Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 67: Những vết úa thời gian
Một trận gió biển mặn mà át tới, sóng xô vào nghe rì rào. Những con chim biển chao đảo trên bầu trời.
Tôi thừ người ra, cười nhạt:
– Có lẽ sau lần được tôi dạy dỗ đó thì cậu đã biết điều hơnrồi! Nghe giọng nói có phần ăn năn. Nhưng xin lỗi tôi cụ thể ởchuyện gì thế?
– Tôi lôi cô vào mấy chuyện rắc rối này. Hôm nay cô đừng nên nhớ gì cả! Cứ xem như là gặp ác mộng là được!
Ella tựa cằm vào vai tôi, thở một hơi rõ dài. Hơi thở cô gáiấy có mùi bia hăng hăng. Một cô gái mới gặp tôi lần đầu màtính tình hào sảng, thoải mái như quen tôi lâu rồi. Thật lạ!
– Chậc, chậc, cô gái nhỏ, đây là những lời thốt ra từ tận sâuđáy lòng của một thằng đàn ông chưa bao giờ thật thà với phụnữ đấy! Cô nên suy nghĩ cho thật kĩ, hiếm lắm tôi mới thấy ổng trưng bộ mặt cún con đó ra. Nhận lời xin lỗi đi! Coi chừngsóng thần sắp ập thời vì chuyện lạ này đó! Thanh niên nghiêmtúc! Ha ha!
Tôi bật ra tiếng xùy. Dưới chân tôi nhốn nháo những hạt các nhỏ bám đầy. Mở nắp chai nước khoáng và tu một hơi đến gần nửa chai, cái cảm giáckhô khốc trong cổ họng tan biến hoàn toàn. Ella vươn vai, hít thở khôngkhí sau đó lại lôi trong túi áo ra thỏi son màu hồng ngọt, tô vẽ lênmôi.
Hoàng Hiểu Minh đứng một góc, không nói thêm lời nào. Phía trước mặt,biển khơi màu trắng bạc, sủi bọt gầm gừ. Tôi giương mắt ra hướng đườngchân trời như một lằn chỉ trắng vắt ngang bầu trời, những vật thể nốiđuôi nhau nhấp nhô trên biển, là những tàu đánh cá từ khơi đang tiếnvào.
– Tôi đi rửa giày cái đây, tôi phát hiện có vài vết máu nhỏ bám trên lớp da giày. Cô biết không, tôi không ưa trên người có vết bẩn nào!
Sau khi chán trò tô vẽ môi, Ella quay qua và nói với tôi như thế. Cô gái nhún vai, bước khập khiễng về phía trước. Đôi giày cao gót khiến cô khó khăn khi di chuyển trên mặt cát lún này. Tôi nhìn theo đến khi Ellađứng sát làn sóng nhỏ lăn chạm bờ cát, cô gái ngồi xổm, lấy tay tát nước biển lên giày của mình.
Hiểu Minh đang ngắm nhìn chiếc điện thoại đã tắt ngủm bị kiệt pin củamình. Tôi đứng nhìn cậu dưới góc nhìn nghiêng, nửa gương mặt ấy gầy, góc cạnh, và quen thuộc.
Mỗi khi nhìn cậu ta, tôi lại tưởng mình bị Deja Vu!
Nếu như cậu ta là kẻ xấu, chắc đã không dùng cả tính mạng để cứu tôi!Lúc bom hẹn giờ, cậu ta cũng dùng hết sức che cho tôi. Khi chạy trốn,bằng mọi giá con người đó vẫn nắm chặt lấy tay tôi, không buông. Lúc đọ súng, cậu cũng làm lá chắn bị sợ tôi trúng đạn.
Black Jack? Tôi chợt nhớ đến kẻ kì quặc đó. Hắn chính là chủ mưu cho tất cả trò lố này? Hắn là ai? Tại sao lại quấy phá tôi?
Trêu chọc tôi bằng nick chat “Message of Darkness”, đột nhập vào nhà tôi với búp bê ma và giết chết hai con vẹt của tôi. Cài bom giả, sát thủtruy sát. Mọi hình thức quấy nhiễu bắt đầu nghiêm trọng dần.
Cuối cùng là vì mục đích gì?
