Đọc truyện Anh sẽ đợi em trong hồi ức – Chương 11
CHƯƠNG X : AI THẮNG AI THUA
Người dịch: Tiểu Đông
Ngày hôm sau, Ngô Giang đợi Tư Đồ Quyết trên đường đi học, vừa thấy cô liền hỏi tối qua xảy ra việc gì, dù sao vô cớ lỗi hẹn cũng không phải là phong cách của Tư Đồ Quyết.
Đối với bạn tốt, Tư Đồ Quyết đương nhiên phải kể khổ, đem hết chuyện về tên yêu ma quỉ quái mới tới, tên dối trá đê tiện, tên sớm nắng chiều mưa kia mà kể hết cho Ngô Giang.
Ngô Giang nghe cảm thấy rất mới mẻ, nhưng cũng cảm thấy rất buồn cười. Cậu cười trêu Tư Đồ Quyết: “Em nói bố em có ý gì, có phải là đã sớm tìm ‘con nuôi dưỡng’ rồi không, phòng sau này em không lấy được ai?”
Nói xong, cậu nhanh chân bỏ chạy, Tư Đồ Quyết đuổi theo cậu đến hơn nửa con phố.
Xem ra, Tư Đồ trong một thời gian ngắn không thể quay về phòng là điều chắc chắn, ở ngay trước mắt bố mẹ thì việc ra ngoài cũng là hy vọng xa vời, các hoạt động buổi tối cô phải bỏ lỡ rồi. Không ngờ Ngô Giang thông cảm với cô, rộng lượng đem đống dế mèn mình đã bắt tới cho cô chọn lựa, còn bảo các bạn đổi thời gian chọi dế đổi thành buổi chiều sau khi tan học. Bọn họ ai cũng cảm thấy thiếu Tư Đồ Quyết giống như thiếu cái gì đó. Vì thế thời gian ấy, số lần Tư Đồ Quyết bị “thày giáo dạy quá giờ” về muộn tăng lên rất nhiều.
Xế chiều hôm ấy, ở giữa con đường trung tâm công viên, cách nhà một trạm xe, mấy ông bà đang chơi cờ quanh đó nghe được tiếng của đám trẻ con đang chúi đầu vào nhau, chính là cuộc chọi dế say sưa giữa Ngô Giang và Tư Đồ Quyết.
Nếu Ngô Giang nguyện ý đem tất cả chiến lợi phẩm mình vất vả bắt được cùng chia sẻ với Tư Đồ Quyết thì Tư Đồ Quyết cũng không khách khí với cậu, hạ thủ liền chọn con bảo bối “Tướng quân đầu đen” của Ngô Giang. Ngô Giang rất đau lòng, nhưng cũng đành chịu, cuối cùng chẳng những bại dưới tay Tư Đồ mà còn phải trơ mắt nhìn con dế vốn thuộc về mình ở dưới tay Tư Đồ phát huy công lực, thắng như chẻ tre, không có địch thủ.
Một đám đang chơi ấy đều là học sinh trường gần đó, đa số biết nhau từ nhỏ, mặc dù chơi với mục đích vui vẻ, nhưng cũng có “thưởng”, đơn giản là người thắng thì có thể được hưởng một ngày không cần trực nhật, rồi có người để sai vặt, hoặc được hưởng lợi từ việc chép bài.
Mấy ngày nay Tư Đồ Quyết được nếm mùi chung một mái nhà với Diêu Khởi Vân, vì hôm đó cậu ta thay đổi lật lọng, hại cô ở trước mặt bố mẹ bị mắng một trận, sau đó cô càng nhìn cậu ta thì càng không vừa mắt. Nhưng mà bố lại che chở cậu ta, mẹ lại không cho phép cô càn quấy, Diêu Khởi Vân làm gì cũng rất cẩn thận chặt chẽ, rất khó khiến người khác bắt được nhược điểm. Một thời gian ngoài ánh mắt lạnh lùng, Tư Đồ Quyết không thể hiểu được cậu ta như thế nào, cho nên trong lòng cảm thấy rất bực bội.
