Đọc truyện Anh Sai Rồi Trở Về Bên Anh Được Không – Chương 47: Vẫn Chưa Tìm Được An Ninh
Chung Giai Hạo lập tức bảo Lâm Hải tấp vào lề đường, chiếc xe vừa dừng lại anh lập tức mở cửa xe lao ra ngoài, cảnh sát và đội cứu hộ đang đứng quanh đó rất đông.
Thấy Chung Giai Hạo tới, đội trưởng Trương vội vàng mở dây rào cảnh báo cho anh vào.
Đội trưởng Trương nhìn anh thở dài:”Chung thiếu, xe của thiếu phu nhân mất phanh hiện đã lao xuông biển chưa rõ tung tích.
Chúng tôi đang cố gắng tìm kiếm, mong cậu giữ bình tĩnh…”
Chung Giai Hạo nghe thấy những lời đó như sét đánh ngang tai.
Xe của An Ninh lao xuống biển, bây giờ cô vẫn chưa rõ tung tích sao?
Thân hình cao lớn của Chung Giai Hạo lung lay, Lâm hải ở phía sau vội vàng đỡ lấy anh.
Lâm Hải dừng bước nói chuyện với đội trưởng Trương về tình hình hiện tại, Chung Giai Hạo như người mất hồn bước đến bên bờ biển.
Phía trên, dải phân cách bị xe của An Ninh húc vào cong vẹo thành một hình thù kì dị, anh đi theo cầu thang bên cạnh xuống bờ biển phía dưới.
Nơi đó thợ lặn và đội cứu hộ vẫn đang miệt mài tìm tung tích của An Ninh.
Việc li hôn anh còn chưa dám nói với bà nội giờ đây An Ninh lại xảy ra chuyện anh biết ăn nói thế nào đây.
Phía bên kia đám người Mục Kì vẫn luôn theo sát đội cứu hộ quan sát và nắm bắt tình hình, ngay cả Mộ Trình và Phí Khải Minh nghe tin cũng lập tức cũng chạy đến.
Vừa thấy bóng dáng anh Mộ Trình lập tức bước tới nhìn anh với ánh mắt u buồn ảm đạm:”Chung Giai Hạo, cậu tới rồi.”
Chung Giai Hạo bước tới, anh gật đầu với mọi người coi như chào hỏi, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài đại dương mênh mông kia.
Phí Khải Minh thở dài đưa tay vỗ lên vai anh như một lời động viên:”Đại ca đừng lo lắng, cảnh sát và đội cứu hộ nhất định sẽ nhanh chóng tìm được chị dâu.”
Phương Doanh Doanh ngồi bên bờ biển, từ lúc biết tin xe của An Ninh lao xuống biển cứ một mực ngồi trên bờ không chịu rời đi.
Phương Doanh Doanh thật sự rất lo lắng cùng bất an, từ lúc chiếc xe rơi xuống biển đến giờ cũng đã hơn hai mươi phút.
Cô và đội cứu hộ mới tới đây nhưng đã hơn năm phút trôi qua vẫn chưa xác định được vị trí chính xác của chiếc xe, nếu vẫn không tìm được sẽ bỏ qua giờ vàng để cứu người.
Nếu như qua khung giờ vàng này e rằng việc An Ninh còn sống sẽ là rất nhỏ.
Vùng biển này khá sâu, dòng nước ngầm lại chảy siết vô cùng, Phương Doanh Doanh ở trên bờ vô cùng sốt ruột.
Vừa thấy bóng dáng Chung Giai Hạo, lập tức cô lao ra túm chặt lấy cổ áo anh hét lên:”Chung Giai Hạo, tất cả là tại tên khốn nhà anh.” Cô điên cuồng lấy tay cào cấu rồi đẩy anh gào đến mức lạc cả giọng:”Chung Giai Hạo, anh là tên khốn kiếp! Trả lại An Ninh cho tôi, trả lại cô ấy cho tôi…!”
Chung Giai Hạo không phản kháng cũng không nói gì, anh quả thật cảm thấy bản thân có chút tàn nhẫn.
Trái tim anh trước nay lạnh lẽo vậy tự dưng hôm nay lại có chút nhói đau rõ ràng như vậy, cảm giác như mất đi một thứ gì đó quan trọng thật khó chịu.
Tâm trí anh giờ này trống rỗng nhìn ra ngoài kia, đội cứu hộ hết lớp này đến lớp khác lặn xuống lại ngoi lên.
Trong lòng anh có chút gấp gáp, anh muốn mau chóng tìm được cô, anh cứ luôn cố chấp cho rằng mình không để tâm đến cô nhưng mà giờ đây khi cô bị tai nạn anh lại lo lắng thế này.
Anh thật sự là để tâm đến cô rồi sao?
Mục Kì thấy Phương Doanh Doanh lao về phía Chung Giai Hạo làm loạn thì vội vàng chạy tới kéo cô ra:”Doanh Doanh, cô bình tĩnh một chút.”
Phương Doanh Doanh gần như mất lý trí cô điên cuồng đấm đá vào người Chung Giai Hạo, khi bị Mục Kì lôi ra cô vẫn không ngừng dãy dụa gào thét:”Buông tôi ra…!buông tôi ra…tôi phải đánh chết hắn ta…!uổng công Ninh Ninh yêu hắn ta như vậy…!vậy mà…!vậy mà hắn nỡ lòng nào đối xử với cậu ấy như thế…” Nước mắt Phương Doanh Doanh vẫn rơi xuống như mưa, hai mắt đỏ hoe đầy hận ý nhìn thẳng về phía Chung Giai Hạo:”Anh đã có Diệp Vân rồi, tại sao không buông tha cho Ninh Ninh? Tại sao lại hành hạ giày vò cô ấy như vậy? Hả? Chung Giai Hạo, trả lại Ninh Ninh cho tôi…!hu hu…” Phương Doanh Doanh khóc nức nở, cả người trượt xuống, cô nắm chặt tay nện trên bờ cát.
Vô vọng và bất lực.
Đã ba mươi phút trôi qua đội cứu hộ vẫn chưa thể trục vớt chiếc xe lên, nếu như bây giờ đưa được An Ninh lên bờ thì khả năng sống sót đã gần như bằng không rồi..