Đọc truyện Anh sẽ đợi em trong hồi ức – Chương 12
CHƯƠNG XI: HAI ĐỨA TRẺ ĐA NGHI
Người dịch: Tiểu Đông
Thủ tục chuyển trường của Diêu Khởi Vân đã được Tư Đồ Cửu An sắp xếp tương đối thuận lợi. Lúc ở quê, cậu đã học xong năm nhất cao trung, qua kì nghỉ hè vừa rồi, vốn là nên nhập học vào lớp cao trung năm hai, nhưng nghĩ đến trình độ dạy học ở trường cũ nên để cậu có thể thích nghi với trình độ dạy học ở trường mới, Tư Đồ Cửu An đã nghe lời đề nghị từ phía nhà trường là để cậu lưu lại một lớp, cùng học năm nhất cao trung với Tư Đồ Quyết trong một học viện của thành phố G.
Điều làm Tư Đồ Quyết cảm tạ trời đất chính là Diêu Khởi Vân cuối cùng không được phân đến lớp cô, tránh được giờ lên lớp vẫn còn bị cậu ta tra tấn thị giác.
Ngày đầu tiên Diêu Khởi Vân chính thức đến lớp, vì việc làm ăn có chút chuyện nên Tư Đồ Cửu An không thể tự mình dẫn cậu đến lớp báo danh được, vì thế hết lần này đến lần khác dặn Tư Đồ Quyết phải đi cùng Diêu Khởi Vân lúc đi học, tan học và ở trong trường nữa. Tư Đồ Quyết không thể từ chối được, dù không tình nguyện nhưng hôm ấy sau bữa sáng vẫn đợi cậu ở trước cửa.
Cửu An Đường của nhà Tư Đồ khi đó đã đi vào qui củ, trong nước bắt đầu có danh tiếng, nhưng Tư Đồ Cửu An luôn không quên xuất thân nghèo khó của mình, yêu cầu con cái cũng phải tự lập, cần kiệm, không được đối xử đặc biệt gì cả, cho nên dù gia cảnh giàu có nhưng loại đưa đón đi đứng Tư Đồ Quyết vẫn chưa từng được nếm qua, mỗi ngày đều bắt xe bus đi học.
Trên đường đi học, hai người cứ một người trước một người sau, Tư Đồ Quyết đi trước vài bước, không nói chuyện với Diêu Khởi Vân, nếu không vì cậu ta căn bản không biết đường đến trường thì cô tuyệt đối đã chạy nhanh như chớp rồi. Diêu Khởi xem ra cũng từ bỏ suy nghĩ cùng cô chung sống hoà hợp, nếu không phải nghe thấy tiếng bước chân cậu ta, Tư Đồ còn cho rằng đi theo mình ở phía sau chỉ là một cái bóng thôi.
Trạm xe bus cách nhà Tư Đồ hơn nửa con phố, lúc đi bộ tới ngã tư, người đi qua đường đều nhanh chân để bắt kịp đèn đỏ, đúng lúc ấy Tư Đồ Quyết ngồi xổm xuống buộc dây giày. Diêu Khởi Vân không dừng bước, đi trước cô, không biết do ngại hay do không muốn ở gần cô quá nên đứng đợi ở trước cô vài bước.
Đợi đến khi Tư Đồ Quyết thắt xong dây giày đứng dậy thì đã nhìn thấy Diêu Khởi Vân “không biết sợ” đang đứng ở giữa đường. Xe cộ trong giờ cao điểm của buổi sáng nườm nượp đông đúc, một số lái xe đã ấn còi gay gắt.
Tư Đồ Quyết nhanh nhẹ kéo cậu ta quay lại, trên trán tự dưng toát ra mấy hạt mồ hôi, không chút nghĩ ngợi thốt ra: “Bị bệnh à! Anh định chỉ huy giao thông hay là muốn tự sát, không nhìn thấy đèn đỏ à!”
