Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 53: Mỹ nam kế
Ngày hôm sau.
Phòng VIP tầng 5 khách sạn New World.
Đáp ứng theo lời kêu gọi tha thiết của Linh, nài nỉ hết cỡ về việc Minh nhanh chóng thu xếp qua nhà Linh sinh sống. Cuối cùng, Hiểu Minh cũng phải chiều theo ý của bạn mình, thu xếp quầnáo qua biệt thự nhà Chí Linh ở.
Đang mải mê thu xếp quần áo vào vali, bỗng cánh cửa phòng cậu đột nhiên vang lên tiếng gõ.
“Cộc cộc!”
_ Alex sao? Đừng có làm màu mè nữa, vào phụ em thu xếp quầnáo nhanh này. Cửa không khoá đâu! – Vẫn mải mê với chồng quầnáo, Minh không chần chừ vô tư cất tiếng vọng ra.
_ Hì hì… Hoàng tử của lòng tôi! Baby cute Hiểu Minh! Long timeno see! Nhớ cậu quá đi! – Âm thanh đắc ý có phần quen thuộc cất giọng chào hỏi. Con người cậu rất rất rất là mong không gặplại, người là ác mộng trong từng giấc mơ của cậu – đạo diễnSuper Crazy Phạm Quang Huy.
Ngày hôm sau.
Phòng VIP tầng 5 khách sạn New World.
Đáp ứng theo lời kêu gọi tha thiết của Linh, nài nỉ hết cỡ về việc Minh nhanh chóng thu xếp qua nhà Linh sinh sống. Cuối cùng, Hiểu Minh cũng phải chiều theo ý của bạn mình, thu xếp quầnáo qua biệt thự nhà Chí Linh ở.
Đang mải mê thu xếp quần áo vào vali, bỗng cánh cửa phòng cậu đột nhiên vang lên tiếng gõ.
“Cộc cộc!”
_ Alex sao? Đừng có làm màu mè nữa, vào phụ em thu xếp quầnáo nhanh này. Cửa không khoá đâu! – Vẫn mải mê với chồng quầnáo, Minh không chần chừ vô tư cất tiếng vọng ra.
_ Hì hì… Hoàng tử của lòng tôi! Baby cute Hiểu Minh! Long timeno see! Nhớ cậu quá đi! – Âm thanh đắc ý có phần quen thuộc cất giọng chào hỏi. Con người cậu rất rất rất là mong không gặplại, người là ác mộng trong từng giấc mơ của cậu – đạo diễnSuper Crazy Phạm Quang Huy.
Nghe tiếng cười đêu đểu quen thuộc, Minh chợt ngừng tay, nụcười biến sắc, cả gương mặt lại trở về nét lạnh lùng thườngtrực.
_ Haizz… cơn gió nào đã đưa ngài đạo diễn cao quý xuất thântừ cầu Ba Cẳng đến thăm căn phòng nhỏ bé, ọp ẹp của tôi thếnhỉ? – Nở nụ cười nhạt như ác ma, Minh lại giở giọng điêu ngoalên khích bác con người lâu rồi không gặp.
_ Mới không gặp không bao lâu mà level móc mỉa người khác củaHiểu Minh thiếu gia đây lại tăng vùn vụt như thế, cậu khiến tôithật khâm phục đó nha! Này, hay tin tôi ghé thăm nên cậu dọn dẹp cái “chuồng” của mình để nghênh tiếp sao? Bộ… vẫn còn sởthích đào-xới-bới-móc để tìm “thứ ấy” sao? Tôi đã bảo rồi,khi đã vào tay Quang Huy này rồi thì dù cậu lật tung cả cáiđất Sài Gòn này lên cũng không tìm thấy đâu! – Ông Huy bước vào phòng, an nhàn hạ người vào chiếc sofa dài màu da bò êm ái,tư lự cười đắc ý.
Minh phồng má bực dọc gắt gỏng:
_ Ông… ! Ai cho phép ông vào đây?
_ Tôi có chân, muốn đi tới đâu là quyền của tôi. Bảo tầng 5 bảo an nghiêm ngặt lắm mà, vậy mà tôi bước tới đâu vẫy tay chàolà họ cũng cười lại. Đặc biệt là cái em giai có tóc vàngvàng, mắt xanh dương, đẹp trai nhất ở ngoài đó gặp tôi còn giơhai ngón tay chào: Hallo (*)! nhìn dễ thương ghê! – Ông Huy vẫnthư thả gác chân lên bục ghế, nằm dài trên sofa ngang nhiên nhưmột ông hoàng.
Minh lẩm bẩm đay nghiến một mình:
_ Tóc vàng vàng, mắt xang dương, đẹp trai nhất?… Alex! Anh giỏi lắm!
_ Mà này, công nhận thế lực của cậu cũng “quy mô” ghê. Chỉ vìmột sợi dây chuyền mà như có thể lật tung cả mặt đất lên đểtìm. Nhà cửa tôi vô tội mà cũng tan hoang vì sợi dây chuyềnthập tự đó. Tôi nói rồi, tôi mà giấu thì đố trời mới tìm ra, không có ở nhà tôi đâu. Đến cả tủ bảo hiểm ở ngân hàng củatôi mà cậu cũng chẳng chừa. Bá đạo vừa phải thôi chứ? – Đạodiễn Huy thản nhiên gác tay làm gối sau gáy, đem tội lỗi củaMinh ra kể lể, phê phán.
_ Gieo nhân nào gặp quả ấy, nếu ông còn giữ nó thì tôi vẫn còn quấy phá ông dài dài! – Minh khinh khỉnh.
