Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa

Chương 15. Hiểu Lầm


Đọc truyện Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa – Chương 15. Hiểu Lầm

***Thời gian thấm thoát trôi qua. Nó không nói chuyện không để ý đến hắn cũng được gần 1 tháng rồi. ngày ngày nó đi học rồi về đi làm thêm. Nam bận rộn với công việc trong bang nên cũng ít khi có cơ hội sang chỗ nó chơi. Chỉ thi thoảng nam đưa nó đi ăn, mua vài cuốn sách cho nó đọc, còn chị em nhà thủy thì suốt ngày chỉ lẽo đẽo theo 2 người hắn và nam.
-“Lại một đêm nữa trôi qua rồi, hôm nay anh thật nhớ em, cũng đã bị em bỏ bơ gần 1 tháng rồi. Điều ấy khiến tôi càng sợ có thể sẽ để mất em. Tôi không hiểu trái tim tôi muốn gì, nhưng thật sự có lẽ tôi thích em nhiều hơn tôi từng nghĩ rồi.” Đêm nay hắn lại nâng những ly rượu lên uống, Hắn uống cạn hết ly này sang ly khác, hôm nay hắn say thật rồi.
– Anh sơn sao anh lại uống nhiều như thế chứ? – Linh đi vào nhìn thấy sơn hoảng hốt
– Em đến rồi sao? Tôi chờ em mãi – Hắn nhìn linh tưởng nó
– Vâng, em đến rồi, anh đợi em nên mới uống nhiều đó hả? – Nghe câu đó linh vui lắm, tưởng anh nói với mình.
– Uk, tại sao em cứ tránh mặt anh mãi vậy? Em có biết anh nhớ em lắm cô bé – Hắn lại nói trong men rượu
– Anh thích em thật sao? Em cũng vậy em thích anh từ lâu rồi mà. Em đưa anh vào trong. Sao anh uống nhiều quá vậy? – Linh rất vui vì linh muốn nghe những lời như vậy từ anh đã lâu lắm rồi.
(Trong bar của hắn có một phòng riêng những hôm hắn không thể về được nên ở lại phòng đấy để ngủ).
***Sáng hôm sau:

………- Sao cô lại ở đây? – Hắn mở mắt ra giật mình khi thấy linh nằm cạnh
– Thì hôm qua anh nói anh thích em, lúc em đưa anh vào anh còn nói nằm lại đây với anh, anh quên rồi sao. anh còn nói muốn được ôm em ngủ, muốn yêu thương bù đắp cho em, không muốn em khổ…? – Linh nói lại chuyện tối qua.
– Tôi với cô đã có gì sảy ra chưa? – Hắn nghi ngờ nhìn linh
– Chưa. Anh chỉ nằm ôm em ngủ thôi. Anh thích cảm giác như thế – Linh ngây thơ nói lại
– Vậy được rồi coi như chưa có gì sảy ra giữa cô và tôi. Tôi chỉ coi cô như em gái thôi, cô đừng hiểu lầm – hắn hôm nay thật sự không muốn nhìn thấy mặt Linh. Nói rồi hắn lấy áo mặc vào đi ra ngoài
– Rõ dàng hôm qua anh nói yêu em, nhớ em rất nhiều cơ mà. Sao giờ anh hờ hững với em thế? – Linh ngậm ngùi ngồi trên giường chảy nước mắt
…….
– Hắn về tắm rửa thật lâu, hắn thấy nhơ nhuốc, bao nhiêu đứa con gái bâu quanh hắn đã bao giờ động chạm vào cơ thể, nằm chung giường với ai đâu? Hắn chỉ có ý định như vậy với người hắn yêu thương thật lòng thôi.
Đến trường nhìn thấy nó hắn chạy đến kéo tay nó lên sân thượng.
– A…. bỏ tôi ra. Anh kéo tôi theo anh làm gì? Mọi người nhìn thấy thì sao? Tôi không muốn bị dị nghị với anh. – Nó hét ầm ĩ đến sân thượng nó vung tay ra và nói.
– Anh… thật sự anh có chuyện muốn nói với em. – Hắn nghiêm túc nhìn nó
– Không, tôi không muốn nghe đâu, tôi thì chẳng có gì muốn nói với anh cả – Nói rồi nó định quay lưng đi thì bị hắn kéo cổ tay.
– Buông ra, anh định làm cái gì vậy hả? – nó hét lên
– Anh muốn nói, nghe anh đi chỉ một câu thôi. Anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi. – hắn năn nỉ nó
– Aó không nói gì đứng im nhìn hắn
– Anh thật sự, rất……..