Lần này chọi dế thắng lớn, Tư Đồ Quyết mới cao hứng được một hồi, xoá bỏ được sự khó chịu trong lòng. Một đám bạn lại chỉ có cô là con gái, mọi người đều thích sự hoạt bát hào phóng của cô, xưa nay luôn giống như một đám sao vây quanh ánh trăng, nhìn thấy cô rầu rĩ không vui mấy ngày, tất cả đều từ ánh mắt Ngô Giang mà ngầm hiểu, hoặc bấm bấm tay nhau cùng thua, hoặc ca ngợi con “Tướng quân đầu đen” của cô oai phong không thể đánh bại. Tư Đồ Quyết rất cảm kích, cười hớn hở, thoải mái trong lòng.
Nhưng đúng lúc đang vui vẻ thì đột nhiên hai vai cô bị người từ phía sau kéo nhẹ, cô ngạc nhiên quay đầu lại, nụ cười lập tức biến mất giống như nhìn thấy ôn dịch vậy.
Tên ôn dịch kia xem ra vẫn có chút thận trọng, nhưng không vì ánh mắt mang hàm ý “tà linh hãy tan biến” mà lùi bước, cũng không nhìn đến những người khác, vẻ mặt không đổi nói với cô: “Tư Đồ Quyết, mẹ em bảo anh gọi em về ăn cơm.”
Tư Đồ Quyết ngẩng đầu thấy mặt trời đã ở phía sau các nhà cao tầng, vậy là đã lỡ cơm ở nhà rồi. Đó vốn là một câu bình thường, nhưng lại từ mồm tên Diêu Khởi Vân thiếu sinh khí kia nói, những người khác và Ngô Giang lại đều đang nhịn cười.
Tư Đồ Quyết lúng túng, nhất thời cảm thấy thật mất mặt. Vốn đang muốn chạy nhanh về nhà, nhưng lúc này không thể để anh ta như ý được, quay đầu lại tư thế ban đầu, nói chuyện với những người khác, “Ngạc nhiên gì chứ, Ngô Giang, không phải anh vừa nói là không phục sao, chúng ta đấu lại một ván!”
Ngô Giang vẫn chưa kịp trả lời thì thanh âm kia một lần nữa lại hướng về phía Tư Đồ Quyết.
“Tư Đồ Quyết, mẹ gọi em về ăn cơm.”
Tiếng nói cao thấp không rõ ràng, không vì thái độ của Tư Đồ Quyết mà tức giận, anh ta vẫn thản nhiên, lặp lại như cũ, giống như từ khi sinh ra đến giờ chỉ biết nói câu này thôi vậy.
Tư Đồ Quyết vẫn nhớ hành vi đáng giận của anh ta ngày hôm đó, vốn muốn nói vài câu khó nghe sỉ nhục anh ta, nhưng dù sao cũng ở trước mặt bao nhiêu người như vậy nên nhẫn nhịn, chỉ nói: “Việc của tôi không liên quan gì đến anh, không thấy tôi đang bận sao?”
Trong lúc căng thẳng, Ngô Giang lấy lại con “Bại binh tàn tướng” của mình, vỗ bả vai Tư Đồ Quyết nói: “Không đấu nữa, hôm nay em thắng rồi. Anh đói quá rồi, lần sau sẽ tìm em tính sổ.”
Mọi người phụ hoạ theo, thu dọn đồ của chính mình.
Lúc đi đến cạnh Diêu Khởi Vân, Ngô Giang nghĩ đến lời nói đùa của mình với Tư Đồ Quyết hôm trước, không khỏi hướng về phía cô nháy mắt vài cái, quay đầu lại phát hiện ra tên “tiểu nhân” trong mắt Tư Đồ Quyết dường như đang dùng mắt quan sát và đánh giá mình. Đây là lần đầu tiên gặp mặt Diêu Khởi Vân, Ngô Giang nghĩ dù sao hai nhà bình thường cũng hay qua lại, mình lại rất thân với Tư Đồ Quyết, sau này phải gặp không ít rồi, vì thế liền chủ động cười, coi như lời chào hỏi.
