Ánh sáng thành phố

Chương 24 - Phần 04


Bạn đang đọc Ánh sáng thành phố – Chương 24 – Phần 04

Từ biện pháp phản điều tra hung thủ áp dụng đến xem, hắn có hiểu biết và năng lực phản điều tra khá trình độ, và thể hiện hình thái không ngừng thăng cấp. Hiện trường ba vụ án mạng đều không phát hiện dấu tay, tóc và dấu chân đầy đủ. Từ phương pháp tẩy sạch dấu vết hiện trường đến xem, hung thủ trong hai vụ án trước chọn dùng phương pháp dọn dẹp sau khi xong việc, mà trong vụ án thứ ba, có lý do hợp lý hoài nghi hung thủ đã sử dụng bao chân. Việc này sẽ rút ngắn thời gian hắn ở lại hiện trường, hơn nữa sẽ không vì tiếp xúc vào đồ vật mà lưu lại dấu vết mới nữa. Việc này cho thấy thủ pháp gây án của hung thủ ngày càng thành thạo, cũng có tổng kết nhất định và nâng cao năng lực, thường khắc phục và vun đắp phương pháp phạm tội. Trong cuộc sống, có lẽ hung thủ rất dành thời gian chú ý các hoạt động tư pháp và pháp chế, cũng thông qua tự học hoặc cách khác để hiểu rõ sách lược điều tra hình sự và cách tiến hành.
Căn cứ phân tích thuộc tính và miêu tả hung thủ kể trên, Phương Mộc cho rằng hung thủ sẽ lại phạm án, mục tiêu là đương sự trong sự kiện tin tức khiến cho xã hội phản ứng dữ dội. Địa điểm phạm tội là nơi công khai, nhà cửa. Thủ pháp quyết định bởi nội dung và tính chất của tin tức sự kiện, nhưng nhất định nói lên đặc điểm của “nghi lễ báo ứng”. Đồng thời, Phương Mộc không thể không lo lắng mà đề xuất, hung thủ để theo đuổi hiệu ứng chấn động càng mãnh liệt hơn, rất khả năng lại chọn dùng thủ đoạn nguy hại an toàn cộng đồng.
Mặc dù Phương Mộc đối với chân dung tâm lý phạm tội của hung thủ đã làm tường tận hết sức, song cố định kẻ hiềm nghi phạm tội vẫn còn tồn tại những khó khăn tương đối lớn. Tổ chuyên án trải qua nghiên cứu, đưa ra sắp xếp công tác như sau:
Thứ nhất, hợp tác với bộ phận quản lý giao thông, xem xét băng ghi hình theo dõi đường xá phụ cận hiện trường phát sinh án, tìm kiếm xe cộ khả nghi xuất hiện cùng khoảng thời gian phát sinh án.
Thứ hai, thông tri bộ phận giám sát mạng, tra tìm trong những bình luận internet nhằm vào ba sự kiện tin tức của ba vụ án mạng, người phát ngôn có nội dung diễn đạt kịch liệt, có chứa tính dẫn dắt cùng tính đoán trước (tỷ như chi tiết vụ án tin tức truyền thông vẫn chưa công bố).
Thứ ba, thi hành biện pháp phong tỏa tin tức, tiến triển điều tra vụ án phải tuyệt đối bảo mật. Đồng thời, cùng với bộ phận tuyên truyền, yêu cầu tin tức truyền thông tận lực giảm bớt việc tuyên truyền tin tức tiêu cực và thổi phồng, giảm bớt thông tin gây nguy hiểm cho đương sự.
Dưới tình huống đầu mối hiện tại có hạn, hoạt động điều tra kể trên chỉ có thể làm trong bất đắc dĩ, phạm vi quá rộng, lượng công việc lớn không thể tưởng. Vì vậy, các lực lượng theo việc mà làm, đều bận rộn lu bù. So ra, Phương Mộc tạm thời thanh nhàn hơn. Song, trong lòng anh lại luôn mơ hồ cảm thấy bất an, tựa hồ chính mình đã quên gì đó.
Vài ngày tiếp theo thông tin tổ chuyên án tổng hợp được càng ngày càng ít. Một vài thành viên tổ chuyên án thậm chí vận dụng tai mắt hình sự của chính mình. Một tấm lưới lớn vô hình lặng lẽ kéo khắp thành phố C, song, con cá kia, vẫn như trước không hề thấy bóng dáng.
Phương Mộc không muốn phủ định toàn bộ phương pháp điều tra này, bất quá, dưới cách nhìn của anh nhằm vào người phạm tội như vậy, thông thường mạch suy nghĩ điều tra rất khó phát huy tác dụng. Dưới tiền đề không có phạm vi đối tượng tình nghi rõ ràng, hoạt động điều tra này cũng không khác gì mò kim đáy bể. Nếu như có thể tiến thêm một bước thu nhỏ lại phạm vi đối tượng tình nghi —-
Phương Mộc nghĩ, chính mình vẫn cần làm chút gì đó.

