Bạn đang đọc Ánh sáng thành phố – Chương 21 – Phần 01
Chương 12 – Bộ dáng của hắn (1)
Bạn từng lưu ý đến những thay đổi trong thành phố này chưa?
Kỳ thật, nó đều biến hóa từng ngày. Chỉ là chúng ta trước đó đều vội vã, rất ít ai nguyện ý dừng lại cẩn thận phân biệt mỗi một tia dời đổi của nó. Có lẽ, trong lúc tình cờ, chúng ta sẽ đột nhiên ý thức được bên cạnh một tòa cao ốc đã đột ngột mọc lên, hoặc một con phố quen thuộc đã thay đổi hoàn toàn diện mạo. Những thứ này sẽ mang đến cho chúng ta sự kinh ngạc nho nhỏ, song, trong tiếng thở dài buồn chán của chúng ta, một chút biến hóa này thật sự rất kín đáo.
Chúng ta quen thuộc với nó như thế, cho nên thường thường sẽ quên mất nó.
Bất quá, đối với vài người mà nói, chốn thành thị này quả thực đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng.
Đây là một buổi tối vô cùng bình thường, vài căn nhà bình thường trong tiểu khu, có một cửa hàng sát đường cũng rất bình thường.
Cô chủ cửa hàng bánh ngọt “Câu chuyện Hoa Hồng” có chút bất an nhìn ngoài cửa, ngay trước đó 5 phút, một người đàn ông gầy gò để râu xồm xoàm lần thứ tư đi ngang qua cửa.
Cô nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ hướng 9h15, đã sớm qua giờ đóng cửa. Thế nhưng, cô không dám đi ra ngoài.
Xế chiều hôm nay, người đàn ông kỳ quái này đã tới cửa hàng bánh ngọt của cô. Cô nhiệt tình nghênh đón, nhưng lại phát hiện hứng thú của vị khách này không đặt trên quầy bánh ngọt. Ngược lại, gã ở trong cửa hàng chuyển tới chuyển lui, không ngừng mấp máy mũi, nhìn kỹ tựa như đang tìm tìm mùi vị nào đó.
Chờ cô hỏi lần thứ ba: “Tiên sinh, ngài muốn mua gì?” Lúc này người đàn ông mới phảng phất như tỉnh lại từ trong mộng xoay người sang, sau khi yên lặng nhìn cô vài giây, hỏi ngược lại: “Nơi này. . . . . .Trước kia là một quán súp cay, đúng không?”
Lòng của cô trầm xuống, đầu năm đi xem xét giá cho thuê mặt bằng cửa hàng này lại thấp đến khó tin, cô từng có hoài nghi. Sau này, trong những lời nghị luận linh tinh của nhóm hàng xóm, cô biết được gian cửa hàng này từng bị niêm phong, tựa hồ còn có liên quan đến vài vụ án mạng.
Cô còn chưa kịp trả lời, người đàn ông râu ria liền xoay người rời khỏi cửa hàng. Trong mấy giờ kế tiếp, gã vài lần vòng về, nhưng không tiến vào, chỉ xa xa đứng bên ngoài nhìn chòng chọc mình, tựa hồ đang đợi gì đó.
Cô từ hiếu kỳ, nghi hoặc, cuối cùng trở nên bối rối. Vì vậy cô gọi điện thoại cho bạn trai, bảo anh ta tới đón cô tan tầm.
Ngay khi cô sắp mất kiên nhẫn, bạn trai rốt cuộc thở hồng hộc đi tới. Trong sự oán trách của cô, bạn trai bồi khuôn mặt tươi cười tắt đèn, kéo cửa sắt xuống, đưa cô rời khỏi cửa hàng bánh ngọt.
Cô không nhìn thấy, ngay trong góc tòa nhà cách đó không xa, một đôi mắt xoi mói thất vọng nhìn theo cô và bạn trai biến mất trong bóng đêm.
Người đàn ông râu ria vứt đầu lọc thuốc, thân thể vẫn chộn rộn càng thêm khô nóng. Gã ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo ở chân trời, đưa tay mở bung cổ áo. Một luồng khí lạnh cuối thu thổi đến. Gã rùng mình một cái, hai mắt đục ngầu vẫn còn một chút ánh sáng.
Người đàn ông râu ria cắm tay vào trong túi quần, chậm rãi đi men theo con đường.
Lần đi này, chính là mấy tiếng, lúc biết đã nửa đêm, người qua đường đã thưa dần, gã còn đang chẳng biết mệt mỏi mà bước đi.
Loại dạo bước khắp nơi không mục đích này, tựa hồ là chuyện duy nhất gã có thể làm trong khoảng thời gian này. Sau khi trải qua ba năm trị liệu, gã tựa hồ đã tìm về với chính mình, lại tựa hồ như chưa từng. Duy nhất có thể khẳng định chính là, gã đã hoàn toàn xa lạ với thành phố này.
