Anh Nguyện Dung Túng, Cưng Chiều Em Hết Cả Đời

Chương 3


Đọc truyện Anh Nguyện Dung Túng, Cưng Chiều Em Hết Cả Đời – Chương 3

Nhìn bóng dán bé nhỏ xuống xe chạy vào tiệm bánh kia mắt anh hiện lên sự sủng nịnh, cưng chiều. Hoá ra cô bé làm ở đây, mục đích đã thành nên Trữ Dật Thần cũng quay tay lái hướng về phía đường lớn chạy đi. Thấy chiếc xe màu trắng mạnh mẽ lướt qua tiệm bánh cô mới thở phào nhẹ nhõm thì một cánh tay đập nhẹ vào vai cô :
— A
— Là dì , tiểu Bối à – giọng nói hiền hoà của chủ tiệm bánh vang lên
— Dì Phù, dì doạ chết cháu a! – cô vuốt vuốt lòng ngực mình ý nói cô bị doạ đến hồn vía bay tán loạn
— Haha, đứa nhỏ này nói dì nghe xem chủ nhân chiếc xe kia là ai của cháu, bạn trai sao? – chủ tiệm cười gain hỏi cô
— Nào phải, anh ấy chỉ là bạn của cháu và thuận đường đưa cháu đến thôi – cô đỏ mặt trả lời và chạy nhanh vào làm việc.
Chủ tiệm cười cười nhìn cô, bà sao lại không mong cô có người yêu chứ, nếu cô có người yêu thì cô không cô đơn nữa sao , bà biết cô là cô gái tốt lại ngoan ngoãn nhưng đời nào có may mắn vẹn toàn. Bà cũng chỉ biết sự cách đây 2 năm lúc trước dù rất mến cô vì ngoan ngoãn lại lễ phép nhưng bà cũng không quá quan tâm cô cho lắm cho đến khi biết sự việc kia bà đau lòng voi cùng một cô gái như vậy làm sao chịu đựng được. Chả trách bà hỏi cô tại sao không chọn những tiệm khác cô chỉ lắc đầu bảo không có bạn. Bà lúc đầu kinh ngạc một cô bé đáng yêu xinh xắn như vậy như thế nào lại không có bạn? Bà cho rằng cô nói dối nhưng về sau bà mới biết cô không giỏi giao tiếp và chính vì cô quá tốt bụng nên rất dễ bị lợi dụng, nhưng dù bị phản bội lợi dụng cô cũng không oán trách câu nào, một cô gái nhỏ nhìn bề ngoài không hiểu chuyện chưa nếm đủ đắng cay sự đời ấy thế lại có tấm lòng nhân hậu vị tha so với bà mà nói cô cao cở hơn hẳn nhiều. Bà thật mong anh chàng kia sẽ là người bạn tri kỉ hay là nơi nương tựa cho cô đi , và cũng thật mong cậu chàng đó không lợi dụng cô.
—————————–
Trước cửa toà cao ốc chiếc xe xa hoa trang trọng dừng lại thu hút bao ánh nhìn của mọi người đặc biệt là chủ nhân của chiếc xe kia thật là làm phái nữ rung động, đổ rầm rầm vì anh. Trữ Dật Thần bước xuống xe với khuôn mặt lạnh lùng nhưng nhìn kĩ thì ánh mắt anh mang theo một sự vui sướng không tên có lẽ tâm tình hôm nay của thật sự rất tốt đi. Nhớ lại cô gái nhỏ sáng nay mặt đỏ tía tai chạy xuống xe như là có người đuổi theo nọ thì môi anh không tự chủ mà nở nụ cười cưng chiều. Phái nữ bên đường hò hét vì soái ca cười , một số nhân viên và bảo vệ sững sờ nhìn tổng giám đốc vốn tuyệt tình lãnh đạm nay lại nở nụ cười?! Có phải hay không là nằm mơ?