Dưới bãi đổ xe ngầm của phân cục Khoan Thành tổng diện tích khoảng 1800m2, chủ yếu dùng để đậu xe công vụ. Trong đó, có một khu vực chuyên dùng để đậu xe vật chứng. Trong khu vực được vòng dây cảnh giới kia, Phương Mộc rất nhanh tìm được chiếc xe tải Ngũ Lăng màu xám nọ.
Ngũ Lăng SAIC-GM sản xuất, loại 1.3 lít, tiêu chuẩn 2009. Phương Mộc đi xung quanh chiếc xe này vài vòng. Mặc dù trên thân xe đã bịt kín một tầng tro bụi mỏng manh, nhưng nhìn ra được, chiếc xe này được chủ xe tỉ mỉ bảo dưỡng. Ngoại trừ đuôi bị xe cứu hỏa tông vào tạo thành mấy chỗ tổn hại ra, các bộ phận khác cơ bản sáng bóng như mới.
Cẩn thận quan sát, trên tay cầm cửa xe còn có thể nhìn thấy bột phấn và băng dính lấy dấu lưu lại, nói vậy nhân viên khám nghiệm hiện trường đã tiến hành cẩn thận khám nghiệm cả chiếc xe này. Phương Mộc suy nghĩ một chút, mang găng tay và bao chân, mở cửa xe ngồi vào ghế điều khiển. Trong xe cơ bản bảo trì nguyên dạng, nhìn qua cũng vô cùng sạch sẽ. Ghế dựa bọc hình áo cầu thủ đội Real Marid, xem ra chủ xe cổ vũ đội Real Marid. Vật phẩm đặt trong xe đã được nhân viên khám nghiệm lấy đi, từ tranh ảnh hiện trường đến xem chỉ có một kính mát và giấy căn cước. Đầu mẩu thuốc lá và tàn thuốc trong gạt tàn cũng đã được lấy ra, nhưng Phương Mộc cho rằng sẽ không phát hiện đầu mối có giá trị. Với tính cách cẩn thận của hung thủ mà nói, ngoại trừ động tác cần thiết để đem xe đậu trên đường xe cứu hỏa ra, hắn sẽ không chạm vào đồ vật gì trong xe.
Người này nhất định muốn cơ hội được cứu sống của Ngô Triệu Quang hoãn lại đến vô hạn.
Khi hắn ngồi ở ghế điều khiển ngăn chặn đường đến sinh mệnh kia, bên trong căn hộ 633 tòa nhà số 9 cách đó không xa đang hỏa quang hừng hực. Khi đó, hắn đã suy nghĩ gì?
Phương Mộc cắm chìa khóa vào vặn nhẹ, tiếng gầm rú của động cơ lập tức vang lên trong bãi đỗ xe tĩnh lặng mờ tối. Phương Mộc đem tay đặt trên vô lăng, lẳng lặng nhìn chăm chăm phía trước. Nơi đó là một vách tường xám đen, góc tường còn mọc đầy rêu chỉ có trong môi trường ẩm ướt mới có thể xuất hiện.
Nửa đêm khu chung cư cao cấp Phú Đô hoàn toàn yên tĩnh, trong những tòa nhà san sát, chỉ có thưa thớt vài ngọn đèn. Lúc rạng sáng, đèn đường tiểu khu lần lượt tắt ngúm. Tất cả sự vật trong khuôn viên đều giấu trong bóng tối, chỉ còn lại những đường nét như ẩn như hiện. Bởi vì vừa đổ một trận mưa, không khí lành lạnh, mùi đất ẩm, lá rụng dần dần mục nát càng thêm rõ ràng. Một chiếc xe tải Ngũ Lăng màu xám tựa như u linh lặng lẽ lái vào đường xe cứu hỏa, nơi đèn xe quét qua, trên mảnh xanh hóa bằng phẳng vẫn còn lấp lánh những giọt mưa, mấy con chuột ra ngoài kiếm ăn tới tấp chui vào trong bụi cỏ đã ố vàng, không thấy bóng dáng nữa. . . . . .
Phương Mộc tinh tế hiểu rõ mỗi một điểm tâm tư biến hóa của hung thủ, tiện tay mở đèn xe.
Hết thảy trước mắt hẳn là sự yên lặng, thanh thản dễ chịu, nhưng hung thủ khẳng định không có tâm trạng thưởng thức những cảnh vật này. Trái lại, lực chú ý của hắn hẳn là vẫn tập trung trong hoàn cảnh xung quanh, tùy thời chuẩn bị ứng phó tình huống đột phát. Tỷ như một chủ xí nghiệp đi về đêm, hoặc một bảo vệ đi tuần tra.