Vì vậy, trong phần lớn thời gian mỗi ngày, gã đều lựa chọn dạo chơi trong thành phố. Để có thể tìm được những cảnh tượng quen mắt, cũng có thể chậm rãi quen thuộc với những sự vật mới mẻ xa lạ. Trong lúc này đây, gã có chút xúc động đã nắm được những thứ xưa kia, tỷ như cô gái gặp được trong tiệm bánh ngọt hôm nay. Song, gã cũng không xúc động xấn đến cô ngay tại chỗ. Thứ nhất điều kiện không cho phép, gã sẽ luôn nhớ tới những lần điện giật và áo trói thân kia.
Nhớ lại khiến cho thân thể xao động của gã nháy mắt liền uể oải xuống.
Lúc đi đến hai chân đã sưng đau khó có thể đi lại nữa, gã mới giẫm bước lên con đường về nhà.
Gã cũng không muốn về nhà, nhìn thấy căn nhà quạnh quẽ, đơn sơ kia, gã càng nguyện ý đứng ở ngoài hơn. Tốt xấu còn có ánh mặt trởi, cửa hàng sầm uất, dòng xe cộ qua lại không ngớt cùng với cô gái ăn mặc xinh đẹp này. Mà căn nhà cũ kia chỉ có bốn bức tường trắng cùng gia cụ đơn giản, dễ dàng khiến gã nhớ tới bệnh viện tâm thần gã từng bị nhốt hơn ba năm qua. Huống chi, cảnh sát sẽ thường thường tìm tới, thô lỗ hỏi gã gần đây làm gì, đi đâu, cùng những ai gặp mặt.
Song, gã phải tìm một chỗ ngủ.
Rạng sáng 2h30, người đàn ông râu ria phảng phất như cô hồn dã quỷ trở lại khu hộ gia đình của công ty nhiệt lực Đồng Phát. Lúc này mọi âm thanh đã yên tĩnh, gã loạng choạng xuyên qua dãy nhà một mảnh đen kịt, thỉnh thoảng nhất định sẽ vấp phải những thứ hỗn tạp dưới chân đến lảo đảo nghiêng ngã. Trên mặt gã nhìn không ra biểu cảm gì dư thừa, chỉ có uể oải và chết lặng. Chòm râu dày nọ phảng phất như cỏ dại, làn da của gã không hấp thụ đủ chất dinh dưỡng, thế nên khuôn mặt nọ tựa như mặt nạ không hề có sức sống.
Thật vất vả kéo lê đến dưới nhà mình, gã ngẩng đầu lên phân biệt trong chốc lát, tựa hồ trong thời gian gã rời khỏi nhà cả ngày, tòa nhà này cũng đã trở nên xa lạ.
Gã lấy chìa khóa ra, nương theo một chút ánh trăng yếu ớt tìm kiếm chìa khóa.
“Anh về rồi sao?”
Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng ân cần thăm hỏi nhẹ nhàng, gã quay đầu sang, nhìn thấy một bóng người chậm rãi hiện lên trong bối đêm tối như mực.
Gã cũng không sợ hãi, chỉ cảm thấy nghi hoặc. Đợi đến khi khuôn mặt nọ dần dần rõ ràng giữa ánh trăng, một cánh cửa đập nào đó trong trí nhớ cũng yên lặng mở ra.
À, là người đó.
Tình tự buồn bực. Xe đò đường dài xóc nảy. Màu trắng. Một ly nước đưa tơi tay. Thanh âm nhẹ nhàng trầm ổn. Trên đầu vai đôi mắt kia ngóng nhìn gã.
Cùng lúc đó gã lần đầu tiên nhìn thấy bảng hiện “Súp Cay” cũ nát kia.
Ba năm trước, gã gặp lại người này dưới lầu nhà mình. Mà ba năm sau, cơ hồ là cảnh tượng đồng dạng lại diễn ra.
Mẩu ký ức vụn vặt trong đầu gã chậm rãi ghép cùng một chỗ, gã trầm tĩnh lại, tựa hồ người trước mắt này, mang lại cảm giác an tường và giải thoát nào đó.
Gã cong môi, lộ ra hàm răng sáng chói, nở nụ cười.
Công tác của Phương Mộc tiến hành không hề thuận lợi. Thứ nhất, tư liệu chứng cứ hiện có quá ít, nhất là đầu mối rõ ràng, cơ hồ không thể tìm ra dấu tích nào. Hơn nữa, phân tích thông tin hiện trường phạm tội cũng sẽ ảnh hưởng đến kết quả hình thành chân dung tâm lý phạm tội. Song, khám nghiệm hiện trường hỏa hoạn so với hiện trường phạm tội bình thường càng phí thời gian sức lực hơn, chỉ mỗi việc thu gom chỉnh lý lại những thứ từ đống tro tàn đó cũng rất không dễ dàng rồi. Thỉnh thoảng, thông tin vật chứng hiện trường một khi phát sinh biến hóa, kết luận của chân dung tâm lý phạm tội cũng sẽ sửa đổi theo. Bởi vậy, Phương Mộc chỉ có thể từ thuộc tính tâm lý của hung thủ bắt đầu. Nhưng mà, việc này cần thời gian ước đoán và hiểu rõ nhất định. Thứ hai, thời gian quá ngắn — Tổ chuyên án chỉ cho anh thời gian năm ngày. Song, Phương Mộc không có lựa chọn nào khác. Phương hướng điều tra nhất định phải dựa vào kết quả phân tích của anh. Càng sớm đưa ra ý kiến phân tích, cách ngày hung thủ sa lưới càng gần hơn một bước.
