Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 66: Những vết úa thời gian
Tiếng súng rát buốt thấu tận óc, tôi ôm chặt đầu, bị Minh đè épmình nấp sau chiếc xe màu xám. Hiểu Minh thập thò, lúc nấpvào né những luồng đạn xả rào rào hướng tới, ôm chặt lấy tôi, lúc lại nhổm lên vươn súng bắn.
Cạnh tôi, cô gái hầm hố với phong cách Gothic tựa lưng ngồi xổm xuống thay đạn mới. Ella nhìn khuôn mặt tái mét của tôi vuithích cười khằng khặc, đập tay vào vai tôi:
– Nào, cô gái, làm gì mà nhăn mặt như khỉ ăn ớt thế! Vui lên nào!
– Vui ông nội mày chứ vui! Nãy giờ anh đây nhịn mày lâu lắm rồi nha! – Hiểu Minh bên cạnh lườm ngoáy, sẵn tay kí đầu con nhỏ tưng tửng cạnhtôi. Cậu tiếp tục nhổm người dậy nã súng về lũ người đối diện không xa.
Cô Ella vừa bắn hạ một thằng hề, xoa cái trán của mình rồi chì chiết:
– Này, thiếu gia nho nhã gì mà ăn nói chợ búa thế! Lo mà bắn!
Tiếng Minh nguýt dài rồi tiếp tục thay băng đạn mới tra vào súng.
Tôi run bắn người, tai sắp ù vì những âm thanh chan chát củađạn từ hai bên chí tuyến cứ xỉa qua, xỉa lại không ngừng.
Tiếng súng trường liên thanh lạnh lùng tuôn đạn xối xả. Chiếcxe mới cáu thoáng chốc lỗ chỗ như mặt rổ, ghim đầy đạn. Mỗilần đạn cắm vào, cảm nhận như là cả thân xe run bần bật. Tai tôi sắp ù lên vì tiếng đạn át dần, choán ngập óc tai.
Tôi hí mắt qua những khe nhỏ dưới gầm xe, vài người nằm la liệt, mặt vẫn đeo mặt nạ. Máu loang đỏ thẫm trên nền đường.
Nghĩa trang heo hút lắm ma! Gió rờn rợn đẩy những luồng đạn tiến thẳng về con mồi. Nỗi kinh hãi chếch choáng trong lòng. Tim cứ thít lại theo những lần đạn giật. Ella tỏ vẻ mặt hớn hở như một trò chơi, thích thú vừa nhắm bắn vừa khe khẽ nhái giọng:
– Chéo! Bùm bùm!
Tôi kết luận: 100% con nhỏ này bị điên!
Minh lại tựa lưng vào xe, thay mẻ đạn mà Ella thảy qua.
– Hộp đạn cuối cùng nhé ông anh!
– Còn 7 đứa. – Minh lầm bầm, mặt lạnh tanh.
Cô gái nhíu mày, phụng phịu:
– Giờ sao đây? Chạy ra giáp lá cà à?
Minh lườm một phát rồi đẩy tôi nép sau người cậu, nói mập mờ trong tiếng đạn ì đùng:
– Năm sau anh sẽ đi viếng em!
Tôi lại muốn gào lên lần thứ n: Cái quái gì xảy ra với tôi? Tôi đang ở trong phim trường một bộ phim hành động phải không?
Tại sao lại như thế này?
Tôi dần quen với tiếng súng rát rạt đó, thả lỏng người hơn. Tuynhiên, hình như đầu tôi bắt đầu căng ra, tầng suất âm thanh quá cao vàliên tục làm tôi khó chịu.
Buồn nôn – thứ bây giờ hiện rõ ràng trong suy nghĩ của tôi nhất. Chóng mặt quá! Điếc tai quá!
– Lần này anh nợ em nhiều đấy! Ở yên trong đây dùm em! Đồ bệnh nhân!
Tiếng Ella vang lên, như là rít răng. Tôi ngẩng đầu nhìn cô gái kì lạ đang hành động quái gở. Hoàng Hiểu Minh nhăn trán, gằn lên:
– Để đó, có gì chết chùm! Ai cho em làm thánh kia chứ! Này!
– Mặc em!
Chiếc áo Jacket của cô gái lướt vụt đi sau màn tranh giành khẩu súngđen suýt đánh nhau với đười ươi Anh Quốc. Thế là trên tay Ella đườnghoàng với hai khẩu súng, như là cảm tử quân nhào ra khỏi chiến lũy dãchiến là chiếc xe xám ngầu thật ngầu đã hóa nham nhở do đạn ghim đầy.
