Đọc truyện Ánh Mặt Trời U Ám – Chương 14
Trong phòng làm việc của hiệu trưởng Dumbledore, Serena ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dài cũ kĩ đã xỉn màu, hai tay đặt lên đùi một cách quy củ để chuẩn bị đón nhận những lời ‘tra khảo’ chứng thực của cụ. Lão tắc kè Lockhart vẫn khiến cho người khác cảm thấy phiền muộn khi thoải mái tán phét và bịa chuyện với những bức ảnh di động của thầy Dumbledore được treo trên tường trong khi giáo sư Snape đứng yên như một bức tượng ẩn lùi trong bóng tối nhưng vẫn cảm giác được sự tồn tại của thầy với khí tràng mạnh mẽ là âm u.
“giáo sư Lorckhart, ngài có thể im miệng!”
“Ồ… thầy Snape… có lẽ hiện tại thầy nên ở trong tầng hầm của nhà Slytherin” – Lorckhart mỉm cười thật tươi – “Mặc dù ta biết thấy ở đó cũng chẳng có tác dụng gì nhưng ít ra thì thầy cũng là viện trưởng của bọn trẻ”
“…”
Không hiểu sao lão tắc kè này đến giờ vẫn không bị hóa đá.
Điều khiến Serena càng không hiểu là người đáng lẽ ra nên có mặt ở phòng ngủ cúa kí túc xá nhà Gryffindor là Potter và Weasley lại cũng có mặt ở đây. Họ cũng không phải là nhân chứng giống như cô, cần tìm ra chân tướng để làm gì? Được thôi, nếu cô nghĩ theo chiểu hướng rằng hiệu trưởng đang thử thách và rèn luyện cho ‘Cậu bé vàng’ và cậu ta cần có một người bạn ở bên cạnh thì cũng có thể hiểu, nhưng cụ làm như thế để làm gì? Cô không biết cũng không cần biết. Với bộ não thâm sâu của một người tài trí hơn 150 tuổi thì cho dù cô là thiên tài cũng không thể theo kịp được.
Thầy hiệu trưởng biểu hiện vẫn hiền hòa như mọi khi, cụ ngồi xuống, nhàn nhã móc từ trong ngăn kéo ra một đống kẹo đặt lên bàn, đôi mắt cong lên hiện rõ những nếp nhăn cho thấy cụ thật sự già đi:
“Các trò có thể thử, trẻ con rất thích ăn đồ ngọt mà”
Không đúng, phải nói là người già như thầy mới thích những chiếc kẹo ngọt ngấy như thế này, trẻ con bây giờ khó tính lắm! Không đợi bộ não của Serena trả lời cô đã thấy thằng nhóc tóc đỏ ngồi cách đó không xa nhanh chóng vươn tay ra cầm một chiếc lên đút vào trong miệng, hai mắt tỏa sáng dính chặt lấy đống kẹo trên bàn:
“Đúng là rất ngọt”
Serena im lặng. Đột nhiên thấy mái tóc rối màu đen kia thuận mắt hơn trước rất nhiều, ít ra thì ở trong căn phòng này ngoài cô ra thì chỉ có cậu ta là bình thường.
“Wilson, trò cũng nên nếm thử một chiếc” – Dumbledore đột ngột nhìn cô – “Hẳn là trò sẽ thích”
Cô lắc đầu, nghiêm túc nói:
“Ăn quá nhiều đồ ngọt là không tốt”
Đổi lại là cái bĩu môi của thằng nhóc tóc đỏ, Serena không thèm để ý, hiện tại cô sẽ không rảnh rỗi đến mức giải thích một tràng dài về các cơ chế sinh hóa và bệnh liên quan đến đồ ngọt mà khả năng 95% là những người ở đây sẽ không hiểu là cô nói cái gì. Những con người lạc hậu! Đương nhiên, cô cũng không sợ những nghiên cứu y học mà cô từng học sẽ không được áp dụng trong cơ thể phù thủy, thời gian hơn nửa năm đủ để cô quan sát rất nhiều và thấy được ngoài tuổi thọ cao, xương cốt bền chắc, da thịt dẻo dai hơn người bình thường nhờ vào ma lực thì phù thủy cũng có một nhược điểm trí mạng mà tất nhiên người thường cũng mắc phải, đó là dễ chết bởi bùa chú hắc ám và nếu vũ khí bình thường đánh vào chỗ yếu hại của con người cho dù có giỏi đến đâu cũng sẽ tử vong.