Ôi thôi nom bộ dạng của mấy người kia thì chắc là đây là lần đầu thấy Trữ Dật Thần cười đi. Trước khi từ sự kinh ngạc chấn động lòng người kia bảo vệ rất mau chóng hướng đến tổng giám đốc chào hỏi : ” tổng giám đốc ngài khoẻ ~ hãy để tôi lái xe tổng giám đốc vào trong ” – Lời vừa dứt thì chàng nảo vệ cứ nghĩ là như thường tình nhìn cũng không nhìn đáp cũng không đáp mà ném lại cho anh chìa khoá xe thế nhưng sự tình không như anh nghĩ. Vì Trữ Dật Thần tâm trạng đang cực tốt nên khi nghe người chào hỏi anh cũng gật đầu nói với giọng thập phần ôn nhu theo kiểu quan hệ tốt của cấp trên – cấp dưới : ” Ân…buổi sáng tốt lành. ”
Lời vừa dứt thì anh bảo vệ mới hoàn hồn thì lại bị Trữ Dật Thần làm cho hoá đá, tổng giám đốc nói gì kia nói ” buổi sáng tốt lành với anh sao? ” Rốt cuộc hôm nay tổng giám đốc bị gì vậy? Trúng tà sao? Hình như không có…nếu trúng tà thì nào có khoẻ mạnh như thế? Hay là ngài uống nhầm thuốc rồi. (=.=)
Trữ Dật Thuần không để ý đám người đứng trơ như phõng nọ trực tiếp đi vào trong tiếng đến thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc. Thấy bóng dáng tổng giám đốc phong tình lãng tử nhìn khuôn mặt hôm nay so với các hôm kia thật sự khác biệt và dễ chịu hơn, các cô nữ tiếp tân xum lại nàn tán : ” A hôm nay tổng giám đốc nhìn thật soái . ” – một giọng nữ si mê lên tiếng
” Đúng vậy , dù là lúc giận hay gì anh ấy cũng thật soái. ”
” Đúng vậy đúng vậy ước gì anh ấy nhìn đến mình nhỉ ? ” – một cô nữa mơ mộng được trở thành phượng hoàng.

” Cô đừng mơ tưởng, tổng giám đốc muốn nhìn thì không đến lượt cô đâu , chỉ tôi mới xứng với anh ấy ” – thêm một giọng nữ chua ngoa lên tiếng.
” Cô không có tư cách mới đúng ”
Cứ như vậy các nữ tiếp tân tranh cãi không ngừng cho đến khi quản lí khu vực đến và mắng các cô một trận vì làm mất trật tự thì e là cuộc tranh cãi này sẽ mãi kéo dài. Tuy bị mắng , một số cô tiếp tân vẫn chu miệng không cam lòng và lòng đấu tranh mơ mộng rằng tổng giám đốc đang tưởng nhớ mình. ( hoang tưởng quá rồi ==)
….
Haizz, nếu thật sự họ muốn biết sự thật cũng không khó đi. Chỉ tiếc người mà Trữ Dật Thần để trong tầm mắt, khắc lên trên tim chỉ có một cô nhóc là Diệp Bối Bối mà thôi. Anh không biết tại sao chính mình lại nhớ đến cô, chính mình lại rất muốn gặp cô dù chỉ mới rời cô không quá nửa giờ. Và điều duy nhất anh biết là anh biết anh động lòng với cô gái nhỏ đó rồi , anh cũng quyết tâm theo đuổi cái cô bé da mặt mỏng kia. Miên man theo đuổi dòng suy nghĩ và kế sách theo đuổi bắt tiểu công chúa đáng yêu trong lòng về nhà nên anh không hề để ý người mở cửa tiếng vào phòng. Nếu là người khác anh đã đuổi việc từ lâu nhưng anh chàmg này là ngoại lệ. Anh chàng bước nọ có thân hình so với Trữ Dật Thần thấp hơn chút nhưng so với sự ưu nhã , phong tình thì cũng không kém gì Trữ Dật Thần. Anh là Hạ Dương bạn thân kiêm phó tổng giám đốc tập đoàn Trữ Thiên. Hạ Dương bước vào phòng bạn tốt nhưng lại chả thấy bạn tốt làm việc cũng không thấy phản ứng hay chào hỏi khi thấy mình. Anh chỉ thấy bạn tốt đang cười thật là dâm đãng đi ( chỉ có là anh thấy vậy thôi ) rồi lại thấy nó cười một cách không thể nào ôn nhu dịu dàng hơn nữa. Anh trợn mắt há mồm , miệng mở mấy lần mới lên tiếng được : ” này, Thần cậu không làm việc mà ngồi mơ mộng ? ”
” Ân…Cậu vào khi nào? ”
“………….”
