Anh là thiên thần hay ác quỷ ?

Chương 9: CẬU LÀ MỘT NGÔI SAO


Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 9: CẬU LÀ MỘT NGÔI SAO


“Bụp! Bụp! Ự!”
Tên tính xông vào ông ta, hắn tròn mắt ngẩn ngơ chẳng hiểu mô tê gì. Ngơ ngác bị chàng trai có mái tóc nâu kéo đầu vào đánh không thương tiếc.
Một tên du côn khác lại xông vào ông Huy. Quýnh quáng quá, ông mất đà,chuẩn bị té nhào. Vô tình tóm được một tên vừa bị nhím xù đánh tơi tả,ông lôi hắn trở thành bia đỡ đạn của mình.
Sẵn trớn kẻ tấn công không kịp dừng tay nên đã “bụp” nhầm cả đồng đội của mình.
_ Á! Sao mày đánh tao?
_ Xin lỗi, tối quá tao không thấy đường, tao bị quáng gà mừ!
Ông Quang Huy thấy vậy thêm dầu vào lửa:
_ Xí! Nó cố ý đó!
_ Hừ! Mày cố ý thì có! Cho mày chết nè! Chết nè!
_ Dám quýnh tao hả? Dám quýnh hả mậy? Mày oánh tao hả mậy? Cho mày chết luôn nè!
“Á! Á! Bụp! Ặc! Ặc! Hự!”
Ông đạo diễn ngồi xuống đất, chống cằm nhìn hai tên óc đậu hũ thối nátđang ẩu đả như đang xem hai tuyển thủ quyền anh đang choảng nhau trênđài thi đấu.
_ Hả? Xung đột nội bộ. “Nội Chiến Chốn Thâm Cung”. Phim này hay à nha!
Một tên nữa nhào tới phía ông Huy, như mang cả một ngọn lửa nóng bừng áp đảo.
_ Hả? Uýnh lộn tiếp hả? – Ông lồm cồm bò dậy thủ thế.
Kẻ đang khí thế hừng hực tiến tới mắt tròn mắt dẹp nhìn ông.
_ Khí tụ đan điền … Hít vàoooooooo! Thở raaaaaa! Híttttt vào! Thởởởởởra! – Ông Quang Huy chân thì đứng tấn, tay thì bận rộn “luyện công”.
Đôi bata đen thấy tên đó đang ngây người liền phi người giáng một phát, tên đó té úp mặt xuống đất.
Được thế, ông Quang Huy nhanh nhẹn ngồi lên lưng hắn nhún nhảy, bứt tóc hắn, nhéo mặt, vặn mũi kẻ thảm thương:
_ Mày hả bưởi? Chết nè! Chết nè! Bỏ tật giang hồ nha con!
Cuối cùng màn đánh nhau đã kết thúc với kết quả chẳng khác dự đoán. Bọncủa Tám trọc bò lăn bò càng dưới đất, hắn cũng bầm dập không ít.
Hoàng Hiểu Minh phủi tay, chép miệng:
_ Ruồi quá!
Ông Quang Huy hếch mũi, chống nạnh dựa vào lưng Minh lên mặt:
_ Tụi bây thấy tao hay chưa? Thấy tao giỏi chưa? Dám ăn hiếp tao hả mậy?
Xương rồng lém lỉnh bước sang trái một bước làm ông mất thăng bằng ngã oạch một cái nằm dài ra đất.
Phủi vết cát dính vào áo hoodie, ông lật đật bò dậy:
_ Cậu làm gì vậy? Biết tui té đau lắm không?
_ Nếu là người giỏi võ thì sẽ không bị té! – Minh giễu cợt.
Mặt đỏ lựng, Quang Huy chống chế:
_ Tại tui không chuẩn bị chứ bộ! Cậu không thấy lúc nãy tôi có chuẩn bị thì bao thằng đã gục ngã à?
Minh lắc đầu, vạch trần:
_ Hừ, nãy giờ toàn tôi đánh, ông có đánh đấm gì đâu. Chỉ đứng sau lưngtôi múa tới, múa lui cái võ ruồi của ông mà cũng bày đặt lên mặt khoekhoang!
Ông nghiến răng lí nhí nói:
_ Suỵt… Đừng có làm tui bẽ mặt chứ!
Giải quyết một mâu thuẫn bằng bạo lực thì kết quả của những kẻ thua cuộc sẽ vô cùng bi đát. Mất danh dự, mất hào khí và tổn thương sức khoẻ làđiều nặng nề nhất. Bọn Tám đã tự chuốc một hậu quả thê lương cho sự hiếu chiến của mình.
Đôi mắt pha lê đỏ tiu nghỉu lặng thinh, chả thèm đôi co với kẻ huênhhoang kia làm gì. Cậu bước về phía tên đại ca đang nằm dài, bóp chặt cằm của hắn, đồng tử của mắt dãn ra xoáy vào người đối diện đầy uy lực:
_ Lần này tao nương tay với tụi bây! Sẽ không có lần sau đâu! Rõ chưa?
Tên Tám trọc run cầm cập trả lời:
_ Dạ, dạ! Em biết rồi! Anh Demon tha mạng!
Chao đôi mắt có chút nghi ngờ, nhím rời đi, thái độ bỏ mặc lũ nhóc nheo đang nằm dài.
