Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa

Chương 27.phong Bì Người Lạ Gửi


Đọc truyện Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa – Chương 27.phong Bì Người Lạ Gửi

Anh vừa ra tới cửa phòng thì nhìn xuống tay rồi anh quay lại. Tháo chiếc đồng hồ ra đặt lên giường cho nó.
– Tý nữa thì anh quên mất nó chỉ là của em. – Rồi anh đi thẳng.
Nó từ từ mở mắt ra, thật ra nó chưa ngủ, nó chỉ nhắm mắt thôi.
“Em thật không ngờ, hóa ra vì vậy nên anh đã tốt với em, em rất vui nhưng mình có thể cứ mãi là anh em như vậy thôi anh nhé. Vì trong em bây giờ em biết chỉ có một người em yêu”. nó nghĩ rồi ngồi dậy cầm chiếc đồng hồ Nam để lại đeo lên tay.
Đúng lúc đấy hắn bước vào.
– Em đã khỏe chưa mà ngồi dậy rồi? – hắn lại gần hỏi nó
– Em thấy khá rồi anh. Anh có đau lắm không? – nó lo lắng hỏi
– Quân tử như anh cái này chỉ là chuyện bình thường thôi – hắn ra vẻ ta đây tự đắc chứ thật ra vừa rồi hắn đau sắp chết la hét ầm ĩ.
nó cười.
Hắn ngồi cạnh nó, ôm nó vào lòng.
– Anh xin lỗi, Anh không thể bảo vệ được em, để em phải khổ rồi.
– à nha. nói mới nhớ nhé. – nó đẩy hắn ra
– gì vậy?- hắn ngơ ngác
– Anh còn dám hỏi à? chẳng phải lúc trưa khi đến nơi anh đã đi theo mấy con đàn bà mà bỏ lại em sao? – nó tức tưởi chửi
– Không phải, em hiểu lầm rồi – Hắn giải thích

– Lầm cái con khỉ ý. Lại còn cùng họ đi vào bar nữa nhá, anh rất hay đi vào các bar nhá, em biết thừa, tối nào các anh cũng bảo có việc rồi đi bar cùng mấy em xinh xinh nhá. Anh có thích sống đào hoa như vậy không hả – Mặc dù nó biết hắn đi vì bang nhưng có những lần Bon đã nhìn thấy hắn ôm những cô gái nói cười. Bao nhiêu cái bực tức nó đổ hết vào hắn
– Không phải, thật sự là không phải mà. Nghe anh nói đã. – hắn cố giải thích nhưng nó không cho
– Em đã nhìn thấy tận mắt anh còn muốn giải thích gì nữa anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa đâu. – Nó quát lên rồi lấy tay bịp tai lại nằm xuống úp chăn.
– Anh xin em đó. Không phải như em nghĩ đâu mà – hắn buồn bã nói. rồi ngồi xuống giường.
– Anh cút đi – nó hét lên
Anh nằm xuống ôm nó từ đằng sau:
– anh xin thề rằng anh không có làm gì có lỗi. Em chính là người đầu tiên anh yêu, nếu như trước đây anh có ôm ai thì đó cũng chỉ là quá khứ, là qua đường, xin em hãy hiểu cho anh, anh cần em thôi. Đừng làm vậy mà. Em coi như tất cả những gì anh làm hôm nay chính là để đền bù cho em, anh đau lắm, tay anh đây này, vai anh nữa,…
Nó chẳng nói gì kệ cho anh ôm, những giọt nước mắt nó lăn dài, một lúc sau hắn đứng dậy:
– Đừng giận anh nữa, anh sẽ cho em suy nghĩ. Anh thật sự yêu em, chỉ một mình em thôi.
hắn ra ngoài thấy Nam đang ngồi chỗ vườn hoa hắn đi xuống.
Đúng lúc hắn đi ra thì bác sĩ đi vào xem sức khỏe tình hình của nó và đưa cho nó một tấm phong bì.
– Có người nhờ chị đưa cho em cái này – chị bác sĩ trẻ nói với nó.
– Em cảm ơn – nó lấy tay ra đỡ
– Em thấy thế nào rồi? – Chị bác sĩ hỏi ân cần
– Cũng khá rồi chị, em có thể ra viện được chưa ạ?
– Nếu em không thấy có gì bất ổn về phổi như khó thở, ho thì được chị sẽ làm thủ tục cho em suất viện, em bảo người nhà vào thanh toán tiền viện phí nhé.
– vâng chị – nó lễ phép.
nó có điện thoại
– Alo, tại sao sáng cậu biết tôi ở đó mà tới vậy?
– dạ, hôm trước chị có bảo em chú ý hành động của họ nên em đã biết âm mưu ngay lúc chị bị nhưng lúc đấy em lại ở tận thành phố, phải báo với đại ca nên hơi chậm chễ, chị không sao chứ? – Bon trả lời.
– Cảm ơn cậu tôi không sao. Nhưng cậu gọi cho tôi có việc gì? – nó hỏi
– Dạ. Cô ta hôm nay đã chạy thoát chị có cần trả thù không em sẽ sẵn sàng chuẩn bị
– thôi khỏi đi, cứ tập chung vào tìm người đứng đầu bang ấy và tìm hiểu tại sao họ lại muốn quan hệ với các xếp. nếu cần chúng ta phải tóm một mẻ chứ không phải là dây dưa.
– vâng chị. Vậy chúc chị mau khỏi em tắt máy đây – rồi Bon tắt máy.
nó cầm chiếc điện thoại lên gọi cho Nam
– Alo anh.