Có lẽ, hắn vừa cảnh giác, vừa thỏa mãn, đồng thời nóng lòng thoát hân, cũng không quên nán lại thưởng thức “tác phẩm” kia. Hắn biết, không đến vài phút nữa, khuôn viên yên ắng này sẽ lâm vào một mảnh hỗn loạn. Có người hoảng sợ, có người bối rối, có người sẽ cảm thấy vui sướng bởi ác đã có ác báo, có người tất yếu sẽ cảm khái số mệnh.
Đây, chính là điều hắn muốn.
Phương Mộc đem khuỷu tay chống trên vô lăng, lẳng lặng nhìn vách tường phía trước bị đèn xe chiếu sáng. Thình lình, anh phát hiện trong quầng sáng nọ có chút khác thường, tựa hồ có chút lốm đốm màu đen sắp hàng chỉnh tề.
Không kịp nghĩ nhiều, anh giựt cửa xe nhảy ra ngoài, đi thẳng tới trước mặt vách tường nọ, mới vừa vươn tay liền nhìn thấy lốm đốm màu đen nọ lại xuất hiện trên mu bàn tay mình.
Anh quay đầu lại, nhìn chăm chú vào giữa cường quang đẹp mắt của đèn xe tải Ngũ Lăng màu xám.
Vài phút sau, một loạt nhân viên khám nghiệm hiện trường đã tập trung dưới bãi đỗ xe ngầm, địa phương ngày thường vắng vẻ, mờ tối này nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Trên đèn xe trước hai bên xe tải, phân biệt phát hiện hai tổ ký tự và con số. Trên đèn xe bên trái là XCXK02, trên đèn xe bên phải là 917013. Ký tự và số liệu này có màu đen, thể chữ cực nhỏ, tựa hồ dùng bút ký tên ngòi nhỏ viết lên. Sau khi dùng phương thức chụp ảnh lưu lại ký tự và số liệu này, nhân viên khám nghiệm hiện trường tháo đèn xe xuống, chuẩn bị lấy về cẩn thận khám nghiệm.
Phương Mộc đứng tại chỗ, khoanh tay nhìn nhân viên khám nghiệm bận rộn, sắc mặt bình tĩnh, kỳ thật trong đầu đã sóng cuộn biển gầm.
Trong án mạng tiểu khu Phú Dân, dưới túi nước có một chuỗi ký tự và số liệu thần bí, mà mã hóa cùng loại lại xuất hiện trên chiếc xe này. Đây là trùng hợp, hay là một đầu mối ẩn tàng?