Diêu Khởi Vân cùng lúc ấy cũng cúi thấp đầu. Ấn tượng của Tư Đồ Quyết với cậu lại càng tệ hơn, liếc mắt một cái, vài bước bắt kịp Ngô Giang, “Đợi em, em đi cùng anh một đoạn, ‘Tướng quân đầu đen’ tối nay để ở nhà anh.”
Diêu Khởi Vân bị bỏ lại phía sau cũng theo sau giữ đúng khoảng cách vài bước chân, nhìn chiếc lồng tre trong tay cô cầm cứ như bảo bối vậy.
“Tư Đồ Quyết, ngay cả ăn cơm em cũng quên hoá ra vì chơi cái này à?”
Tư Đồ Quyết nghiêng người, liếc nhìn: “Anh cố ý nhìn sao?”
Diêu Khởi Vân bối rối nhìn ánh mắt cô, cúi đầu đá đống đá vụn ven đường, “Chỉ có trẻ con mới chơi cái này thôi.”
“Không ăn được nho thì nói nho xanh.” Tư Đồ Quyết khẽ hừ một tiếng.
“Không lừa em, khi còn là trẻ con mấy tuổi, bọn tôi đã chơi chán ngấy rồi, hơn nữa, ở nơi đầy xi măng bê tông như này thì có thể bắt được cái gì tốt chứ?” Ngữ khí của cậu ta rất thành khẩn, nhưng những lời này cứ giống như cười nhạo con “Tướng quân đầu đen” vừa càn quét trận địa của Tư Đồ Quyết.
Mặc dù biết rõ cậu ta cố ý khiêu khích, nhưng Tư Đồ Quyết làm sao nuốt trôi được giọng điệu đó, cô giơ cao chiếc lồng tre đang cầm trong tay, “Có bản lĩnh đừng khua môi múa mép nữa, nếu anh thật lợi hại thế thì đi tìm mấy con đến đây đấu với tôi đi.”
“Ý anh không phải như thế, em vừa mới chơi, anh thắng em cũng không là quân tử. Nhanh về đi, nếu không chú Tư Đồ và cô Tiết sẽ nổi giận đấy.”
Tư Đồ Quyết lúc này hoàn toàn bị chọc tức rồi, dứt khoát đứng lại, “Anh cho là sẽ thắng tôi, vậy tôi cho anh cơ hội. Ngày mai tan học, vẫn ở đây, nếu anh thắng tôi, tôi sẽ phục anh!”
Ngô Giang nhìn dáng vẻ im lặng của Diêu Khởi Vân, lại nhìn Tư Đồ Quyết đang tức sùi bọt mép kia, vừa nhẹ nhàng đẩy cô đi, vừa khuyên nhủ: “Được rồi, được rồi, êm đẹp rồi còn giận gì nữa, đi thôi.”
Tư Đồ Quyết bị cậu lôi đi vài bước, vẫn không bỏ qua, quay đầu chỉ Diêu Khởi Vân: “Anh hãy nhớ, ngày mai ai không đến thì người ấy là con rùa đen rụt đầu.”
Sau khi trở về, Tư Đồ Quyết theo thường lệ đối xử với Diêu Khởi Vân rất lãnh đạm, ăn cơm xong là lên lầu, lờ mờ nghe thấy Diêu Khởi Vân nói với bố là muốn ra ngoài một chút. Rõ ràng Tư Đồ Cửu An đối xử rất phân biệt mà, không do dự đã đồng ý cho cậu ta ra ngoài, chỉ lo lắng cậu không quen thuộc nơi này nên dặn không được đi xa quá.