Angel? Hắn gọi tôi là “thiên thần” – loài sinh vật mà hắn căm ghét, vìthiên thần giả tạo? Lần chat với hắn, tôi vẫn ám ảnh những câu nói này.
Đó phải chăng là một gã tâm thần, biến thái?
Môi tôi khô lên vì nhiệt độ mùa hè oi bức, dù hôm nay không nắng chóichang, bầu trời âm u, lúc có nắng, lúc lại có mây xám. Lũ hải âu lôngbạc kêu quác quác trên đỉnh đầu. Có con cua biển ngoi đầu từ lớp cát ẩmướt.
Vô thức, tôi sờ tay lên môi, cảm giác mềm mềm khi môi cậu ấy chạm vàomôi tôi như còn rõ ràng. Tôi nhấc chân, đứng cách xa khoảng cách vớiMinh.
– Không phải vì tôi hôn cô mà cô xa lánh tôi chứ? Tôi không có mắc bệnh truyền nhiễm đâu!
Vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại tối om, cậu ta cất giọng hỏi tôi.Bây giờ, Minh phát âm khá dễ nghe hơn, cái giọng lơ lớ hồi trước đã dầnsành sõi, và hình như tên đười ươi Anh Quốc này nói cũng khá nhiều. Banđầu tôi cứ tưởng cậu ta mắc chứng lười nói.
Tôi đẩy ánh mắt về hướng Ella, làm bộ như câu nói cũng Hiểu Minh đã trôi theo gió. Ngón tay tôi bấm bấm vào nhau, Ella đã bắt một con gọng vó.Mấy cái chân của con vật đáng thương quơ quơ lên cầu cứu thật tộinghiệp. Nhưng càng làm thế, hình như cô gái xinh đẹp càng phấn khích.
– Nè, có nghe tôi nói không hả? – Minh gắt tôi bằng vẻ mặt bực dọc, đứng choán hết tầm mắt tôi, buộc tôi phải nhìn cậu.
– Tôi đâu có điếc! Cậu nên nhớ bây giờ cậu là nô dịch của tôi nhá! Ăn nói nghe cho lễ phép một chút.
Minh thở phì ra thành tiếng, mặt xụ xuống, lườm tôi:
– Sợi dây chuyền còn không?
Tôi biếng nhác lôi sợi dây chuyền chữ thập giấu trong cổ áo ra huơ tớihuơ lui cho cậu ta thấy. Vẻ mặt Hoàng Hiểu Minh yên tâm mà gật gù.
– Sao chúng ta phải ra biển? Ra biển làm gì?
– Chỗ này yên tĩnh, khuất người. Nếu có xảy ra ẩu đả, đánh chiến cũng ít bị chú ý! Nhưng chỗ nghĩa trang lúc nãy cũng thơ mộng, phù hợp để tôilẩm nhẩm mấy dòng R.I.P.
Tôi co người lại, mấy cả đáng sợ ban nãy ùa về trong đầu óc khiến tâmtrạng tôi lại chùng xuống, cơn gai ốc nổi lên, sau gáy ớn lạnh, mũi nhưngái tanh mùi máu. Dạ dày tôi co bóp một đợt mạnh bạo khiến dịch vị chua lờm trào lên, tôi bịt miệng, cố không nôn ra.
– Tối nay, trước khi ngủ hãy đọc kinh Thánh thật nhiều lần đến khi lịmđi vì buồn ngủ, như vậy cô khỏi nghĩ lung tung mà mất ngủ!
– Sao biết tôi theo Thiên Chúa Giáo? – Tôi chụp đuôi ngay, cậu ta như biết rất rõ về tôi vậy.
Đúng là vậy, tôi nhạy cảm với từng mối quan hệ quanh tôi. Tấtcả dường như đều bao phủ một lớp mờ ám. Hiểu Minh muốn bảo vệtôi, vì mục đích gì? Tại sao lại tiếp cận tôi? Sao lại quan tâm tôi như thế?
– Ờ thì… tôi là con của Chúa, dưới con mắt của kẻ ngoan đạo như tôi thìchỉ nghĩ ra mỗi biện pháp đó. Nếu cô theo tôn giáo khác thì đọc kinh của tôn giáo đó, vậy thôi! – Cậu ta lúng búng đáp, vừa gãi đầu.