Nếu như hung thủ cố ý lưu lại, vậy, chuỗi mã hóa này có hàm ý thế nào? Hung thủ phơi bày chuỗi mã hóa này với ý đồ gì?
Là hung thủ đánh số nạn nhân? Khả năng không lớn. Cho tới giờ, hung thủ chỉ phạm án ba lần, cho dù muốn đánh số, cũng chỉ có thể là một hàng các con số.
Hay muốn chỉ mục tiêu kế tiếp? Khả năng cũng không lớn. Mục tiêu hung thủ lựa chọn chủ yếu quyết định bởi độ chú ý của truyền thông đối với tin tức sự kiện nào đó, đây là xác suất ít ỏi không thể dự đoán.
Rất nhanh, Phương Mộc ý thức được phỏng đoán của mình là vô nghĩa. Nhiệm vụ cấp bách hiện nay là mau chóng xác định chuỗi mã hóa này có trùng khớp chỗ nào hay không.
Nửa giờ sau, bà vợ góa của Ngô Triệu Quang vội vã chạy tới phân cục. Đối với ký tự và số liệu này, chị đồng dạng không hề có ấn tượng. Hơn nữa, sau khi trải qua nhận dạng, chị khẳng định với Phương Mộc, bút tích này không phải của Ngô Triệu Quang.
Nếu không phải của Ngô Triệu Quang và người nhà ghi lên, vậy khả năng lớn nhất chính là của hung thủ.
Lúc này, bên cạnh một mực im lặng không lên tiếng Mễ Nam nhấc điện thoại, trực tiếp gọi cho đại đội phòng cháy chữa cháy khu Thiết Đông. Sau khi tìm được người phụ trách hôm xảy ra vụ cháy, Mễ Nam hỏi vài câu, sau đó xách lên hộp dấu chân.
“Đến bãi đỗ xe thôi.” Mễ Nam nói với Phương Mộc, “Triệu Quang có một dụng cụ đòn bẫy để dỡ bánh xe.”
Suy nghĩ của Mễ Nam là, nếu có người viết xuống ký tự và số liệu này ở đèn xe trước thì người viết phải ngồi xổm trước đầu xe. Cùng ngày phát sinh án trời vừa đổ một trận mưa, mà vị trí xe tải đậu là một mảnh bùn đất. Dấu chân người viết hẳn là trên mặt đất bùn nọ. Khi án phát sinh, khu vực hoạt động của người xem xét xe chủ yếu tập trung ở sườn sau xe và sườn bên ghế điều khiển, dấu chân phía trước đầu xe có lẽ vẫn được bảo lưu.
Vậy, xe cứu hỏa từ phía sau đâm vào xe tải, phía trước quay vòng sang sau, hoa văn bánh xe khả năng sẽ khảm xuống mặt đất bùn. Khi cảnh sát câu lưu chiếc xe tải này xem như vật chứng, để tránh phá hư lượng nhỏ vật chứng trên xe, chọn dùng cách treo xe tải lên trên xe kéo, trực tiếp chuyển tới bãi đỗ xe. Nói cách khác, khối bùn này khả năng còn bảo lưu giữa hoa văn của bánh xe chưa rơi ra.
Nhập vào trong khối bùn này có thể bao gồm cả dấu chân của người viết, có lẽ có thể cung cấp một ít đầu mối cho vụ án.

Phân tích của Mễ Nam rất xuất sắc, Phương Mộc có chút hưng phấn. Khi anh trở về bãi đỗ xe, đem lực chú ý đặt trên bánh xe, lại không khỏi thất vọng.
“Em khẳng định. . . . . .” Phương Mộc chỉa chỉa hoa văn trên bánh xe, giữa khe hở chỉ có khoảng cách chưa đầy 2mm “. . . . . .Ở chỗ này có thể lấy ra dấu chân?”
“Cứ làm theo lời em đi.” Sắc mặt Mễ Nam bình tĩnh như nước, “Trước đừng hỏi tại sao.”
Dựa theo chỉ thị của cô, Phương Mộc cùng ba đồng sự khác dùng dụng cụ đòn bẩy đội xe lên, sau đó đem hai bánh trước cẩn thận tháo xuống, đặt ngang trên hộp dấu chân.
Mễ Nam nửa quỳ trên mặt đất, cẩn thận quan sát bánh xe. Quả thật, đúng như cô nói, phiến bùn nọ tính dính rất mạnh, trong hoa văn bánh xe khảm vào không ít khối bùn, có nhiều chỗ thậm chí gắn thành mảng. Song, Phương Mộc vẫn cứ hoài nghi khả năng từ đó lấy ra được dấu chân.
Từ trên mặt Mễ Nam nhìn không ra biểu cảm là mừng hay lo, cô đứng lên, phủi phủi tay, chỉ thị Phương Mộc và các đồng sự khác nâng bánh xe đến phòng dấu chân, còn nhiều lần nhấn mạnh đừng lăn nó, tránh va chạm.
Đem bánh xe nặng nề từ dưới bãi đỗ xe ngầm nâng đến phòng dấu chân lầu bốn, mặc dù có thang máy, bốn nam nhân vẫn mệt đến đầu đầy mồ hôi. Ba đồng sự khác sau khi thở hổn hển lần lượt cáo từ, Phương Mộc vẫn lưu lại. Anh rất tò mò Mễ Nam đến tột cùng muốn làm gì, thỉnh thoảng dùng nhíp gắp đá vụn trong khối bùn ra. Phương Mộc cũng sáp đến nhìn xem, còn học bộ dáng Mễ Nam sờ khối bùn, bị Mễ Nam không chút khách khí đem tay đánh trở về.
“Anh ở đây cũng không giúp được gì, đi về trước đi.” Mễ Nam cũng không ngẩng đầu lên nói, “Có tin tức em sẽ lập tức thông báo cho anh.”
Phương Mộc xoa mu bàn tay bị đánh đau, suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi han: “Em rốt cuộc muốn tìm gì?”
Mễ Nam không trả lời, chỉ đáp bằng một nụ cười thần bí khó lường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.