Minh ôm siết lấy tôi, trong hơi thở của cậu lạnh buốt. Mồ hôi hòa với mùi thuốc súng thành một thứ hỗn hợp mùi kinh dị, làm dịch vị của tôiđã trào đến cuống họng.
Máu tanh len vào mũi, tôi đưa tay chặn thứ nước chua loét sắp trào ra khỏi miệng. Như là hương kem vani vừa ăn chưa tiêu hóa kịp cũng biểutình đòi trào ra. Minh thở hồng hộc, đưa tay xoa lồng ngực.
Đầu đau buốt, mồ hôi tôi lạnh ngắt. Tay Minh cũng cóng lạnh. Trướcmắt, qua những khe hở, tôi thấy Ella như một chú chim kiêu hãnh dùng hai khẩu súng liên tục hạ những ba tên sát thủ.
Tên thứ tư cũng ngã quỵ.
Mái tóc suông cột cao đang tung tẩy hạ người chộp lấy khẩu súng trường của một tên đã chết. Hai khẩu súng lục chắc đã hết đạn.
Tiếng súng vang giòn giã.
Tên thứ năm đã gục. Ella nhanh như chú sóc nhỏ, khụy rồi nhổm ngườitấn công thật điêu luyện. Cô gái có nụ cười vui như con nít ấy lại làmột kẻ sát nhân lạnh lùng. Những hình ảnh của đó mâu thuẫn nhau đến mức tôi rùng mình khi phải nghĩ đến.
Tên thứ sáu đã bị mấy phát đạn liên tiếp nã vào người. Chết trân mắt.
Còn tên cuối cùng…
Hoàng Hiểu Minh cố dùng mấy ngón tay lạnh lẽo của mình che mắt tôi lại. Tôi gạt phăng nó xuống.
Khói từ nòng súng bốc lên. Mùi thuốc súng lại bốc theo nồng nặc. Vôthức, tôi siết mấy ngón tay cậu cứng ngắt. Tiếng thở Minh nặng nề, mang theo lo lắng rất thật.
Đột nhiên, tiếng súng ngưng bặt!
Gã sát thủ tháo mặt nạ, nhìn cô. Đó là một cô gái tóc vàng mắt xanhlay láy. Cô ta khoác áo Jean cụt tay bụi bặm, tay bám chặt khẩu súngtrường. Nụ cười mỉm rất nhẹ – nhẹ mà buốt thấu xương. Nụ cười không ănnhập với đôi mắt vô hồn lờ đờ kia.
– Họ từng quen nhau! – Minh khẽ giọng, nói với tôi. Giờ phútnày mà chợt cậu lại lấy được vẻ bình tĩnh như thế. Nhưng hóa ra chỉ làmột vẻ giả vờ vụng về khi những ngón tay của cậu bám vào tay tôi đangrun rẩy.
– Sao chứ? – Tôi không di mắt, cứ chằm chặp nhìn về hai người đối diện nhau kia. Súng giương trên tay họ, bất động.
Minh giải thích:
– Ella như họ, là một sát thủ. Nhưng cô ấy đã được tổ chức an ninh công tác tư tưởng, quay về với công lí. Cô gái kia ngày xưa mộtthời được đào tạo cùng khóa với Ella. Trên trán cô ta, vết sẹo vẫn rõràng như vậy!
Tôi nheo mắt nhìn thật kĩ, đúng là trên trán cô ấy, nắng lóa lên một vết sẹo sáng bóng.
– Sao họ không bắn tiếp? – Tôi hỏi một cách máy móc mà chẳng cần vận động tí nơ ron để tư duy.
Chỉ thấy đáp lại là ánh mắt muốn nhào đến bóp cổ tôi của Hoàng Hiểu Minh.
– Cô có duyên thật đấy!
Tôi lè lưỡi, gãi đầu. Họ biết nhau, sao nỡ giết nhau? Tôi ngốc thật!
– Sát thủ không có tình người đâu! – Minh nói, giọng lớn hơn, như muốn cả Ella đứng bên kia xe cũng nghe thấy.
Bụi cuốn đầy trời.
Nắng lại tắt.
Cây lá đập vào nhau như một vũ hội điên cuồng. Những cái xác trơ trọi trên nền đất. Máu dần đặc quánh lại, màu đen dần.
Tôi thở nông. Cảm giác từng mạch đập cùng quả tim đập mạnh hơn, như là muốn nổ tung. Thính giác nhạy hơn, cảm giác ù tai giảm dần.
“Lạch cạch.”