Chai nước bị uống cạn, đến nỗi tôi nhìn xiên rõ ràng bãi cátdưới chân qua đáy chai. Mùi hoa hồng trên chiếc áo khoác củaMinh dìu dịu.
Tôi đưa tay nắm cổ áo chặt lại, gió dần tạt mạnh vào người. Tóc tai bay phất phơ, tai tôi ù ù tiếng gió.
– Cô thích biển không? – Thấy tôi im lặng, cậu ấy lại bắt đầu bắt chuyện.
Tôi đáp nhanh, không chần chừ:
– Không!
Minh như hơi bất ngờ, nhướn mắt, đôi mắt hổ phách tròn xoe.
– Sao vậy?
Tôi dõi mắt xa xăm, thở dài. Không hiểu sao, từ bé, tôi đã sợnước vô cùng. Mỗi lần đi biển chơi, tôi đều ở trên bờ dọc cát. Tôi không dám chạm xuống làn nước lạnh lẽo đó. Tự nhiên, nhưlà bản năng, tay chân tôi co quắp và run cầm cập khi xuống nước. Đầu óc tôi lúc đó choáng váng, hỗn loạn vô cùng, cứ như bịám ảnh với nước. Bởi vậy tôi không biết bơi!
Tôi cúi đầu, vân vê ngón tay. Đáp:
– Không biết nữa! Hình như hồi nhỏ tôi từng bị chết đuối haysao ấy! Giờ thấy chỗ nhiều nước, nhất là nước biển lại thấysợ.
Hiểu Minh tặc lưỡi. Trong đôi mắt đó như đang chứa nhiều tâm sự.
– Hồi nhỏ, tôi có một cô bạn rất dễ thương sống ở Malayxia. Nhà cô ấy ở trên một hòn đảo rất thơ mộng. Lúc nhỏ, mỗi lần mẹ đưa tôi đến thămgia đình cô, tôi hay cùng cô ra bờ cát bắt sao biển. – Minh kể từ từ,rất chậm rãi, mỗi khi ngắt câu lại lấp thoáng vẻ u hoài. Đôi mắt cậumiên man nhìn phía khơi xa, như đang nhớ về một khung trời kí ức đã úatàn.
Tôi nghiêng nghiêng đầu, vẫn nghe cậu kể. Tự nhiên với câu chuyện về cô bạn sống gần biển của Minh lại làm tôi tò mò đến kì lạ.
Cảm giác đó, lại thân quen! Có một ngôi nhà ở gần biển sẽ ra sao nhỉ? Buồn tẻ không?
Mỗi ngày đều ngắm nhìn hải âu chao nghiêng, nghe tiếng biển rì rào, ngắm hàng phi lao múa lượn theo những cơn gió. Những hôm mưa bão sẽ thấybiển cuồng nộ, gào thét ra sao? Ngày nào ở biển cũng sẽ được ngắm mặttrời mọc từ khơi, tỏa ánh sáng huy hoàng. Và khi buồn chán, ta có thể ào xuống bờ cát và nhặt vỏ ốc kết thành xâu.
Cuộc sống như vậy thì làm sao tẻ nhạt được! Sống cùng thiên nhiên tuyệt diệu thế thì còn gì bằng!
Minh tựa lưng vào thành xe, gác tay sau gáy, ngẩng mặt lên trời cao rồi mở lên thứ thanh âm uể oải, buồn buồn:
– Rồi có một ngày, tôi không còn gặp cô ấy!
Tôi ngạc nhiên, quay sang cậu:
– Sao thế?
– Có một lần chúng tôi đi nhặt sao biển, do thứ suy nghĩ con nít íchkỉ, cả hai đều muốn có thật nhiều sao biển mà cứ đua nhau. Cô ấy cướpsao biển của tôi, báo hại tôi phát cáu giành lại. Trong lúc xô đẩy, tôilàm cô ấy ngã xuống biển, bị đuối nước!
– Nguy hiểm quá! Rồi cô ấy có sao không?
– Không, cô ấy được cứu lên, nhưng mà… từ đó cô không thèm chơi vớitôi nữa! Và tôi không về Malayxia thêm lần nào đến khi lớn!
Tôi xoa cằm, có phải đây là mối tình đầu của cậu ta không nhỉ? Giọng điệu day dứt đó chắc là nhớ người ta rất nhiều!