Đợi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Tư Đồ Quyết lập tức xuống lầu gọi điện thoại cho Ngô Giang, dặn dò cậu tối nay nhất định phải chăm sóc tốt cho con “Tướng quân đầu đen”, nhất thiết không được làm sai, phải làm nó tăng khí thế, uy phong.
Ngày hôm sau, có thể vì nghe được tin tức từ chỗ Ngô Giang nên vừa tan học, chỗ cũ đã đầy người, so với hôm trước còn đông hơn. Ngô Giang không phụ lời dặn dò của Tư Đồ, “Tướng quân đầu đen” được chăm sóc rất tốt, ở trong lồng tre mà sinh khí dồi dào, có vẻ như nóng lòng muốn giao đấu.
Diêu Khởi Vân đến muốn so với dự đoán một chút, lúc đồng bọn của Tư Đồ Quyết đều đã kết luận chẳng qua cậu ta chỉ thuận miệng, sợ nên không dám đến rồi, đúng lúc ấy thì cậu lại đang chầm chậm đi về phía Tư Đồ Quyết. Dáng vẻ vẫn trầm tĩnh ít lời, không định nói chuyện với những người xung quanh, không thể nhìn thấy vẻ hiếu chiến của cậu, cũng không thấy cậu có vẻ kích động.
Tư Đồ Quyết không nói lời thừa thãi, hỏi cậu ta chuẩn bị tốt chưa, sau khi nhận được câu trả lời liền bắt đầu triển khai trận địa.
Diêu Khởi Vân dùng chiếc bình đất để đựng dế mèn của mình, nhìn rất khó coi. Đợi đến khi “Tương ái” của hai người bị gẩy vào trong chiếc hộp, Tư Đồ Quyết mới phát hiện Diêu Khởi Vân tối qua mười một giờ mới về nhà, bị mẹ cô mắng vài câu hoá ra chính là vì con dế mèn xấu xí khó nhìn kia, hơn nữa ở cạnh con “Tướng quân đầu đen” thiện chiến thì lại nhỏ hơn một chút, vừa rơi xuống đã vội lùi vào mép hộp.
Tư Đồ Quyết trước nay vẫn luôn tin tưởng và thờ phụng vào tư tưởng là muốn đấu thì phải quang minh chính đại, tâm phục khẩu phục, nhìn ‘thứ đồ’ của cậu ta không khỏi hoài nghi.
“Anh định dùng cái này để đấu với tôi?”
Diêu Khởi Vân không nhìn cô, ngồi xổm xuống, “Đủ rồi.”
Quả thực là không coi cô ra gì trong mắt mà. Tư Đồ Quyết cắn môi, thầm nghĩ: chút nữa xem anh còn ngông cuông được nữa không!
Lúc này người xem chọi dế đã nhắc nhở: “Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.”
Cô cúi đầu, phát hiện hai con dế quả nhiên đã bắt đầu dùng râu tiếp xúc với nhau, một lúc sau bắt đầu đập cánh, lộ ra răng cửa to, thăm dò nhau. Cô nhanh ngồi xổm sang một bên, người xung quanh cũng vây quanh thành một vòng kín không chỗ hở, lúc nào cũng nhốn nháo tiếng ủng hộ và tiếng sợ hãi.
Con “Tướng quân đầu đen” vẫn dũng mãnh như hôm qua, dù thế nào cũng không quay đầu, còn cái con xám tro nhỏ xíu của Diêu Khởi Vân kia lại cứ vòng quanh tránh né, cứ như thế trong vòng vài phút, Tư Đồ Quyết nhìn thấy Diêu Khởi Vân chau mày, trong lòng vui mừng. Như thế để cậu ta biết nói mạnh miệng cũng phải tuỳ từng trường hợp, không phải tất cả rùa đen đều là Ninja, cũng không phải mỗi người lặng lẽ trầm mặc đều có thể là cao thủ.
