Anh Sẽ Là Đôi Mắt

Chương 126


Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 126

Khoan đã, Junhyung cẩn thận để lại lời nhắn lại còn tự tay viết…
Yoseob vuốt nhẹ tờ giấy tiện màu xanh dương nhạt, đọc đi đọc lại đến thuộc làu từng chữ, cánh môi phiết nhẹ tạo 1đường cong dịu dàng, khuôn mặt nữ nhân thanh tú sáng rạng rỡ trong ánh ban mai sớm…
Lặng người hồi lâu cậu thở dài, hắn vẫn là đi cả tuần không về…
Nhưng không còn thời gian để ủ ê với mớ rắc rối mới này nữa. Cuộc sống sẽ chính thức bắt đầu vào ngày mai!
***
Trên lối đi trải sỏi ra vườn hoa hồng, nữ nhân váy đỏ thẫn thờ đăm chiêu.
“Lô Vĩ” ư? Bộ sưu tập thời trang? Cậu từng đọc rất nhiều tạp chí thời trang và cực kì thích thú, phải chăng cả cậu và Hyunah đều thích ngành thiết kế? Nhưng…cậu chỉ vừa nhìn thấy hơn 1tháng, đường phố Seoul còn mù tịt, thiết kế vẽ vời là cái khỉ gì? Trời ạ đồng ý rằng phải sống tiếp nhưng bằng cách nào đây?
“Andwae! Yang Yoseob, khi có ánh sáng mày tuyệt đối không thể là đứa vô dụng. Hyunah…tôi sẽ không huỷ hoại thể xác này, dù cô đang ở đâu hay đã… Dù tôi chỉ trú trong thân xác cô 1thời gian, tôi sẽ sống thật tốt” ngẩng đầu nhìn mấy đám mây trôi lững lờ, Yoseob mím môi, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết, cậu cương quyết quay đầu chạy lên phòng
.
.
.
Nhìn mình trong gương, cậu bắt đầu lên kế hoạch cho ngày “tự do cuối cùng”. Đầu tiên là tìm bản thiết kế, chắc chắn Hyunah cất chúng quanh đây thôi.
Nghĩ là làm, Yoseob bắt đầu tìm khắp nơi trong phòng. Chỗ nào cũng không thấy khiến cậu lo cuống cả lên.
“Lô Vĩ, Lô Vĩ… Cái tên mang ý nghĩa gì? Phải rồi! Lô Vĩ là Cỏ Lau” nhẩm đi nhẩm lại tên bộ sưu tập cuối cùng Yoseob búng tay nhảy cẫng lên mừng rỡ chạy thẳng sang phòng kính
.
.
.
“A ~ cuối cùng tìm thấy mày hơ hơ ha ha” cầm trên tay tập bản thảo cậu xoay vòng vòng la toáng cười to làm quản gia, người giúp việc ở dưới lầu ai nấy đều nhìn nhau phì cười. Hiếm khi thấy thiếu phu nhân vui vẻ đến vậy.
***

Trang bìa tập bản thảo đúng như tên chủ đề của bộ sưu tập, cành lau trắng mềm mại được vẽ cẩn thận bên dòng chữ cách điệu Lô Vĩ. Mở ra bên trong mỗi trang là 1mẫu phác thảo.
“Đây là…” Yoseob sững người nhìn như hút vào từng nét vẽ tinh tế, những bộ trang phục lấy cảm hứng từ bông cỏ lau được cách điệu ở cổ, eo, tay áo và gấu váy…v..v… Bên cạnh có ghi chú chất liệu, đặc điểm trang phục…
“Dae…daebak!” khi trở thành những bộ váy áo thật sự chắc chắn sẽ lung linh hơn gấp bội. Hơi hướng xuân – hạ mang phong cách Á Đông là thế này sao?
.
.
.
Quá thú vị, cảm giác như từng tế bào chạy loạn khắp cơ thể, hưng phấn đến lông tóc cũng dựng đứng. Cậu đóng lại tập bản thảo nhét vào ngăn kéo bàn trang điểm. Hoàn thành công việc đầu tiên.
Tiếp theo phải tham quan Seoul, không thể đi lạc được.
***
“Thiếu phu nhân, xe đã chuẩn bị xong!”
“Con biết rồi!” Yoseob mặc chiếc áo len cổ lọ sọc trắng đỏ đi cùng quần đùi đen và đôi boot lông nâu xạm đế bằng, từng đường nét cơ thể và cặp chân trắng mịn thon dài được tôn lên rõ ràng. Mái tóc nâu dài cột cao gọn gàng trông trẻ trung năng động. Mọi người lại được dịp trầm trồ tròn mắt kinh ngạc, bình thường Hyunah rất nữ tính, hay mặc váy và xoã tóc hoặc uốn nhẹ gợn sóng trông luôn dịu dàng vậy mà hơn tháng nay cô hoàn toàn thay đổi, cặp mắt sáng linh động, nói chuyện vui vẻ hài hước thân thiện và phong cách ăn mặc khác xa trước kia, đôi khi ngô nghê lại vô cùng hậu đậu. Có khi liến thoắng hỏi thứ này là gì thứ kia là gì, khi thì làm đổ vỡ lung tung…
Yoseob ngồi vào ghế sau vẫy tay tạm biệt quản gia Shim
“Bác Hong, cho con dạo 1vòng Seoul đi”
“Hả? Phu nhân đùa sao?” Seoul lớn như vậy?
“Không! Ta khởi hành thôi”
“…”
.
.
.