– Bây giờ cậu còn liên lạc với cô ta không?
– Không! Ngôi nhà bên bờ biển ấy đã không còn sau một trận hỏa hoạn.Tôi không còn bất cứ liên lạc nào với cô ta. Nếu bây giờ, chắc cô ấy đãtrạc tuổi cô!
Tôi cười nhẹ. Câu chuyện tình thời bé con của cậu ấy dở dang thế sao? Và ngôi nhà trên biển đã biến mất? Thật quá đáng tiếc!
Nhưng…
Ngôi nhà trên biển?
Hai đứa bé?
Những con sao biển?
Đuối nước?
Vụ hỏa hoạn?
Tất cả… cứ làm trong lòng tôi cồn cào thế nào ấy! Mọi thứ nghe qua,trong thâm tâm tôi phát sinh một cảm xúc bồi hồi lạ lẫm. Như là… tôi đãtừng trải qua!
Không thể nào! Chỉ là do tôi tưởng tượng! Làm gì có chuyện như thế!
Tôi cố gạt đi suy nghĩ của mình, giương mắt nhìn cậu. Thoáng giật mình,vì cậu ấy đang nhìn tôi rất chăm chú, ánh mắt như dò xét biểu hiện củatôi, một cách nhìn rất kì cục.
– Làm gì mà nhìn tôi ghê thế?
– Cô có thấy câu chuyện tôi kể có gì quen thuộc không?
Trong cổ họng như bị hóc xương, tôi không đáp được, lấp liếm bằng cái lảng mắt đi, thều thào:
– Gì chứ? Mới nghe lần đầu mà sao quen thuộc được?
– Ừ nhỉ?
– Mà cô bạn ấy tên gì? Cậu còn nhớ không? – Tự nhiên tôi lại bật lênmột câu hỏi hơi soi mói. Khi phát giác ra thì từng câu chữ đã trôi tuộtra khỏi miệng rồi.
Minh mỉm môi nhẹ, cậu như có gì vui vẻ, dịu giọng:
– Hồi nhỏ, tôi hay gọi cô ấy là….
Câu trả lời chưa được hoàn chỉnh thì phía sau lưng, gió và cát ào lên tứ tung, chiếc xe lún bánh vẫn cố tăng tốc độ vượt lên phía trước. Tôi vàMinh cùng quay đầu nhìn. Chiếc xe cứ chạy về phía chúng tôi, mỗi lúc một gần.
Cát bị thốc lên thành một màn bụi mù ngột kín. Gió biển quậttới khiến tôi chếch choáng ngã ngửa vào thân xe làm chỗ tựalực.
Minh cũng đưa tay che mặt ngăn lớp cát bụi xối xả ập tới. Ellavẫn đứng sát bờ biển, giương mắt chú ý về chiếc xe đang chạytới.
Cát đã lún gần nửa bánh xe. Chiếc xe chạy như đang nổi lềnhbềnh trên nước. Tiếng động cơ rè rè, xe dần chậm lại rồi dừng hẳn. Cửa xe mở, ánh nắng táp ngay vào quả đầu óng vàng vàlàn da trắng trẻo. Anh chàng Tây Dương khoát vest đen hối hảchạy tới, sắc mặt u ám kì lạ.
Tôi cau mày ngẫm nghĩ. A! Đúng rồi! Đây là cái anh hay lái xechở tên đười ươi cạnh tôi. Và cũng là người đã xém tiễn tôi đi du lịch cùng thần chết vào cái ngày bế giảng năm học. Tôinhớ anh ấy có lẽ vì anh ta dễ thương hơn cậu chủ của anhnhiều.
– Nhím, em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
Chưa kịp thở, anh đã vồ vập chạy đến hỏi. Bên cạnh, Minh nheo mắt nhìn anh, rồi nhún vai:
– Not bad!
– Em đang giở cái trò quái quỷ gì thế? Tại sao cứ thích tự tung tựtác. Kevin, em không rõ là xung quanh em đầy rẫy những hiểm nguy à?