_ Vậy là cậu thừa nhận những việc đó do người của cậu làm?
_ Chứ ai? – Hiểu Minh bình thản trả lời, không chút sợ sệt, tay vẫn gấp tiếp số quần áo còn lại vào vali.
_ Nó có ý nghĩa gì quan trọng lắm sao? Tôi thấy cậu như bấtchấp tất cả để tìm nó. Nó có ý nghĩa gì? Để tôi đoán thửxem: là kỉ vật của người yêu cậu? – Đột ngột chuyển tư thếngồi dậy, ông Huy tò mò ron ren hỏi. – Hay là… chìa khoá mởcửa kho báu?… Hay là…
Kéo nắp vali lại, cậu chần chừ giữ chiếc hộp vuông màu bạctrên tay tần ngần. Mỗi lần chạm vào chiếc hộp này Minh lạicảm thấy thực sự rất run sợ. Đây là chiếc hộp đã mang cho cậu biết bao nỗi ám ảnh không nguôi. Trong những cơn mụ mị chơi vơi, những kí ức từ quá khứ vẫn luôn dai dẳng đeo bám lấy cậu, có bao giờ cố gắng xóanhòa? Nỗi đau cứ mãi chôn kín như thế, cồn cào như thế, cứ tiếp tục giết chết cậu như thế!
Người đàn ông chợt thấy nhím xù khựng người không quan tâm đến ông, mãi chú mục vào chiếc hộp màu bạc, ông hỏi:
_ Sao thế? Không bỏ vào vali đi!
Minh nhạt môi, lắc nhẹ đầu:
_ Chỉ là những thứ cần bỏ đi!
_ Bỏ đi? Không ai để đồ bỏ đi trong một cái hộp đẹp như vậy!
Bàn tay Minh đặt chiếc hộp trên giường, nhẹ môi:
_ Thứ mình không muốn nhớ tới mà cứ phải luyến tiếc làm gì? Bỏ đi!
Quang Huy nhướng mày, ông ôm cánh tay, nhàn nhã nói:
_ Thứ mà ta muốn quên đi lại càng khắc sâu trong tâm khảm hơn. Đừng xemnó như một kẻ thù, hãy dung hòa nó vào trái tim. Nỗi đau thấm vào tim tê tái như thế mới làm ta thêm dũng cảm đối mặt với sự thật. Quá khứ là để nhắc nhở ta trân trọng những kí ức hơn chứ không phải xúi giục ta rũ bỏ kí ức.
Hoàng Hiểu Minh nín lặng, không trả lời. Ông Huy lại thủng thẳng nhìn chàng trai, cách nói sâu sắc hẳn:
_ Tôi có thói quen hay cất những kỉ vật vào một chiếc hộp, thỉnh thoảnglại lấy ra xem. Trong đó là những kỉ niệm vui cũng có, buồn cũng có. Dùchiếc hộp đầy ắp nhưng tôi vẫn không bỏ món nào đi cả. Cậu xa nhà, chắcrằng cũng đem theo kỉ vật cho đỡ nhớ gia đình phải không? Nó nằm trongđây? – Rồi ông nhấc chiếc hộp carton lên, đặt lên nắp vali của Minh,chất giọng khàn trầm. – Giữ lại đi, chàng trai trẻ, đừng ruồng bỏ nhữngnhân chứng cho mỗi bước trưởng thành của cậu.
Minh cau cặp mày kiếm lại, nhưng không đặt chiếc hộp dời đi, chất giọngcố che những cảm xúc bí mật của mình. Gương mặt giờ ráo hoảnh.
_ Sao lắm lời thế? Có liên quan gì đến ông không? Lại đến đây làm gì?
_ Ừ, thì không liên quan. À, quên mất! Tôi muốn thuyết phục cậumột lần nữa. – Đi dọc theo chiếc kệ trang trí đồ vật trongphòng, ông Huy dừng lại ngay nơi đặt chai rượu vang và vài cáily. Ánh mắt có phần phức tạp như suy nghĩ điều gì.
Minh dọn nốt số vali vào một góc, đặt chiếc hộp xám ngay ngắn vàovali, kiểm tra xem còn thiếu sót gì không, đôi mắt thanh tĩnh. Rõràng là cậu động tâm với những lời của ông ấy. Cậu nói:
_ Lại là chuyện làm diễn viên cho ông? Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú!
Tự nhiên tự tiện rót chai rượu trên kệ ra hai ly thuỷ tinh, điệu bộcó phần tinh quái, ông Huy quay lưng về phía cậu như đang chegiấu gì đó, xong, ông tiếp tục cất giọng đối đáp:
_ Thực sự… Đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm được ai thích hợp hơn cậu. Hoàng Hiểu Minh à, bộ phim của tôi đã được bấm máy mộttháng, tập hợp chưa đủ dàn diễn viên, tiến trình sẽ bị ngưngtrệ rất nhiều. Mọi người phải chờ đợi mình cậu đó! Nếu cậukhông nhận lời mời này thì thực sự cậu đã bỏ phí một cơ hội rất quan trọng. Dù đây là bộ phim của tôi nhưng nó cũng chínhlà công ăn việc làm của biết bao nhiêu người. Cậu có thể rộnglượng một chút được không? Xem như tôi đang van xin cậu!
_ Van xin? Tại sao nhất quyết phải là tôi? Không là ai khác sao?Cơ hội gì? Bỏ phí điều gì? – Cho tay vào túi quần, ánh mắtsắc bén của Minh khẽ sáng lên như đã phát hiện được một mưuđồ bất chính nào đó, tiếp tục tỏ ra bình thản như không haybiết gì.