Diêu Khởi Vân bối rối đến mức mặt như cắt ra máu. Tư Đồ Quyết lúc này mới ý thức được cậu ta vốn sinh ra ở nông thôn, đi xa nhất cũng là lên thị trấn học, có lẽ chưa bao giờ đi đường nhìn thấy đèn đỏ, cô có chút hối hận vì vừa rồi đã nổi nóng lên mà nói vậy, đặc biệt đối với con người tự trọng cao như cậu ta. Tư Đồ Cửu An ghét nhất là người hợm hĩnh, Tư Đồ Quyết từ nhỏ đã thấy bố mình như vậy nên cũng bị ảnh hưởng, mặc dù chán ghét cậu ta, nhưng cũng biết xuất thân không do người chọn nên cho dù trong lòng cảm thấy khó chịu cũng không muốn đả kích cậu ta ở chuyện này.
Cô không thể thoải mái để nói được câu gì đó tốt nữa, chỉ ậm ờ bổ sung một câu: “Đi đường cẩn thận chút, hôm nay anh mà có chuyện gì, bố tôi không tha cho tôi đâu.”
Vừa rồi cô sợ Diêu Khởi Vân bị xe đụng nên dưới tình thế cấp bách đã dùng lực mạnh làm cho túi đeo trên lưng từ trên vai trượt xuống. Túi sách của cô rất to, không biết bên trong ngoài sách ra thì còn chứa đống lộn xộn gì nữa. Thực ra vì buổi chiều có tiết thể dục, nên cô còn đem theo túi cầu lông, ngoài cầu và chiếc vợt, còn có đủ bộ quần áo và giày thể thao để thay nữa.
Lúc hai người cùng đi qua đường, Diêu Khởi Vân cũng không bắt chuyện, chỉ đem túi cầu từ trên vai cô gỡ xuống.
Tư Đồ Quyết hoảng sợ, mới đầu còn cho rằng có người sáng sớm đã chạy cướp đồ, sau phát hiện ra là cậu ta, tức giận vỗ vỗ ngực mình.
“Anh có thể đừng doạ người khác sợ thế được không?”
“Cái này để anh cầm cho.” Diêu Khởi Vân không giải thích, lấy túi cầu của cô rồi vác nó lên người.
“Không… Không cần.” Tư Đồ Quyết cảm thấy bất ngờ nên có chút ngượng ngùng. Mặc dù cô kiều diễm, nhưng cũng không phải loại hay nũng nịu gì, so với việc mang vác này cũng không phải chưa làm qua, từ trước đến nay càng không quen nhờ người khác làm hộ. Cậu ta như thế này thực sự khiến cô không biết nên làm gì.
“Nói là không cần mà, không nặng chút nào cả, thật sự không cần đâu!”
Cô cố gắng đoạt lại chiếc túi của mình, nhưng Diêu Khởi Vân né tránh, dường như quyết tâm muốn mang hộ cô. Mà Tư Đồ Quyết vốn không muốn bỗng dưng lại nợ cậu ta một ân tình nên cũng khăng khăng cự tuyệt. Hai người vừa đi vừa dùng dằng, người trên đường không biết chắc chắn không thể tin chuyện này chỉ vì một người trong đó muốn giúp đỡ, còn người kia thì khăng khăng không chịu nhận sự giúp đỡ ấy mà thôi.
Cuối cùng Diêu Khởi Vân không chịu nổi trước, đổi chiếc túi cầu sang tay kia: “Cẩn thận xe… Đừng tranh giành nữa được không?”
“Hiện giờ bố mẹ tôi đều không nhìn thấy, anh không cần phải làm chuyện như này đâu.”
Theo Tư Đồ Quyết nhìn nhận, giúp đỡ nhau không phải là không thể, nhưng cũng chỉ giới hạn giữa bạn bè thôi, không, cho dù là người xa lạ cũng có thể tự nhiên có “ý tốt” hơn cậu ta lúc này rất nhiều. Cô không phải không có mắt nhìn người, Diêu Khởi Vân đến ở nhà cô những ngày này còn hận không thể ôm đồm hết các việc mệt nhọc để làm hết ấy chứ, cậu ta cứ như vội vàng muốn chứng minh với những người đã cho cậu ở nhờ rằng cậu không phải là người vô dụng.