” Tìm tớ có gì sao? ”
” Nói người anh em, rốt cuộc câu đang nghĩ gì mà cười đến là ôn nhu? Đang nghĩ cái trò quái quỷ gì đây ? ” Hạ Dương chạy lại bên bàn Trữ Dật Thân lên tiếng chất vấn.
” Không có, tớ chỉ nghỉ đến tiểu bảo bối một chút ” – Dứt lời mắt anh liền hiện lên sự yêu thương vô hạn , rất mực cưng chiều.
” Bảo bối?! Cậu yêu ai?! ” nghe được bạn tốt trả lại Hạ Dương cả kinh thốt lên.
” Cậu không biết cô ấy đâu, nhưng rồi cậu sẽ biết thôi ” – Trữ Dật Thần lắc đầu nói.
” Ờ…”

” Gạt chuyện này sang bên đây, cậu đã vào đây thì có phải hay không thầu xưởng công nghiệp ở Giang Niên thế nào rồi ? Thuận lợi không? Lão Kim có làm khó cậu không ? ” Biết bạn tốt vào nhất định là có việc nên Trữ Dật Thần anh cũng không phải đùa giỡn với bạn nữa mà anh may chóng khôi phục bộ dáng hằng ngày bắt đầu công việc.
” Thầu đã ổn rồi, nhưng có vẻ Lão Kim rất không cam lòng vì không thu mua được cái gói thầu quan trọng đó. Ông ta còn giả vờ đến mời tớ ăn cơm nói chuyện kiểu nịnh nọt bà muốn tớ nhường thầu cho lão ” Hạ Dương ngồi xuống kể lại sự việc cho bạn tốt nghe.
Nghe bạn tốt kể hết thảy dự việc mày anh khẽ nhíu miệng lại nói với vẻ khinh thường : ” chỉ bằng lão mà muốn giành khối thầu đó? Lão ta không có tư cách . Nếu không phải lão phái gián điệp đến và cắp tài liệu công ti thì tớ đã không làm thế , nếu lão đã muốn chơi thì chúng ta bồi lão chơi ” Anh nói một cách lạnh lùng, âm lãnh.
” Quả là anh em tốt của tớ, cậu cứ ở đây chờ đợi tin tốt , tớ ra ngoài xử lí một số chuyện ”
” Ừ , tớ cũng cần xử lí đống hợp đồng này đây .” Trưc Dật Thần lên tiếng và bắt đầu công việc.
Hạ Dương đã rời khỏi, Trữ Dật Thần cũng cắm đầu làm việc trong phòng chỉ nghe thấy tiếng bút kí hợp đồng, tiếng lách cách của máy tính.
Thời gian chầm chậm trôi chầm chậm trôi chìm đắm trong khoảng không gian Trữ Dật Thần làm việc. Phê duyệt luôn cả bản hợp đồng trong ngày anh xoa xoa cổ nhìn đồng hồ mới phát hiện đã đến giò ăn trưa. Không mảy may có ý định dùng bữa tại công ti Trữ Dật Thần tiện tay lấy áo khoát mặc vào bước ra khỏi phòng, anh nhất định phải đến đón cô bé kia thật sợ cô sẽ bị bỏ đói.
Nhìn bạn tốt từ phòng làm việc bước ra, Hạ Dương nhíu mày suy nghĩ nó định đi đâu? Theo bình thường thì tên tổng giám đốc kiêm bạn tốt kia nhất định sẽ mê việc đến quên ăn và anh sẽ là người kéo tên yêu công việc kia ra rồi anh em khoác vai nhau xuống công ti dùng bữa. Thế nào hôm nay tên mê công việc lại mặc áo khoác tướng đi trong vội vã thế kia. Tò mò anh lên tiếng hỏi : ” Thần, không ăn trưa sao? ”
” Ăn, nhưng là nơi khác cậu đi mình đi, tớ còn có việc. ” anh đáp và cũng không để ý bạn tốt nói gì trực tiếp đi vào thang máy chuyên dụng để còn đến đưa tiểu bảo bối đi ăn kia.