Dù lấy làm lạ nhưng người tài xế già vẫn im lặng chậm rãi dạo xe quanh Seoul và làm 1người hướng dẫn viên nhiệt tình.
Đối với ông, thiếu phu nhân là 1cô gái tốt, tuy trước đây tính tình cô ít nói khó gần nhưng hơn tháng nay đột nhiên hoàn toàn lột xác thành người khác, hoạt bát và đáng yêu… Đứa trẻ này thật đáng thương! Haizz biết bao giờ thiếu gia mới biết thương yêu trân trọng người vợ như thế?
***
Nhìn đường phố Seoul đông đúc nhộn nhịp, cảnh vật bên ngoài trôi chầm chậm mà Yoseob mắt sáng rỡ háo hức như đứa trẻ lần đầu được ra đường ngoạn cảnh, cậu thò đầu ra ngoài cửa xe dáo dác
“Oa ~ đây là nhà hàng sao? Rất đẹp ngar” cậu reo lên
Khách sạn? Kia là siêu thị? Cửa hàng? Trường tiểu học blah blah blah
Bệnh viện Seoul? Khoảnh khắc lướt qua tim đập dữ dội, Yoseob không hay biết chính mình đang nằm thực vật tại đây…
Bệnh viện to và đẹp quá nhưng Yoseob không thích nơi này tí nào… Trong kia có 1 Yang Yoseob đang hôn mê chưa biết bao giờ tỉnh lại và chính Yong Junhyung là người chi trả mọi viện phí cho kẻ lạ mặt không quen biết.
***
Xe lướt khắp Seoul cũng đã đến gần trưa, cậu cũng nắm được sơ lộ trình các tuyến đường. Đang định kêu bác Hong chở về chiều hẵng đi tiếp thì xe đỗ lại trước 1toà cao ốc gần trung tâm thành phố, Yoseob bước xuống ngoái đầu nheo mắt nhìn lên.
Cao quá! Ngẩng muốn gãy cổ và ánh nắng chói chang khiến người ta chóng mặt xay xẩm
“Bác Hong, đây là đâu?”
“…” phu nhân ngay cả công ty chồng mình cũng không nhớ, đôi khi ông tự hỏi liệu đây có phải là người khác mạo danh Hyunah?
“Thiếu phu nhân nói gì vậy? Đây là JOK công ty của thiếu gia?”
“À, con quên. Hơ…ha ha” cậu ồ lên gãi đầu cười giả lả
“Cũng gần đến giờ cơm, cô lên ăn trưa cùng thiếu gia đi. Ngủ 1tí rồi chiều tôi sang đón” ông cố ý tạo điều kiện cho vợ chồng son nên mau chóng lên xe lái đi
.
.