Cậu ta rất quí trọng hiện tại và sợ trở lại quá khứ.
Tư Đồ Quyết lại không thích người mà trong ngoài không đồng nhất, đặc biệt là quan hệ giữa cô và cậu ta vốn chẳng ra làm sao cả, mạnh ai người ấy làm là tốt nhất, tội gì phải giả vờ lấy lòng, cô thấy mệt thay cậu ta, càng không muốn coi cậu ta là một tên sai vặt.
Lời của cô có lẽ đã chạm đúng chỗ yếu của Diêu Khởi Vân. Cậu im lặng một lúc, rồi mới lạnh lùng nói: “Vì sao em không cho anh cơ hội thể hiện?”
Lúc này Tư Đồ Quyết mới nhìn thấy trên tay cầm túi cầu của Diêu Khởi Vân, các móng tay đều được cắt trụi, chỉ còn nhìn thấy da thịt, những ngón tay không sạch sẽ trước kia đã biến mất, giờ trên tay chỉ thấy loang lổ những vết thương, có chỗ thậm chí còn lộ ra màu da hồng hồng, giống như có người vì cố gắng cắt bỏ những gì trên tay mà dùng cách cực đoan vậy.
Nói đến việc tay đứt ruột xót, Tư Đồ Quyết khi còn nhỏ dùng-pa, từng một lần bị đâm vào tay, vết đau đó đến ngày hôm nay cô vẫn còn nhớ rất rõ. Cô không nghĩ ra lại có người có thể bất chấp, nhẫn tâm với mình như thế, quả thực là tự hại mình! Lẽ nào… Chính là vì ngày hôm đó tranh cãi, lúc cô thịnh nộ đã cố ý tỏ vẻ ghê sợ sự bẩn thỉu và vùng vẫy khỏi tay cậu ta?
Nghĩ đến đây, cô không khỏi rùng mình một cái, không còn tâm tư đòi lại túi của mình, cứ thế đi thẳng một mạch tới trường.
Sau khi tan học, Tư Đồ Quyết còn ở sân cầu của trường đánh hai ván cầu lông với Ngô Giang, đánh xong cũng không đi tìm Diêu Khởi Vân mà cứ thế đi thẳng về nhà. Trên đường cô còn nghĩ, cậu ta tan học không thể vì không tìm thấy đường mà đi lạc chứ? Nhưng không ngờ khi cô ấn chuông cửa, Diêu Khởi Vân lại là người chạy đến mở cửa.
Cậu ta không bị lạc.
Nhìn Diêu Khởi Vân đang chăm chú tưới nước bồn hoa trong nhà, Tư Đồ Quyết không biết nên thấy nhẹ nhõm hay tiếc nuối.
Sau này trên đường đi học hay tan học, chỉ cần nhìn thấy Diêu Khởi Vân, Tư Đồ Quyết cũng không cự tuyệt “ý tốt” của cậu ta nữa. Cậu thay cô xách túi cũng tốt, ở nhà thay cô thực hiện mệnh lệnh rửa bát của bố cũng tốt, buổi tối khi cô đói bụng thì cậu chủ động nấu bữa ăn khuya cũng tốt, muốn thế nào được thế đó. Cứ theo lời cậu ta nói, thuận theo những gì cậu ta nghĩ, cô làm gì mà không để cho người khác có cơ hội thể hiện chứ? Cứ như vậy, “đứa trẻ ngoan” với đầy mỹ đức truyền thông của dân tộc Trung Hoa như cậu ta có thể được bố mẹ khen ngợi nhiều hơn, cô cũng không bị mắng là cả ngày đối đầu với cậu ta.