– Anh ấy sắp lấy vợ rồi, và người vợ đó chính là tôi – Hắn đang định nói thì linh bước từ cửa ra nói đế vào.
Linh đã nhìn thấy hắn kéo nó, linh chạy đi theo, ai ngờ đoán không nhầm, những lời hắn nói tối qua chính là để nói với thiên, người mà tý chút nữa linh coi là bạn thân.
“Cô được lắm, thứ mà linh đây không lấy được thì cô cũng đừng mong động vào, dám tranh với tôi ư?” Linh nghĩ trong đầu
– Cô… cô vừa nói cái gì thế hả? – Hắn tức giận quát linh
– Chẳng phải tối qua anh đã nói muốn ôm em ngủ trong vòng tay anh mãi còn gì? – Linh trả lời xong đưa tay khoác hắn.
– Cô tôi đã nói cô quên hết đi không phải sao? – Hắn tức trợn tròn mắt nhìn linh
– Anh đừng bao giờ tìm tôi như thế này nữa. Anh hãy ở lại nói chuyện với vị hôn thê đi nhá – nó nói mặt lạnh tanh nhìn hắn rồi bước đi.
Nó vừa đi vừa khóc. Nó chạy ra sân sau ngồi dưới gốc cây – Nam nhìn thấy nó bèn chạy đến. Thấy nó khóc nam sót đứa em tội nghiệp mà hỏi.
– Thiên. Em làm sao thế? Ai làm gì em sao? Em bảo anh đi. Anh sẽ giúp em.
– Em không sao. Em muốn khóc. Anh ơi em muốn khóc quá – Nó vừa nấc nghẹn nước mắt chảy không ngừng.
– Em khóc đi. Có anh ở đây rồi. – Nam ôm nó vào lòng, cậu chua sót đứa em tội nghiệp.

– Anh, Tại sao lại như vậy hả anh? – Nó nhìn nam hỏi
– Kể anh nghe xem nào? – Nam vuốt lấy mấy sợi tóc dính ở mặt nó sang bên tai
– Em đã không để ý, không nghe, càng không nói chuyện với anh ta. Nhưng càng làm vậy em càng đau lắm, có lẽ em không nên yêu anh ta phải không?.. – Nó nức nở hỏi
Nam không nói gì lấy tay ôm chặt đứa em của mình lại bàn tay nắm đấm như chứa đựng hết tất cả sự uất hận của nó.
– Đừng khóc nữa, đã có anh rồi, mắt xưng húp hết lên rồi, sẽ xấu lắm đấy – Nam an ủi nó
Khóc một lúc nam đưa nó về, nó không có hứng học nữa càng không muốn bước vào lớp gặp cô ấy, vị hôn thê của anh.
Đưa nó về nam đợi nó ngủ rồi lúc này nó chạy đến trường tìm hắn. Thấy hắn nam lao vào đánh hắn tơi tả một trận, cứ như thế 2 người đánh nhau, đôi bạn thân bỗng nhiên chút hết căm thù vào nhau, nam sót em gái, còn hắn thì bực tức vì con nhỏ phá đám cả 2 như điên cuồng, cả trường chạy ra sân xem, thật không ngờ chuyện lại sảy ra đến mức như vậy. Họ đánh nhau mà đến giáo viên trong trường chạy ra còn không dám ngăn. Thủy và Linh đứng ngoài nhìn hét ầm ĩ,
– Các anh làm sao vậy? Bỏ ra, buông nhau ra đi chứ sẽ chết đấy.
Nam và hắn đánh nhau một trận thì lăn ra đắt nằm thở hổn hết, máu mồm máu mũi chảy ra như nước, mặt mũi xưng lên tím bầm lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.