Con dế mèn nhỏ kia luôn lòng vòng tránh né, “Tướng quân đầu đen” đi theo đối thủ vài vòng đã có chút không kiên nhẫn, người xung quanh cũng bắt đầu than thở. Đúng lúc này, con dế mèn nhỏ không biết tại sao lại chuyển về một vị trí rất có lợi ở phía sau con “Tướng quân đầu đen”, gian xảo tấn công, chuyển động râu và đầu, dùng chân đá, mỗi lần đều rất lợi hại.
Tư Đồ Quyết vốn bình tĩnh cũng cảm thấy không bình thường, lặng lẽ nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi. Diêu Khởi Vân vẫn giữ dáng vẻ đáng chết kia, ngay cả lông mày cũng không hạ xuống.
Vài vòng liên tiếp, giống như con dế mèn tuyệt đường phản công, con “Tướng quân đầu đen” vốn giữ thế thượng phong nay bị con dế nhỏ đánh bất ngờ, thủ đoạn không phong độ chút nào, nay đã nhìn thấy sắp bại trận. Tư Đồ Quyết chỉ có thể đứng trơ ra nhìn, trong lòng vô cùng sốt ruột nhưng lại không có chỗ chui xuống, hận không thể thay thế con dế mèn, bản thân cùng với Diêu Khởi Vân cùng lên sàn đấu một trận.
Qua mười phút, “Tướng quân đầu đen” rốt cuộc đã bại trận, con dế nhỏ ban đầu lặng lẽ giống chủ nó thì nay cũng đã thay đổi diện mạo, ngửa đầu ưỡn ngực, nghênh ngang kiêu ngạo. Trong chiếc hộp nhỏ đó, thắng bại đã phân.
Trong không khí im lặng, Tư Đồ Quyết nhếch môi, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ buồn bực, không cam lòng, uể oải, nhưng vẫn đang tự kiềm chế nỗi hận trong lòng, đứng dậy, hất cằm về phía Diêu Khởi Vân lạnh lùng nói: “Được, anh thắng rồi!”
Diêu Khởi Vân không nói lời nào, lại đem con dế cẩn thận để vào trong cái bình đất.
Trước kia Tư Đồ Quyết không phải chưa từng thua, nhưng sau đó chỉ cười thôi, cũng không phải người thua không dậy nổi, tuy nhiên bộ dạng này đến cả Ngô Giang cũng lần đầu mới nhìn thấy. Dù Diêu Khởi Vân bí ẩn khó hiểu, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy cậu ta và Tư Đồ Quyết có gì đó ngấm ngầm mãnh liệt, biểu hiện ra như thế này thật không đúng.
Đương nhiên Ngô Giang một lòng bảo vệ bạn mình, cúi người thay Tư Đồ Quyết cất con “Tướng quân đầu đen” thương tích đầy mình, cười nói: “Thực ra đấu như vậy là không công bằng, dế của Tư Đồ Quyết hôm qua đã đấu vài trận rồi, có lợi hại thế nào thì cũng không thể đánh được trận này nha.”
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi thấy hôm qua chân con “Tướng quân đầu đen” bị thương rồi mà.”
“Đúng rồi, kết quả này không có nghĩa gì cả.”
Những người vây quanh đều là bạn của Tư Đồ Quyết, mỗi người một câu thêm vào.
Diêu Khởi Vân để cái bình đất dế ra phía sau, mặc những người khác nói gì cũng không tranh cãi, khoé miệng thậm chí còn mơ hồ phảng phất ý cười. Cậu nhìn Tư Đồ Quyết, giống như đang đợi phản ứng của cô vậy.
Tư Đồ Quyết nắm chặt tay lại như cũ, cô sợ mình thật sự xúc động, không chừng nhất thời sẽ đánh tơi bời vào cái mặt cậu ta.
Nhưng như vậy cũng không thể thay đổi sự việc trước mắt.