.
Còn 1mình Yoseob bối rối đứng đó, cậu vặn vẹo tay đi qua đi lại trước cổng đến khi cái nắng gắt buổi trưa khiến bản thân xiểng liểng mới chịu e ngại đi vào.
Đại sảnh công ty rất lớn, 2hàng bon sai trưng trên lối vào trông phong cách cũng không kém phần tao nhã. Yoseob chân nam đá chân xiêu dáo dác nhìn, đây là công ty ư? Rất lạ?
“Tiểu thư tìm ai ạ?” tiếp tân lễ phép hỏi. Ở đâu chui ra 1con nhóc nhìn như học sinh trung học lại ăn mặc quần đùi giầy boot mang cặp chéo thế kia? Nhìn cô không giống gái đã có chồng chút nào. Hyunah cũng chỉ mới cưới Junhyung hơn 2tháng và ít tới công ty nên không ai nhận ra là đương nhiên.
“Yong Junhyung” cậu cười ngây ngô trả lời. 2 nữ nhân viên cau mày
“Xin hỏi cô có hẹn trước sao?” con bé này là ai mà gọi thẳng tên tổng giám đốc?
“Hẹn trước? À không…”
Tổng giám đốc đang tiếp “người đẹp” trong phòng, nhân viên quèn như các cô không dám mạo phạm, nhóc con này mà lên thì chết chắc.
“Em tên Yang Yoseob, là em gái anh ấy, vẫn phải hẹn trước sao?”
“…” đùa chứ 1ngày có cả chục nữ nhân đến tìm tổng giám đốc, viện cớ em gái lần đầu mới thấy, buồn cười thật
“Tổng giám đốc là con một thưa cô”
Trời hắn ta là con một sao? Lộ rồi! Nhưng Yoseob rất ngại phải nói mình là vợ Junhyung, hắn có bao giờ công nhận đâu. Thôi thì ngồi đợi đến chiều bác Hong sang đón, ít nhất trong này mát mẻ lại có máy lạnh.
“Vậy…em ngồi chờ ở đâu ạ?” cậu ngập ngừng
“Mời tiểu thư sang ghế đằng kia”
“Oh!”
Yoseob đủng đỉnh xoay lưng, đuôi tóc lắc lư đáng yêu làm 2nữ tiếp tân cũng phải phì cười. Dường như cô nhóc này không đáng ghét như mấy ả “động vật không xương” ngày nào cũng kiếm cớ tìm tổng giám đốc
.
.
.
Cậu ngồi xuống dãy ghế dựa màu đen sang trọng. Vừa dang nắng đột ngột ngồi máy lạnh làm Yoseob choáng váng, lại đang trong kì khiến bụng đau âm ỉ. Móc ra mấy cuốn tạp chí thời trang và sơ đồ trường đại học tổng hợp Seoul, cậu bắt đầu đọc
.
.

.
Đọc suốt 1tiếng cũng mới 12giờ, bụng đói mà không mang tiền, Yoseob nhét sách báo vào cặp tiến lại quầy lễ tân
“Giờ cơm trưa Hyungie vẫn bận ạ?”
“Tổng giám đốc đang tiếp siêu mẫu Jo Ah Ram” cô gọi Hyungie thân mật tự nhiên đến vậy?
“Em…”
“Hyunah?” đang định nói gì đó thì có giọng nữ quen thuộc cắt ngang. Yoseob quay sang thấy Gina vừa từ thang máy bước ra ngạc nhiên gọi cậu.
“Mwo?” Hyunah á? Tên phu nhân tổng giám đốc mà. Lúc nãy rõ ràng cô nói mình tên Yang Yoseob. Lại thân thiết với thư kí tổng giám đốc như vậy! Trời ạ đắc tội bà chủ, 2cô chỉ là bộ phận lễ tân nhỏ nhoi thôi a ~ Nghe nói chủ tịch rất cưng con dâu, phen này chết chắc rồi!
“Ginie? Gọi em Seobie hè hè” Yoseob mừng rỡ chạy lại
“Em đến tìm tổng giám đốc sao?”
“À… Bất đắc dĩ thôi, có chút rắc rối nhỏ” cậu cười gượng gạo
“Nói gì vậy? Dù không có chuyện đi chăng nữa thì vợ đến thăm chồng là chuyện kinh thiên nghĩa địa. Em ngại gì” Gina dắt tay Yoseob đến thang máy, nhấn nút tầng 17.
“Em lên đó thì rẽ phải đi thẳng. Thấy phòng tổng giám đốc thì vào không thì ngồi phòng thư kí của chị cũng ok”
“Chị…đi đâu vậy?”
“Hả? À chị…có chút chuyện cần xử lí” Gina bối rối, gã mặt dày Yoon Doojoon đến giờ cơm cũng lấy cớ chưa nhận được bản fax mà phiền cô. Không đi tuyệt đối không yên với anh. Haizz ~
“Vậy… Chị ăn ngon miệng. Em lên đây” Yoseob vẫy tay tạm biệt trước khi cửa thang máy đóng lại
***
Tầng 17 rất rộng và chỉ có 2phòng duy nhất, không khó để tìm phòng tổng giám đốc.
“Thấy rồi” cậu reo lên mừng rỡ
Cộc cộc!
“…”
Không có tiếng trả lời..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.