Chân tôi đạp vào mấy vỏ đạn, mắt chuyển hướng sang chúng, thoáng giật mình. Minh nhăn mặt, vừa siết, vừa bấu tay tôi đau điếng.
– Con bé này! Làm gì mà đứng như trời trồng vậy chứ?
Tôi hướng mắt về hướng Ella, cô nàng vẫn im lìm giương súng mà khôngchút động tĩnh. Đến khi tôi thấy nét mặt sát thủ kia cười quỷ dị, cánhtay nâng cao. Lúc đó, cô gái xinh đẹp ấy cũng bắt đầu giương cao súng.
“Rắc rắc.”
Hai khẩu súng đồng lúc cướp cần, nhưng đáp lại chỉ là tiếng khô khốc của băng đạn trả lại.
Hết đạn.
Tôi thảng thốt đưa tay che miệng. Trời đất! Sao lại hết đạn cùng một lúc như vậy? Minh đập tay vào thân xe, quằn quại, âu lo.
Đồng loạt, hai kẻ đối đầu thảy súng xuống đường, đứng nhìn nhau bỡncợt. Tôi quan sát đăm chiêu ánh mắt của sát thủ. Với Ella, cô ấy đứngxoay lưng lại nên tôi chỉ thấy dáng người cao ráo cùng mái tóc suông dài của cô.
Một cơn gió xào xạc lại thổi qua. Tôi ớn lạnh. Gió thốc mạnh hơn cuốn phăng lá khô tuôn ra mặt đường. Đồng hoang với cỏ cao ngút bị gió quậtmạnh bạo, lộ ra hàng hà ngôi mộ chen chúc chật đất.
Sát thủ cười gằn.
Nhanh như vũ bão, hai con người đồng loạt chạy ùa lên phía trước – nơi những cái xác la liệt với súng còn vãi dài trên mặt nhựa.
Chớp mắt, cả hai lại trang bị đầy đủ súng cho mình. Họ quỳ khụy xuống, giương súng lăm le nhau. Ella chợt cười khanh khách, đánh vần từng chữ một bằng tiếng Anh:
– R.
– I.
– P.
Lập tức, tiếng đạn đột ngột vang lên như sắp xé rách màn nhĩ của tất cả.
“Đoàng đoàng đoàng.”
Loạt đạn chết chóc nã không nương tình vào đầu cô gái sát thủ, đi kèm theo là tiếng động cơ rú lên, bánh xe ma sát sột xạo cùng tiếng thắngxe ken két bủa tới.
Sát thủ cuối cùng ngã xuống đất, mở trân mắt vô hồn. Đôi mắt lạnh băng đó ám ảnh tôi.
Cô gái đã ngã xuống. Mái tóc vàng cùng xỏa rũ rượi trên mặt đường, máu loang ra, loang ra rất nhiều. Đạn ghim thẳng vào sọ cô, ngay chỗ cóchiếc sẹo trắng mà Minh chỉ tôi.
Tôi cùng Minh bước ra khỏi thân xe, chân tôi run rẩy như không cònsức. Mỗi bước nhấc chân đều phải dựa vào sức đỡ của Minh. Tim tôi lạnh.
Đầu tôi cũng buốt lên. Bước qua những cái xác, những vũng máu, chúngtôi đến kế bên Ella, cô nàng đang quỳ cạnh cô gái tóc vàng vừa gụcxuống.
Ella vuốt mắt con người kia. Giờ gương mặt người chết đó đã được trảlại một nét bình thảnh lạ kì. Khóe môi kia như thấp thoáng nụ cười nhẹnhõm.
– Vĩnh biệt.
Minh đặt tay lên vai Ella, vỗ nhẹ. Cô ấy nắm chặt tay Minh, như cố giấu đi tâm trạng buồn bã của mình.
Tự dưng bây giờ tôi hết sợ xác chết. Tất cả người còn lại đều đeo mặt nạ. Tôi làm dấu thánh, thì thào:
– Lạy Chúa hãy siêu thoát cho họ.
Minh cũng làm dấu thánh, rồi ôm lấy Ella.
Tôi đứng lặng, cố nhớ lại mọi chuyện đã diễn ra quá nhanh…
Lúc Ella ép chúng tôi hôn nhau xong thì cầm súng lên đạn. Mặt rất là ngầu.
Tên sát thủ đi đầu bỏ nhóm, tiến gần đến chúng tôi.
Bất ngờ, Ella nhếch môi, quay đầu, tay giương súng nã vào ngực tên hề sát thủ. Hắn chết bất ngờ làm cả đồng bọn nhào lên tấn công. Cô nàng từ đó tự nhiên phía thành người của phe tôi.