Đáp lại cái vẻ lo lắng của Alex, Minh che miệng ngáp một cái rồi khoanhcánh tay lại, một biểu hiện chả thèm đoái hoài với sự quan tâm của anh.Tôi đưa nhẹ mắt nhìn Alex, có chút xét nét. Rõ ràng hôm tôi gặp haingười họ trên con đường đi tắt ra thị trấn thì Alex luôn tỏ ra thái độkính cẩn, phục tùng ông chúa trời con này. Vậy mà giờ hình như anh ấykhông có vẻ nào là quy phục cậu chủ mình, hơi có phần áp bức, quản thúcHiểu Minh nhiều hơn.
Anh chàng tóc vàng nghiêng nghiêng đầu, nheo mắt, chú ý đến sự hiện diện của tôi. Trong ánh mắt đó cố vặn vẹo trí nhớ để tìm ra ấn tượng về tôinhỉ?
Chừng vài phút nữa, anh thốt lên, mỉm cười với tôi:
– A, cô bé Việt Nam hôm trước!
Tôi gật nhẹ đầu, cười đáp lễ. Đôi mắt của anh mang màu thủy bích longlanh, đúng là mắt của người ngoại quốc có khác. Còn Hoàng Hiểu Minh cókhuôn mặt lai Âu, nhưng cậu ta có màu mắt hổ phách lạ lẫm. Hình như rấtít ai có màu mắt như vậy, trông cứ như đeo lens. Cậu ta làm tôi liêntưởng để Edward Cullen.
Một trận gió cùng mùi biển đánh ập vào người tôi. Lao xao hàng dừa ốmtong teo phía xa có vài chú mòng biển lượn tới lượn lui. Tôi siết chặtcổ áo tròn để thầm kiểm tra sợi dây chuyền còn nằm trên cổ không. Tôichào Alex với vẻ thân thiện gặp cố nhân:
– A, chào anh. Người quen lâu lắm mới gặp!
– Uầy, em còn nhớ anh là vui rồi. Em gái ơi, mấy vết thương trên người em đã lành hẳn chưa em? – Anh xua tay, hỏi han.
Minh tựa người bên cửa xe, im lặng lắng nghe cuộc đối thoại của chúng tôi.
– Hi hi, anh yên tâm. Da thịt em hiền lắm, vết thương lành lâu lắmrồi. Mà hình như số em mấy tháng nay bị hạn hay sao, trong hai tháng màbị tông xe hai lần, lần sau còn nặng hơn cái hôm anh tông trúng em nữa.
– Em phải cẩn thận chứ! Đường xá ở đây có vẻ nguy hiểm quá đi. – Rồi anh quay sang Hiểu Minh, cũng khoanh tay lại, trừng mắt:
– Sao em cùng cô ấy đi chung? Anh dặn em ngoan ngoãn ở lại nhà của Kang rồi mà. Vệ sĩ đi đâu cả rồi?
Hoàng Hiểu Minh tư lự vươn vai, mắt hơi nheo lại rồi thản nhiênngồi xuống bờ cát ấm vàng. Nắng đã tắt lâu rồi. Bầu trờixám từ lúc chúng tôi rời khỏi nghĩa trang, nắng vẫn chưa bậtlên. Có lẽ sắp mưa. Tôi thấy hàng cây quật dữ dội hơn, gió tát vào da rát rạt.
Minh ngẩng đầu, có vẻ khoái chí mà đáp anh:
– Em tình cờ gặp cô ấy. Xui thay cả hai vướng phải gã điênvà có một khoảng thời gian từ trưa đến giờ y hệt như đóng phim hành động. Vệ sĩ hả? Họ nghe em nói một câu duy nhất là bỏchạy mất dạng rồi.
– Câu gì?
– Đi theo tôi đuổi việc.
Tôi nghe tiếng Alex rít răng tức tối, đưa tay tát lên đầu của Minh cái bốp:
– Đồ ngốc! Em mà có bề gì thì 10 cái mạng của anh cũng khôngđổi được đâu! Mới về Anh mấy ngày mà đã không yên lòng cho emở lại đây một mình rồi!
Minh cúi đầu như là biết lỗi. Tôi mỏi chân nên cũng trượt người ngồi bệt xuống cát, buồn chán tháo giày ra đếm đếm ngónchân. Đười ươi Anh Quốc lấy tay xới lên bắt con ốc nhỏ lên,thích thú ngắm nhìn. Từ ngoài bờ biển, cô Ella đã chán cáitrò hành hung mấy sinh vật biển vô tội nên trở lại vào chỗtôi. Nơi cô ấy đi qua kéo dài vệt nước trên cát khô.
