Đọc truyện Anh Sai Rồi Trở Về Bên Anh Được Không – Chương 46: Tai Nạn Thảm Khốc
An Ninh sau khi tạm biệt thím Lưu thì lên xe, cô vẫn không hề hay biết nguy hiểm đang tới rất gần.
An Ninh đưa thẻ nhớ máy ghi âm qua đầu lọc thẻ máy tính coppy thành 2 bản cô gửi vào email của cô một bản, bản còn lại cô hẹn giờ gửi cho Phương Doanh Doanh.
Xong xuôi đâu đấy cô khởi động xe rồi lái đi, Diệp Vân thấy cô lái xe đi thì cười tà mị.
An Ninh, có trách thì trách ông trời không cho cô sống tiếp.
Cô ta cầm điện thoại lên bấm một dãy số, rất nhanh điện thoại đã được kết nối:”Lục tổng, đã dọn dẹp xong rồi…”
…
Thím Lưu sau khi nghe An Ninh nói muốn rời đi thì lập tức nắm tay cô níu lại, bà thật sự không muốn cô ra đi nhưng bà cũng biết cô ở lại thì sẽ không có được hạnh phúc.
Thím Lưu nắm tay cô hồi lâu, bà thật sự không nỡ xa cô, nhưng không có cách nào bà tôn trọng quyết định của cô cũng mong cô có được cuộc sống vui vẻ.
…
An Ninh lái xe dọc theo con đường lớn, cô đeo tai nghe bluetooth lên tai, gọi một cuộc điện thoại cho Phương Doanh Doanh.
Cô báo với Phương Doanh Doanh là mình đã thu dọn xong hành lý chuẩn bị trở về An gia.
Lúc An Ninh đang đi trên đường quốc lộ một bên là núi một bên là biển rộng, bất chợt một chiếc xe phía trước lấn sang làn đường của cô.
An Ninh vội vàng bẻ tay lái đạp chân phanh, nhưng chiếc xe vẫn như tên bắn lao về phía trước.
Phanh xe bị hỏng rồi.
Cô vội vàng kiểm tra, tốc độ xe vẫn cứ giữ nguyên dù cho cô có nhả chân ga.
Chiếc xe này tốc độ và phanh xe có vấn đề, nhất định đã bị động chân động tay, cô vừa mới trở về Tây Uyển không lâu chiếc xe này là xe của anh trai cô, trước đó xe vẫn rất bình thường.
Vậy chỉ có thể là…
An Ninh vẫn cố gắng bình tĩnh, cô vội vàng nói với Phương Doanh Doanh:”Doanh Doanh, xe của mình hình như có vấn đề rồi, mình không giảm tốc độ cũng không dừng xe được.”
Phương Doanh Doanh đang xem hồ sơ bệnh án trong văn phòng thì ngồi thẳng người dậy như lò so:”Sao cơ? Ninh Ninh, bây giờ cậu đang ở đâu.”.
Truyện Huyền Huyễn
An Ninh nhìn hai bên đường rồi trả lời:”Mình đang ở đường X khu V, Doanh Doanh mình đang cố tránh những xe phía trước.
Nhưng phía trước là ngã tư, giờ này rẽ hướng nào cũng rất đông xe, mình không muốn làm liên lụy bất cứ ai.”
“Ninh Ninh, cậu trước hết phải giữ bình tĩnh, mình sẽ tới ngay.” Phương Doanh Doanh nói xong thì đứng dậy cở áo blue ra với lấy chìa khóa xe rồi phi ra ngoài.
Trên hành lang bệnh viện Mục Kì đang cùng một nam bác sĩ khác trò chuyện thì thấy Phương Doanh Doanh chạy như bay ở phía hành lang bên kia.
Anh vội vàng nói lời tạm biệt với bác sĩ nọ rồi nhanh chóng đuổi theo.
Anh chạy tới vươn tay giữ Phương Doanh Doanh lại, thở hổn hển quát lên:”Phương Doanh Doanh, cô làm gì vậy chưa hết giờ làm mà chạy đi đâu?”
Phương Doanh Doanh mắt đã phiếm hồng, trên mặt cô toàn là lo lắng cùng sốt ruột, bị Mục Kì giữ lại cô vội vàng hất tay anh ra, giọng gấp gáp:”Ninh Ninh gặp nguy hiểm rồi…”
Mục Kì ngơ ra vài giây, cô vừa mới nói gì? An Ninh gặp nguy hiểm?
“Xảy ra chuyện gì?”
“An Ninh, cô ấy…”
Sau khi nghe hết câu chuyện Mục Kì cũng lập tức chạy theo Phương Doanh Doanh, cả hai chạy thẳng ra bãi xe rồi lái xe phóng vụt đi.