Sương rơi mạnh trên tán lá. Đen kịt nhúng sâu thẫm vào trời đêm. Tiếng rên rỉ đau thương như tiếng lũ oan hồn ở cõi âm ti.
Bãi chiến trường la liệt này cần phải được dọn dẹp trước khi bị những người dân quanh vùng phát hiện.
Người đảm đương việc này một cách chuyên nghiệp nhất đích thị là ngườiluôn theo sát Minh_ “Ngự Tiền Tổng Quản_Đới Đao Thị Vệ” Alex. Anh ấy sẽbiết cách tống khứ đống “thây ma” này đi đến đâu.
Chiếc Buggatti’s Veyron đợi sẵn chủ nhân của nó. Sau lưng, sam đeo theo:
_ Nè! Có muốn đi chơi đâu không?
_ Còn chỗ nào thú vị nữa?

_ Có một chỗ tui nghĩ cậu sẽ thích, đi không?
Minh nhún vai thay cho lời đồng ý.
_ Thôi để tui lái cho, nơi này chỉ có tui biết. – Ông Quang Huy chụp lấy chiếc chìa khóa trên tay Hiểu Minh giành quyền lái xe.
Quả thật, bây giờ chỉ có ông mới hiểu rõ nơi cần đến và cũng không muốnngồi trên xe có gắn động cơ của tàu hỏa siêu tốc lần hai. Thà giành láicho yên thân, ông sợ tên “hung thần tốc độ” này lắm rồi!
Minh đồng ý. Bước vào chỗ ngồi bên phải của xe:
_ Cũng được!
Thoáng nhanh, chiếc xe sang trọng rục rịt máy khởi động rồi chạy nhanh biến thoắn vào bóng tối tịch mịch.
Tên Tám trọc và một số người trong nhóm may mắn bị thương nhẹ dần tập đứng dậy.
Nhìn đàn em của mình lăn lộn kêu la, có đứa bất tỉnh nhân sự được bọnbảo vệ của Hiểu Minh đưa đi cấp cứu. Hắn quệt vết máu trên miệng, ánhmắt phẫn uất như muốn giết người, cắn chặt môi:
_ Demon, mày chờ đó! Thù này tao sẽ trả! Tao sẽ méc với đại ca của tao để ảnh trừng trị mày! Để mày biết thế nào là bại trận!
Lời nói đó dai dẳng như chưa thèm chấm dứt mọi hằn học với người thiếu niên. Lại là một lời cảnh báo đầy nguy hiểm.
Đón xem kẻ sẽ làm Minh khuất phục hay lại ê chê nhận lấy thất bại?
Trên con đại lộ trống trải. Ánh đèn điện cao thế hắt hiu xuyên thấu qua lớpkính chắn trong suốt lấp lánh, trải dài như một con rồng lửa khổng lồđang vùng vẫy trong đêm đen tịch mịch.
Trên cao, những ngôi sao lấp lánh cũng treo mình qua lại trên mảnh trong sáng kia như đang trêu chọc con người đang ấm áp bên trong xe.
Không khí giữa đêm lạnh dần, thứ chất lỏng trên cao mát dịu ngấm vào dathịt_sương đêm giăng trĩu mình óng ánh như những hạt pha lê tinh khiết.
Chiếc xe sang trọng chậm mình rời khỏi thành phố, nhích một tốc độ rề rà trên con đường dẫn ra ngoại ô. Động cơ xe gầm gừ nhè nhẹ. Sắc tuyền như loài báo đen ẩn trong bóng tối huyền hoặc.
Nó chạy nhàn rỗi và tự do như một chú đom đóm bay trong đêm mịt mù. Đếnkhi những tòa cao ốc mất hút, nhà cửa ven đường thưa dần, vệ đường chỉcòn lại những vạt cỏ trơ trụi, những tiếng côn trùng râm ran rõ dần.Hoang tàn kéo lê những âm thanh đồng quê thanh khiết. Tiếng chó tru lenlén, lũ dế hoà tấu một âm thanh tuyệt diệu.
Rả rít và thanh tĩnh. Hanh hao và êm đềm. Man mác và se sắt.
Như là một âm thanh từ lòng mẹ. Như là tiếng hát của vị tinh linh xaxăm. Như là ngân vọng của đêm tối. Âm thanh len lỏi đến khi bật lên rõràng một bài hát rì rào…rì rào…rì rào…rì rào…
Tiếng thắng xe cọ kẹt phá nát sự thanh bình kia, đôi mắt như pha lê đỏ lên tiếng trách móc:
_ Vừa biết lái sao? Xe tôi không muốn hoá thành một con rùa cụ kị đâu!
Người ngồi bên volang tặc lưỡi, gãi đầu, phân trần:
_ Hơ hơ, từ hồi cha sanh, mẹ đẻ mới lái được chiếc xe xịn thế này nênphải cẩn thận chứ! Nhỡ tông xe vào con lươn hay lủi cống thì làm công cả đời để đền xe cho cậu à?
Làn môi hồng nhạt mím lại bất an:
_ Tôi có quá dại dột khi giao xe cho ông không?
Bóng áo hoodie đen nhíu mày, lắc đầu mà đáp:
_ Đừng càm ràm mà. Tới nơi rồi đây!