Tư Đồ Quyết nghi ngờ sự thoả hiệp đang dần lớn lên của mình xuất phát từ nỗi sợ mơ hồ nào đó với một người, người mà có thể bất chấp, nhẫn tâm với chính mình như thế thì còn việc gì mà cậu ta không dám làm chứ?
Cô cảm thấy mình đang nhượng bộ, nhưng trong mắt bố cô lại không phải như vậy. Có một lần, Tư Đồ Cửu An hết giờ làm về sớm, vừa lúc gặp Diêu Khởi Vân và Tư Đồ Quyết tan học về nhà, trên vai Diêu Khởi Vân là túi sách của Tư Đồ Quyết. Tư Đồ Cửu An thấy thế liền giận dữ, gọi con gái lên lầu mắng cho một trận, mắng cô ăn không ngồi rồi, thấy Diêu Khởi Vân hiền lành liền nghĩ cách bắt nạt cậu ta.
Quả thật là “Tuyết rơi tháng sáu”[1] mà, Tư Đồ Quyết cảm thấy rất oan ức, đã nói nhiều lần là Diêu Khởi Vân không nên làm như vậy, nhưng cô cũng không có cách nào cả, chỉ có thể chiều theo cậu ta mà thôi. Đến khi Diêu Khởi Vân ra làm chứng, cậu ta luôn miệng thừa nhận sự thật đúng là như vậy. Nhưng Tư Đồ Cửu An đâu chịu tin, chỉ cho rằng đứa trẻ Diêu Khởi Vân này có tâm tốt, bị con gái sai khiến nhưng vẫn bao che cho, mà quả thật đứa con gái bốc đồng của ông đúng là không bằng một phần vạn cậu bé này. Ông lập tức ra lệnh bắt Tư Đồ Quyết trong vòng một tuần sau khi tan học, làm xong bài tập phải ở nhà làm việc nhà, không được đi đâu cả, bất kì ai cũng không được phép giúp cô, trong vòng một tuần bắt buộc phải như thế, phải suy nghĩ lại xem mình đã làm những gì không đúng.
Tư Đồ Quyết thừa dịp bố không để ý, không nói câu nào, quay về phía tên “thủ phạm” trợn mắt nhìn, tự mắng thầm mình ngốc, vô tình trúng bẫy của cậu ta. Vì thế cô càng cho rằng cậu ta nham hiểm, dối trá và gian xảo.
Tư Đồ Cửu An vẫn chưa định chấm dứt sự “dạy dỗ” con gái ngay, nhưng Tiết Thiểu Bình hiểu chuyện đã đến giải vây cho cô.
Tiết Thiểu Bình rõ ràng hiểu chân tướng câu chuyện, thay mặt mọi người trong nhà, thản nhiên nói với Tư Đồ Cửu An: “Nếu đã là người nhà rồi, không nhất thiết phải khách khí vậy, Khởi Vân là đứa trẻ hiểu chuyện, nó giống như anh trai của con gái chúng ta vậy. Anh trai giúp em gái làm chút việc cũng không có gì đáng trách, anh không cần gay gắt như vậy.”
Qua cơn phong ba này, Diêu Khởi Vân cũng không hề nói với Tư Đồ Quyết một câu gì về chuyện này, mỗi ngày vẫn quen cầm túi sách của cô đi học. Tư Đồ Quyết cũng lạnh lùng chấp nhận chuyện này, nhưng từ đó túi sách có thể nhét bao nhiêu quyển sách thì cô nhét bấy nhiêu, ngay cả bình thường những đồ có thể để lại ở phòng học cô cũng nhất loạt mang đi, hận không thể nhét thêm mấy viên gạch vào đó. Diêu Khởi Vân vẫn trầm lặng, khi nhận túi sách của cô, sắc mặt vẫn không thay đổi.