Ông Huy nói tiếp. Tiếng nói khàn khàn:
_ Cơ hội để sống thật với bản thân. Trong đôi mắt cậu không chỉ có một màu sắc u ám, lạnh lẽo như thế. Còn một bảng màu vui tươi kiềm nén trong đó. Chỉ cần cậu đồng ý nhận vai thì tôisẽ trả lại cho cậu sợi dây chuyền mà! – Đảo nhẹ ly rượu vangtrên tay, sắc đỏ sệt trong đó lóng lánh hoa mỹ, mùi rượu nhothơm thoảng bay trong không khí. Ông đưa ly rượu đó cho Minh, đưalên miệng nhấp môi ly còn lại.
Đón ly rượu vừa tới, cắn nhẹ môi như đắn đo, sắc môi hoa đàokhẽ mím lại như đang suy tư, Minh đột nhiên ngước mặt nhìn thẳng vào ông Huy, giọng nói có phần uy quyền, đôi mắt mở to sâuthẫm.
_ Nói cho tôi biết: Sợi dây chuyền đang ở đâu? Tôi sẽ nói cho ông biết câu trả lời của tôi. Ông giấu nó ở đâu? – Đôi mắt Minhbình lặng xoáy thẳng vào mắt Quang Huy, như một vực đỏ sâuhút, đôi mắt xoáy tròn đầy ma lực, thu hút tất cả tư duy củacon người đối diện vào trong đó.
Đôi mắt như vũ khí thôi miên đối phương. Như một cơn lốc xoáykhổng lồ vần vũ áp đảo Quang Huy. Đôi mắt ánh nâu chợt sánglên ánh đỏ kì dị, từng giây từng giây mị hoặc ông, như một mathuật. Bất chợt, tay còn lại của Hoàng Hiểu Minh giờ cao một chiếc đồng hồ quả quýt màu nâu. Không sai, đó chính là chiếc đồng hồ kỉ vật duynhất mà Jenny để lại cho Chí Linh. Đó là thứ Jen thích nhất, lúc sinhthời, cô gái nhỏ sử dụng nó là công cụ cho công việc học bác sĩ tâm lýcủa mình. Jen dùng nó để thôi miên người khác, cô đã nói rằng:
“Trên đời chỉ có hai dạng ngườiJenny không thôi miên được: Một là do họ có tâm lý quá mạnh mẽ, khônglay động được; hai là do họ quá thuần khiết, thuần khiết đến không vẩnđục, tâm hồn không có chút dục vọng nên không bị vu thuật khống chế.Black là người có nội tâm quá thuần khiết nên chẳng bao giờ Jen có thểthôi miên cậu được. Nhưng Black biết không, đôi mắt của cậu có một hấplực rất khủng khiếp có thể điều khiển được lý trí của người khác. Jendạy Black một thủ thuật khống chế tâm lý đối phương, sau này có ích lắmđấy!”
Bây giờ hình như nó có hiệu quả thật!
Ông Quang Huy đờ đẫn, cả con người như hoá tượng, đôi mắt trốngrỗng vô hồn thẫn thờ trong không gian, tất cả suy nghĩ của ôngđều bị đôi mắt như ma quỷ kia nuốt chửng. Những ý thức chậpchững không đủ sức lôi kéo ông trở về hiện thực. Đôi mắt ấyđang thôi miên ông.
_ Nói: Nó đang ở đâu? – Minh chậm rãi uống ngụm rượu thấm giọng, cậu nói như đang ra lệnh cho ông.
_ Ở… trong chiếc tất… – Giọng nói vô hồn như máy móc, ôngcứ như một pho tượng sống đang bị điều khiển, vô thức trả lờikhông đắn đo.
Minh hỏi tiếp, mâu quang sáng đỏ đầy ma lực khống chế Quang Huy:
_ Chiếc tất? Cất trên người ông à?
_ Không, đã lấy ra chôn rồi! – Vẫn trả lời một cách máy móc,ông Huy hoàn toàn không hề hay biết bản thân đang nói gì. Tâmtrí ông vẫn đang bị ám ảnh bởi đôi mắt đỏ thẫm như máu, xoáyvòng như những hình tròn đồng tâm trong đáy mắt của Minh, nhưcả con người ông đều bị hút vào đó.
_ Chôn? Ở đâu? – Minh hỏi dồn, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào mắt đạo diễn Quang Huy.
_ Ở trong cát. – Cỗ máy Quang Huy vẫn thành thật trả lời.
_ Cụ thể là ở đâu? – Minh nhíu mày, ở đâu mà Kì Thư có thể tìm ra?
Ông Huy hé môi nói, cả con người bất động như bị điểm huyệt,ánh mắt không chút nghĩ ngợi in hằn đồng tử đỏ như máu đangnhìn thẳng vào mình:
_ Ở bãi biển, nơi bí mật của tôi đã đưa cậu tới. Làm dấu bằng hai cái ống hút!
_ Bãi biển… ở ngoại thành? – Minh nhếch môi đắc ý, ánh mắtđỏ dần hạ dịu lại. Hèn chi mà Thư có thể nhặt được, chắc là cô ấyđã ra đó chơi. Thật trùng hợp! May mà Thư sớm nhặt được, lão Huy đạingốc không biết chôn ở đó sớm muộn gì cũng bị thủy triều cuốn đi sao?