Động cơ xe tắt ngấm, dư âm của nó ngán lại khò khè. Chút mùi xăng hănghắc quếnh lại xung quanh. Vệt bánh xe kéo dài trên mặt cát thành mộtđường loằn ngoằn. Cả hai con người đều bước ra khỏi xe. Bầu trời đêmthanh tĩnh đính muôn ánh sao chớp tắt.
Thấy Hiểu Minh im lặng không phản ứng, đôi bata sọc đỏ đen dựa người vào thành xe. Chiếc xe đang dừng ở một bãi cát. Thứ cát vàng như màu mật,mềm mịn.
Trước mặt họ, những vệt mỏng tối tăm cứ ập vào lớp cát, càng dập vào lớp cát nhiều thì những vệt lỏng ấy tạo thành những bọt nước trắng xóa.Phía tít xa chẳng thấy được gì, chỉ như một cái vực sẵn sàng nuốt chửnghọ vào cái bóng tối sâu hoắm. Thấp thoáng, những ánh đèn mờ ảo chớp rồitắt, tắt rồi lại chớp. Vị mặn của cơn gió ập vào khứu giác của haingười, như biết rõ rằng họ đang đứng trước biển.
_ Cậu thấy nơi này thế nào?
Hoàng Hiểu Minh ngồi trên nắp xe, chống tay ra sau, ngước mặt lên trờihít thở không khí trong lành. Mùi vị mằn mặn của biển mang đến ngậpquanh cậu hiền hoà.
Không phải là sự ngột ngạt của hộp đêm. Không phải là mùi bia rượu caynồng. Cũng không phải là mùi thuốc súng nồng nặc mà hằng ngày cậu phảitiếp nhận. Là đây vị mát lạnh của biển, là những kí ức thật đẹp mà cậucòn sót lại: Biển và nụ cười bình yên.
_ Không tồi! Rất đẹp! Rất yên tĩnh!
Xé miếng decal dán trên mặt, vo thành viên tròn rồi ném đi thật xa, viên tròn bay theo quỹ đạo cánh cung rồi mất tích trong vực tối. Dường nhưai đó đang ước rằng miếng decal ấy là những phiền muộn, đau thương, mấtmác và dằn vặt trong lòng, chỉ cần không muốn nó hiện hữu trong tâm trí, dày vò tâm can mình từng ngày, từng đêm thì cứ mặc nhiên vứt bỏ.
Chú nhím nhỏ bẩy nắp một lon bia, hớp một ngụm. Vị đắng nghẹn lại ởthanh quản, chất cồn xông ào lên từng tế bào tận não. Nhưng điều đókhông thể nào làm cậu say mà chỉ đem lại một cảm giác mệt nhoài.
_ Đâu ra vậy? Cậu là ma men hay sao mà mới uống chục chai ở bar giờ cònuống nữa? Không sợ say à? – Ông Quang Huy nhìn vạt áo Jacket, trợn mắt.
Gương mặt tuấn tú như tạc của người thiếu niên lộ rõ trên biển. Ánh mắtsáng như huyết ngọc khẽ chớp chớp trong khoảng không. Mái tóc nâu lòaxòa phất phơ che khuất một bên mắt.
Cái nhìn vào người đối diện mang đầy vẻ nhợt nhạt, cười bất cần:
_ Say à? Thế nào là say? Từ nhỏ, tôi đã làm quen với chất cồn cay nồngnày. Lúc còn bé, tôi thường hay trốn xuống hầm rượu trong nhà để nhấmnháp chúng. Nhất là mùa đông, chỉ có chúng mới sưởi ấm vào nội tạng củatôi, làm cả ruột gan đang lạnh cóng như sắp đóng băng ấm áp lại. Lúcbuồn, tôi lại càng uống nhiều hơn. Uống đến nổi tôi có thể xem như mộtthứ nước bình thường, nhạt nhẽo, vô vị.
Thơ thẩn nói, chất giọng đượm buồn, ánh mắt long lanh như oán trách. Bàn tay thon gầy giơ lon bia lên trước mặt, nghiêng nó nằm ngang song songvới mặt cát. Thứ nước màu vàng thi nhau đổ xuống nền cát cũng vàng ươm.
Cậu huơ huơ lon bia cho dòng nước chảy ngoằn ngoèo. Màu của cát bị nướcthấm vào trở nên sậm đen. Áo Jacket chúc ngược lon bia đến khi chẳng còn gì bên trong chiếc vỏ rỗng tuếch đó.
Có tiếng ngâm nhẹ nhàng đánh bật sự trầm lắng của đêm.
_ Dữ dội và dịu êm,
Ồn ào và lặng lẽ.
Sóng không hiểu nổi mình.
Sóng tìm ra tận bể.

Ôi con sóng ngày xưa,
Và ngày sau vẫn thế.
Nỗi khát vọng tình yêu,
Bồi hồi trong ngực trẻ….
Âm thanh ngâm đó thanh trong mà đìu hiu trước tiếng rì rào của đại dương. Người ngâm bài thơ đó lại trầm ngâm hỏi khẽ:
_ Cậu thích biển không?
Ánh mắt hướng về xa xăm, nhím thành thật:
_ Thích. Rất thích!

