Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 11245.2
Trong chuyên ngành kĩ thuật, cài đặt “cửa hậu” backdoor là chuyện cài gián điệp vào thiết bị điện tử, chính xác là trong con chip vi mạch. Thực hiện rất dễ dàng nhưng chỉ có những người thiết kế ra con chip đó mới làm được. Con chip vi mạch được cài đặt backdoor sẽ được sử dụng trong các thiết bị điện tử. Thông qua kết nối mạng, backdoor sau này được sử dụng để lấy thông tin của thiết bị gắn con chip đó, thậm chí điều khiển từ xa hoạt động của một hệ thống.
Rất khó để phát hiện back door, muốn kiểm chứng có backdoor trên chip hay không, ta phải theo dõi việc có hay không xuất hiện một lệnh điều khiển từ xa. Quá trình theo dõi phải mất thời gian dài mà vẫn chưa chắc phát hiện vì nếu không nhận được lệnh điều khiển từ xa, nó cũng không hoạt động. LeeJoon chắc chắn đã kiểm tra điện thoại kĩ lưỡng trước khi sử dụng nhưng ở thời điểm chưa khởi động backdoor, anh đã chẳng phát hiện được gì. Và câu nhắc nhở “không được tắt điện thoại ở bất kì trường hợp nào” vô hình chung ám thị việc cấm anh tháo rời máy để kiểm tra lại.
Thế nên…
Đừng bao giờ nghĩ mình thừa sức đối phó với kẻ xấu. Hãy nghĩ ta không bao giờ đủ thâm độc để lường trước chúng.
***
Mưa dầm dề thâu đêm suốt sáng, mưa lớp lớp phủ mờ đất trời Seoul. Mưa bạc đầu những mái nhà ven sông buồn nước động. Mưa hối hả chạy vào thành phố. Mưa tắm lạnh những con đường ngập tràn bong bóng nước. Mưa lộp độp thô bạo đập trên nóc ô tô đang điên cuồng cán nước lao đi.
Hai chiếc ô tô lạ xé màn mưa dày chạy trên tuyến đường dẫn về bệnh viện.
.
.
.
Dù đã 8 giờ sáng, trời vẫn tối tờ mờ như tiết mùa đông ở Luân Đôn. Xe dừng lại ở bãi đậu dưới tầng hầm bệnh viện, cửa xe bật mở, một đôi giầy gót nhọn cẩn thận đặt xuống sàn.
***
Loáng thoáng có tiếng xôn xao bên ngoài phòng bệnh truyền vào, Junhyung nhíu mày, bất giác siết chặt tay Yoseob và gần như ngay lúc đó, vài gã tiến vào.
Ba gã trai đầu tóc cắt gọn, vest đen chỉnh tề, bước đi mãnh lực dứt khoát. Chạy theo ngay phía sau là một nữ y tá, cô vội vượt lên chắn đường đám người lạ với vẻ rất không khách sáo:
“Tôi đã thông báo rõ từ bên ngoài là bệnh nhân chưa bình phục, đề nghị các vị tôn trọng nội quy bệnh viện…”
Thấy người trước mặt quá sức lèng èng, gã trai cao ngất đứng giữa lạnh lùng giơ ra phù hiệu cắt lời:
“Lee MinHo! Đội hình cảnh quốc tế Interpol. Chúng tôi đến đây cùng lệnh bắt giữ tội phạm, đề nghị quý bệnh viện hợp tác, không cản trở người thi hành công vụ.”
“…”
“Được rồi cô ra ngoài đi HyoSung, ở đây tôi sẽ lo” thêm một giọng nói khác bất ngờ vọng đến từ sau, là HyunSeung, bên cạnh anh, LeeJoon cũng vừa mua điểm tâm sáng về tới.
***
“Mời ngồi!” Hyunseung điềm tĩnh lễ độ mời khách. Anh cũng biết là cuối tuần Yoseob sẽ bị bắt nhưng chẳng phải còn 2 ngày nữa ư? Tình huống này thật sự bất ngờ. Hơn nữa nhân vật kia…
Junhyung phỗng người, sao hắn lại quên mất anh trai Kikwang: Lee MinHo cũng là hình cảnh của Interpol nhỉ. Nhưng con người này…
“Chúng tôi đến đây không phải để ngồi mà là thi hành công vụ” MinHo ngang nhiên đến liếc qua Hyunseung cũng không thèm, gã giơ cao tờ lệnh bắt giữ, dáng bộ cao ngạo hướng thẳng về phía chàng trai tóc đỏ ngồi trên giường:
“Enel Moratti, cậu phạm tội đe doạ, giết hại công dân của Đại Hàn Dân Quốc. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, chúng tôi được lệnh hợp pháp bắt giữ cậu.” vừa dứt câu, gã lập tức ra hiệu cho người của mình tiến lên.
“…” Hyunseung giật vai LeeJoon, giữ chặt. Anh lắc đầu, ánh mắt khẽ đảo về phía Junhyung và Yoseob như muốn ẩn ý: “Nhìn họ xem, cậu phải bình tĩnh, đừng nóng nảy manh động.”
Quả nhiên, Junhyung mỉm cười, không âm không dương lên tiếng:
“MinHo hyung, anh nhất thiết phải bắt người ngay cả khi cậu ta chưa lành bệnh ư? Cảnh sát bố trí khắp nơi trong bệnh viện còn không đủ? Các anh thiếu tự tin đến thế?”
“Yong Junhyung, đừng khích tướng tôi! Cậu đã làm điều này suốt hơn 10 năm để bênh vực Yoon Doojoon rồi. Giờ thì để yên cho tôi thi hành công vụ”
“Đã lâu không gặp. Anh vẫn còn nhớ chuyện xưa cơ đấy” hắn đáp, ngoài cười trong không cười.
Có chúa mới biết lúc này Yong Junhyung sợ hãi cỡ nào. Không phải sợ cảnh sát sẽ bắt đi Yoseob, không phải sợ không đủ khả năng để tạm thời giữ lại cậu. Điều khiến hắn sợ chính là… bàn tay kia đang chủ động rút ra khỏi tay mình.
.
.
.
Yoseob không cười, cậu tự bước xuống giường, đứng thẳng lưng trước sự ngạc nhiên của mọi người:
“Tôi đã bình phục!”
.
.
.
Yoseobah?