Minh cười tủm tỉm ranh ma, bước đi xung quanh ông đúng một vòng,ngắm nhìn ông một lần nữa. Bất đắc dĩ nên cậu phải sử dụngcách này, nó không được quang minh chính đại cho lắm, buộcngười khác khai nhận trong tình trạng vô ý thức, cái này có hơivô sĩ. Đối với kẻ ma mãnh như lão ta thì làm như thế có gì sai? Xét vớiviệc làm mất sợi dây chuyền quý giá ra thì tội này chả thấm thápgì, đành phải áp dụng với con người cứng đầu cứng cổ nàythôi. Bẩy tay một cái, đôi mắt sáng quắc lúc nãy của Minh giờtrở lại một bảng màu nâu hổ phách thanh tân, những tia đỏ vụttắt đi, cậu đưa tay xoay nhẹ vết xăm thập tự sau gáy gần méptai phải, nhìn ông Huy đang ngơ ngẩn.
_ Ủa? Nãy giờ tôi đang làm gì vậy? – Gãi gãi đầu khó hiểu,ông Huy hoàn toàn không ý thức được những gì đã nói ra bannãy.
Minh vờ chẳng biết gì, mặt tỉnh bơ, uống cạn ly rượu trên tay:
_ Có làm gì đâu! Tự dưng đang nói chuyện ông lại đứng ngẩn ranhư hoá tượng, lẩm bẩm gì đó một mình như đọc thần chú vậy.
_ Ủa ? Gì kì vậy ta? Nãy giờ tôi nói tới đâu rồi? – Vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê như say rượu , tâm trí của ông vẫnchưa phục hồi toàn diện. Hình như lúc nãy ông có nói cái gì đó không nên nói thì phải!
Chúc ngược ly rượu xuống, đáy ly cạn khô không còn một giọtrượu, Minh cố nén tiếng cười khe khẽ của mình vang lên:
_ Nói tới câu: Chỉ cần cậu đồng ý nhận vai thì tôi sẽ trảcho cậu sợi dây chuyền mà! – Gật gù. – Đó, tới câu đó á!
_ Ủa? Cậu uống hết rượu rồi hả? – Ông Huy giờ mới để ý tới ly rượu cạn queo của Minh, bất ngờ hỏi to.
_ Ừm, có gì sao? – Minh dùng điệu bộ thản nhiên như vô can, cậuđưa tay day day huyệt thái dương, lờ mờ. – Ủa? Sao đầu tôi nhứcthế nhỉ?
_ Uống hết ly thì kết quả sẽ như vậy thôi! – Ông Quang Huy cườihề hề. – Bây giờ tôi hỏi lại: Cậu có đồng ý nhận vai diễnnày không? – Giọng đạo diễn chợt có chút uy nghiêm.
_ Never! – Minh cất tiếng khảng khái đáp, vẻ cuồng ngạo như mọi khi, cậu vỗ vỗ đầu hoang mang, hai chân chao đảo khác lạ. – Ưm,sao đầu đau thế? Mắt tôi sao cứ muốn nhắm lại thế này!
Nhướng mắt lơ đễnh, ông lấy ly rượu trên tay Minh và tay của ông đặt lên bàn, nụ cười đắc thắng nở ra trên môi.
_ Là cậu tự chuốc lấy.
_ Chuốc cái gì chứ? Sao tự dưng tôi buồn ngủ thế nhỉ? Buồnngủ quá! Ông về đi! Tôi không muốn tiếp ông. Buồn ngủ quá đi! -Minh đập mạnh vào đầu cố làm cho tỉnh táo, giọng nói bắt đầu lè nhè, gương mặt ỉu xìu chao đảo.
_ Haizz… 3… 2… 1… Ngủ ngon! – Giơ ngón tay ra đếm ngược, vừa đếmtới số cuối cùng thì Minh đã lảo đảo bước tới giường, nằmvật ra ngủ li bì. Ông Huy cười gian xảo, khoái trá. – Cho bỏtật kiêu ngạo, bé cưng, nếu cậu nghe lời tôi thì không cần khổsở vậy đâu! – Lão Quang Huy ranh ma khoanh hai tay vào nhau nhìnMinh đang nằm trên giường ngủ say sưa, chốc chốc, ông lại đưa mắt nhìn lại ly rượu của Minh cười ranh mãnh. Nhìn gương mặt sayngủ như thiên thần của Minh, ông Huy nhăng nhít cười:
_ Trong đó có thuốc mê đó!
Hiểu Minhnằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi đen nhánh rậm cong rũ che con ngươi hổ phách lấp lánh hằng ngày, cánh môi hồnghào thơm thoang thoảng mùi rượu nho, làn da trắng sứ mịn hồng,khuôn ngực phập phồng hô hấp.
_ Cha mẹ cậu chắc đẹp xuất sắc lắm nhỉ? Tại sao lại sinh rađược một bé con đáng yêu như thế chứ? Siêu cấp đẹp trai luôn! -Chống cằm ngồi ngắm hoàng tử thiên thần của ông đang ngủ, đạodiễn Huy vô thức buộc miệng khen Minh. – Ý quên! Phải tranh thủthời gian mới được! – Sực nhớ điều gì đó, ông Huy vội vàng đivề phía cửa phòng, tư thế gấp rút lắm chiêu trò. Tiếng lộccộc vang lên bên ngoài cánh cửa ra vào. Ông mở cửa cho mộtngười bước vào, là người phục vụ đang đẩy xe chăn dra vàotrong.