Chất giọng nam tính tiếp tục hỏi, giọng khàn hơn:
_ Cậu thích biển đêm hay biển ban ngày?
Minh giương đôi mắt ra trước biển, từng con sóng vẫn ập tới dập dìu. Lúc thì hung hãn như một con cá dữ, lúc thì trầm ấm, dịu dàng như một bảngiao hưởng thiết tha.
_ Ban đêm.
_ Sao vậy?
Thiếu niên nhẹ nhàng đáp, đôi mắt khép hờ mơn man theo làn gió đang vuốt ve làn da nõn mịn:
_ Vì biển đêm bí ẩn, tăm tối. Nó như một cái vực rất lớn, bóng tối củanó sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ. Con người thật nhỏ bé trước nó, biển đêm có thể dễ dàng che đi tất cả, nhưng nó không thể che giấu bản chất thật của mình với các sinh vật trong lòng đại dương hoặc khi nó đang đốidiện với một người nào đó thật quan trọng với nó.
Quang Huy nhìn sang, đôi mắt đen dịu hướng về người bên cạnh.
_ Tôi nghĩ cậu chính là biển đêm.
Vẫn tiếp diễn bằng cánh môi ngạo nghễ.
_ Tại sao lại nghĩ thế?
_ Vì cậu tăm tối. Vô định. Lạc loài. Và bé nhỏ. – Tiếng đáp không chút bối rối, mang đầy tâm tư.
Mái tóc nâu phủ nhận, như một cách chối bỏ những nhận định của người đàn ông về cậu:
_ Biển đêm là “biển chết”. Tôi thuộc về nó. Chết trong nó. Nhưng…không phải là nó.
Cắn môi, Quang Huy trăn trở. Bặt tăm trong những lát cắt suy ngẫm lời nói của cậu bé luôn mọc đầy gai nhọn.
Biển rì rào…rì rào…
Một tiếng nói lại đột ngột phá tan sự yên ắng trong lành.
_ Còn ông, theo ông biển đêm hay biển ngày đẹp hơn?
Người bị hỏi trầm mặc. Từng ánh hải đăng đằng xa nhấp nháy. Biển vẫnthế, như một quy luật tuần hoàn, sóng cứ ập tới, rồi lại cuốn xa.
_ Biển ngày đẹp hơn vì trông nó nguy nga, tráng lệ và mênh mông biếtnhường nào. Nó thật đẹp, thật thanh tân. Mỗi khi buồn, tôi đều đến đây,đứng trước biển hét thật to, hét đến khi nào cổ họng khàn đặc không phát thành tiếng được nữa thì nỗi buồn của tôi cũng tan ra theo tiếng sóng.Biển không nói gì cả, chỉ yên lặng lắng nghe. Biển biết tất cả, thấuhiểu tất cả, biển chỉ đáp lại bằng tiếng sóng rì rầm như một bài hát nhẹ nhàng an ủi ta. Ở với biển, tôi thấy thật bình yên.
Gió đêm miên man rong ruổi, chờn vờn, ấm áp như bàn tay người mẹ đang vuốt ve những đứa con bé nhỏ.
Day mũi giày nghịch cát, người đàn ông lại tiếp lời:
_ Cậu thường ra biển chơi không?
_ Không. Vì như thế lại ngược đãi trí nhớ của tôi. Tôi thấy có lỗi.
_ Sao vậy?
_ Ông tin không? Tôi từng suýt giết chết một cô bé khi ở biển bởi sựngang ngược của mình. – Hiểu Minh nhập đề bằng một tình tiết kịch tính.
Đôi mắt sáng lên tò mò, Quang Huy ron ren:
_ Wow! Hấp dẫn! Kể tiếp đi!
Tiếng thở nhẹ nhàng lan toả, lắng nghe tâm sự của trái tim đang ùa về.Minh mơ màng ánh mắt để tâm hồn mình phiêu dạt về bờ biển của tuổi thơ,bờ biển của những ký ức ngọt ngào, nhưng…ray rứt!
_ Lúc đó tôi bé lắm! Hình như mới ba, bốn tuổi. Cô bé ấy là con gái củabạn cha mẹ tôi. Vì tranh nhau mấy con sao biển mà tôi đã đẩy cô ấy tédìm xuống biển, ngạt nước suýt chết. Dù hối hận lắm nhưng tôi không tìmđược cô ấy. Tôi phải xa cô ngay ngày hôm đó. Chưa kịp cả nói lời xinlỗi, mất liên lạc hoàn toàn. Tôi chỉ nhớ cô ấy tên là… Hàn Băng. Tôithích gọi cô là Tiểu Bạch vì cô xinh xắn như một chú thỏ trắng. Nhưngmãi không gặp lại thỏ trắng nữa rồi. Từ đó, tôi thề là không được hunghăng với con gái. Vì như thế, tức là tôi lại suýt giết thêm một TiểuBạch thứ hai, rồi thứ ba… Những lần ra biển, tôi hay ngồi một mình,thế rồi tôi lại sợ cái cảm giác cô đơn đó. Vì trong tiềm thức lại cóhình bóng Tiểu Bạch ám ảnh, chính vì thế rất lâu rồi tôi không dám rabiển. Gần như là tôi quên mất tiếng sóng biển như thế nào mất rồi.
Tiếng cười thích thú vang lên:
_ Hì hì, mối tình đầu của cậu sao?