Mẹ đã cứu cô khỏi cơn thịnh nộ của bố, nhưng vẫn không tránh khỏi sự trừng phạt của bố. Và điều khiến cô buồn nhất không phải là việc phải rửa bát và lau nhà một tuần, mà chính là việc cả tuần không có cơ hội được đi ra ngoài, điều này khiến một người hiếu động như cô sao có thể chịu được chứ?
Buổi tối thứ bảy, Tư Đồ Cửu An đi ra ngoài dự tiệc theo thường lệ, Tư Đồ Quyết cũng đã dọn sạch sẽ góc cuối cùng của căn bếp, giả vờ mệt đến mức nằm bò ra, thừa cơ trở về phòng, đợi đến khi mẹ bắt đầu xem phim truyền hình liền nắm lấy cơ hội lò dò đi đến cửa chính.
Cô sợ kinh động đến những người khác, ngay cả đèn cũng không dám bật nên khi đèn trong phòng khách bỗng dưng sáng trong nháy mắt, trong lòng không khỏi thầm than khóc.
Diêu Khởi Vân đứng ở cửa phòng, cau mày hỏi: “Em đi đâu đấy?”
Tư Đồ Quyết nóng lòng muốn thoát khỏi cậu ta, tức giận nói: “Đổ rác! Không được sao?”
Diêu Khởi Vân hờ hững: “Vừa nãy anh đã đổ rác thay em rồi.”
“Anh…” Lời nói chắc chắn mang nghĩa không văn minh của vế sau, Tư Đồ Quyết nuốt vào bụng, hà tất phải lãng phí thời gian với cậu ta. Cô ngẩng đầu nhìn lên tầng hai vẫn loáng thoáng tiếng TV vọng đến, lập tức mở cửa.
Diêu Khởi Vân bước đến đóng lại cửa: “Em không thể ra ngoài, lát nữa chú Tư Đồ về rồi…”
“Vậy không phải vừa tốt sao, anh lại có thêm một điểm tốt nữa so với tôi. Tôi nói rồi, anh đừng có lắm chuyện, bằng không tôi sẽ…” Tư Đồ Quyết nhất thời nghĩ không ra mình nên dùng cái gì để uy hiếp cậu ta mới tốt nữa.
“Em sẽ làm gì?” Cậu nhẹ giọng hỏi, rất thành thật.
Tư Đồ Quyết lần nữa lại “cái khó ló cái khôn”, giương mặt lên hướng về phía cậu ta.
“Diêu Khởi Vân, anh…”
Cậu đương nhiên bị kinh động hoảng hốt liền lùi một bước: “Cái…cái gì?”
Lúc này Tư Đồ Quyết đã nhanh đẩy then cửa mà bay ra ngoài rồi.
“Niềng răng của anh thật là xấu!”
Tư Đồ Quyết đã thành công thoát ra ngoài, cũng không đi quá xa, có lẽ thứ cô muốn chỉ là thoát khỏi cảm giác bị trói buộc mà thôi. Cô đến nhà Ngô Giang, bố mẹ cậu đều có ở nhà, vừa thấy cô liền cười tủm tỉm, rất thích thú. Nhưng Tư Đồ Quyết không dám ở lại lâu, lấy mấy quyển truyện tranh rồi lại trở về nhà.
Lúc đến trước cửa nhà, cô không chắc chắn bố đã về nhà chưa nên không dám mạo hiểm dùng chìa khoá mở cửa. Mà dù sao đã bị Diêu Khởi Vân phát hiện rồi nên cô rõ ràng bằng giá nào cũng sẽ vào bằng con đường quen thuộc, đi đến bên cửa sổ liền khởi động “Cơ quan bí mật”.
Đèn trong phòng Diêu Khởi Vân vẫn sáng, quả nhiên vẫn chưa ngủ, vừa nghe thấy động tĩnh liền lập tức nhào tới bên cửa, nhìn thấy cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu há hốc mồm nhìn Tư Đồ Quyết ở trước mặt đang rút một song cửa ra, vô cùng thành thạo nhảy vào bên trong, cuối cùng bình thản vỗ bụi trên người. Lúc này cậu mới hoàn toàn hiểu tại sao cô lại yêu thích căn phòng này và nguyên nhân Ngô Giang gõ cửa sổ ngày hôm đó.