Rốt cục giờ cô ta là của phe tôi hay phe kia?
Từ phía sau, tốp người mặc áo đen lần lượt đi tới, trên tay có nhiềutúi ni lông màu đen. Tôi quay đầu nhìn, phát hiện có rất nhiều người lạ mặc cùng mặc đồ, đeo kính đen đang tiến dần đến.
Họ gom những cái xác, bỏ vào bao đen và trải cát lên mấy vũng máu lầy. Sợ sệt, tôi nép gần Minh. Cậu trấn an:
– Không sao! Là người của tôi!
– Cậu nhìn tôi và giải thích cho đàng hoàng! – Tôi gay gắttrừng mắt. – Thực sự cậu dính vào băng xã hội đen nào đó phải không?
– Không, đó không phải xã hội đen. Đó là người của tổ chức phi chính phủ.
– Vậy tại sao họ muốn giết chúng ta?
Minh thở dài, khẽ giọng:
– Cô là một con mồi. Tôi là kẻ thù của họ. Vậy thôi!
– Tôi? Con mồi? – Tôi trố mắt, ngơ ngác.
Ella dí tay vào trán tôi, lấy lại vẻ nhanh nhảu mà cười:
– Đừng nhiều chuyện quá! Chúng tôi đến để bảo vệ cô! Sẽ không làm hại cô đâu!
– Nhưng tôi có giá trị gì mà phải truy lùng tôi chứ?
– Đã bảo là không cần lắm lời mà. – Minh gắt rồi xoay qua cô gái có đôi mắt y hệt mình. – Ella, em có sao không?
– Ngàn sao luôn đấy! Anh xem, bẩn hết áo đẹp em mới mua rồinè! – Cô dẩu môi, nhõng nhẽo y hệt con nít nắm lấy cánh tay Minh mà nhún nhảy. – Anh phải đền áo mới, xe mới cho em! Xe em coi kìa!
Minh quay đầu ngó xe rồi tặc lưỡi:
– Con Bungatti của anh cũng báo tiền kia kìa! Đừng nhắc tiền trước mặt anh!
– Xùy, đồ keo kiệt, bủn xỉn!
Vừa lúc này, một vệ sĩ đến trước mặt chúng tôi, cúi đầu:
– Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi đến không kịp lúc!
– Đợi người ta đánh trận xong rồi tới dọn dẹp, hay quá ha! –Minh chua ngoa, lườm người vệ sĩ đáng thương. – Trừ lương hai tháng.
Ella xua tay, khuyên can:
– Thôi anh, họ có công “cứu giá” mà! Lúc nãy không nhờ họ là em toi rồi!
– Là sao? – Minh hỏi.
– Thật ra phát súng giết cô ấy không phải do em bắn. Khẩu súng em chụp được hết đạn rồi!
– Eo ơi! May thiệt! – Tôi vuốt ngực. – Này, Hoàng Hiểu Minh,tại sao đàn ông con trai gì mà để con gái xông pha ra chiến đấu vậy chứ!
Ella choàng vai tôi, cười nhẹ nhàng:
– Đừng trách anh Kevin, anh ấy đang bị thương mà! Với lại anh ấy là đối tượng cần bảo vệ tuyệt đối. Tôi không sợ cái chết. Anh ấy còn nhiều thứ phải làm lắm! Với điều đáng nói là… – Cô kề sát miệng vàotai tôi. – Tôi bắn súng giỏi hơn anh ấy nhiều! Ha ha!
Minh tiu nghỉu, nhặt lại khẩu súng của mình. Nhóm vệ sĩ dọn dẹp rấtnhanh. Thoáng chốc, con đường được dọn sạch sẽ như chưa có gì xảy ra.Tôi không để ý, nhưng giờ quay lại thì không còn thấy những bao xốp đen to tướng đâu cả!
Thêm một trận gió lạnh lùng.
Mây xám ùa tới, xám đặc. Minh cởi áo khoác của mình, khoác hờ trên vai tôi.
– Đi thôi! – Cậu đẩy tôi vào một chiếc xe hộp đen thui, vừa dịu giọng bảo.
– Đi đâu? – Tôi hỏi.
– Ra biển.
Tôi rúc sâu người trong chiếc áo khoác của Minh, ngồi trên nắp xehít thở không khí. Mùi muối mặn nồng trong khoang mũi. Nhữngcon sóng cứ lăn tăn xô vào bờ. Dưới chân tôi, gọng vó bò ngangdọc.