_ Không. Là bạn thôi! Tại thấy có lỗi nên nhớ hoài. – Cách chống chế khéo léo.
Ông Huy tặc lưỡi:
_ Chậc chậc! Từ nhỏ đã bạo lực như thế rồi!
Trắng xoá_bọt biển xì xèo. Đêm bát ngát.

Cất giọng ngượng ngùng, nhím xù lí nhí:
_ Đừng trêu nữa mà! Tôi hối hận lắm rồi!
Có tiếng cười khanh khách.
_ Ha ha, được rồi! Chuyển đề tài. Cho tôi thắc mắc tý!
_ Sao?
_ Ngẫm hoài mà tôi vẫn không đoán được cậu học môn võ gì. Lúc đánh nhau, tay cậu linh hoạt quyền thế giống của Karatedo; đòn chân chắc chắn,mạnh mẽ như Teakwondo; thế vật người giống Jodo; nhưng cách đánh gậy lại giống kiếm đạo của Nhật. Đúng không nhỉ? – Vầng trán cao đăm chiêu phân tích.
Mắt to tròn thuần khiết, Minh cười như có như không:
_ Ừm. Đúng là vậy. Tôi kết hợp các quyền thế của các môn võ khác nhaulại, thuận thế nào, ứng phó thế nấy. Xem ra…ông cũng biết chút ít vềvõ thuật.
Chàng trai bước lên phía trước vài bước. Cát níu lấy đế giày cậu nặngtrịch, lún sâu thêm xuống mặt cát. Mỗi bước đi như cát muốn níu giữ lấychân cậu, không muốn rời xa.
_ Tại tôi mê mẩn mấy bộ phim hành động của Lý Tiểu Long, Thành Long,Châu Tinh Trì,… nên có tìm hiểu các môn võ trên thế giới. Mà sao cậuhọc nhiều thế? Thích đánh nhau lắm à? – Ông hỏi.
Gió khẽ khàng lướt qua mặt người đàn ông từng trải, xô từng sợi tóc đen bóng rối bời, bù xù như một ổ quạ.
Đêm. U tịch và cô quạnh. Bóng tối như một tấm vải liệm đen đặc đắp lên mọi cảnh vật.
Biển vẫn rì rào…rì rào…
Chàng trai ở phía trước nhắm mắt như lắng nghe tiếng hát của thiên thần biển đang vọng tới từ nơi xa chân trời.
Truyền thuyết kể rằng, thiên thần biển rất xinh đẹp và thánh thiện. Côlà người cứu vớt những ngư dân lạc loài giữa biển khơi. Vị thần đó cómột giọng hát rất hay và một nét đẹp hoang dại của biển. Bất cứ ai ngheđược tiếng hay được trông thấy cô nhảy múa của si mê, tương tư đến lạcđi hồn phách. Có chăng thiên thần biển chính là hiện thân của nữ thầnbiển cả Nêrâyđêx từ thần thoại Hi Lạp đang ngắm nhìn loài người bé nhỏđang đứng trước biển xanh cao thượng một cách sùng kính và chôn như nêmbiết bao tâm sự với biển?
Cất tiếng trả lời, thanh âm vô thức:
_ Không. Tôi không thích đánh nhau. Tôi học võ chỉ để tự vệ, bênh vực lẽ phải và trả th…
_ Hả? “trả” gì?
Bào chữa cho câu nói hớ hênh, nhím xù ngắt ngang:
_ Không có gì.
_ Ờ, không muốn nói thì thôi. Mà nè, mai mốt cậu đừng gọi tôi là “ông”nữa, nghe già lắm! Kêu bằng “anh” đi! Tôi chỉ mới 35 tuổi thôi. Nhìn cậu chắc không nhỏ hơn tôi bao nhiêu đâu!
Nhím phì cười nhẹ, chắp tay sau lưng, quay lại:
_ 35 tuổi? Gọi bằng ông không đúng à? Ông lớn hơn tôi những 20 tuổi, đáng tuổi cha tôi đó! Già mà còn ham trẻ!
Quang Huy mở to mắt thồ lộ, cuộn tay trong lớp vải của chiếc hoodie ấm áp.
_ Lớn… lớn hơn… 20 tuổi? Vậy… là năm nay…. Cậu… chỉ mới khoảng… 15… tuổi?
_ Đúng hơn là gần đủ 16 tuổi. – Hiểu Minh phản biện.
Phạm Quang Huy há hốc miệng bất ngờ, rêu rao:
_ Tin nổi không vậy trời? 15 tuổi mà cao hơn 1m80; 15 tuổi mà thông thạo đến 3-4 môn võ, 15 tuổi mà quậy phá tưng bừng muốn nổ tung cả cái barcủa người ta; 15 tuổi và cách lái xe còn hơn dân đua xe chuyên nghiệp,.. Cậu là quỷ hả? Nhìn cái mặt của cậu chẳng ai nghĩ mà cũng chẳng có nétgì là tuổi 15 cả, trẻ lắm cũng là 17_18 tuổi.
Gương mặt điềm nhiên, đôi mắt đỏ nâu thanh tân:
_ Nè, tôi gần được 16 tuổi rồi mà! Đối với một người có thể trạng củangười châu Âu, có chế độ rèn luyện và dinh dưỡng hợp lý thì sẽ có vẻngoài lẫn trí tuệ cao hơn người bằng tuổi. Có gì là lạ đâu.
