Ánh Mặt Trời U Ám

Chương 15


Đọc truyện Ánh Mặt Trời U Ám – Chương 15

“Malfoy học trưởng là một người rất ưu tú, tụi con thảo luận về anh ấy là chuyện rất đáng ngạc nhiên sao?”
Serena nói, nhìn thẳng vào hiệu trưởng Dumbledore, hiện tại cô cũng đã dần hiểu dụng ý của cụ khi cho phép Weasley ngồi ở chỗ này. Cụ là một vị hiệu trưởng, trên hết là một người già từ ái, việc nghi ngờ một đứa trẻ con là hung thủ cụ không thể trực tiếp nói ra, nhưng có thể thông qua người khác nói, đặc biệt nếu là từ một đứa trẻ con khác thì chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.
“Wilson, ta tất nhiên là tin trò” – Dumbledore vuốt vuốt bộ râu dài ngoằng của mình – “Ta chỉ muốn biết tại sao khi trận đấu Quiddich sắp bắt đầu thì con lại đi tìm sách? con có thể đợi khi xem xong mà”
Serena im lặng, lại nghe thằng nhóc tóc đỏ nói:
“Rõ ràng cả nó và Hermione cũng ở đó, vậy mà chỉ có mình nó là không bị tấn công, hung thủ không phải là nó thì là ai?”
“Nó chính là hung thủ, cả tên Malfoy tà ác kia nữa!”
“Weasley, im miệng!” – Thầy Snape cáu giận quát – “Thôi ngay cái trò đoán già đoán non đó của trò đi” – Rồi quay sang nhìn hiệu trưởng – “Ta nghĩ bọn trẻ cần phải nghỉ ngơi, thưa hiệu trưởng, không nên tùy tiện nghi ngờ một học sinh không biết gì về hắc ám”
Dumbledore vẫn nhìn về phía cô, lúc này Serena mới mở miệng:
“Con không biết vì sao con cũng ở đó mà không bị hóa đá, con cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng con đến thư viện chỉ vì muốn trốn Lisa và không muốn xem Quiddich, thế thôi”
Serena biết mình nói dối, cô cũng muốn nhanh chóng tìm ra hung thủ là ai, nhưng không nói dối không được, chuyện này có liên quan đến sợi dây chuyền của Lisa, cô biết hóa đá không phải là một lời nguyền dễ dàng, nếu sợi dây chuyền này có thể dễ dàng giúp cô thoát khỏi tấn công thì hiển nhiên nó không đơn giản, nếu hiện tại cô nói ra thì chắc chắn mọi chuyện sẽ càng tồi tệ. Càng hơn nữa là nếu chuyện này bị tiết lộ ra bên ngoài thì gia đình của Lisa sẽ gặp nguy hiểm.
Cô không muốn điều đó xảy ra. Vì vậy tình nguyện bản thân bị nghi ngờ.
Đột nhiên, não Serena bị chấn động một phát, cô có cảm giác như ai đó đang nhìn trộm suy nghĩ của mình, nó đang tấn công bộ não của cô, cảm giác này không hề dễ chịu một chút nào.
“Dumbledore!” – Thầy Snape đột ngột hét lớn
Cảm giác khó chịu đó lại mất đi. Serena vẫn chưa hoàn hồn.
“Thầy đã vượt qua giới hạn” – Snape nghiến răng – “Cho dù là một hiệu trưởng”

Hiệu trưởng tặc lưỡi một cái, che dấu sự chột dạ trong đôi mắt, tâm Serena liền chìm xuống, “chiết tâm bí thuật”!
Cũng may vừa nãy cô chỉ nhớ đến cảnh mình nhân lúc Lisa không để ý liền chạy ra khỏi khán đài và gặp hai thằng nhóc kia thì thầy Snape cắt ngang, nếu để thếm thời gian thì những bí mật của cô sẽ lộ ra hết.
Dường như Dumbledore đã tạm thời tin tưởng những kí ức trong đầu của cô, thầy như không có việc gì gật đầu:
“Được rồi, các trò có thể trở về kí túc xá và giữ gìn an toàn cho bản thân”
Serena vẫn bất động tại chỗ:
“Con có điều muốn nói”
Tất cả mọi người quay sang nhìn cô:
“Con có thể tin tưởng thầy sao giáo sư?” – Cô nhìn thẳng vào hiệu trưởng
“Tất nhiên rồi” – Cụ đáp
“Nhưng con không tin thầy”
Cả căn phòng chìm vào im lặng, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“Nó điên rồi” – Ron Weasley khe khẽ thốt lên
“Trước khi vào học trường này, con được nghe rằng Hogwarts là một ngôi trường phù thủy an toàn, thầy từng nói phù thủy nếu không đến trường thì sẽ gây ra nguy hiểm, nhưng hiện tại con lại thấy ở trong trường còn nguy hiểm hơn” – Cô không sợ chết bình thản nói – “Thầy nói trường học là an toàn nhất, nhưng con thấy thực tế không phải như vậy. Nguy hiểm đang kề cận mọi người trong khi thầy không biết hung thủ là ai và để hắn tiếp tục tấn công tụi con, đây chính là an toàn mà thầy nói?”
Không đợi cụ trả lời cô lại nói tiếp:

“Hiện tại con cũng hết sức nghi ngờ chức năng giáo dục của trường này, không nói đến việc an toàn hay không, mà thầy là hiệu trưởng lại để học trò của thầy xúc phạm đến người khác như thế thì con thấy thầy rất thiên vị cho nhà Gryffindor” – Cô liếc nhìn Weasley – “Anh ta năm lần bảy lượt vu khống cho con là hung thủ tấn công đồng học mà không hề có chứng cớ, lại còn nói con là đồng lõa với Malfoy học trưởng trong khi anh ấy hoàn toàn vô tội trong chuyện này. Không chỉ thế, anh ta còn nói những lời nhục mạ giáo sư Snape và Slytherin mà không bị kiểm điểm. Con đã nghĩ là thầy không biết, nhưng hôm nay trước mặt thầy anh ta còn nói như vậy mà thầy cũng không phạt”
Với lời chất vấn của cô, Dumbledore chỉ nói:
“Các trò đều là những đứa trẻ, ta có thể dễ dàng tha thứ sự lỗ mãng của các trò”
“Một lần, hai lần là lỗ mãng, nhưng nhiều lần như vậy không phải là dẫn đến mất đoàn kết giữa các nhà sao, anh ta luôn miệng nói một trong bốn nhà sáng lập ra trường Hogworts Slytherin tà ác, nói Malfoy là thực tử đồ, thậm chí còn gọi giáo sư Snape là lão dơi, bây giờ nói con đi hại người. Nếu hôm nay con không làm rõ ràng hoặc thầy không tin tưởng con thì sau này ở trong trường con sẽ luôn bị mọi người coi là hung thủ giết người và xa lánh con. Trong khi con hoàn toàn vô tội!”
Mọi người im lặng nghe cô nói tiếp:
“Xúc phạm đến giáo viên, gián tiếp hại đồng học, không tôn trọng người sáng lập, thầy nghĩ anh ta có nên chịu phạt không ạ?”
Thầy Dumbledore nhìn thẳng vào cô, Serena thẳng thắng nhìn lại, rốt cuộc thầy mở miệng:
“Trò nghĩ nên phạt thế nào?”
“Con không có quyền hạn này”
“Trò cứ nói đi”
“Viết bản kiểm điểm 1000 từ về những lỗi mình mắc phải là được rồi ạ”
Harry Potter hít sâu một hơi, cố gắng bịt miệng người bên cạnh mình không cho cậu ta nói thêm điều gì nữa, cậu cũng thấy Ron hôm nay có chút quá đáng. Thầy Snape đứng bên cạnh khóe miệng khẽ nhếch lên, 1000 từ.
“Cứ như vậy đi” – Hiệu trưởng chốt hạ – “Ta hi vọng trò Weasley sẽ không lỗ mãng như ngày hôm nay”