_ Đạo diễn, anh ấy đâu đâu rồi? Em hồi hộp quá à! – Con ngườiđó cất giọng, là một phụ nữ gần 30 tuổi, khuôn mặt trang điểm loè loẹt. Ban nãy khi bước vào đây lúc nào người đó cũng cúi gằm mặt, bây giờ khi được phép nhìn kĩ rồi ông Huy mới pháthoảng vì dung nhan “xinh đẹp bội phần” của người đó. Người phụ nữ trông quen quen, đúng hơn đích thị là mụ tiếp tân “cá bảymàu” ở bên dưới sảnh cải trang vào đây.
_ Trời đất, tôi bảo cô đi đóng kịch chứ đâu phải đi hát bội đâu mà cô “chưng diện” thấy ghê vậy? – Quang Huy sởn ốc nhìn “concá bảy màu” đang hớn ha hớn hở trước mặt mình.
_ Diễn thì phải diễn cho giống chứ? Đạo diễn, cậu ấy ngủ saychưa? – Mặt mày “cô” tiếp tân lấm la lấm lét như ăn trộm độtnhập vào, đẩy chiếc xe chất đầy đống chăn nệm vào một góc.Ông Huy tiến đến chiếc xe, moi móc trong chăn lên một cái máyảnh chuyên dụng ra dòm ngó, lau chùi, mặt ông cũng gian manh chả kém:
_ Cho 3, 4 viên thuốc vào rồi. Bảo đảm ngủ tới chiều, tranh thủ nhanh đi, mà này, không làm trò quá lố với cậu ấy nha. Cấmmọi hình thức lợi dụng mỹ nam của tôi đó!
_ Biết rồi mà! Rồi bây giờ làm như chúng ta đã bàn phải không? Ông hứa đưa đủ tiền công cho tôi đó! – Cô tiếp tân sốt sắngtiến lại giường ngắm nhìn Hoàng Hiểu Minh đang ngủ.
_ Ừ, quân tử mà. Mau đi! – Ông vừa dán mắt vào cái máy ảnh vừa xua tay hối thúc.
_ Nè, ông kiếm chỗ khác lánh mặt đi. Bảo người ta hành độngmà đứng đó. – Cô ta bẽn lẽn ửng hồng hai má, hai tay đan vàonhau e thẹn.
_ Ê, nhớ là đang dàn dựng nha! Cô mà làm gì đụng chạm tới béMinh là tôi xử đẹp cô đó! – Không chắc ăn, ông chỉ tay về bà côtiếp tân răn đe.
_ Nhớ mà! Đi đi! – Cô ấy đẩy đẩy vai ông Huy về hướng toilet. Ômcái máy ảnh vào toilet lánh mặt, ông Huy không an tâm lắm vớicon người háo sắc kia, chốc lại cất tiếng vọng ra:
_ Nè, xong chưa vậy? Cô làm gì đó?
_ Á á! Bụp… bụp… Hự hự…
_ Cái gì vậy? – Nghe tạp âm lạ, ông Huy sốt ruột hỏi.
_ Dạ, không có gì, em làm rơi cây đèn ngủ! – Bên ngoài cấttiếng vọng vào, tiếng nói có hơi lạ. Giọng nói có phần trongvà nhẹ hơn nhưng không được tự nhiên cho lắm, như bị người tabóp nghẹt mũi gây biến giọng.
_ Á Á Á, bụp bụp! Rầm rầm! Hức hức… Xỉu!!! – Tạp âm vẫnkhông ngừng phát ra. Có vẻ rất lộn xộn như một cảnh phim hànhđộng của Hồng Kông. Hình như là đang đánh nhau rất kịch liệt.Nóng lòng hoang mang, chẳng biết cô “cá bảy màu” kia đang làmtrò gì nữa. Không biết bé Minh yêu dấu của ông có bị làm saokhông?
_ Trời ơi! Cái âm thanh gì mà thô thiển thế nhỉ? – Lầm bầm một mình, ông cất to giọng. – Gì nữa vậy má?
_ Dạ, không có gì! Xong rồi đạo diễn! – Tiếng nói là lạ đótiếp tục vang lên. Ông Quang Huy khấp khởi mừng thầm, đẩy cửabước ra khỏi toilet.
Căn phòng vẫn nguyên như lúc ban đầu, Minh vẫn say ngủ trên chiếc giường lớn, tư thế hình như đã bị thay đổi, hàng mi run run khe khẽ kỳ lạ.
_ Ủa? Người đâu rồi? Vừa nghe xì xào ngoài đây mà? Hú! Cô đâurồi hả? – Tròn mắt dáo dác nhìn xung quanh, ông Huy chả cònthấy bà tiếp tân kia đâu nữa. Ông lồm cồm kiếm xem bà ta đangtrốn ở ngóc ngách nào trong phòng.
_ Này! Trốn ở đâu vậy? Where are you? – Lui cui lục lọi gầm bàn, gầm giường, tủ áo, ông Huy căng mắt ra tìm cô tiếp tân hám trai kia.
_ Đừng tìm nữa! Không có ở trong phòng đâu. – Thanh âm trong veo, tinh khiết sau lưng ông chợt vang nhắc nhở.
_ Giỡn gì hoài vậy? Cô ta không ở trong phòng chứ còn ở đâu?Đang thực hiện kế hoạch mà! – Vẫn chăm chú kiếm tìm, Quang Huytrả lời với người nói theo bản năng.
Gần hai phút sau, đầu óc mới tiếp thu và phân tích kịp, nghe thấy giọng nói không mong đợi kia:
_ Cậ… cậu… cậu chưa ngủ hả? – Điếng hồn lắp bắp hỏi, tayông Huy run rẩy chỉ về phía Hiểu Minh như trông thấy ma hiệnhồn.
_ Ngủ? Tại sao phải ngủ? – Minh mở đôi mắt to long lanh quan sát đối tượng.
