Anh Sẽ Là Đôi Mắt

Chương 11145.1


Đọc truyện Anh Sẽ Là Đôi Mắt – Chương 11145.1

***
Đêm nặng nề buông xuống mang theo hơi thở của mưa, như nỗi lòng ai đang trăn trở sau màn đen u uất, luẩn quẩn cái ẩm ướt thấm đẫm tâm tư con người.
Từ chiều đến khuya, mưa ngày càng nặng hạt khiến ảo não trong lòng không cách nào tan biến. LeeJoon chẳng biết mình đã ngồi lặng ở đây bao lâu, một góc hiên bên khu nhà xác của bệnh viện. Anh để mình hoà vào cái lạnh ướt át, để heo hút xuyên thấu hết mọi muân thuẫn trong lòng.
.
.
.
Không suy nghĩ nữa, anh sẽ không để Enel tự buông thả tính mạng của chính mình!
***
Trụ sở chính của tổ chức tình báo quốc gia Italia, Rome.
Phòng dữ liệu truyền thông, khu riêng thuộc quyền giám sát của tổ chức sát thủ.
Màn hình máy chủ phụ trách theo dõi mạng lưới liên lạc từ xa đột nhiên xuất hiện thông báo. Bất ngờ đôi chút, gã nhân viên trực bàn hơi nheo mắt. Hệ thống định vị toàn cầu bắt đầu hoạt động, quét vùng địa lí, thu gọn phạm vi và báo về vị trí chính xác của thiết bị điện tử đang kết nối.
Không do dự, gã nối máy thông báo ngay vào văn phòng chỉ huy:
“Cuộc gọi khẩn từ Seoul, sir!”
Bên kia đầu dây xuất hiện nụ cười nửa miệng quen thuộc, gã người Ý đáp lại bằng thứ giọng đặc sệt đậm màu dân bản xứ:

“Nối máy! Khởi động backdoor!”
“Yes, sir!”
.
.
.
“Hai cậu làm lão già này thất vọng đấy!” gã đặc biệt chào hỏi bằng giọng điệu trách cứ.
LeeJoon ngạc nhiên, giọng nói này…
“Perotta?” gã trai 37 tuổi luôn tự xem mình là một lão già.
“Tôi cần gặp Cristian!” anh tiếp.
“Cậu không có quyền chọn chỉ huy vào lúc này. Nói đi!”
“…”
Perotta đặc biệt có hứng thú với Enel, không dưới mươi lần anh thấy gã quan sát Enel từ xa khi cậu tập Xuyên Yết. Đôi mắt sâu hoắm sáng quắc như loài thú đêm đang say con mồi kia thật sự khiến kẻ khác gai người.
“Enel…” hơi ngần ngừ vài giây, rốt cuộc LeeJoon quyết định vào thẳng vấn đề. Hắn nói đúng, anh không có quyền chọn chỉ huy vào lúc này.
“Cậu ta bị tóm! Interpol sẽ xử lí!”
“Gì chứ? Nhiệm vụ thất bại? Cậu ta ăn hại ngoài tưởng tượng đấy! Dám để bị bại lộ trước pháp luật? Các cậu có biết việc mình làm sẽ đe doạ bí mật an ninh quốc gia không?” gã kinh ngạc lái giọng lên quãng cao ngất kèm thêm vài câu mắng chửi.
LeeJoon dịch xa điện thoại. Mẹ kiếp! Anh biết trước sẽ như thế mà. Để chấm dứt tràng tiếng Ý nghe ong tai nhức óc, anh giải thích ngay:
“Không hẳn! Phía Hàn không điều tra được nguyên nhân. Về phần ám sát, đã xử lí xong hết, chỉ còn một tên. Nhưng tình hình bên Cự Thiên khá hoang mang vì mất vài lãnh đạo, có vẻ đã đoán ra nguyên nhân, tự khắc chúng sẽ biết điều hơn thôi.”
“Chuyện này sẽ lớn đấy. Moratti khiến chúng tôi thất vọng quá thể. Còn giao ước tự do của cậu…”
“Không cần nữa! Kỉ luật tính sau, trước tiên cử người sang đại sứ quán đón chúng tôi về!”
“Hừ! Dán lớp mác áp giải tội phạm bị chuyển giao, chuyến đi sẽ không dễ dàng đâu.”
“Enel đang bị thương. Thông báo phía Hạ viện đánh điện sang Hàn trước đi, sau 3 tuần nữa đón chúng tôi về”
“LeeJoon! Đây đã là lần thứ 2 cậu thất bại, nên biết học cách hạ giọng hay tỏ ra thành khẩn cầu xin, thái độ ra lệnh cho cấp trên như thế chúng tôi sẽ xem là xấc xược đấy.”
“Hừ! Tôi chỉ kí giao ước riêng với Giorgio, đừng quên tôi và Enel là sát thủ tự do. Gọi lại ngay cho tôi khi có câu trả lời từ Hạ viện.”

“Tuyệt đối không được tắt điện thoại ở bất kì tình huống nào!” Perotta khó chịu nhấn mạnh.
“Đã biết!”
Tít!
Nói xong phải cúp máy ngay, nếu không anh sẽ phát điên với gã khốn này mất.
.
.
.
Tuy cuộc liên lạc không suôn sẻ nhưng ít nhất… Lao đã phóng, tên đã bắn rồi, vậy là…
Chàng trai chậm rãi rút từ trong túi áo ra một vật. Làn lụa mềm mong manh hai chữ theo anh suốt 5 năm ròng…
“Jeon Jiyoon, tạm biệt…” tay siết chặt khăn, anh cười mơ hồ giữa không gian tối lạnh.
.
.
.
Nét môi cười
Mắt buồn, lòng tê tái.
Mưa rơi

Đêm lạnh
Thả tình em…
.
.
.
Ngày ra điều kiện trao đổi, anh đã dùng một bản hợp đồng nô lệ để đánh cược. Nếu nhiệm vụ thành công, LeeJoon sẽ được tự do mãi mãi. Nhưng nếu ngược lại, mãi mãi anh không được quyền nhắc đến hai chữ “tự do”!
***
Sau khi cuộc gọi ngắt kết nối, Perotta rời văn phòng đến ngay phòng dữ liệu truyền thông.
Tiếng đế giày nện mạnh, gã vừa đi vừa bực bội nới lỏng cà vạt, bung hẳn một nút áo vest ra. Chẳng mấy chốc đã đến nơi, gã gật đầu chào nhân viên bộ phận:
“Thế nào? Back door hoạt động tốt chứ?”
“Tốt thưa ngài.”
“Theo dõi thường xuyên cho tôi!” gã nhếch môi hài lòng.
Hai thằng nhãi chắc hẳn không ngờ về Back door.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.