Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 168
Vừa ngồi xuống thì điện thoại Dongwoon reo, nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình cậu mím môi cười: Tên ngố phiền phức – hẳn không nói thì ai cũng biết người ở đầu dây bên kia là ai
“Yeoboseoyo! DJ rảnh lắm sao mà để giám đốc như anh suốt ngày gọi điện làm phiền người khác thế hả Lee Kikwang?”
(A ~ Anh nhớ Woonie mà, em là đồ vô tình máu lạnh ~) kẻ đầu dây ê a than vãn, ai biết đâu 2tên suốt ngày cãi vả đến suýt đánh nhau mấy mươi lần bây giờ lại ngọt ngào như vậy. Dongwoon dù là em trai Gina nhưng cậu làm việc bên tổ thiết kế công trình của DJ, mà giám đốc quản lý mảng kiến trúc là Kikwang nên khối chuyện hay ho xảy ra do “giám đốc cố tình đì nhân viên thực tập”
“Gọi em có việc gì?”
(Khi nào em xong? Anh qua trường đón)
“Em có đi mô tô”
(YA sao lại đi mô tô?)
“Tôi không giàu có như anh Lee.Ki.kwang!”
(Đừng đùa! Con mô tô của em đắt hơn cả chiếc ô tô bình thường)
“Hết việc thì em cúp máy. Lát gặp ở DJ”
Tít! Tua…tua…
Yoseob vừa viết hồ sơ vừa tủm tỉm cười, chàng trai này có cách nói chuyện nhát gừng hệt như Junhyung và đương nhiên Dongwoon cứng đầu lạnh lùng giống Gina nữa.
“Ha ~ thật ngại quá”
“Không sao! Anh trai…à không chồng tôi cũng thường vậy” Yoseob xua tay cười
“Mwo? Cậu còn trẻ thế này?”
“Ha..hơ..ha ha” xấu hổ quá, Yoseob hết cách đành giả điên cười trừ, đúng là cái miệng hại cái thân.
***
Làm xong xuôi thủ tục, cả 2 sóng vai trên lối hành lang dài của toà nhà hành chính nối sang phòng giám hiệu. Tuy mới gặp nhau nhưng Yoseob rất thích người bạn này, cậu ta cười đẹp đến ngây ngất và đáng yêu tột độ, những ngày nhập học sắp tới sẽ thú vị hơn nhiều khi có Dongwoon, cậu còn xin cả số điện thoại liên lạc để lát nữa khoe Junhyung.
Đang trò chuyện bỗng Yoseob khựng lại khi đi ngang văn phòng khoa Thiên văn học, qua lớp kính trong suốt cậu thấy bên trong là cả dải ngân hà rực rỡ…
“Mô hình vũ trụ. Câu lạc bộ thiên văn đang chiêu dụ sinh viên cho hoạt động đầu học kì mới đấy” Dongwoon cũng thấy hứng thú với lĩnh vực này
“Vũ trụ…đẹp thế sao?” Yoseob chạm tay lên lớp kính cửa, không gian bên trong được bao bằng vải nhung đen và gắn vô số sao dạ quang lấp lánh, ánh sáng dịu mờ mờ huyền ảo hút hồn người… Cuối cùng đôi mắt đã giúp cậu thấy được vũ trụ bao la rộng lớn dù chỉ là mô hình nhân tạo, trong lòng dâng lên cảm giác hứng thú mạnh mẽ với ngành thiên văn học, phải chăng vì nó ít nhiều liên quan đến khát vọng nhìn ngắm bầu trời, khát vọng được tắm trong ánh sáng của kẻ mù loà tuyệt vọng…
Mải mê ngắm nhìn cậu giật mình khi có tiếng gọi
“Yoseob!”
Cả 2 quay ra, Dongwoon ngạc nhiên nhất thời, Junhyung sao lại ở đây?
“Junhyung hyung? Annyeong, trùng hợp quá”
“Woonie? Mai mới bắt đầu học kì mới mà”
“À em biết, em đến làm thủ tục học thêm khoa luật”
“Thật ra du học về nước như em không cần học thêm nhiều đến vậy” vừa nói hắn vừa tiện tay kéo Yoseob vào lòng
“À haha Ginie ép đấy. Chị ấy có vẻ không thích em giành thời gian quá nhiều bên DJ. Đây là…”
“Vợ hyung”
“Mwo? Hyunah đây sao?” Dongwoon nghe nói Junhyung rất ghét vợ mình nhưng dường như không phải
“Gọi tôi Yang Yoseob” nãy giờ mới có dịp xen vào lại thốt ra câu nói quái đản như thế, cậu khiến Dongwoon đơ ra ú ớ
“Cứ gọi cô ta là Yoseob”
“Anh biết cậu ấy sao? Em còn định khoe mà…” Yoseob tiu nghỉu mặt ậm ừ
“Woonie là em trai Gina”
“Mwo? Aaaa hèn gì trông kiểu nói chuyện của cậu rất quen ha ha” vừa nghe giới thiệu, nữ nhân ngây ngô hết tròn mắt lại chụp tay Dongwoon lắc lấy lắc để mà không hay biết ánh mắt chồng mình càng ngày càng tối. Cô thấy trai đẹp là chả biết trời trăng mây đất chồng con gì ráo. Hừ!
“Ha ha được rồi em phải về DJ không thì tên ngố Kwangie lại làm ầm lên mất” thấy âm khí nặng nề quá Dongwoon đổ mồ hôi chào tạm biệt, kẻ khôn phải biết tính đường sống.
“Hẹn mai gặp lại a ~” Yoseob vẫy tay lia lịa dù cậu bạn mình đã đi xa tít tắp.
“Anh… Hm…” Junhyung cúi đầu hung dữ hôn lên môi vợ mình, ngấu nghiến và hút hết sức lực đối phương
.
.
.
Hồi lâu hắn mới buông ra cậu
“Thích Woonie?”
“…” Yoseob mê man gật gật rồi lại lắc lắc, lưỡi bị hành đến tê rần, hắn không có khái niệm nơi công cộng ư?
“Em thích anh hơn”
“…” đứa trẻ không biết nói dối Yang Yoseob đã vô tình thành công vuốt giận cơn ghen dữ dội của kẻ vô lại nào đó
“Còn muốn đi đâu nữa”
“Em muốn xem kí túc xá”
“…” Junhyung nhíu mày, môi trường kí túc xá phức tạp không thích hợp cho đứa trẻ mới lớn đơn thuần ngốc nghếch như Yoseob
“Andwae! Về nhà”
“Nhưng…”
“…”
“Nae…”