– uk. sao em, Sơn đang ở đây. Anh bảo Sơn vào với em nhé – Nam ân cần
– Không anh, anh đi làm cho em thủ tục xuất viện với, em muốn đi cắm trại với mọi người, em khỏe rồi.
– Vậy được, anh chuẩn bị luôn em cứ ra cổng đi – Nói rồi anh tắt máy đi vào trong không quên nói với hắn
– Mày ra lấy xe đi, tao sẽ đi trả tiền viện rồi đi ăn luôn, tối rồi.
– Uk. Hắn buồn, vì sao người nó gọi không phải hắn mà là Nam chứ?
Nó bước chân lên xe, tay không quên cầm theo chiếc phong bì không ghi tên người gửi. nó ngồi sau, nam Lái xe, hắn ngồi trước.
– Em cầm gì vậy? – hắn hỏi ý muốn làm lành
– Không có gì. Có ai đó gửi cho em thứ này nhưng em chưa có mở – nó sau khi chửi hắn một hồi thì cũng cảm thấy thoải mái hơn
– Mang anh xem nào, – Hắn quay xuống lấy lên.
Hắn bóc từ từ ra thì thấy có mấy tấm ảnh. Hắn bịp mồm lại để khỏi phải thốt lên.
– là gì vậy anh? – nó tò mò
– à… là … là ảnh – hắn không biết phải nói làm sao, chết tiệt, mãi mới giải thích giờ mà để nó nhìn thấy thì phải làm sao đây?
nó nhổm người lên dơ tay ra:
– Đưa em xem nào, của em mà. – nó đòi
– Gì vậy mày? tao cũng muốn xem – Nam lanh chanh
Mặt hắn méo xệch nhìn Nam cầu cứu.
– A. Anh phải đi vệ sinh một tý, Nam dừng lại bên đường – hiểu ý hắn
– A. anh cũng đi. Em ngồi im trong xe nhé. trời bây giờ đang nhá nhem tối rồi. – hắn nói với nó
– Nhưng còn phong bì của em mà – nó vọng ra

– Từ, đợi anh vào rồi xem, – hắn hét ra
– Cái gì mày? – Nam nhìn hắn hỏi vội
– Đây này – hắn đưa 3 bức hình cho Nam
– một cái là hôn Linh một cách ngọt ngào, một cái nằm cạnh Linh áo hắn thì cởi,
– Đấy là hôm tao say. – Hắn trả lời khi Nam nhìn thấy bức ảnh
Một cái ban sáng hắn đứng hôn Lyon ở trong Bar.
– Bị gài hết rồi mày ơi – Hắn nói với Nam
– Tao biết nhưng còn cái này thì sao mấy cái kia không đáng gì so với tấm này? – Nam dơ lên tấm hắn nằm ôm linh ngủ ngon lành.
– Thế giờ tao mới phải cầu cứu mày, mày lắm mưu nhiều mẹo, giúp tao với, tao vừa làm hòa thôi, không lần này tao đi thật rồi. – hắn nhìn Nam
– Vứt đi – Nam nói hồn nhiên
– Anh định hủy hoại bằng chứng gì sao? – Nó ở đằng sau lên tiếng
– Ơ… Em – hắn và Nam đơ tại chỗ
Nó nhanh tay nhảy vào dựt những tấm ảnh ở trong tay Nam và Hắn.
nhìn vào tấm hình…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.