Đồng tử mang đầy vẻ cả nể, tia thích thú lắng trong nụ cười:
_ Bái phục! Cậu là người lạ lùng nhất mà tôi từng gặp. Sợ cậu thật đó !
Minh lại hướng mặt ra biển, gió ngào ngạt mùi muối thuần chất đẫm trongkhoang mũi. Sao khuê sáng đẹp như những đôi mắt biếc ngời sáng đang dùng ánh sáng bé nhỏ của mình cố soi rọi cho sinh linh bên dưới bầu trờikia.
_ Ông còn khăng khăng bắt tôi là diễn viên cho phim ông nữa chứ? Tại sao nhất quyết phải là tôi?
Người phía sau hướng mắt nhìn lên, vệt môi khô nứt khẽ mím lại thấm chút độ ẩm.
Sao như một bầy cừu trắng trên thảo nguyên Mông Cổ mênh mông. Những chòm sau tụ một nhóm như một “gia đình sao” trong một “xã hội sao” với muônngàn ngôi sao óng ánh. Mấy ai có thế đếm được hết thảy tất cả những ngôi sao trên bầu trời bao la này?
Đạo diễn Quang Huy lại trầm ngâm. Ông đã quan sát Minh rất kĩ. Từng cửchỉ, động tác của Minh đều thu vào tầm mắt của ông. Cậu giống như mộtthiên thần hơn là một ác quỷ, là một… Demon tàn bạo, giả tạo.
_ Vì tôi thấy được tiềm năng trong cậu. Cậu có một khuôn mặt đẹp, ngoạihình sáng, tài năng thì…hơi bị nhiều. Vừa có thể lái xe điệu nghệ, võthuật tinh luyện, vừa có thể che giấu một nội tâm biến động như biển sâu trước mọi người mà hiếm ai phát hiện. Tôi thích nét lạnh lùng, ươngbướng của cậu nhưng vẫn còn vụng về vẻ trẻ con, đáng yêu của tuổi 16.Tôi thích nụ cười của cậu. Tuy không hẳn là một nụ cười, nó chỉ là mộtcái nhếch mép – kiểu cười mỉa mai , thách thức, ngạo nghễ nhưng xa xăm.Nó làm cho người đối diện phải căm ghét, nể sợ nhưng luôn bị thu hútdính chặt vào. Tôi thích cái cách cậu thốt lên câu: “Cuộc đời thật làđáng chán!” bằng cái giọng lạnh tanh. Cái cách ấy làm nổi rõ sự nổiloạn, bơ vơ, lạc lõng trong cậu. Tuy đã cố che đậy, trốn tránh, nhưngđiều đó chỉ làm cái cái tính trẻ con chưa đủ lớn của cậu rõ ràng hơn.Mười sáu_cái tuổi đáng ra phải hồn nhiên, vui tươi nhất lại phải dấn vào cuộc sống thác loạn, sa đọa như vậy. Liệu có tốt không? Tôi thích đôimắt của cậu, đôi mắt buồn, lạnh nhưng đẹp tựa hồ nước mùa thu. Đôi mắtchứa đầy sự căm hờn, uất hận không thể che giấu. Đôi mắt lạnh lẽo, côđơn vô định, như chú chim non lạc bầy, thật đẹp và cũng….thật đángthương!
Bước xa hơn, chân đá những vỏ sò ra tít biển. Hoàng Hiểu Minh vẫn ngướcmặt lên bầu trời cao thẳm. Sự im lặng không chối bỏ nhận định hoặc không tài nào chống chế với nó được.
Biển đêm cứ rì rào…rì rào…
Trên trời, một ánh sao vừa rơi đi, thay vào đó lại là một ngôi sao mới nhấp nháy tinh khôi.
_ Có một ngôi sao vừa đổi ngôi. – Minh chỉ tay lên cao.
_ Một linh hồn vừa tạ thế. – Chiếc áo hoodie thanh tịnh, làm dấu thánh lên trán.
Chút vận động lố đà của sợi dây cảm xúc khỉ gió khiến cơ mặt ai đó giãnra thành một nụ cười nhẹ nhàng. Yếu ớt mà cố chấp nhận một sự thật cậucố lừa dối mình.
Một ngôi sao to sáng, hiền hoà, luôn đứng ở giữa hai ngôi sao nhỏ hơn, nhưng sáng đẹp hơn bất kì ngôi sao nào khác.
_ Ngôi sao bên đó là mẹ tôi đấy.
Đôi mắt phía sau có chút bất ngờ, cảm thương:
_ Thì ra…cậu…
Không để Quang Huy nói hết câu, bằng chất giọng bình tĩnh nhất, mái tóc nâu lại chỉ tay lên trời cao mà giới thiệu:
_ Đây là anh trai của tôi. Còn ngôi sao bé tí nhưng sáng hoắc đó là emgái của tôi. Phía bên này còn có một người bạn rất thân của tôi nữa.
Cánh mũi nóng ran, muốn hít thật sâu để giảm bớt xúc động về người thiếu niên nhưng hơi thở đó vẫn cay xè mà xộc lên đôi mắt làm con ngươi đensống động hằn lên đỏ ngầu.