“Anh muốn đi đến chỗ bố tôi tố cáo không? A, đúng rồi, việc tôi ra ngoài lúc trước không phải anh đã báo cáo rồi chứ?” Tư Đồ Quyết nói.
Diêu Khởi Vân lạnh lùng nhìn dáng vẻ của cô, sắc mặt tỏ vẻ không đồng tình.
“Bố em vừa về…”
Nhưng lúc này cũng chẳng cần cậu ta nói thì Tư Đồ Quyết cũng biết, vì cô đã nghe thấy tiếng bước chân đi xuống cầu thang của bố.
“Khởi Vân, con ngủ chưa?”
Sắc mặt hai người trong phòng ngay tức khắc liền biến đổi, Tư Đồ Quyết nhất thời chỉ biết há hốc mồm, ngay cả Diêu Khởi Vân cũng lộ rõ vẻ hoang mang. Bí mật về cửa sổ của Tư Đồ Quyết chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vấn đề chính là ở chỗ phải giải thích như thế nào việc bọn họ bình thường vốn không hoà hợp mà đêm khuya như thế này lại cô nam quả nữ chung một phòng. Cho dù bọn họ không làm chuyện gì nhưng chú Tư Đồ sẽ nhìn cậu như thế nào, còn cô Tiết mà biết thì sẽ nghĩ như thế nào? Cậu không dễ dàng tha thứ cho mình nếu hình ảnh mình trong lòng họ xuất hiện một chút khuyết điểm, cũng không muốn bọn họ có một chút cảm giác khúc mắc gì với cậu.
Tư Đồ Quyết quyết định sẽ chui vào tủ quần áo, chỗ đó là nơi duy nhất có thể trốn trong phòng này, nhưng vừa mở tủ quần áo ra thì cô chỉ còn biết than trời mà thôi. Sau khi một khối lượng lớn quần áo của Tư Đồ Quyết được chuyển lên tầng hai, thì chiếc tủ này đã gần như trống không vì quần áo của Diêu Khởi Vân rất ít, Tiết Thiểu Bình đã lợi dụng tủ rộng mà nhét hết chăn bông vào đó.
Tính tình nóng vội của Tư Đồ Cửu An mọi người đều biết rõ, tuyệt đối không đợi được đến khi cô dọn sạch đống chăn bông mà yên vị trốn trong đó.
“A, vừa mới ngủ được một chút, cháu đến đây…”
Diêu Khởi Vân trả lời. Nếu không phải mình cũng hoảng sợ đến mức giống như rùa rụt đầu, Tư Đồ Quyết nhất định phải hưởng thụ cái biểu hiện ngông cuồng của cậu ta lúc này.
Cô phẫn nộ đạp cậu một cái, chấm dứt suy nghĩ của cậu ta về việc muốn đem nhét cô vào gầm giường, khoảng cách giữa giường và mặt đất rõ ràng chưa đủ hai mươi cen-ti-met. Mỗi góc trong căn phòng này liệu còn có người hiểu rõ hơn cô sao? Cho dù cô có thể co người chui vào thì cũng chết nghẹt trong đấy mất.
“Nếu vẫn chưa ngủ thì chúng ta nói chuyện đi.” Giọng Tư Đồ Cửu An ở bên ngoài cửa, Tư Đồ Quyết có thể tưởng tượng bố cô đã không còn nhẫn nại mà đang đặt một tay đến cánh cửa rồi.
Tư Đồ Quyết hoảng sợ đến mức không còn biết lựa chọn thế nào nữa, liền làm một hành động mà chính mình cũng thấy là điên cuồng, cô mở tung tấm chăn lồng phồng của Diêu Khởi Vân, chui cả người vào.
