Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa

Chương 28. Cái Chết Đột Ngột


Đọc truyện Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa – Chương 28. Cái Chết Đột Ngột

nhìn vào tấm hình:
– Anh là đồ tồi, anh còn dám nói gì nữa sao với những bức ảnh này? Anh còn lên giường với cô ta nữa sao? Vậy mà tôi vẫn tin anh không làm chuyện đồi bại đó cơ. Anh đã ngủ với cô ta vậy mà anh còn nói anh Ghét cô ta sao? tôi không tin nếu như cô ta nói, nhưng bây giờ anh còn cãi không, bức hình này chỉ mới của hôm nay, nó dơ bức hình ban sáng. cũng một bộ quần áo mà anh ôm ấp đến mấy người con gái anh không cảm thấy mình dơ bẩn sao? – nó vừa nói vừa khóc.
– Tại sao? anh nói đi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? – Hay với anh tôi chỉ bằng những người con gái kia để anh ôm qua đường? sao anh còn dám nói rằng tất cả những người anh ôm hãy cho họ vào quá khứ, vậy hôm nay tôi và anh cũng hãy coi như là quá khứ đi. – Nó nói, nước mắt rơi lã chã.
– Thiên đừng như vậy, em vừa ra viện, đừng xúc động quá như thế – Nam chấn tĩnh nó
– Không, cả 2 người đều là đồ tồi, cút hết. đừng bao giờ gọi tên tôi, Anh còn định che dấu cho hắn ta sao? ngày đó trên sân thượng cô ta đã nói đến ngủ cùng anh, đó là tối hôm đó sao? 2 người thân mật quá mà, nếu như gia đình không cản chắc 2 người đã thành một đôi, đôi gian sảo, tà ác. – nó hét lên
cầm điện thoại trên tay:
– Bon, cậu đến đây đưa tôi về, tôi muốn về thành phố – nó gọi cho Bon

– Dạ, em vẫn đang ở trong thị trấn, chị đang ở đâu em đến ngay.
– Km 5 đường núi – nó nhìn thấy có cột mốc
– Từ giờ tôi và anh, chúng ta đừng là gì của nhau nữa cả, – những lời nó nói ra khiến cho cả Nam và hắn đều nhói đau trong lòng.
chiếc xe của Bon đến, nó lên xe đi thẳng.
– Tại sao em không cho anh giải thích? Tại sao lần nào cũng thế vậy Thiên? Anh biết anh sai rồi mà, anh không như vậy nữa đâu. Một lần nữa thôi, Xin em đấy. – hắn chạy theo chiếc xe đã đi xa mà gào thét.
– Vậy được, nếu em không tin anh thì anh phải làm sao đây? Anh sẽ trở thành con người như em nghĩ. – hắn nói tiếp.
– Lên xe – Hắn gọi Nam
– Mày định đi đâu? – Nam hỏi
– Tao sẽ chơi hết, chơi tất, tới bến. – Hắn tức giận
– Mày đừng đổ thêm dầu vào lửa. – Nam quát
– Mày muốn tao phải làm sao? bằng chứng, tất cả đều nói lên tao là thằng sở khanh cơ mà, nếu Thiên không tha thứ cho tao thì tao chỉ còn cách này thôi – Hắn lướt xe đi trên đường như một con ma tốc độ.
* trở về Thành Phố.
bar của hắn:

– Hắn nốc rượu liên tục, hắn cầm hẳn chai rượu Gin lên tu một hơi, hết chai này chai khác, cứ một chai là hắn lại vứt vào tường khiến cả bar hôm nay phải đóng cửa để một mình hắn ngồi đấy với Nam.
– Bỗng hắn khoác chiếc áo da đầy đinh lên đi ra ngoài. Hắn tàn phá tất cả những thứ hắn nhìn thấy, hắn phá những chiếc ô tô đậu bên đường, hắn còn đập liên tục vào những thùng xe đồ chơi bên đường, tới nhà ai hắn cũng gõ cửa gọi tên nó,… những điều hắn làm khiến mọi người xung quanh sợ hãi và báo công an, Nam chỉ biết ngán ngẩm đứng bên cạnh nhìn thằng bạn không ra hình người. Hắn và Nam lái xe đến trường đua SM.
* sáng hôm sau:
– Thiên, dù không biết em có mở máy đọc tin nhắn của anh hay không nhưng anh vẫn phải báo với em một câu: Sơn đi rồi, hôm qua vì em như thế nên Sơn đã đi đua xe ở trường đua SM vì không làm chủ được tốc độ nên Sơn đã lao hẳn xuống vực. hôm nay sẽ làm lễ cho Sơn. Đọc được tin thì em bỏ hết giận mà đến nhìn mặt nó lần cuối nhé. – Nam gửi tin nhắn cho nó.
gửi tin nhắn xong Nam cho người đi mua khăn trắng treo đầy nhà, Nam cũng đã chuẩn bị tấm hình đẹp để làm ảnh thờ cho hắn. Hắn đã nằm trong quan tài đóng nắp. Nam cho anh em trong bang đến mặc đồ đen đứng ngoài canh.
cùng lúc đó, Thiên đang ở một nơi rất thoải mái, đây là biển nơi Nam đưa nó đến ngắm bình minh. Nó nhớ hôm đó hắn nói sẽ đi Mỹ vài tuần. nó biết chắc chắn hắn không muốn nhìn mặt nó nữa nên hắn mới chọn đi. hôm nay không có ánh mặt trời lên như hôm đó, chỉ có nó một mình hôm nay có lẽ là đến lượt nó chọn đi. Nó đã bảo Bon đến đây. Bon không ở trong xe mà ra ngoài rồi. bất chợt điện thoại rung lên vài hồi:
cầm chiếc điện thoại trên tay, người nó run, mắt nó đỏ hoe và rồi nó khóc, nó không tin đấy là sự thật. nó gọi Bon đưa đến nhà hắn.
30p sau:

nó đến cửa nhà hắn. bờ môi đỏ mọng thường ngày giờ đã run run. Nó bước xuống xe nhìn thấy một màu trắng xóa trước mắt, quang cảnh sao lạnh lẽo đến thế. nó không bước nổi nữa nhưng vẫn cố lết vào tới nhà, nhìn ai nó cũng hỏi hắn đâu, nhưng không ai có câu trả lời, tất cả chỉ im lặng. nó nhìn Nam đứng ở cửa đợi nó, nó không tin, nó chạy lên trên phòng hắn, căn phòng trống không, nó tìm xung quanh nhà, không có nó nhìn thấy chiếc quan tài, nó không tin đây là sự thật, nó không dám tin rằng hắn đang nằm bên trong. Nó chạy đến gần chiếc quan tài, tấm di ảnh được đặt ngay ngắn xung quanh là những vòng hoa cúc trắng. nó khóc to.
– Anh, anh dậy đi, đừng nằm đấy em sợ. em sợ lắm anh à. – nó nhìn vào chiếc quan tài hét lên
– Không phải đâu, dậy đi. Tất cả, em sẽ bỏ qua chỉ cần anh dậy thôi, Anh dậy đưa em đi chơi như anh đã hứa đi, anh dậy mua quà cho em đi, anh có biết hôm nay là ngày gì không? không em không muốn là ngày anh và em xa nhau mãi mãi. – nước mắt nó dàn dụa
– anh dậy đi. Em sẽ tha thứ, em không giận anh nữa đâu. Vì em biết anh yêu em rồi, anh dậy giải thích đi, em cho anh giải thích mà, xin anh đấy đừng nằm như vậy, đừng ở trong đấy nữa, đừng xa em, em không muốn đâu. còn nhiều điều em còn chưa làm cùng anh mà. quá khứ hãy để nó mãi là quá khứ đi, chỉ cần anh dậy thôi, thì bây giờ tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu, chỉ cần anh hứa sẽ yêu em, không quan tâm bất cứ người con gái nào khác thôi, anh dậy đi – Nó khóc, nó ôm chiếc quan tài,
Nó không thể đứng dậy được nữa rồi, đầu nó đau quá, đau quá. nó động vào nắp quan tài, chiếc nắp bật ra khiến mọi người sửng sốt.
Hắn dần dần mở mắt ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.