Tất nhiên, phù thủy sẽ không dễ dàng chết khi mắc phải những căn bệnh bình thường, nhưng mắc bệnh thì vẫn là mắc bệnh, con người sẽ trở nên xấu xí từ bên trong ra bên ngoài.
Quay trở lại chuyện chính, hiện tại thầy Dumbledore sau một thời gian ngắn cố tạo bầu không khí hài hòa đã đi vào chuyện chính:
“Wilson, trò là một cô phù thủy nhỏ xuất sắc, và ta tin, sau này trò sẽ là một phù thủy vĩ đại”
Serena im lặng nhìn, nghe cụ nói tiếp:
“Trò có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Tám con mắt đồng loạt dừng trên người cô, cô bình tĩnh trả lời:
“Tất nhiên rồi, thưa giáo sư” – Cô nói, trần thuật lại những sự việc đã xảy ra – “Hôm nay con đi xem trận Quiddich nhưng lại nhớ ra là đã quên sách ở thư viện nên đã chạy đến đó” – Cô nhìn hai thằng nhóc ngồi cách mình một khoảng – “Trên đường còn gặp hai anh ấy nữa”
Thấy Potter gật đầu, cô nói tiếp, mở ra kĩ năng diễn xuất của bản thân, biến thành một con nhóc cô gắng trấn định nhưng vẫn không thể che dấu được sự run rẩy nhè nhẹ trong giọng nói:
“Con đi vào thư viện lấy sách, lúc đó hai chị ấy vẫn bình thường ở trong thư viện, Granger có vẻ vội lắm, giống như chị ấy cố tìm một thông tin nào đó trong đống sách, con cũng không biết nữa” – Cô dừng lại một chút, giống như không thể tin nổi nói tiếp – “Nhưng lúc con đi ra thì thấy hai người bọn họ đứng bất động tại chỗ, đáng lẽ ra lúc đó con rất vội nên không để ý, nhưng tư thế của Granger rất lạ, từ lúc con quay ra đã thấy chị ấy bất động nên mới đến xem thử…”
Đôi mắt của Serena vẫn bình thản như thường, nhưng hai bàn tay đã nắm chặt lại, nắm lấy vạt áo khiến cho nó trở nên nhăn nhúm:
“Sau đó con chạy đến phòng y tế báo cho cô y tá biết”
Cả căn phòng chìm vào không khí im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng con chim trong chiếc đồng hồ cũ kĩ của thầy thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu nho nhỏ.
“Con có thấy người nào khả nghi đi xung quanh đó không?” – Dumbledore hỏi
Serena nghĩ đến mái tóc màu đỏ vụt qua mắt mình, lắc đầu. Thầy hiệu trưởng nhìn sâu vào mắt cô, vẫn là bộ mặt hiền hòa từ ái như mọi khi, trên thực tế, thầy lúc nào cũng như thế, ngay cả khi đối đầu với kẻ thù của mình vẫn có thể nói chuyện với họ như bạn bè thân thiết.
“Vậy con có thấy vật nào khả nghi không, nó có thể là hung thủ?”
Cô nhớ đến đôi mắt màu vàng không lồ và cảm giác như bị cái chết bao phủ, tiếp tục lắc đầu.
“Nói dối!”
Một giọng nói phẫn nộ vang lên.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn vào nơi phát ra giọng nói, Ron Weasley đứng lên căm phẫn nói:
“Nó nhất định nói dối! cụ Dumbledore, nó nhất định nói dối, chắc chắn nó là hung thủ hoặc là đồng lõa của hung thủ, chính nó đã hại Hermione bị hóa đá!”
“Ron!” – Harry Potter quát khẽ, kéo cậu ta ngồi xuống
Serena bình thản nhìn.