Cô vốn không biết làm như thế này cũng không thể giấu mình được, giống như đem đầu vùi vào trong cát vẫn lộ ra cái mông vậy. Nhưng ít nhất như này có thể khiến cô có cảm giác an toàn trước chuyện đáng sợ sắp xảy ra.
Một giây sau, cô cảm thấy bên cạnh người mình, chính xác nên nói là “bên trên người” cô có thêm một người nữa. Quả nhiên sau đó Tư Đồ Cửu An đã chủ động mở cửa đi vào. Hiểu cha không ai bằng con mà, Tư Đồ Quyết thật muốn khóc.
“Thật sự ngủ rồi à?” Tư Đồ Cửu An cũng không nổi giận, thái đội rất hoà nhã.
Trước khi Tư Đồ Quyết dần dần thấy thiếu không khí lên não, cô mới nghĩ ra vì sao bố cô không nhìn thấy trong chăn còn có hơn một người nữa. Bởi vì cả người cô đều giấu kín trong chăn, bị Diêu Khởi Vân ép đến mức nằm ngửa ra, mà nửa người Diêu Khởi Vân lại đang đè lên trên người cô, may mà họ đều không béo, hai người “mỏng mảnh” này ở trong cái chăn phập phồng bao phủ cũng không dày thêm là bao nhiêu.
Tư thế của Diêu Khởi Vân lúc này là ngồi dậy nửa người, miễn cưỡng mở miệng nói: “Cháu cứ như bị cúm ấy, cho nên vừa mới ngủ một lát ạ, chú tìm cháu có việc ạ chú Tư Đồ?”
Giọng nói của cậu cũng không đúng, Tư Đồ Quyết vốn đang sắp chết nghẹt kia cũng có thể nghe thấy tiếng cậu ta rung rung, có lẽ Tư Đồ Cửu An cho rằng cậu như thế chẳng qua do là một đứa trẻ ngoan sợ người lớn lo lắng, muốn giấu bệnh tình của mình, vì cảm cúm mà thể trạng sinh ra yếu ớt như vậy.
“Cảm cúm rồi sao? Để ta bảo cô Tiết của cháu lấy cho cháu ít thuốc nhé.” Tư Đồ Cửu An giọng thân mật càng ngày càng tiến lại gần giường.
“Không, không, không cần đâu ạ, cháu ngủ một giấc là khỏi thôi ạ!”
“Thật sự không sao chứ?”
“Thật sự không sao, chỉ cần ngủ một giấc thôi ạ.”
Xem ra mong muốn được “ngủ một giấc” của Diêu Khởi Vân đã đánh tan suy nghĩ muốn nói chuyện của Tư Đồ Cửu An, dù ông lo lắng, cảm thấy đứa trẻ này có chút lạ lạ, nhưng nhất thời không biết là do đâu. Diêu Khởi Vân là một đứa trẻ hiểu chuyện, không cần người phải lo lắng, đây là điểm Tư Đồ Cửu An vô cùng yêu thích cậu, nhưng cũng là điểm khiến ông thấy lo lắng cho cậu.
“Vậy cháu ngủ ngon nha, chú cũng không có việc gì cả. Đúng rồi, nha đầu Tư Đồ Quyết bị ta và cô Tiết của cháu nuông chiều sinh hư, cháu như thế nào thì cứ như thế đó, nhất thiết không được làm hộ nó. Chú lên lầu đây, ngày mai sẽ bảo cô Tiết đưa thuốc cho cháu uống.”
Tư Đồ Cửu An như vậy đã rời khỏi phòng. Nói thật, không thể trách ông gần trong gang tấc mà cũng không phát hiện ra nội tình bên trong đám chăn kia. Cho dù ông thông minh một đời cũng không thể nào ở trước mặt một đứa trẻ đang lớn mà suy đoán được ra “mặt bên kia”.
Trước khi Tư Đồ Quyết càng trở nên “mỏng mảnh”, cô đã nghe thấy tiếng đóng cửa của bố mình, nó chẳng khác gì tiếng gọi của thiên đường, chỉ cần qua vài giây nữa thì cô chắc chắn đã trở thành tiêu bản bị người sống đè chết rồi.
