Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 157.2
***
Junhyung ra ngoài cũng thấm mệt nên ngả lưng lên sô pha chợp mắt.
Thời gian nghỉ trưa 1tiếng thoắt cái trôi qua.
Yoseob giật mình bật dậy, cảm giác không ổn…
***
Cạch!
Rón rén thò đầu ra nhìn quanh quất cuối cùng thấy thân ảnh thon dài nằm phía sô pha, cậu chạy lại gần định khều Junhyung nhưng bàn tay đang vươn bỗng khựng lại trong không trung khi nghe âm thanh khẽ phát ra từ kẻ đang say ngủ, hắn gọi…
“Jinhyeon”
.
.
.
“…” nụ cười hơi cứng lại trên môi, Yoseob lắc mạnh đầu. Có gì đâu chứ, hắn nhớ người yêu thì gọi là đương nhiên. Không quan tâm không quan tâm… Cậu lay lay vai Junhyung
“Hyungie, Hyungie”
“…” bật người ngồi dậy vò vò đầu tóc, hắn nhướng mày khó chịu vẻ “không có chuyện gì quan trọng thì cô chết chắc”
“Hơ…hê hê. Em…cái…cái đó…trong nhà vệ sinh có chứ?”
“Cái gì?”
“Thì…em đang đến kì, thứ phụ nữ hay xài…” cậu gãi đầu
“Văn phòng tôi kiếm đâu ra thứ đó?” đây là đâu chứ? Junhyung trợn mắt hung dữ
“A em không biết đâu! Anh mau kiếm, em không ổn rồi” Yoseob giẫy đòi như đòi nợ, xem ra hôm nay lá gan cậu lớn quá rồi
“AISHH Cô muốn chết à?”
Cậu ngồi xổm ôm đầu khi thấy Junhyung vung tay nạt, sau đó lại ngóc đầu hề hề đáng thương
“Á Đừng đánh em mà”
“Tôi đến điên mất AISHH!”
Yong Junhyung – kẻ đáng thương vướng phải đống của nợ mang tên Yang Yoseob, anh phải làm gì đây?
***
Bíp!
“Ginie? Nối máy xuống bộ phận vệ sinh. Kêu người mang… YANG YOSEOB! Tự nói đi”
.
.
.
Sau hồi lâu loay hoay trong nhà vệ sinh, Yoseob dường như tự biết mình đã chọc điên ai kia, cậu lủi thủi xách cặp lê boot xoèn xoẹt ra cửa
“Đi đâu?” Junhyung sau bàn làm việc đang đọc văn kiện bỗng ngẩng đầu hỏi
“Em…đến đại học Seoul tham quan”
“…” nhìn 1lượt từ đầu đến chân nữ nhân trước mặt, mặt mũi nam nhân ngày càng tối xầm đanh lại. Quần đùi ngắn 1gang rưỡi, áo không tay? Cô định vào mê hoặc hết đám nam sinh trong trường hay sao?
“Tuần này…anh không về nhà? Anh ở đâu?”
“Can gì tới cô?” cảm giác bị cuốn hút khi ở gần Yoseob làm hắn khó chịu và có tí sợ hãi muốn trốn tránh
“Vậy…tạm biệt”
“Khoan đã! Đọc số di động cho tôi” cưới nhau hơn 2tháng đến số điện thoại vợ Junhyung cũng không biết
“Hở? Điện thoại? Em không có”
“…”
Bíp!
“Gina, huỷ lịch trình chiều nay”
Cạch!
Cúp điện thoại Junhyung mặc áo khoác ra lệnh
“Đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Mua điện thoại, tham quan trường”
“Ơ? Hở? Anh đưa em đi sao?” ú ớ hiểu ra sự việc, khuôn mặt nhỏ dần toe toét, Yoseob cười hạnh phúc đuôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, đáng yêu đến làm người nhìn cũng cao hứng theo.
“Xem mặt cô kìa? Yêu tôi nhiều như vậy?” Junhyung tiêu sái ôm eo vợ dẫn ra ngoài.
***
Tại tiệm điện thoại.
Nhìn con nhóc mắt hớn cực đại ép mặt vào lớp kính tủ đến khuôn má bầu bĩnh cũng biến dạng theo, Junhyung sắc mặt càng xuống trầm trọng, thật sự Yoseob hệt đứa trẻ mới lớn
“Em gái anh đáng yêu quá, haha” nữ nhân viên bán hàng che miệng cười thích thú
“…” trông hắn giống anh trai cô sao? Aishh Yang Yoseob nhoi quá rồi!
“Anh à em muốn cái kia”
“…” cái đó là nắp pin mà
“Lấy cho tôi Iphone 5” để cậu chọn không biết còn chọn ra đến thứ gì nữa, tốt nhất hắn quyết định
.
.
.
Mua thêm cả sim và móc điện thoại xong hắn nhét hộp vào cặp Yoseob.
“Tối về tôi dạy cô dùng”
“Hả? Tối anh về nhà? Đổi ý sao?”
“Không muốn?”
“Andwae”
“Bây giờ đến đại học tổng hợp Seoul”
***
Khuôn viên trường đại học Seoul, thân ảnh thon dài quay sang nhìn vợ đang mải cặm cụi dúi đầu vào bản “giới thiệu sơ lược về đại học Seoul” mà chẳng hay biết xung quanh chúng nam nữ sinh không ngừng trầm trồ nhìn 2người đến dãi muốn chảy đầm đìa
“Em muốn đến phòng quản lí sinh viên”
“Làm gì?”
“Làm hồ sơ chuyển xuống năm nhất, em phải học lại”
***
Cửa phòng mở ra, nữ sinh viên rụt rè bước vào. Junhyung lười biếng bỏ lên phòng hiệu trưởng uống trà nên Yoseob phải đi 1mình, ai bảo gia đình hắn là cổ đông chính trong quỹ xây dựng trường hằng năm chứ.
“Annyeong! Xin hỏi…”
“Nae?”
Nam sinh lạ mặt quay lại. Dáng cậu ta rất cao thậm chí nhỉnh hơn Junhyung, khuôn mặt đẹp như tượng thần Hy Lạp với sóng mũi cao ngất và nụ cười ấm áp như vầng dương. Cậu ta cũng đang làm hồ sơ nhập học ư?
“Mình muốn làm hồ sơ chuyển khoá”
“À! Tôi là sinh viên năm 2 khoa Mỹ thuật, lớp kiến trúc. Cậu ngồi đây đi” chàng trai niềm nở cười
“Hả? Tôi thuộc khoa Mỹ thuật, lớp thiết kế. Nhưng tôi muốn chuyển xuống năm nhất học lại”
“Jinja? Tôi là Son Dong Woon, đang làm đơn học thêm lớp Luật kinh tế. Vậy chúng ta là bạn rồi”
“Jinja?” Yoseob mừng rỡ cười toe ngồi xuống cạnh