“Lần trước vụ con mèo Bà Noris cũng như vậy, khi nó bị hóa đá chính nó cũng ở đó, còn hại tụi con bị nghi ngờ” – Thằng nhóc hiếm khi có lúc được thông minh một chút, biết liên hệ những vụ án với nhau, nhưng câu sau lại triệt để hiện nguyên hình – “Không phải nó nói là nhìn thấy người có mái tóc màu đỏ sao? chính tóc của nó cũng màu đỏ đó”
Cô lạnh lùng cười, đang định phản bác lại thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo từ phía sau, người từ đầu đến giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng:
“Để xem, Weasley tiên sinh đang đổ tội cho một cô bé chưa được 12 tuổi” – Trong bóng tối, thầy Snape từ từ bước ra, hai tay khoanh lại trước ngực, giọng nói âm trầm như từ địa ngục truyền tới – “Ta có lẽ cần hoài nghi trí thông minh của Weasley tiên sinh đã tụt về đến mức số âm, ngài bị đá đập vào đầu hay ngu ngốc thành quen? giả sử Wilson là hung thủ thì trò ấy có thể khai ra người đáng nghi là một nhóc tóc đỏ sao?”
Không đợi đối phương nói gì thầy lại nói tiếp:
“ Weasley tiên sinh, ngài không phải cũng có tóc màu đỏ sao?”
“Con…”
“Như vậy kẻ đáng nghi nhất không phải là hai ngài sao? Thưa Potter tiên sinh” – Thầy đột ngột quay sang nhìn cậu bé ‘sống sót’ – “Ngài Potter có thể nói chuyện với rắn, cũng có thể là người thừa kế Slytherin, thằng nhóc chụp ảnh rất thích bám theo ngài, tấn công nó là chuyện dễ dàng, hai ngài thường xuyên trốn khỏi kí túc xá vào buổi tối và vi phạm nội quy, vì không để giám thị phát hiện đã hóa đá con mèo của ông ấy, Granger là bạn của hai ngài, tấn công trò ấy cũng không khó khăn trong khi không hề có một chút phòng bị nào cả”
“Không phải tụi con…” Harry Potter có ý định phản bác, cậu muốn nói không phải là cậu làm nhưng chưa kịp nói đã bị thầy Snape lần nữa cắt ngang.
“Huống chi… chúng ta đã điều tra nguyên nhân khiến vật thể bị hóa đá có thể là một đồ vật hắc ám, mà trò Weasley sinh ra trong gia đình có truyền thống phù thủy lâu đời…”
Hiện tại thì Serena biết, nguyên nhân giáo sư Snape phải có mặt ở đây để bảo vệ cô chỉ là nguyên nhân phụ, đến đả kích Potter và Gryffindor mới là nguyên nhân chính, tuy vậy cô vẫn rất sùng bái thầy. Không cần biết nguyên nhân là gì, quá trình như thế nào, cô chỉ cần biết kết quả là thầy đứng về phía cô là được.
“Hai ngài cũng có mặt trong vụ án đầu tiên…”
“Thôi nào Severus” – Dumbledore đứng thời cơ lên tiếng giảng hòa – “Một đứa trẻ không có khả năng làm chuyện này, hơn nữa Weasley rất trong sạch”
Lorckhart cũng lên tiếng phụ họa, không quên vinh danh mình:
“Ta cũng thấy suy nghĩ khả năng trò Serena là hung thủ thật là lố bịch, trải qua quá trình được ta giảng dạy và rèn luyện thì trò ấy không thể ngu xuẩn như vậy được, đúng không Serena?”
Thầy Snape xì mũi coi thường, tiếp tục khoanh tay không thèm nói. Nhưng thằng nhóc tóc đỏ lại không bỏ qua, tiếp tục chỉ vào mặt cô:
“Con nói đều là sự thật, cụ Dumbledore, thầy phải tin con, chắc chắn con bé này là đồng lõa và chính Malfoy là hung thủ trong vụ án này” – Cậu ta chỉ vào cô – “Con còn thấy chúng nó thảo luận về hắn nữa cơ”
Cả căn phòng chìm vào im lặng. Có lẽ là vì tò mò câu nói của thằng nhóc, cũng có thể là khinh thường sự ngu xuẩn của Weasley.
Lại tiếp tục lôi Malfoy vào trong này.
Có thể nói hắn là người rất xui xẻo khi nằm cũng trúng đạn không?
Nhưng người xui xẻo không phải là cô sao?
Weasley, cậu nhìn thấy tôi thảo luận về hắn khi nào? mắt không có vấn đề chứ? Đó là Lisa Turpin được không!!!!!
Serena triệt để không biết nên nói gì.
Cô sợ Malfoy còn không kịp, lại còn thảo luận về hắn nữa?
Mọi người một lần nữa cần suy nghĩ về chỉ số thông mình của thằng nhóc này, cậu ta không phải là trí thông minh về mức số âm mà căn bản là trong đầu cậu ta không có não được chứ.