– Anh đừng mắng anh Kevin đẹp trai của em nữa được không? Anhấy lớn rồi, có phải con nít nữa đâu mà tối ngày phải theo tò tò. Hỏi xem cỡ tuổi này mà còn chưa có mảnh tình vắt vai,tất cả là do anh làm kì đà cản mũi đấy!
Ella dẩu dẩu cánh môi hồng, ngồi bó gối sát bên tôi, đưa mấyngón tay dài được chăm sóc công phu cuộn cuộn mấy lọn tóc củatôi, vừa nói chuyện với Alex.
Anh chàng người Tây có vẻ uất ức mà ngồi chồm hổm xuống, lấy tay kiềm chặt đầu Ella ngẩng cao lên nhìn anh, giọng anh phachút gằn:
– Nói cái gì? Nói lại anh nghe nào con nhóc ranh? Ai là kì đà chứ?
Cô gái xinh đẹp tỏ ra bất khuất, hất hàm đay nghiến:
– Anh so sánh giữa anh Kang và anh Kevin đi, anh Kang có baonhiêu cô gái theo đuổi, tính tình phóng khoáng, tự do. Thân phận của Kang cũng có thua kém ai, cũng là cháu trai đức tôn, mangquyền thừa kế hàng thứ nhất đàng hoàng nhưng James tiền bốivẫn thả rông anh ấy ngao du khắp nơi đó thôi! Nhìn thấy anh Kevin em lại thấy chán, cứ như là tiểu thư thời phong kiến nhốtmình ở khuê phòng.
Nói vừa xong, cô gái đáng yêu lại bị một cái cốp vào đầu đầy bạo lực từ con người tóc nâu.
– Nói ai tiểu thư? – Minh nghiến răng, không nương tình mà cốc đầu Ella.
– Nói anh chứ ai! Bực cả mình! Thấy người ta hiền rồi ăn hiếp à?
Minh bĩu môi, liếc Alex một cái sắc lẹm, lầm bầm:
– Bám theo em nhiều một chút để người ta nói em tiểu thư tiếp nhé!
Tôi khều khều nhè nhẹ, hỏi Ella:
– Kang, tên tiếng Việt là Chí Linh phải không?
– Ừa, Kang là play boy thứ thiệt đấy cô bé. Ngây thơ như cô tốtnhất đừng nên tiếp xúc nhiều. Anh ấy lăng nhăng lắm!
Tôi thầm cười khẩy. Chí Linh, lộ mặt rồi sao? Người ta nói anhlà con người lăng nhăng, vậy mà trước mặt tôi lại cứ vờ làquân tử. Anh còn giấu tôi bao nhiêu chuyện nữa đây? Tiếp cận tôianh được lợi gì? Kang – Chí Linh, con người này quả là cónhiều bộ mặt đây.
Minh xô vai tôi, nhướn mắt:
– Này con nhỏ! Làm gì mà thừ người ra vậy?
– Cậu gọi gì thế? – Tôi quay qua, kênh mặt. – Một tháng đó nha!
– Dạ, nhớ rồi thưa cô chủ ạ!
Cả Ella và Alex trố mắt nhìn hai chúng tôi. Có con dã tràngbất ngờ bò ngang lên chân tôi làm tôi giật thót mình, rồi thởphào. Ella cặp kè vai tôi, xoa cằm:
– Bí quyết gì mà cô em lại có thể khiến tên nhím ươngbướng, phách lối này quy phục, nói năng lễ phép như thế chứ!
Tôi chỉ mỉm môi cười bí ẩn. Minh kéo giật ống tay áo của anh Alex, làm bộ ủy khuất mách:
– Cô ta đang giữ sợi dây chuyền của em đấy!
– Sợi dây chuyền? À, cái sợi dây chuyền quê mùa đen thui anhthà chết chứ không cho em sờ lấy một lần á hả? – Ella chenngang vào.
Sau câu nói đó Ella nhanh chóng núp vào sau lưng tôi để né cáicốc đầu thứ hai mà Minh sắp giáng tới. Alex tròn mắt, gật gật đầu rồi bảo:
– Anh chả hiểu mô tê gì!