Tức là phải kín đáo hơn đúng không? Serena cười lạnh, đi theo thầy Snape rời khỏi phòng hiệu trưởng, sau đó không đợi thầy mở công phu độc miệng liền vội vã chạy đi mất.
Serena chạy về kí túc xá liền thấy mọi người tụ tập đông đủ ngồi ở phòng sinh hoạt chung, họ đang thảo luận về vấn đề huynh trưởng bị tấn công và việc hủy bỏ trận Quiddich, thấy cô trở về liền đồng loạt quay sang tò mò nhìn cô, Lisa ngồi trong đống người nhô đầu ra:
“Serena, cậu đi đâu vậy?”
Cô lắc đầu, chắc giáo sư Mcgonagall không nói nhân chứng nhìn thấy người bị hóa đá là ai, mọi người bị mang về kí túc xá cũng không biết được sự việc, chỉ thấy thầy Flitwich nói có thêm một vụ tấn công, mà trong đó có huynh trưởng nhà Ravenclaw.
Cô cầm tay Lisa kéo vào trong phòng, không để ý đến nghi vấn của cô nàng mà lôi vào trong nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại, tạo ra một bùa chú yên tĩnh rồi mới nói:
“Có hai người bị tấn công ở thư viện” – Cô thì thầm – “Lisa cậu biết không, tớ cũng ở đó”
Lisa Turpin há hốc mồm: “Cậu nói cái gì?”
“Lúc mình đế thư viện để lấy sách, hai người kia vẫn không bị tấn công, Lisa, cậu phải giữ bí mật chuyện này, đáng lẽ ra nạn nhân của vụ tấn công này có ba người, trong đó có mình”
Cô nàng lấy tay bịt miệng lại để che dấu tiếng hét trong cổ họng, dù gì thì cô mới chỉ là nữ sinh năm thứ hai, một đứa trẻ 13 tuổi, và cũng không phải một người dũng cảm.
Serena nhìn chằm chằm vào cô nàng, móc sợi dây chuyền được treo trước ngực ra:
“Chính nó đã bảo vệ tớ” – Cô thì thào – “Chính cái này đã giúp tớ không bị hóa đá”
“Không thể nào” – Ngoài dự đoán của Serena, phản ứng của Lisa Turpin vượt quá mức bình thường, cô nàng trợn to mắt làm một biểu tình không thể tin nổi nhìn cô – “Nó thật sự có tác dụng như vậy?”
Cô không hiểu hỏi:
“Cậu làm sao thế?” – Không phải cái này là cô nàng tặng cho cô sao? vì vậy cô mới hỏi – “Cậu nói nó có thể giúp tớ tránh thoát nguy hiểm?”
Lisa lắc đầu:
“Mình không biết”

Serena im lặng. Cô nàng không thể tin nổi thốt lên:
“Mình vốn không tin nó mà, chỉ cảm thấy trong trường có nhiều vụ tấn công quá nên mới cầu may thôi. Sợi dây chuyền này mặc dù có ở nhà mình từ rất lâu rồi, nhưng không ai đeo nó. Mình thấy đẹp nên mới tặng cho cậu”
Cô không còn gì để nói.
“Serena, xin lỗi” – Cô nàng thấp giọng – “Cái vụ mình bảo nó là sợi dây chuyền may mắn chỉ là truyền thuyết thôi, chưa ai thử qua nó nên mình cũng không tin. Không ngờ nó có tác dụng thật”
Serena đờ đẫn nhìn cô nàng, có phải là cô đã chết một lần nên mới gặp may mắn trúng thưởng như thế? Một chuyện kì quái như thế này mà còn giúp cô thoát chết thù đúng là không phải may mắn bình thường.
Cô cầm sợi dây trong tay đưa cho cô nàng:
“Mình muốn trả nó lại cho cậu”
Lisa không hiểu: “Sao?”
Cô giải thích:
“Nó rất đặc biệt, mình không thể nhận được, lúc đầu mình cũng không tin là nó có tác dụng nhưng bây giờ biết rồi thì vật quý như thế này mình không thể lấy được. Biết đâu nó còn có thể giúp cậu gặp may mắn”
Đối phương nhíu mày:
“Mình chẳng cần biết nó có tác dụng hay không, nhưng đã tặng cho cậu thì là của cậu” – Lisa bắt đầu thay đổi giọng – “Trả lại đồ mà người khác tặng có nghĩa là không muốn tiếp xúc với người đó nữa. Cậu muốn như thế à?”
Serena im lặng.
“Cứ cầm lấy đi, từ giờ nó là của cậu. Chưa chắc nó còn tác dụng thêm lần nữa đâu, quá thần kì rồi” – Lisa đặt tay lên ngực mình – “Mình còn chưa kịp tiêu hóa hết thông tin cậu vừa nói. Merlin!!Trường học thật là không an toàn!”
Sau đó đi ra ngoài, để lại Serena im lặng suy nghĩ. Cô muốn hỏi chủ nhân của sợi dây chuyền một vài chuyện, nhưng người đó lại nói không biết gì cả và mọi chuyện chỉ là trùng hợp.
Thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Cô nhìn tấm kính hình tròn được gắn trên miếng ngọc, rốt cuộc nó có chỗ nào đặc biệt mà thần kì như vậy? Chẳng lẽ tấm kính này có năng lực phản quang, nghĩa là đánh bật mọi nguy hiểm ra ngoài?Serena không biết, trong lúc vô tình cô đã tìm ra chân tướng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.