Đọc truyện Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa – Chương 64
Ngày hôm sau:
Sau khi biết tin Kiệt ra sức cho người tìm kiếm em gái, e rằng khó lòng sống sót dưới đáy biển sâu. Anh quyết định gọi điện về cho ba mẹ.
– Ba. – Kiệt thấy có tiếng người nhấc máy.
– Uk. Kiệt hả con. Dạo này con khỏe không? sao giờ con mới gọi điện cho ta? – Ba nó tíu tít hỏi thăm.
– Ba… con có tin muốn báo cho ba và mẹ. Trước mắt con sẽ báo tin tốt trước. Mai con sẽ lên đón ba và mẹ xuống đây. Trước là để ba và mẹ tới dự phiên tòa người làm hại tập đoàn và lệnh xóa bỏ tội danh ông nội. Đây là nỗ lực của Thiên.
– Tốt quá. tốt quá rồi. Nhưng sao lại có tin xấu tin tốt ở đây hả con? còn chuyện gì nữa. Từ hôm qua ta sốt ruột không nguôi không biết có chuyện gì không mà không thấy đứa nào gọi điện. – Ba nó như cảm thấy có điều gì đó không ổn.
– Ba. Ba phải bình tĩnh nghe con nói. – anh lấy tinh thần.
– Có chuyện gì với Thiên rồi phải không con? – Ba nó lo sợ.
– Dạ. Con xin ba phải bình tĩnh.
– Con nói đi. Đừng ấp úng nữa.
– Ba… Là con không tốt không bảo vệ được em gái con… Là do con đến muộn… Thiên… em con bị… bị rơi xuống biển sâu rồi… con đã cho người tìm từ hôm qua mà mãi không thấy… – Kiệt rơi những giọt nước mắt tự trách tội bản thân.
– Con nói gì… – Ba nó khụy xuống, không tin vào tai mình.
– Ba… Con xin ba hãy bình tĩnh, bây giờ vẫn chưa thể kết luận. Con vẫn đang cho người tìm kiếm.
– con cho người đón ta ngay đi. ta phải đi tìm con bé, chắc giờ này nó đang lạnh lẽo lắm…
– Bốp… – Mẹ nó đang cầm bộ ấm chén vừa rửa bước vào nhà. nghe thấy ba nó nói chuyện..
– Ông đang nói ai???…………. – mẹ nó thẫn thờ nhìn ba nó.
– Tôi… Bà phải bình tĩnh…
– TÔI HỎI ÔNG ĐANG NÓI ĐI TÌM AI? AI LẠNH LẼO? PHẢI CON GÁI TÔI KHÔNG???- mẹ hắn không giữ được bình tĩnh.
– Alo… ba… mẹ… – Kiệt đầu dây bên kia không nghe thấy gì…
…………………………………
Một tuần trôi qua. Hôm nay là ngày xét xử. Ông bà Tâm phải nhận án 20 năm tù vì tội vu khống hãm hại nhà nó. Và còn đang âm mưu tiếp tục đối với tập đoàn Hải Sơn. Ông nó đã được thả ra. Còn về tập đoàn Bạch Thủy sẽ được đổi tên thành Bảo Thiên. Tập đoàn sẽ khôi phục lại…
Ra ngoài cổng.
– Sơn, Nam. Ông thấy giờ ông cũng già yếu rồi, không thể gánh vác được như ngày trước. Hơn nữa giờ ông chỉ muốn tìm kiếm dù chỉ là xác của cháu gái ông cho nó có nơi đi chốn về. Nên ông đã bàn với ba của Thiên rồi chuyện tập đoàn có thể nhờ 2 con gánh vác không? – Ông nội nó điềm tĩnh nói.
– Ông. Không được đâu ạ. Cháu giờ tuổi nhỏ không thể gánh vác được, Ông cứ bảo Anh Kiệt ấy. – Sơn và Nam từ chối.
-Kiệt giờ còn tập đoàn của ba vợ nó. Khó lòng lo việc khác được, huống hồ giờ nó vợ con rồi cũng khó. – Ông nó giải thích….
– Nhưng mà……. – Sơn đang định nói thì ông nó chen ngang.
– Ông quyết định rồi. Chí ít các con phải nể mặt ông già này đã từng là bạn chí cốt của 2 ông nội các ngươi chứ. – ông vừa chêu vừa thật.
– Trước đây ta định bụng sẽ gả cháu ta cho Nam. Nhưng nó lại yêu con – Ông chỉ vào Sơn – Rồi giờ nó lành ít dữ nhiều không nói trước được thì thôi ta trông cậy tập đoàn vào 2 con. Để ông già này chuyên tâm tìm cháu. – Ông nó nói tiếp
– Vậy… bọn cháu sẽ nhận lời nhưng có gì xin ông hãy chỉ bảo tận tình ạ. – Nam và Sơn mủi lòng.
……………………………………………….
Một ngày đẹp trời Tùng và Trúc, Nam và Tuyết cùng đính hôn trên vách núi phía dưới là biển. Đây là nơi nó lao mình xuống để bảo vệ những người mà nó yêu thương.
– Thiên. Hôm nay em có nhìn thấy không? Ngày hạnh phúc của tụi nó đấy. Em đi đâu rồi? sao lại bỏ anh nơi này lạnh lẽo một mình. Mai anh sẽ đi sang Hàn Quốc anh đang cố gắng xây dựng công ty của ông em, em đi rồi về với anh anh nhớ em lắm em biết không? anh biết em là người thích chêu đùa, nhưng tại sao lần này em đùa dai quá vậy? Hôm đó có phải là em cứu anh đúng không? là em nắm đôi tay anh đúng không? Tại sao em lại để anh trên cõi đời này một mình cơ chứ? giờ anh có thành công thì cũng đâu có còn em bên cạnh. Em đang ở nơi nào? có lạnh lẽo không? hay em đang đứng nhìn và chúc phúc cho chúng nó. Bọn khốn này tại sao lại chọn đúng ngày em đi mà làm đính hôn chứ… – Nước mắt hắn rơi. 3 năm qua… mỗi khi anh buồn, anh vui, anh đều ra đây ngồi. Hắn nhớ nó quá mà.
3 năm trước ngày nó lao mình xuống biển, một lúc sau khi đang nổi dần lên nó đã nhìn thấy anh. Người con trai ấy gương mặt ấy, bàn tay ấy. Nó đã lấy hết phần oxi còn lại của mình để chuyền cho anh. Nụ hôn cuối khi nó nhắm mắt chìm sâu.