_ Đừng cố bình thản mà. Cậu bé đáng thương à!
_ Không. Xin đừng thương hại tôi. Tôi sợ sự cứu rỗi ấy. Nó chỉ khiến tôi day dứt về quá khứ. Gió đã đưa mây đi xa, nép mình sau những ngọn đồiđầy sương mù. Mây thì luôn lạc loài, thang lang chờ một cơn gió đưa đẩy. Gió khiến mây tin những niềm hy vọng ở những chân trời xa tít nhưng lại dễ dàng đập tan hy vọng đó bằng một lực thổi mạnh bạo xé mây thành muôn ngàn mảnh vỡ vụn. Gió vô tình, tàn nhẫn, xấu xa. Tôi không muốn mãi làmây để nhận lấy những cơn gió vô tâm đó nữa.
Đối lập với sự xúc động của người đàn ông, cậu thiếu niên trả lời vớichất giọng nhẹ tênh. Càng xa bờ, gió càng mạnh bạo mà táp rát vào mặtcậu như những bạt tay tàn nhẫn buộc một tinh linh từ bỏ vẻ thánh thiệncủa mình. Ai đó đã ví mình như mây. Và mây sợ gió_những tình thương lenlén cho mây niềm tin rồi vội vàng thổi tan một yêu thương chưa được định thành tên của nó. Gió luôn ác ôn, vô lương tâm như thế. Gió chà đạpmây, rũ bỏ mây. Gió ve vờn làm mây xao động. Gió nhẹ nhàng cuốn mây đixa. Gió độc địa tuôn thành bão xé nát áng mây xốp phau thành muôn đámnhỏ như đạp tan trái tim của ai thành muôn mảnh vụn vỡ.
Hiểu Minh như là mây, một áng mây trong xanh thuần khiết. Những ngườicậu yêu thương mãi là gió. Gió che chở, ôm ấp, bảo bọc và xoa dịu chomây khỏi những ánh dương rát bỏng. Mây ngây ngô bay theo gió, đắm chìmtrong tình yêu thương mà gió ban tặng. Rồi cơn gió vô tình bỏ mặc đámmây. Mây khô cứng, hụt hẫng hoá xám xịt. Nó đau đớn rong ruổi tìm lạinhững cơn gió đã qua đi. Nó điên cuồng trở nên đen đục, tàn bạo nhấnmình thành mây bão để tìm gió. Nó thèm khát tình thương nhưng cũng sợhãi tình thương_ sợ gió, cơn gió nào đó lại bay qua cuộc đời mây.

_ Mây trắng à, tôi muốn làm gió để ráp lại trái tim vỡ vụn của cậu. Hãycho tôi làm bạn của cậu, tôi hứa sẽ không bay đi đâu hết. Sẽ là bạn củamây mãi mãi. – Đôi mắt đen ngưng động, chân tình, thiết tha.
Mây trắng lặng tăm, mây trắng cô tịch, xa lánh:
_ Không. Xin lỗi!
_ Khép kín tim mình như thế cậu sẽ hạnh phúc?
_ Hạnh phúc? Gió cướp lấy hạnh phúc của tôi! – Giọng nói bắt đầu run bật.
Minh ngước mặt lên cao, ai đã mách cậu rằng ngửa mặt cao như thế thì nước mắt sẽ không thể rơi.
Đôi mắt vẫn đỏ ứ, đánh bật trong tâm hồn ông một chuỗi xúc động chânthật. Số phận là trò đùa oái oăm của kẻ quyền lực nắm giữ chúng sinh. Có lẽ cuộc đời sẽ thật tươi đẹp với một ai nhưng lại mang cho ai kia mộtbất hạnh to vời.
Tiếng rì rào đi vào đêm xa xăm. Rì rào…rì rào…
Im bặt trong thế giới u tịch của riêng nhau, họ đang sống trong những suy nghĩ khác biệt nhau, nhưng vẫn hướng về nhau.
Tiếng khàn trầm đánh vang biển yên tĩnh:
_ Sao cậu hãy thử làm một việc khác biệt, không thử tìm một cơn gió của riêng mình, buộc chặt nó bên cậu, nắm giữ nó trong tay?
_ Cơn gió đó là thứ ông gọi tên Đam Mê?
_ Phải.
Một lời khẳng định thẳng thừng:
_ Tôi sẽ không làm diễn viên cho ông đâu!
Mi mắt nhướn lên, Quang Huy dè chừng:
_ Còn sợi dây chuyền, cậu bỏ mặc nó luôn sao? Không phải nó rất quan trọng với cậu à?
Minh quay mặt lại nhìn ông. Cậu đang đứng trước mặt biển, từng cơn sóngnhẹ ập vào đế giày. Con cát dài bị sóng cuốn ra xa như muốn kéo cậu theo cùng. Bàn tay xoa xoa lên vết xăm sau gáy, vết xăm đen rõ mồn một trênlàn da trắng ngần.
Mây trắng ưỡn ngực, hít hơi sâu, đầy quyết đoán:
_ Rồi thì tôi sẽ tìm ra nó. Chỉ tôi mới có thể sở hữu nó. Sớm muộn gì thì nó cũng về bên tôi.