Mục Kì ngồi trên ghế lái, nhấn chặt chân ga chiếc xe phóng vụt đi với tốc độ kinh hoàng.
Anh bảo Phương Doanh Doanh sử dụng điện thoại để tra vị trí của An Ninh, giờ này không thể gọi điện để tránh làm cô mất tập trung.
Mục Kì tập trung nhìn đường, anh vượt qua mấy cái đèn đỏ, tốc độ vẫn giữ nguyên ở mức gần 200km/h.
Phía sau xe cảnh sát đang hú còi đọc loa bám sát ngay phía sau xe anh.
Mục Kì liếc nhìn xe cảnh sát đằng sau qua gương chiếu hậu, anh lông mày nhíu chặt lập tức đạp ga phóng nhanh hơn.
Mục Kì bảo Phương Doanh Doanh gọi cho An Ninh hỏi thăm tình hình nhưng điện thoại của coi chỉ vang lên những tiếng tút dài lạnh lẽo.
Phương Doanh Doanh gọi lại thêm một lần nữa, rất lâu sau An Ninh mới nghe máy, giọng An Ninh run rẩy cực độ:”Doanh Doanh, chiếc xe này không thể ngừng lại được, mình phải làm sao đây? Doanh Doanh…!mình sợ lắm…”
Phương Doanh Doanh mở loa ngoài nên những câu vừa rồi Mục Kì đều nghe thấy, anh vội vàng nói:”Ninh Ninh, đừng sợ, em phải thật bình tĩnh.”
“Anh Mục Kì, Doanh Doanh…Nếu như em có mệnh hệ gì, xin hai người hãy chăm sóc cho ba mẹ em…!Á….”
Ầm!
“Tút…tút…tút…”
Chưa kịp để Phương Doanh Doanh và Mục Kì đáp lời, một âm thanh như tiếng va chạm lớn chói tai làm cho Phương Doanh Doanh giật mình hoảng hốt.
Cô lập tức gọi lại cho An Ninh nhưng tổng tài đã báo số điện thoại của An Ninh hiện không thể liên lạc được.
Phương Doanh Doanh hoảng loạn điên cuồng bấm điện thoại nhưng chỉ nhận được giọng nói máy móc rập khuôn vang lên lạnh lùng.
Lông mày Mục Kì ngày càng nhíu chặt, anh lập tức ấn gọi một dãy số, rất nhanh đầu dây bên kia đã có người nhận, không kịp để đối phương nói gì, Mục Kì lập tức hét lên:”An Ninh xảy ra chuyện rồi…”
…
Phía bên kia Chung Giai Hạo đang ngồi ở ghế chủ tọa tại phòng họp Vip tòa nhà Phong Vũ, buổi họp sắp bắt đầu vậy mà điện thoại anh lại reo vang.
Nhìn số người gọi đên là Mục Kì, anh lập tức ấn nút nhận cuộc gọi, vậy mà trong điện thoại anh lại nghe thấy cái gì đây?
Mục Kì nói An Ninh gặp chuyện rồi?
Chưa kịp nghe Mục Kì nói hết, Chung Giai Hạo lập tức đứng bật dậy lạnh lùng phun ra hai chữ “tan họp” rồi rời đi.
Lâm Hải đứng bên cạnh, thấy boss nhà mình sau khi nhận điện thoại thì lông mày nhíu chặt, mặt mày xám ngoét thì lập tức ba chân bốn cẳng chạy theo sau.
Anh vội vàng mở cửa xe cho ông chủ nhà mình rồi nhanh chóng ngồi vào ghế lái trước.
Lâm Hải lén nhìn qua gương chiếu hậu thấy sắc mặt ông chủ nhà mình quá tệ, ngập ngừng hỏi:”Chung thiếu, chúng ta đi đâu vậy?”
Chung Giai Hạo gần như hét lên:”Tới đoạn đường X trong 10 phút cho tôi.”
Lâm Hải gật đầu đạp mạnh chân ga, mẹ kiếp từ Phong vũ tới đường X ít nhất phải mất 30 phút vậy mà.
Lâm Hải không dám hỏi gì thêm lập tức chuyên tâm lái xe, anh phải vượt qua cả chục cái đèn đỏ mới tới được đường X.
Vừa tới đầu đường X, Lâm Hải đã thấy phía xa xa gần bờ biển đứng rất nhiều người, xe cảnh sát đỗ cách đó không xa.
Ở đây có lẽ vừa xảy ra một vụ tai nạn thảm khốc..