_ Thì… thì nãy giờ cậu vẫn ngủ mà? – Ông Huy vẫn cà lăm khi thấy Minh tỉnh bơ ngồi xếp bằng trên giường.
_ Ủa? Nhắm mắt lại là ngủ sao? – Minh chớp chớp mắt vờ ngây ngô, đặt chiếc gối nằm lên chân chống cằm mơ màng.
_ Vậy… vậy nãy giờ cậu biết hết hả? – Quang Huy trợn mắt to hơn hai cái giếng sâu ngơ ngẩn.
Minh vô tư đáp nhẹ, dụi dụi mắt lè nhè:
_ Ừm, biết hết.
_ Cậ… cậu là quỷ hay sao? Uống 3, 4 viên thuốc ngủ mà vẫntỉnh bơ vậy? – Con người kia vẫn lập cập hỏi, đôi mắt kinh sợbấn loạn đến khôi hài.
_ Loại thuốc an thần mà ông dùng 12 tuổi tôi đã không chơi nữarồi! – Minh nằm dài xuống giường, gác tay sau gáy bình thản.
_ Trời đất??? Vậy còn… còn “ai kia” đâu? – Đạo diễn không thôi bất ngờ với. Không biết ai quái đản hơn ai nữa.
_ Đi cấp cứu rồi! – Minh bắt chân chữ ngũ trả lời vô tội vạ.
_ What? – Ông Huy hét lớn.
_ Tôi bảo: Bị tôi đánh vào cấp cứu nằm rồi! – Minh nhấn giọng rõ ràng từng tiếng một.
_ Cậu… cậu dám đánh cô ta à? – Ông Quang Huy tức nghẹn.
_ Ông biết tôi ghét nhất là bị người khác đụng vào ngườikhông? Với con người háo sắc như vậy thì càng tuyệt đối khôngbao giờ! Ông chơi trò bỉ ổi vừa thôi. Định dàn cảnh chụp ảnh“hot” uy hiếp tôi hả? Tôi không đánh cái mụ “bảy sắc cầu vồng”đó trước để mụ đó sờ soạng, giở trò đồi bại rồi mới đánhsao? Tôi đâu có ngốc! – Minh ức, bực dọc quát cho ông một tràng.
Cánh môi Quang Huy vì kinh sợ lẫn tức cười mà giật giật không nói nên lời, tiện cách, rủa hờn:
_ Cậu là đồ vũ phu, bạo lực! Phải đó, tôi muốn uy hiếp cậu đó nhưng đâu cần cậu quậy tưng bừng vậy?
_ Ai bảo bà ta dám sờ má tôi! Dám véo mũi tôi nữa! Đánh chobỏ ghét! – Minh dẫu dẫu cánh môi hoa đào ra biện minh.
_ Làm như mình có giá lắm vậy. – Nhìn bộ dạng đáng yêu của Minh, ông mím môi hờn mác.
_ Ông có biết bảo an bên ngoài tinh mắt lắm không? Từ lúc ảtiếp tân đó bước ra khỏi thang máy là đã bị phát hiện rồi.Lúc ông vừa vào toilet là họ xông vào “dẹp loạn” rồi, tôi chỉviệc nằm đây xem kịch thôi. Chỉ là… “gián tiếp” đánh bà ta! – Minh nháy mắt đắc thắng.
_ Cậu… đúng là hết nói nổi! Cuối cùng cậu là người như thế nào vậy? – Ông đạo diễn bất lực ngã dài rũ rượi.
_ Tại saotôi phải nói cho ông biết? Không phải ông luôn tỏ ra rất hiểu tôi sao? – Minh thoáng trở lại nét lãnh băng, ánh mắt sáng tắt lịm như đang chegiấu nhiều tư tâm.
_ Một con người luôn tỏ ra lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng lại thánh thiện,trong sáng như thiên sứ. Một người luôn có vẻ chững chạc, già dặn nhưngđôi lúc lại ngây thơ, đáng yêu như một đứa trẻ. Một con người lúc nàocũng như đại dương sâu thẳm, tịch mịch không thấy đáy. Bắt người ta phải đoán, phải suy ngẫm, phải trăn trở. Cậu chính là biển đêm! – Ông Huytrầm ngâm nhìn vào Minh đắn đo.
_ Biển đêm lúc nào cũng vô cùng kì ảo và vĩ đại. Tôi chỉ là một hạt cátnhỏ bé giữa lòng đại dương. Tôi không đáng! – Minh mím môi chua chát.
_ Sao thế? – Đạo diễn Huy nghiêng đầu nhẹ giọng.
_ Ông không nên biết. – Giọng nói Minh cũng nhẹ hơn, cái vẻ khẽ cau chân mày lại cũng bị ông Huy bắt gặp, Minh đang có nỗi khổ tâm.
_ A… bỏ đi! Hãy thử một lần thay đổi bản thân. Hiểu Minh à, đừng tỏ ra là ác quỷ như thế, cậu chỉ thích hợp là một thiên sứ thôi! – Ông tiếnvề phía giường, hơi khom lưng, nhẹ nhàng nói.
_ Tại sao ai cũng bảo như thế? Tôi không muốn làm thiên sứ, tôi muốn làm quỷ dữ. Đừng ngăn cản tôi! – Minh ngồi dậy, đôi mắt oán hờn, giọng nóinhạt nhẽo run run.