———————-
” Bối Bối , cháu cứ nghĩ ngơi và ăn trưa đi, dì có làm cơm trưa cháu đói có thể ăn. ” giọng bà chủ tiệm vang lên nhắc nhở Diệp Bối Bối.
” Dì Phù, dì và các bác hãy ăn đi cháu còn trẻ các dì tuổi cũng không nhỏ việc nặng này hãy để cháu làm, khắc nữa cháu sẽ ăn ạ ” Diệp Bối Bối dịu dàng đáp.
” Aiz… Đứa nhỏ này phải ăn đúng giờ chứ nếu không thì cháu sẽ bị bệnh đấy ” một phụ nữ trung niên cũng lên tiếng nhắc nhở.

” Cháu đã biết nhưng nếu không mau làm thì không kịp để dọn số hàng rồi ạ, chẳng phải lát nữa các dì sẽ rất mệt a ” Diệp Bối Bối lên tiếng chứng minh rằng cô muốn giúp không muốn các vị trưởng bối phải lao động vất vả.
” Aiz…cháu thật là…” bà chủ tiệm chỉ khẽ thở dài một cái, bà cũng không ngăn cản cô bà vốn biết đứa nhỏ này tốt tính muốn giúp ai thì giúp cho được nhưng tính tình cũng khá quật cường chút muốn làm gì đó thì rất khó cản trừ phi có người khí thế phàm phàm mới có thể trị được cô.
Các vị trưởng bối không ngăn cản được cô cũng thở dài rồi bắt đầu dùng trưa và nghỉ ngơi chút ít. Nhìn dáng bé nhỉ của cô gái trẻ tuổi lòng họ không khỏi ngọt liệm so với con bọn họ thì cô thật sự rất hiếu thuận ngoan ngoãn đối với trưỡng bối thực sự rất lễ phép. Các vị trưởng bối nhìn nhau cười ngồi ăn cơm chung cứ như rằng một gia đình đoàn tụ ăn cơm. Bất ngờ giọng nói trầm ấm phá vỡ không gian ấm áp hài hoà : ” Các bác cho cháu hỏi, Diệp Bối Bối có ở đây không ạ ? ”
” Ách, cháu là ? ” ngẩn đầu lên nhìn một trong số họ giật mình với vẻ đẹp hài nhoáng của chàng trai trẻ.
” Chào các bác, cháu là Trữ Dật Thần bạn của Bối Bối ạ. ” Anh lễ phép trả lời.
” Ân…” những người phụ nữ trung niên gật gù rồi đáp ” chàng trai trẻ, hiện tại Bối Bối vẫn đang làm việc , bọn tôi đã nhắc nhở nhưng con bé không nghe bải không muốn chúng tôi mệt nhọc đã một mình khiêng những thùng còng kềnh vào trong kho hàng rồi. ”
Nhìn theo hướng tay chỉ của vị trưởng bối Trữ Dật Thần nhíu mày, thế nào cô lại phải xách những thứ này thật sự sẽ rất mệt. Anh không nói gì chỉ gật đầu với các bác tiến lên những thùng hàng hoá kia khom người xuống khiêng lên. Thấy chàng trai trẻ đột nhiên làm thế thì không khỏi cả kinh dù nhìn là vãn bối nhưng họ có thể thấy cậu trai trẻ này rất máu mặt và thuộc những người giàu có đi.
” A, tràng trai cậu không cần làm thế , nếu cháu có việc thì tôi vào gọi Bối Bối rồi những thùng này chúng tôi cũng có thể làm được. ”
” Không sao ạ, cháu thấy các bác tuổi cũng đã lớn rồi, Bối Bối lại là con gái làm vậy thực vất vả dù gì cháu cũng đang rãnh giúp được thì cháu giúp thôi, bác à kho hàng ở đâu ạ ” Anh mỉm cười trả lời.