“Này, đừng nói nữa, “Đầu đen” hôm qua và hôm nay đều giỏi, thua thì cũng thua rồi.”
Cô nhận chiếc lồng sắt Ngô Giang đưa cho, quay người đem con “Tướng quân đầu đen” bại trận thả vào bụi cỏ.
Dế mèn chỉ có thể bại trận một lần, sau đó nó sẽ mất hoàn toàn ý chí chiến đấu, giữ nó lại cũng không có nghĩa, chi bằng thả đi cho nó một đường sống. Nhưng người thua trận rồi, lại không thể thua nhân phẩm được. Hơn nữa ở trước mặt đồ tiểu nhân, cô không muốn mình giống anh ta.
Trên đường về nhà, Ngô Giang trêu chọc Tư Đồ Quyết vài lần, nhưng Tư Đồ Quyết chỉ nói “đừng náo loạn nữa”, rồi vẫn không cười. Buổi tối, cô đóng cửa ở trong phòng làm bài, đeo tai nghe để nhạc lớn hết mức, chuyên tâm viết bài, nhưng vì trút giận cuối cùng lại thành một đống vẽ nhăng vẽ bậy, mãi đến khi nó trông giống như một tờ giấy nháp bỏ đi, cô mới cảm thấy dễ chịu đi chút.
Vốn dĩ thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, có thể cô chỉ hận chính mình đã thua tên Diêu Khởi Vân đáng ghét, thua cái tên mà cô vốn khinh thường ấy.
Sau khi từ trung tâm công viên trở về, trước bữa cơm, Diêu Khởi Vân đang đi tới đi lui giúp Tiết Thiểu Bình, Tư Đồ Quyết rửa tay ở cửa phòng bếp thấy thế đi tới, cô đi thẳng về phía trước, Diêu Khởi Vân cũng chủ động nghiêng người nhường cô, lúc hai người gần trong gang tấc, cô rõ ràng nghe thấy cậu con trai vốn khiêm tốn, chăm chỉ, lại hiểu chuyện, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “A Quyết, em phục chưa?”
Cô hung hăng nhìn anh ta. Bố mẹ đều ở đây, nhất là bố cô lại ngồi ngay gần, bất cứ lúc nào cũng có thể tóm được cô đang “bắt nạt” hắn. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, lúc ăn cơm, cô coi mỗi miếng thịt như từ trên người tên Diêu Khởi Vân kia mà cắn nuốt, bữa cơm đó ăn vô cùng ngon miệng, đến mức no căng bụng. Kết quả Tiết Thiểu Bình không rõ nội tình ngạc nhiên hỏi: “Xem ra Khởi Vân hôm nay lần đầu xuống bếp lại rất hợp khẩu vị của con nha.”
Tư Đồ Quyết nghe vậy, thiếu chút nữa muốn nhảy vọt đến nhà vệ sinh móc họng ra.
Nghĩ đến đây, Tư Đồ Quyết vừa mới hồi phục tinh thần đang ngửa đầu nằm trên giường liền ôm đầu đau khổ, nằm trên chăn giãy giụa vặn vẹo người, mở to miệng nói không ra tiếng: “Thần linh à, hãy đem cậu ta đi đi.”
Thần có lẽ là nghễnh ngãng, thường hiểu sai ý của người khác, nghe đen thành trắng. Cho nên, ông ta không những không đem Diêu Khởi Vân đi, mà lại lập tức đưa Diêu Khởi Vân đến. Vì Tư Đồ Quyết cuối cùng qua tiếng nhạc ầm ĩ kia cũng đã nghe thấy tiếng đập cửa bền bỉ.
Người đến rõ ràng không phải bố mẹ cô. Mẹ cô thường gõ cửa tượng trưng một hồi, rồi cứ tự ý đi vào, bố cô lại thường bỏ qua bước này, đứng ở trước cửa gọi to: “Tư Đồ Quyết, con ra đây.”