Phạm Quang Huy bật cười khe khẽ. Nụ cười bao hàm một sự nhẫn nại chờđợi. Sẽ có một ngày chú nhím xù xì kia sẽ chấp nhận lời đề nghị của ông.
Biển đêm lấp lánh, hiền hoà. Quang Huy ngồi trên cát, nhặt một que kemđã bỏ đi nguệch ngoạc xuống nền cát như một em bé mầm non.
Biển đêm u ám, mờ mịt. Hiểu Minh đứng lặng mà nghe những con sóng đang vỗ về dưới chân mình.
Chàng trai mang một trách nhiệm nặng nề. Mây đã biến chất. Mây hoá đen. Mây chờ thành bão. Đừng mong mây quay lại…
[Đó là con đường mà tôi đã chọn. Tôi không có quyền quay lại để hốitiếc. Trước mặt tôi là đêm đen; sau lưng tôi là hẻm cụt. Bước vào bóngtối là cách lựa chọn cuối cùng để tồn tại. Hỡi những cơn gió của tôi,hãy chờ tôi một chút! Sẽ không lâu nữa đâu. Bi kịch sẽ hết mà! Chờ tôi!Hãy chờ tôi!].
Bóng dáng cậu lẻ loi dưới bóng tối tĩnh mịch. Như là một bụi xương rồnggai lì vẫn đứng hiên ngang trước biển. Ánh sáng nhạt nhòa của ngọn hảiđăng vẫn cứ lập lòe. Những cơn sóng vẫn lăn tăn ập vào giày cậu…nhẹnhàng…nhẹ nhàng…
Áo hoodie ngước mặt nhìn cậu bé trước biển. Như một thiên sứ lạc mất đôi cánh trắng thật bơ vơ, lạc lõng, vô định trước vực tối này. Dường nhưtâm hồn ông cũng cảm nhận được một sự đau thương nào đó vô hình nhưngmãnh liệt từ cậu luôn ám ảnh lấy ông.
Nắm một nắm cát trong tay, thứ cát mềm chảy qua kẻ tay nhồn nhột. Trờiđã khuya nhưng hơi ấm âm ỉ của những cơn nắng mùa hè vẫn còn lưu luyến ở chốn này, vương vấn trên từng hạt cát. Khẽ xoắn nhẹ ống quần kaki màuvàng đất của mình, lấy cẩn thận ra từ trong chiếc tất một thứ ánh sángkì lạ. Ánh đen lấp lánh mị hoặc tỏa sáng giữa bầu trời đêm bừng qua khỏi những ngón tay.
Dùng que kem khẽ cào nhẹ mặt cát thành một cái hố nhỏ, thứ ánh sáng kìlạ đó mất hút trong tay người đàn ông như một màn ảo thuật.
[Suỵt! Yên lặng nhé! Ngủ yên nào!].
“Li ti một ngày tôi sinh ra kìa và li ti lớn nhanh phút chốc.
Li ti hạt bụi bay bay lạc vào đôi mắt long lanh chợt nhói đau, giọt mắt li ti rơi rụng vì bụi đời.
Nhìn lên…trên cao li ti những vì sao lung linh trôi trong ước ao được bay cao bay xa theo gió lao xao rì rào.”
Đêm tăm tối thoáng dần những ánh neon trắng của những thuyền đánh cákhơi xa. Sóng dập dờn nhè nhẹ. Gọng vó chạy ùa trên mặt cát.
Bờ biển vẫn im lìm chứng kiếm tất cả, nghe hết tất cả.
Biển chẳng nói gì ngoài tiếng rì rào… rì rào…
“Bay lên trời cao, tôi nhìn xuống, thấy mọi người bé li ti.
Mọi người dưới đất ngước nhìn lên, thấy tôi cũng bé li ti.
Vì tôi là bụi trong gió, vì anh là cát biển khơi.
Chỉ là hạt mưa đất trời, em là hạt lúa đồng xanh.
Ai là giọt sương mắt tôi?
Tôi là giọt sương mắt ai?
Ai là hạt sương bé?…bé li ti, bé li ti, bé li ti.”
Thời gian trôi như một thứ cát mềm chảy qua kẻ tay. Không khí đêm vẫn trong vắt. Sương giá mát mẻ phủ trên lớp kính xe.
Bọt biển vu vơ in hằn như một đoá hoa tuyết trên mặt cát. Gió vuốt quanh hai con người bị dòng bóng tối đặc quánh bao phủ.
Ý thức vì đã tiêu tốn biết bao thời gian để ngắm biển. Quang Huy chaumắt nhìn thời gian đang nhảy nhót trên màn hình điện thoại.
_ Mây trong xanh, chán chưa? Muốn về không?
Minh vẫn đứng trước biển một mình, như một pho tượng La Mã thật đẹp, thật tĩnh lặng.
Nghe ông Quang Huy gọi, vạt áo Jacket ngoảnh đầu lại, môi mím nhẹ:
_ Đừng gọi mây trắng hay mây trong xanh gì cả. Tôi chỉ là một đám mây đen từ bão tố.
Ông cười:
_ Nhưng trong mắt tôi, cậu là áng mây trong vắt, xinh xẻo nhất. Sao hả? Buồn ngủ chưa? Về nhé!
Mím nhẹ môi, cái đầu khẽ gật thay cho lời đồng ý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.