– Uống không? – Ella đưa tôi một lon bia, cô xoã tóc xuống. Nhữnglọn tóc nâu vàng rũ qua bờ vai mảnh. Ella cao hơn tôi một cáiđầu.
Tôi lắc đầu, xua tay:
– Tôi không biết uống bia!
Cô nàng nhún vai, khui bia ra, tu ngon lành. Hoàng Hiểu Minh đứng bên cạnh, mở nắp chai nước khoáng ra, đưa cho tôi.
– Tay cô lạnh cóng!
Tôi đưa mắt đăm đăm vào mặt Minh khi cậu ta đang nắm mấy ngón tay tôi xoa xoa. Ngượng ngùng rụt tay lại, tôi chợt nhớ cái hôn bất thình lình lúc nãy, giọng khản lại, đưa tay đấm vào vai cậu.
– Cậu thấy cảnh máu me man rợ vậy mà không nổi gai ốc à? Tôi sẽ gặp ác mộng nhiều đêm, đến giờ vẫn thấy sợ!
Ella đưa tay chùi mép, vén tóc ra sau lưng, quàng tay qua vai tôi,mùi nước hoa của cô ấy khá nồng, không dễ chịu bằng hương hoahồng trên người Minh.
– Cô bé, đừng nhát như thỏ đế vậy! Đâu phải lần đầu cô thấy cảnh chết chóc đâu!
– Là sao? Đây là lần đầu tôi bị rơi vào hoàn cảnh kinh khủng như vậy! – Tôi thu người, liếm cánh môi khô.
– Tính ra cô có thần kinh thép thật đấy! Có người rơi vàotrạng thái hoảng loạn sẽ bần thần, á khẩu, mặt ngu ra cảtuần ý, tiêu biểu là… anh Kevin hồi nhỏ! – Ella nhướn mắt,ngón tay xinh đẹp sơn móng đen trỏ lên trán Hoàng Hiểu Minh, châm chọc.
Tôi không dám nhìn cậu ta nữa, mỗi lần nhìn là má tôi nóng ran, cái ngại ngùng không giấu vào đâu được.
– Gì chứ? Em kể chuyện của thế kỉ nào vậy? – Giọng cậu ta có vẻ chanh chua. Minh thô bạo véo tai Ella, gằn giọng, nghiến răng:
– Em giỏi lắm! Dám chơi khăm anh! Báo hại anh và cô ta phải làm trò cho cả đống người nhìn!
Ella la oai oái, tay tát vào tay Hiểu Minh, dẩu môi uỷ khuất:
– Á, á, đau! Em làm vậy để câu giờ cho vệ sĩ tới kịp thôi mà! Nhưng mà cuối cùng lại hết trò nói, đành liều chống chọivới nguyên đám ấy! Con trai phương Tây mà đi tiếc một nụ hôn? Anh bủn xỉn vừa thôi! Tội nghiệp cô bé này phải hôn con nhím hôihám như anh ấy!
À, thì ra không những Hoàng Hiểu Minh là một con đười ươi quáiđản mà còn là một con nhím hôi hám. Ăn ở thất đức nên ai cũng ban cho cậu ta mấy mỹ từ nghe hả dạ ghê!
Tôi liếc mắt e dè, ánh mắt đười ươi Anh Quốc đang nhìn tôi, tôi liền lảng ánh nhìn qua chỗ khác.
– Tôi xin lỗi!
Tôi nghiêng đầu, ngoáy tai. Có nghe nhầm không nhỉ? Đây là cáitên khó ưa lần đầu gặp mặt nhất quyết không chịu xin lỗi tôi,hậu quả bị tôi biến thành Sở Khanh cho thiên hạ cười nhạo. Vậy mà bây giờ tôi nghe cậu ta thốt ra câu đó, đúng là thật đángsợ!
Tôi tự hỏi hơn hai tháng qua, tên con trai trước mặt tôi có bao nhiêu lối cư xử quái dị?
Ngày đầu là cái vẻ thờ ơ, kiệm lời và kiêu căng, phách lối.Khi chạm mặt ở võ đường lại ti tiện, nhỏ mọn trả thù xưa. Sau đó là kiếm cớ phá bĩnh tôi bằng biết bao nhiêu chiêu trò, từđày ải tôi luyện tập ở võ đường, nhắn tin khủng bố, gọi điện phá tôi nửa đêm,…
Lúc thì trông cậu ta cứ như trẻ con, lúc lại vờ lạnh lùng, đáng ghét.
Hoàng Hiểu Minh là một gã khó hiểu, đểu và nguy hiểm. Tôi kết luận lại bằng nhiêu đó tính từ.