Như vậy, người đến chỉ có thể là người cô không muốn gặp nhất mà thôi.
Tư Đồ Quyết lấy gối ôm đầu, hi vọng cậu ta biết điều một chút, chủ động nhận ra là mình không được chào đón, nhưng có lẽ trên thế giời này không có ai bền chí hơn cậu ta, tiếng gõ cửa vẫn từ tốn vang lên, thậm chí nhịp gõ cũng không vì mất kiên nhẫn mà gia tăng dù là một chút.
Nếu cô cứ không thèm để ý, nếu không kinh động đến bố mẹ, cậu ta chắc sẽ gõ đến thiên trường địa cửu?
Tư Đồ Quyết nghĩ vậy, trong lòng liền sinh ra cảm giác hoảng sợ.
Cô nhanh xoay người nhảy xuống giường, mở cửa.
Bên ngoài quả nhiên là Diêu Khởi Vân, phản ứng bất ngờ của Tư Đồ Quyết chắc chắn khiến cậu ta kinh ngạc.
Cậu nhìn Tư Đồ Quyết đang mặc đồ ở nhà, chiếc áo T-shirt phùng ra, còn có chiếc quần sooc thể thao lộ ra đôi chân dài, mái tóc tết bím bù xù, chân để trần, sắc mặt không tốt lắm.
“Em ngủ rồi à?” Cậu ngập ngừng hỏi.
“Anh biết tôi ngủ rồi nên mới cố ý gõ cửa hả?”
“Đương nhiên không phải, việc ngày hôm nay… Anh không muốn khiến cho không thoải mái.”
“Nếu anh vì việc này, được rồi, tôi phục anh rồi. Anh vừa lòng rồi chứ?” Cô nói.
Diêu Khởi Vân vịn tay trên cửa: “Thật ra khi em chọn dế mèn phải có một chút kỹ xảo, ví dụ như…”
Tư Đồ Quyết không để cậu ta nói tiếp, dùng ngữ khí không thể chịu đựng được nói: “Tôi đã nói rồi, tôi thừa nhận không bằng anh, tôi không chơi nữa, được chưa? Vì sao anh vẫn còn vướng mắc chuyện này, lẽ nào anh phải ở trước mặt tôi khoe khoang thì mới khiến cảm giác thắng lợi của anh kéo dài lâu hơn hay sao?”
Diêu Khởi Vân lại cúi đầu, dường như không biết nói gì nữa, ngón tay cậu lướt qua bề mặt cánh cửa gỗ không nhẵn nhụi, dường như bỗng dưng nhớ ra cánh tay đang đặt sau lưng.
Cậu đưa cánh tay đó hướng về phía Tư Đồ Quyết, trên đó chính là cái bình hôm nay đã chứa con dế mèn.
“Cái này cho em, tuy rằng nó khó nhìn, nhưng có thể đấu hơn con dế to của em hôm nay.”
Lời cậu nói vừa nhanh lại vừa mập mờ.
Tư Đồ Quyết lại nghe rõ, đồng thời qua cái bình đó cũng nghe thấy con dế mèn kêu to, đó chính là con dế nhỏ đã đánh bại con “Tướng quân đầu đen” của cô trước mặt mọi người.
“Anh có ý gì?” Tư Đồ Quyết hỏi.
Nếu lúc này đổi lại là Diêu Khởi Vân sau này đã hiểu Tư Đồ Quyết thì chắc chắn sẽ lập tức ngừng lại, rồi rời đi; hoặc là ngay từ đầu cậu nên biết không thể dùng cách thức tuyệt đối ngu xuẩn này để giảng hoà với cô vì thực chất nó đang khiêu khích giới hạn nhẫn nại cao nhất mà cô có.
