Anh Sẽ Là Đôi Mắt

Chương 3112.2


Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 3112.2

“Hyunah”
“…” nghe tiếng gọi Yoseob quay sang. Trước mặt cậu là nam nhân lạ mặt trong bộ blue trắng, khuôn mặt ưa nhìn với mái tóc nâu sậm màu hơi đỏ và đôi mắt ẩn hiện nét cười ấm áp. Anh ta đang gọi cậu ư? Hẳn đây là người quen của Hyunah.
Yoseob bối rối dịch sang bên để Hyunseung ngồi cạnh. Cậu chờ đợi 1câu nói mở lời nhưng không, anh lặng im đan 2tay vào nhau nhìn vu vơ qua lớp kính cửa mãi lúc lâu mới khẽ khàng cất lên chất giọng trong hơi trầm:
“Em hạnh phúc chứ?”
“…” hỏi Hyunah sao? Bài hát tâm sự vang lên trong khu nhà kính mà cậu đã nghe cho thấy rõ ràng Hyunah rất đau khổ và quyết định tự tử nhưng phải trả lời thế nào đây?
“Em… Hm… Ổn! Còn anh?”
“Anh ư?” nam nhân nén tiếng thở dài cụp mắt úp mặt vào lòng bàn tay vuốt qua 1lượt
“Boyoung yếu quá rồi. Có thể đêm nay cô ấy sẽ…đồng hành cùng người bạn đang nằm trong phòng bệnh kia của em”
Boyoung là ai? Người yêu anh ta hay là…
“Anh thật có lỗi với cô ấy. Đến 1tiếng yêu đơn giản cũng không thể nói gạt cô ấy dù chỉ 1lần…” nam nhân ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt đằm lại dằn vặt khổ sở lại như chứa nỗi khao khát tiếc nuối khôn cùng.
Hyunseung siết chặt nắm tay cố ngăn câu nói tiếp theo bật ra khỏi cổ họng. Đã từ rất lâu rồi, từ ngày đầu tiên đến khám chữa miễn phí cho nhà tình thương, ngày ngày trông thấy thân ảnh cô gái nhỏ nhắn buồn bã đứng nép sau cánh cửa lặng nhìn chàng trai mù loà bên trong, anh đã yêu cô… Sau đó vô tình được biết Hyunah là vợ chưa cưới của Junhyung, anh đã giấu nhẹm đi tình cảm của mình đến tận giờ. Anh luôn ở bên mọi lúc cô cần, lắng nghe tâm sự và lau nước mắt khi cô khóc cho đến khi Hyunah đám cưới và bệnh tim bẩm sinh của Boyoung trở nặng. Hyunseung quyết định cưới cô gái tốt bụng yếu ớt và chăm sóc cô, anh biết Boyoung yêu anh trong vô vọng giống như tình yêu thầm lặng anh dành cho Hyunah và Hyunseung không muốn cô gái tội nghiệp phải bất hạnh giống mình…
Bác sĩ chẩn đoán vợ anh không thể sống quá 20tuổi vì căn bệnh tim quái ác, có thể đêm nay cô sẽ…
***
Càng nghĩ càng rơi vào tuyệt vọng, chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn hồi lâu Hyunseung không nhận ra Hyunah hôm nay rất lạnh nhạt khác hẳn mọi hôm, cô sẽ dựa vào anh mà tâm sự.
Đang định nói chuyện thì Junhyung mua đồ ăn sáng về cùng Gina. Hắn ngạc nhiên hỏi tên bạn thân:
“Hyunseung? Cậu sang xem tình hình Yang Yoseob à? Cùng ăn đi!”

“…”
***
Buổi sáng chủ nhật đẹp trời trôi qua ảm đạm như thế, cả trưa chiều Yoseob vẫn lặng yên bên giường bệnh cùng Junhyung. Thời gian trôi sao quá nhanh thoắt cái đã 10h tối.
Cả thể xác Yang Yoseob thật sự và Park Boyoung đều quá yếu nên đã chuyển vào phòng vô trùng cấm người ngoài tiếp xúc. 2giường sát cạnh nhau và 2con người đang hấp hối…
***
11PM bên ngoài phòng bệnh, ánh sáng hơi mờ hắt xuống đôi nam nữ ngồi bên hàng ghế chờ. Cô gái tựa đầu vào vai chàng trai khẽ nhắm mắt:
“Anh à… Lát nữa có thể khi tỉnh dậy em sẽ không còn là Yang Yoseob nữa”
“…”
“Chỉ im lặng nhìn vào mắt, anh sẽ nhận ra em chứ?”
“Đừng ngủ Seobie” Junhyung ôm chặt cậu như thể sợ hãi nếu buông ra Yoseob sẽ tan biến và 2tháng qua trở thành ảo mộng vô hình.
“Em còn chưa nói… Em rất thích Hyungie… Em sẽ nhớ mãi lời hứa trở thành 1gia đình của chúng ta…”
“Nghe anh nói không? Đừng ngủ!” hắn cúi đầu hôn lên môi cậu, quấn quýt vội vã như muốn thức tỉnh Yoseob khỏi cơn mộng mị.
“Hm…” cậu chủ động dứt môi ra khi nước mắt làm nụ hôn mặn đắng màu bi thương.
“Em rất mệt… Rất khó thở… Em ngủ 1lát” cậu mệt mỏi trượt gối lên vai hắn nhắm mắt thở đều rồi nhanh chóng rơi vào trạng thái vô thức
.
.
.
***
Đêm sâu hun hút…
Trong phòng vô trùng màn hình điện tâm đồ cả 2bệnh nhân ngày càng thất thường.
Tít…
Tít tít…
Ngoài phòng bệnh tiếng thở của nữ nhân cũng gấp gáp hệt như thế.
Thịch…
Thịch thịch…
Junhyung cắn răng kiềm nỗi sợ hãi siết chặt Yoseob vào lòng, nhịp tim cậu bắt đầu thất thường kì lạ.
Tít…
Tít… Tua…

Tua tua
.
.
.
“Thông báo khẩn cấp triệu tập bác sĩ đến phòng vô trùng gấp, bệnh nhân có dấu hiệu tử vong” chuông cấp cứu reng liên hồi và đội ngũ bác sĩ y tá rầm rập đổ về phòng bệnh
.
.
.
“Huyết áp tụt nhanh. Tim ngừng đập”
“Kích điện lần một”
.
.
.
Hyunseung cùng đồng nghiệp đang cố cứu sống 2sinh mạng. Ngoài kia nữ nhân ngày càng rơi sâu vào cơn mê kì lạ
.
.
.
“Kích tim lần 3”
.
.

.
Thịch thịch…
“Seobie?”
.
.
.
Xoẹt!
Sao băng!
.
.
.
Tít
Tít tít tít!
Tua tua…
“Bác sĩ! 1bệnh nhân đã tắt thở, người kia sống rồi”
Chỉ 1người còn sống?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.