Vì vậy Phương Mộc đóng cửa ở trong phòng làm việc không chịu ra, mỗi ngày đều làm việc đến tận khuya mới về nhà. Liêu Á Phàm trái lại biểu hiện rất cần mẫn, không chỉ chờ Phương Mộc suốt, còn chủ động giúp anh giặt giũ quần áo thay ra. Tâm lý Phương Mộc có chút không đành lòng, liền đưa ra yêu cầu ở đơn vị vài ngày, song ý kiến này bị Liêu Á Phàm mãnh liệt phản đối, còn lấy việc trốn đi để uy hiếp, nhất định bắt Phương Mộc về nhà qua đêm. Phương Mộc không lay chuyển được cô bé, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Cứ như vậy đi sớm về khuya qua vài ngày, buổi chiều ngày thứ tư, Phương Mộc đột nhiên nhận được điện thoại của Liêu Á Phàm, nói muốn mời anh và Dương Mẫn ăn cơm.
Mặc dù Liêu Á Phàm chỉ vừa vào làm việc chưa tới hai tuần, đến ngày phát lương, cô vẫn lấy được tiền lương của nửa tháng. Tuy nói chỉ có 800 tệ, nhưng dù sao cũng là thù lao lần đầu tiên thông qua lao động có được, nghe ra được Liêu Á Phàm đang rất hưng phấn.
Hết thảy đều đang trong chiều hướng phát triển tốt. Phương Mộc cũng cảm thấy cần phải cổ vũ Liêu Á Phàm một chút, do đó, mặc dù công việc khiến anh bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, Phương Mộc vẫn đáp ứng lời mời của Liêu Á Phàm.
Bữa tối đặt ở một hiệu ăn giá cả trung bình. Phương Mộc bị chậm một chút so với thời gian dự định. Liêu Á Phàm và Dương Mẫn đang chờ đợi anh. Bất quá, khiến cho Phương Mộc cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Hình Lộ cũng tới.
Anh mới vừa vào cửa, Hình Lộ nhảy dựng lên chạy tới, nắm tay Phương Mộc lắc lư. Cô bé đã cao lớn hơn nhiều, đôi mắt trong suốt sáng ngời, thần sắc bệnh trạng cảnh giác sớm đã không thấy đâu nữa. Nhìn qua, không khác mấy với những nữ sinh trung học khỏe mạnh, hoạt bát.
Sau khi ngồi xuống, Hình Lộ và Dương Mẫn ngồi cùng một bên, Phương Mộc và Liêu Á Phàm cũng ngồi vào một bên khác. Lúc gọi món, Dương Mẫn hiển nhiên xét theo tình hình thu nhập của Liêu Á Phàm, chỉ gọi mấy món giá cả trung bình. Sau dưới sự kiên trì của Liêu Á Phàm, lại chọn thêm tôm rim và hải sâm xào dầu hào.
Thời gian chờ thức ăn, Phương Mộc hỏi Hình Lộ: “Sao con cũng tới, hôm nay không cần lên lớp tự học buổi tối sao?”
“Phải chứ.” Hình Lộ vẻ mặt đắc ý, “Nhưng mà mẹ con nói, chị Á Phàm muốn mời con ăn cơm, con đương nhiên phải tới rồi.”
“Đúng vậy.” Dương Mẫn cười chỉ chỉ Liêu Á Phàm, “Á Phàm cứ muốn gặp mặt Hình Lộ, bảo tôi nhất định phải mang con bé theo.”
Phương Mộc có chút nghi hoặc nho nhỏ, quay đầu nhìn Liêu Á Phàm một chút. Cô bé chỉ mím môi cười, sau khi liếc Phương Mộc một cái liền đem ánh mắt một lần nữa hướng về phía Hình Lộ ở đối diện.
Thức ăn rất nhanh được mang lên, Liêu Á Phàm còn muốn gọi hai chai bia. Phương Mộc còn phải lái xe, cho nên chỉ chịu uống nước. Bia phân biệt cho Dương Mẫn và Liêu Á Phàm phụ trách tiêu diệt. Mấy ly bia lót bụng, bầu không khí trên bàn ăn sôi động hẳn lên. Dương Mẫn và Liêu Á Phàm nói chuyện trong bệnh viện. Hình Lộ lại theo Phương Mộc nói tình hình của mình, từ chuyện lớn như dự định tương lai thi vào trường cảnh sát, đến chuyện nhỏ như bạn ngồi cùng bàn nhỏ mọn thế nào, nói không hết chuyện, nói liên tu bất tận. Phương Mộc tựa như luôn cười cười lắng nghe, nhưng vẫn có thể cảm thấy ánh mắt Liêu Á Phàm không ngừng dao động trên mặt mình và Hình Lộ.