mất!
“Em…” nữ nhân đơ dại như chưa lấy lại ý thức, đôi đồng tử co lại rồi giãn ra đầy rối rắm
“Chuyện gì đã xảy ra? Hyunah đâu?”
“Em…” Yoseob bắt đầu lắc đầu hoảng loạn, bộ dạng đau đớn tội lỗi
“Cuộc sống này lẽ ra là của anh”
“?!!”
“Hyunah đã nói thế. Em… Em là kẻ giết người…”
“Bình tĩnh! Ý em là gì?”
Xoạt!
Yoseob ngất xỉu ngay tại chỗ. Bác sĩ chẩn đoán cậu bị chấn động thần kinh mạnh dẫn đến trạng thái ức chế tâm lí nên tạm thời hôn mê.
Park Boyoung cũng trong tình trạng tương tự, lạ thay qua xét nghiệm cho thấy bệnh tim bẩm sinh của cô biến mất 1cách kì lạ. Nhịp tim đều đặn và trái tim khoẻ mạnh…
***
Ánh sáng chập chờn…
Bóng tối…
“HYUNAH!”
Xoạt!
Yoseob bật dậy hét lớn, mồ hôi túa đầm đìa. Cậu đang ở đâu? Bây giờ là khi nào?
“Em tỉnh rồi à? Em hôn mê hơn 2ngày đấy, bây giờ 12h đêm sắp sang ngày thứ 3rồi” Junhyung lau mồ hôi trên trán vợ ân cần nói.
“Hyungie? Là anh sao? Em không chết ư?”
“Không”
Cậu vẫn còn cơ hội bên hắn, còn cơ hội yêu Yong Junhyung, còn cơ hội có 1gia đình… Cứ như kẻ lữ hành sắp chết khô trên sa mạc bỗng thấy dòng suối trong ngọt ngào chảy trước mắt, tuyệt vọng biến hi vọng tràn trề khiến tâm can vui mừng rúng động…
“Đây là đâu?”
“Nhà! Phòng mình”
“…” nhìn quanh quất 1lượt cậu thở hắt dần dà bình tĩnh lại. Vui mừng chưa qua lo lắng lại ập đến:
“Hyunah đã nói cuộc sống hiện tại chính là của em. Cô ấy…”
“Cô ta nói gì nữa?”
“Nói… Sự thật rất khủng khiếp, cuộc sống này là địa ngục”
“…” khó hiểu? Sự thật gì cơ?
“Cô ấy bảo em hãy trả thù”
“Trả thù ai? Anh à? Hừ!” Junhyung nhếch môi mỉa mai
“Em… Em đã giết Hyunah”
“Không phải”
“Sao em vẫn ở đây? Trong thân xác này?” cậu không muốn tước đoạt cuộc sống của bất kì ai, nhưng giấc mơ khi sao băng lướt qua là thế nào? Cuộc sống này vốn là của cậu? Phải trả thù? Địa ngục? Sự thật gì cơ? 1mớ hỗn loạn không tí logic, bức màn bí mật đến khi nào mới được vén lên…
“Thân xác em…”
“Hoả táng 2ngày trước rồi”
“…” Yoseob lặng người nhìn tay mình, cảm giác tồn tại sao mong manh chông chênh quá? Không hẳn là chết cũng chẳng phải hoàn toàn sống. Đôi tay này…thân xác này…đang tồn tại. Yang Yoseob thật sự vẫn sống, cuộc sống chính thức bắt đầu từ khoảnh khắc này ư?
Bàn tay buông lỏng đột nhiên nắm chặt, cậu tựa người vào Junhyung lắng nghe tiếng tim mình đập mãnh lực.
Nhịp tim! Nhịp sống của Yang Yoseob.
***
Bệnh viện Seoul.
Phòng bệnh im lìm, tiếng máy điều hoà chạy êm ru cùng tiếng thở đều đều của nữ nhân, Hyunseung vẫn túc trực bên giường bệnh.
“Hm…”
Có động, nữ nhân từ từ mở mắt.
“Bo…”
“Seungie?”
Chữ “young” chưa kịp phát ra anh cứng người vì tiếng xưng hô quen thuộc.