Mãi sau này cậu mới biết Tư Đồ Quyết là người kiêu ngạo như thế nào. Cô có thể vô cùng thân thiện và đồng cảm với những người đáng thương, nhưng lại tuyệt đối không thể đón nhận một tia đồng cảm của người khác; tương tự, cô có thể chấp nhận việc mình không bằng người khác nên bại trận, nhưng với sự bố thí những thứ vốn không thuộc về cô thì cô căm thù đến tận xương tuỷ.
Hoặc là không cần, hoặc phải là sự thanh khiết tuyệt đối.
Nhưng sau này, cậu lại yêu một Tư Đồ Quyết như thế, cũng hận một Tư Đồ Quyết như thế.
“Cái này là cho em mà, em có thể dùng nó đánh thắng nhiều trận nữa.”
Chỉ tiếc sau này mãi mãi là sau này, còn Diêu Khởi Vân lúc đó vẫn khăng khăng không hạ tay xuống.
Tư Đồ Quyết dường như muốn xác nhận lại: “Anh thật sự cho tôi?”
Diêu Khởi Vân nhẹ gật gật đầu.
Cô đưa tay nhận lấy, đi vài bước đến cửa sổ, đẩy tấm kính ra, ném cái bình đất chứa con dế đó ra ngoài. Bình đất màu xám đó đi theo một đường parabol rồi biến mất trong đám cỏ, phát ra một âm thanh nhỏ.
“Nếu anh đã cho tôi, vậy xử lí thế nào là việc của tôi rồi.”
Tư Đồ Quyết vỗ vỗ tay để đám bụi không bám vào tay, rồi nở một nụ cười, quay lại cửa, đứng trước mặt cậu ta đóng cửa.
Bộ mặt cố gắng bình tĩnh hoà nhã của Diêu Khởi Vân bị đánh nát tơi bời, cậu dường như không nhìn thấy cánh cửa sắp đóng, đưa tay giữ chặt cánh tay Tư Đồ Quyết, ngoài vẻ tức giận trong ánh mắt còn có vẻ khó hiểu thâm sâu nữa.
Cậu sợ kinh động đến vợ chồng Tư Đồ Cửu An nên chỉ thấp giọng hỏi: “Dù sao đã là người một nhà, vì sao chúng ta không thể hoà hợp chung sống?”
Trong lúc tức giận, Tư Đồ Quyết cuối cùng cũng nhớ được chút chừng mực, đưa mắt nhìn, muốn đóng chặt ngay lập tức cánh cửa bên cánh tay cậu ta.
“Người một nhà?” Cô cười nhạo, “Anh thật sự có thể trát vàng lên mặt mình à, đang tự tưởng tượng à? Ai là người một nhà với anh chứ?”
Diêu Khởi Vân thở dồn dập, mặt đanh lại càng lộ rõ đôi mắt u buồn lạnh lẽo như hồ nước. Lúc này cậu mới phát hiện thì ra Tư Đồ Quyết muốn làm nhục cậu là một việc quá dễ dàng, chỉ cần một câu của cô có thể khiến sự tự tin khổ sở luyện tập và phương hướng của cậu liền trở thành thứ gì đó rất buồn cười.
“Tôi đếm đến ba, anh không thu tay về, tôi sẽ khiến cho bố mẹ tôi nhìn thấy anh đang làm cái gì đấy!” Tư Đồ Quyết gằn từng chữ một cảnh cáo.
Cô còn chưa đếm đến ba, mới chỉ vừa dứt lời, lực nắm trên tay Diêu Khởi Vân đã dần dần giảm bớt.
Tư Đồ Quyết nghiêng người, vùng vẫy khỏi sự kìm hãm của cậu ta giống như vứt bỏ một thứ gì đó bẩn thỉu, sau đó chán nản đóng chặt cánh cửa.
Rất lâu sau tiếng đóng cửa nặng nề, Diêu Khởi Vân vẫn chưa lấy lại được tinh thần, cậu vô thức xoa tay mình trên quần, rồi lại mở ra, sau đó bắt đầu thấy lòng mình tuyệt vọng.