Những người phụ nữ trung niên chỉ ngạc nhiên máy móc gật đầu tay chỉ về hướng kia ya bảo kho hàng ở kia. Nhận được câu trả lời Trữ Dật Thần không nói không rằng bước vào trong. Vừa bước vào, quả nhiên thấy bóng dáng nhỉ bé của cô mồ hôi nhễ nhãi cố kéo những thùng hàng hoá , lòng anh khẽ đau bước đến tiện tay nhấc luôn cái thùng hàng kia. Nhận được sự giúp đỡ Bối Bối cứ tưởng là các bác không nghe lại chạy vào làm nhưng vừa ngước lên liền thấy anh cô lắp bắp hỏi : ” Sao…sao anh lại ở đây…?”
” Sao anh không thể ở đây, Bối Bối em cũng đừng nên mệt mỏi thế để anh giúp em rồi anh đưa em đi ăn. ”
” A…, làm sao được những thứ kia rất nặng ”
” Không sao, đối với em quả là thế nhưng đối với anh nó có là gì ” anh cười nhìn cô
Cô nhìn anh quả nhiên nhìn thấy anh vác hai thùng lớn trên vai không hề hấng gì lòng không khỏi ngưỡng mộ anh. Cô thấy anh giúp mình không khỏi vui vẻ : ” thế anh để trong kia ấy ”
Nghe cô nói, anh chỉ gật đầu nhìn cô một cái đầy yêu thương rồi làm việc. Chỉ trong chóc lát anh đã dọn xong hết đống hàng hoá kia. Anh phủi phủi người quay sang phía cô, chỉ thấy cô nhìn anh với ánh mắt lắp lánh toả sáng đầy ngưỡng mộ. Anh buồn cười nhìn cô : ” Mặt anh có gì sao? ”

” Không có…Anh rốt cuộc là thần thánh phương nào a, thế nào mà chỉ trong chốc lát mà anh đã khiêng hết chúng vào a. ” cô đỏ mặt nhìn anh nói
” Ân…anh không biết , nhưng anh muốn đến hỏi em đi ăn trưa với anh không ? ”
” Ăn trưa với anh? ”
” Phải, ăn trưa với anh. ”
” Nhưng em…” nói đoạn cô đã bị chủ tiệm cắt ngang : ” Bối Bối, cháu có thể đi, chàng trai trẻ này đã giúp chúng ta khiêng hàng hoá, cháu cũng đã vất vả nhiều hôm nay hãy nghỉ ngơi đi. ”
” Vâng… vậy cháu dọn dẹp đồ trước ạ ” Cô nhìn chủ tiệm gật đầu rồi nhìn anh gật đầu chạy đi.
Chủ tiệm nhìn cô đi rồi nhìn sang anh, bà thấy được ánh mắt anh nhìn cô đầy ôn nhu dịu dàng, bà mừng vì có người yêu thương cô nhưng bà chỉ sợ anh không thật lòng với cô bà lên tiếng hỏi :
” Cậu kia…”
” Vâng ”
” Cậu có thật là thương Bối Bối không ? ”
Anh sững sờ nhìn bà : ” sao bác lại hỏi vậy ? ”
Bà nhìn anh thở dài : ” nếu như cậu không yêu thương con bé thật lòng, thì đừng cho con bé hi vọng…Bối Bối từ nhỏ đã thiếu tình thương ngay cả một người bạn cũng không có. Nay nghe cô bé có bạn lão già này thật mừng ”
” Là sao ạ , cháu không hiểu ? ”
” Thật ra thì lão già này cũng chỉ biết cách đây hai năm thôi, thật sự rất đau lòng, con bé rốt cuộc có bao nhiêu khoan nhượng bao nhiêu cố gắng mới có thể đứng lên đây. ” khuông mặt bà nhìn rất đau buồn khi kể về cô.
Anh nhìn mặt bà đau khổ như vậy cũng không nén nỗi đau lòng thật ra cô có bao nhiêu đau khổ đây. Vì sao lại không có bạn. Anh đang mê man suy nghĩ bà cũng muốn lên tiếng thì : ” xin lỗi đã để hai người chờ lâu “.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.