Diêu Khởi Vân tuy rằng vẫn nửa chống nửa nằm, nhưng hơn nửa trọng lượng của cơ thể đều trực tiếp đè trên người cô, huống hồ ở trong chăn cô càng khó thở liền động đậy một chút. Nhưng Diêu Khởi Vân so với rắn độc còn độc hơn, sợ bị lộ nên cố ý dùng chân gắt gao ngăn chặn cô lại, vì nếu thật sự không có không khí thì đúng là đã lấy mạng người rồi. Cậu ta thật sự rất độc ác mà.
Tư Đồ Quyết duỗi dài chân, lấy hết hơi sức còn lại cuộn khỏi người cậu ta. Diêu Khởi Vân cũng hoảng hốt chưa hết, thuận thế liền quay người ngã sang một bên, hai người không nói với nhau câu nào, chỉ nhìn trần nhà, mặt đầy mồ hôi, giống như con cá sắp chết đang mở to miệng mà hít thở, hưởng thụ niềm vui sống sót qua tai nạn vậy.
Nhiều năm về sau, Tư Đồ Quyết ở nước ngoài nghĩ lại chuyện này, bỗng nhiên cảm thấy bọn họ lúc đó rất ngu xuẩn và hoang đường. Thực ra căn bản không cần phải làm như vậy, cho dù Tư Đồ Cửu An có bất ngờ tập kích thì bọn họ cứ thoải mái mở cửa, nói dối là đang thảo luận về một vấn đề nào đó của chuyện học hành, dù Tư Đồ Cửu An không tin nhưng có thể thấy được sơ hở gì của bọn họ chứ? Nói không chừng còn cho rằng bọn họ đã cải thiện được mối quan hệ mà trong lòng vui vẻ.
Vấn đề ở chỗ, vì sao Tư Đồ Quyết và Diêu Khởi Vân khi đó người nào cũng không nghĩ đến những điều bình thường, vì thế mới vô thức phải trốn đông trốn tây? Cô không biết, mà cậu ta khi đó cũng không có câu trả lời.
Rất lâu sau, Diêu Khởi Vân lấy lại được bình tĩnh mới khàn giọng, nghiêng mặt trên gối hỏi một câu: “Tư Đồ Quyết, rốt cuộc em muốn làm gì?”
Trực giác của con gái ngay lúc này quay trở lại trên người Tư Đồ Quyết, cô phát hiện nhanh hơn cậu ta chuyện hai người đang cùng chung một chiếc chăn, nằm song song trên một chiếc giường, hơn nữa, một Diêu Khởi Vân căng thẳng đang cố hồi phục lại tinh thần vẫn đang hô hấp bất ổn, toàn thân cứng ngắc.
Cô lấy một chân đạp cậu ta tới mép giường.
“Diêu Khởi Vân, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Đúng vậy, bọn họ ngay từ đầu đã không nghĩ được đối phương rốt cuộc muốn làm gì. Từ đầu đến cuối đều là như vậy nên trong lòng mới hoài nghi, miệng nói lại rất ngang bướng, người nào cũng không chịu hỏi, người nào cũng không muốn nói, chỉ có thể đoán, và không ngừng suy đoán mà thôi.
Bọn họ là những đứa trẻ đã cùng nhau đi qua thời thanh xuân niên thiếu.
Người lãng mạn có thể nói họ chính là một đôi thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư và hồn nhiên.
Nhưng Tư Đồ Quyết và Diêu Khởi Vân, không phải là những người chỉ đoán tâm tư mà lớn lên sao?
[1] Tiếng Hán là “Lục Nguyệt Phi Sương” – 六月飞霜 . Cái này phải sorry các tình yêu vì bài này mình cũng chưa nghe qua thật nên hem hiểu để có thể giải thích được. Đoán chắc ở đây mang nghĩa là vô lí