_ Cậu mãi không thay đổi được. Vì khí chất trên người cậu luôn lấp lánhmột màu trắng thuần khiết. Lúc nào trông thấy cậu tôi luôn như thấy saulưng cậu đang phấp phới một đôi cánh trắng xinh đẹp. Tao nhã và thanhthoát, không chút vẩn đục. – Vỗ vai chàng trai trẻ trìu mến, ông Huy cất lời thiết tha.
_ Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe! – Minh bỗng nhiên kích động, bịt chặt tai hét lớn.
Thiên sứ – hai từ mà cậu không bao giờ muốn ai diễn tả về cậu. Thiênsứ tốt đẹp ở điểm nào chứ? Tại sao cậu phải làm loài sinh vật yếu đuốiđó và luôn sống trong tư tưởng, triết lý vớ vẩn về sự thánh thiện, lòngnhân đạo chứ? Không bao giờ!
Cậu là quỷ. Lời thề của một con người bị ép đến bước đường cùng. Bàn tay cậu đã vẩn máu, của người thân, của kẻ thù. Cậu không thể quay lại. Vẫn phải là ác quỷ. Đó là con đường mà cậu đã chọn.
_ Tôi biết, cậu làm thế ắt hẳn là có nổi khổ tâm. Nhưng Minh à, nếu cậucứ sống một cuộc sống giả tạo như thế liệu cậu có hạnh phúc? Sao khôngthử mở lòng mình? – E dè với thái độ của Minh, song ông vẫn tiếp tụckhuyên nhủ.
_ Hạnh phúc? Tôi có sao? Họ đã cướp mất hạnh phúc của tôi. Tôi còn hạnhphúc sao? Tại sao lại như vậy chứ? Tôi có lỗi gì? Tôi phải tìm được đápán… Chỉ là quỷ mới có thể làm được điều đó! – Đôi mắt của Hiểu Minhbỗng đanh lại lạnh lẽo, những thù hận bộc phát hằn lên những tia máu đỏtươi trong nhãn cầu.
_ Vậy… làm sao tôi thấy được nụ cười trong veo của cậu? Nụ cười khôngchút mưu toan, thù hận. Nụ cười sẽ nhẹ nhàng, rạng rỡ như muôn ngàn tianắng ấm áp. Nụ cười sẽ làm khuôn mặt cậu tươi tắn như một bông hoa hướng dương bừng nở, không còn vẻ lạnh lùng như băng tuyết nữa… Làm saođây?
_ Vì sao? – Minh cười ngạo nghễ nhưng ánh nhìn lại tuyệt vọng làm nụ cười đó như xơ cứng, hoá đá trong không gian.
_ Vì tôi là một đạo diễn. Tôi có thể nhìn thấu được nội tâm của mộtngười qua đôi mắt của mình. Con người có một tài sản vô cùng phong phúvề những chiếc mặt nạ giả tạo đang đắp lên mặt họ. Cậu cũng thế. Cậuchọn cho mình chiếc mặt nạ lạnh lùng, tàn nhẫn, vô cảm và cuồng ngạonhưng thực chất cậu rất sợ bị tổn thương và cũng sợ những người bên cạnh mình bị thương tổn. Cậu đa cảm, dễ xúc động, ương bướng nhưng vẻ trẻcon vẫn lấp liếm thái độ của cậu. Cậu là một đại dương phong phú, bao la và luôn thay đổi. Bắt đầu mọi thứ, cậu luôn bị cảm xúc chi phối khiếnnhiều khi tâm trạng bị lơ lửng, cắn rứt. Chiếc mặt nạ bên ngoài có vẻrất tinh xảo nhưng không vì vậy mà tôi không thể lật bỏ được nó đâu! -Ông Quang Huy nhìn thẳng vào Hiểu Minh, đôi mắt đen dịu đầy biểu cảm,tiếng nói khàn trầm thâm tình, trầm tư.
_ Bằng cách nào? – Nhếch môi lạnh nhạt, ôm cánh tay, vai hơi nhướng cao, Minh thu hẹp đôi mắt chăm chú nhìn ông.
_ Bằng những vai diễn không trọn vẹn của cậu. Cậu chưa hoàn thành xuấtsắc một vai diễn nào vì bị những cảm xúc lẫn lộn chi phối. Trong cậu cócả hai sinh linh cùng đấu tranh: thiện và ác. Bọn chúng xâu xé nhau. Cậu cũng thế mà luôn rối rắm, không thể làm chủ được mình. Hãy để tôi dạycậu cách diễn trọn vẹn một tuyến vai. Đừng sống theo bản năng, nó sẽgiết chết cậu. Cậu phải có kĩ năng của một diễn viên để tồn tại… nếucậu muốn diễn một vai để đời! – Giữ chất giọng bình bình, đạo diễn Quang Huy rất nghiêm túc dạy dỗ người thiếu niên trước mặt.
_ Với tư cách? – Minh nhíu mày, cơ mặt đông cứng.
_ Của một đạo diễn! – Không chần chừ, ông trả lời ngay. Dứt khoát và tự tin. Vẻ kiên định của ông làm Minh bồn chồn.
_ Hư hư… Nực cười! Ông tỏ ra rất hiểu tôi, luôn tò mò về tôi. Nhưng… tôi thì không cần điều đó. – Nét môi cong lãnh đạm, Minh trả lời, nụcười bất cần.
_ Không cần? Cậu chắc chứ? – Tiếng nói hạ xuống thấp trầm.
Minh mím môi, đôi mắt đỏ ngầu như uất hận, ánh mắt long lanh rung rinhsũng nước. Hình như cậu sắp khóc. Tại sao ông ấy lại nói ra những khúcmắc đã dồn ép trong thâm tâm cậu bấy lâu. Một sự bứt rứt sắp bóp nghẹtcậu. Tự dưng mọi thứ như vỡ oà. Như cậu đã tìm thấy cậu trong câu nóicủa Quang Huy. Một sự thật cậu không bao giờ dám đối mặt.
