Anh Sẽ Là Đôi Mắt

Chương 115.1


Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 115.1

Đôi môi khô dần thấm đẫm mùi vị nam tính, Yoseob căng mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đang phóng cực đại, mi hắn đen và dày, da lại trắng, sóng mũi cao và nét môi gợi cảm, tim…đập loạn đến cả người bủn rủn mất sức.
Junhyung nghe cảm giác dễ chịu lướt qua tim, hơi bùn cười vì môi Yoseob bất động cứng ngắc. Hắn rời ra 1cm ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú hồng hồng đơ sững, nữ nhân mắt tròn nhìn hắn bằng cái nhìn dài dại vô tội
“Nhắm mắt lại. Cô chưa hôn bao giờ sao?”
“Em…không…” Yoseob đỏ mặt giật mình nhắm tịt mắt, hôn là phải nhắm mắt, giờ cậu mới biết. Vậy tại sao hắn hôn cậu?
“Tôi dạy cô”
“Hm…” 1lần nữa đôi môi nóng ấm lại nhẹ nhàng ép vào. Junhyung mơn trớn khuôn má bầu nhẵn mịn rồi trượt tay luồn vào làn tóc mướt đỡ lấy gáy cậu. Môi hắn bắt đầu chuyển động…
Yoseob từ sau khi nhìn thấy thì rất sợ hãi phải nhắm mắt nhưng giây phút này…trước mắt tràn ngập bóng hình anh tuấn, cảm giác an toàn không thay đổi xen chút xao xuyến trong tim.
Junhyung chậm rãi hé môi ngậm lấy môi trên Yoseob rồi nhanh chóng di chuyển mút khẽ môi dưới, vờn vẽ điệu nghệ. Cậu ngây ngô làm theo, mím môi giữ lấy bờ môi đầy mê hoặc, hành động này xem như hôn đáp trả. Hắn từng hôn rất nhiều đàn bà, ai cũng điệu nghệ kể cả Jinhyeon nhưng vụng về đáng yêu như Yoseob lại làm hắn ham muốn mãnh liệt.

“Ư…” 1tay luồn qua eo kéo thân hình mềm mại áp sát mình 1tay Junhyung nâng chiếc cằm nhỏ đâm ra tư thế cậu hơi ngẩng đầu, chỉ dùng lưỡi đẩy nhẹ là khớp hàm đã mở ra. Yoseob giật mình hoảng sợ khi hắn bắt đầu hôn sâu hơn, tim cậu đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực vội vàng rụt lưỡi lại nhưng muộn rồi, Junhyung từ nằm nghiêng nhanh chóng lật người siết lấy eo Yoseob, môi hắn nhấn xuống đè ép kẻ dưới thân phải mở miệng hết cỡ. Những tiếng mút mát mạnh phát ra nhanh dần xen kẽ tiếng thở dốc ám muội, cậu mê li bị cuốn vào nụ hôn lúc nào không biết, chỉ biết cảm giác kích thích tuyệt vời cuốn mình rơi vào ngày càng sâu không thể rời môi hắn
“Ư..Oop..Hm… Hộc..hộc…” đột ngột Junhyung buông cậu ra, khuôn mặt nữ nhân mơ màng sắc hồng đẹp mê mẩn, đôi môi ướt át cũng từ nhợt nhạt biến đỏ như cánh hồng. Yoseob hé miệng thở dốc, chiếc lưỡi nhỏ lấp ló mời gọi…
Không xong, mắt hắn không tự giác nhìn xuống bộ ngực căng tròn lộ ra sau lớp áo ngủ xốc xếch, bụng dưới săn lại theo phản ứng sinh lý.
“Chết tiệt” Junhyung siết tay, hôm nay tuyệt đối không thể muốn cậu, hắn quá xem thường sức hấp dẫn của Yoseob, mới hôn thôi đã làm hắn… Aishh đúng là cực hình!
Cậu mở mắt ngô nghê lo lắng
“Anh ốm sao? Mồ hôi ra nhiều quá? Người anh nóng rực vậy? Em…”
“Đừng động đậy” Junhyung cắn răng, cậu tiếp tục ngọ nguậy dưới thân nữa thì hắn phát điên mất. Yang Yoseob thật nguy hiểm!
Đột nhiên Junhyung ôm mình thở dốc, cậu lấy làm lạ nhưng cũng không dám động. Cả 2im lặng hồi lâu rốt cuộc hắn buông ra cậu, kéo lại dây áo ngủ đàng hoàng
“Ngủ đi”
“Hm!” Yoseob cười gật gật nhắm mắt. Đợi Junhyung nằm ngay ngắn lại cậu mới ngập ngừng mở mắt
“Hyung…Hyungie?” tiếng gọi yếu ớt có chút thương cảm
“…”
“Chúng ta…không thể là 1gia đình…ư?”

“…”
Khoảng lặng làm Yoseob nghe mùi vị chua chát ê hề. Cậu cười yếu ớt trở mình co người nằm nghiêng lại
“Em biết rồi. Ngủ ngon”
“…”
Đêm!
Cơn gió xuân vờn nhẹ bên dây thường xuân trầm lặng rung rinh. Tấm vải nhung đen điểm ngàn vạn chấm kim tuyến nhỏ lấp lánh đang phủ trùm 1nửa bán cầu, trái đất là to hay nhỏ? Yêu thương bao la như thế cớ sao chẳng cho em lấy giọt ngọt ngào? Biển người mênh mông quá sao chẳng cho em 1gia đình đơn giản? Tình yêu của Yong Junhyung có thể dành cho bất cứ ai sao chẳng để em len qua khe cửa nhỏ mang tên trái tim anh…
Hạnh phúc phải chăng là khái niệm quá trừu tượng? Định nghĩa cũng khó khăn như cách ta có được nó sao?
Là nước…trôi tuột chẳng thể nắm giữ?
Là bóng xà phòng…chạm vào sẽ tan biến?
Hay là bọt biển chỉ có thể nhìn và lặng người nuối tiếc khi chúng vỡ tan không dấu vết…

Hạnh phúc với em chỉ giản đơn 3tiếng “tựa vào anh”
Có được chăng…
***
Buổi sáng khi Yoseob tỉnh lại bên cạnh đã trống trơn, trên gối có tờ giấy nhỏ, dòng tin ngắn với nét chữ cứng cáp mạnh mẽ:
“Tuần sau tôi không về! Tối thứ 7 là đêm diễn cho bộ sưu tập LÔ VĨ do cô thiết kế. Đừng quên TUẦN LỄ THỜI TRANG XUÂN – HẠ rất quan trọng, đợi tôi về đón. Khoa thiết kế đại học Seoul bắt đầu học kì mới vào ngày mai, nhớ đi học đúng giờ!”
Mwo? Bộ sưu tập? Hyunah là nhà thiết kế? Học kì mới?
Trời ơi?!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.