_ Thấy không? Thiên sứ đang giành phần thắng. – Quan sát những biểu cảm trên gương mặt của Minh, ông Huy cười nhạt bình luận.
_ Ông nói cái quái gì thế? – Ngước mặt lên cao ngăn những giọt nước đọng lại trong hốc mắt, giọng nói cậu gắt lên như cố che đi vẻ yếu ớt đangtrỗi dậy.
_ Lại đeo cái bộ mặt ác ma lên mặt rồi! – Ông Huy tặc lưỡi. – Muốn làmngười khác sợ, đặc biệt, muốn tỏ ra lạnh lùng, đôi mắt tuyệt đối khôngđược nhìn thẳng vào đối phương. Tuyệt đối không được chú ý đến biểu cảmcủa người đối diện, sự dè dặt khiến khuôn mặt mất đi vẻ sắc lạnh. Luônkhông được chú tâm đến cảm xúc của người khác mới khiến bản thân khôngnhún nhường. Tai phải phối hợp với mắt, dửng dưng với mọi người. Vì nếumắt không chú tâm mà tai vẫn chăm chú thì trong tâm vẫn xao động, cắnrứt. Không được quá biểu cảm trên gương mặt và khắc phục những nhượcđiểm khiến bản thân dễ lộ sơ hở như hay dẫu môi, phồng má, chun mũi.Thói quen của cậu là hay mím môi. Mắt luôn bị đánh sang trái mỗi khiđang suy nghĩ. Muốn tạo ra khí thế bức người thì phải luôn thẳng người.Giọng nói chỉ biểu đạt 2/3 cảm xúc, mắt mở to luôn tăm tia suy nghĩ củađối phương. Tuyệt đối, nếu người khác nhìn thẳng vào mắt mình thì ánhmắt không được phép lảng tránh, chuyển hướng sang nơi khác. Rõ chưa? -Kề sát gần mặt Minh, ông đạo diễn chăm chăm ánh mắt nhìn thẳng vào Minh. Minh bị nhìn thẳng, đôi mắt nâu cụp xuống lẩn tránh, ánh đỏ trong mắttắt lịm từ lúc nào.
Minh thở dài, hơi thở nặng nề như treo chì, đáy mắt khô xác bấn loạnnhìn ông. Cậu trống rỗng trong vô thức, đôi mắt lạnh lẽo nhưng bất lực.
_ Sao? Cậu làm được không? – Cười nhạt giọng, ông nghiêng đầu nhìn Minh.
_ Tôi sẽ thay đổi? – Minh ngờ vực.
_ Cậu đã làm được, nhưng làm chưa tới. – Cười như cũ, ông vẫn quan sát Minh tỉ mỉ.
Minh vẫn im lặng, sự im lặng của đồng tình. Cậu đã bị ông ta tóm lấy con người thật của mình. Cậu không thể qua mặt ông ta được.
_ Tôi chỉ nói thế. Hãy cố gắng khắc phục. Cậu vẫn có thời gian để suynghĩ, hãy trả lời tôi khi đã thông suốt. Đây là số điện thoại của tôi! – Tiếp tục nói, ông Quang Huy dúi vào tay Minh số điện thoại của mình.Đoạn, ông cười. – À, trả cho cậu cái áo khoác, đã giặt sạch sẽ rồi nhá.Đừng có quấy phá cái ngôi nhà bé bỏng của tôi nữa, không tìm được đâu!Tôi về đây! Còn đây là kịch bản, tôi để lại cho cậu xem thử! – Lui cuilấy túi xách giấu trong xe chăn dra để cất cái máy về, ông tiếp tục độcthoại.
Minh nhận lấy những thứ đạo diễn đã đưa lại, gương mặt trắng bệch, tiamắt đỏ ngầu, hơi thở nóng bừng lên. Cậu cảm nhận cơ thể lại có những dấu hiệu bất ổn.
_ Không tiễn! – Cậu hừ lạnh trốn tránh, quay mặt đi nơi khác.
_ Không sao chứ? Mặt cậu xanh xao lắm! À, mà bà tiếp tân hồi nãy nằm ởbệnh viện nào để tôi còn biết thăm chứ? – Chồm chồm nhìn Minh, ông Quang Huy không quên hỏi thăm nàng “sắc nữ” vừa nhập viện.
_ Ra ngoài hỏi cái tên tóc vàng khè, mắt xanh xanh mà ông khen là đẹptrai nhất chuồng á! Hắn nói cho mà nghe! – Minh bực dọc lườm liếc.
_ Tự nhận mình sống trong chuồng rồi hả? Há há! – Lão Huy lại cười khoái trá.
_ Đi ra! – Minh chỉ tay về phía cửa đuổi thẳng, mặt nóng bừng, hơi thởdồn dập. Cậu cố gượng để tránh làm ông Huy trông thấy vẻ bất ổn củamình.
_ Đuổi tôi phũ phàng vậy sao? Về nha! – Ông Quang Huy dẫu môi, vẫy vẫytay tạm biệt. – Nhớ đọc kịch bản đó! Còn sợi dây chuyền nữa đó!
_ Mau lên! – Cậu gầm gừ trợn mắt, những tia máu li ti sọc lên dữ dộitrong mắt. Nhanh người, Minh chạy lại cánh cửa đẩy ông Huy ra ngoài,khoá trái cửa lại.