Bạn đang đọc Anh là thiên thần hay ác quỷ ? – Chương 50: Kế hoạch tác chiến
Minh nhếch nhẹ môi, nói như tự mình nghe:
_ Đối với cô ấy thì lại khác. Cô ta cần phải rơi xuống bùn lầy cùng bọn này. Vì bi kịch đã bắt nguồn từ cô gái ấy.
_ Cậu cho tôi là thiên sứ thanh thuần còn Apple là ác ma nhơ nhuốc?
Minh cười:
_ Phải. Vì kịch bản trong trò chơi này đã định sẵn là vậy.
Thư gần như nổi đoá:
_ Cậu xem chúng tôi là con rối để tiêu khiển?
Minh lạnh giọng, quay mặt đi.
_ Không. Vì tôi cũng chỉ là một con rối.
Nỗi nghi hoặc và ức chế tràn đầy trong tư tưởng, khuôn mặt cô gái nhỏđen lại, bàn tay vo tròn. Giả tạo! Giỏi lắm! Tất cả là một trò lố củatiêu khiển ư? Họ có quyền sắp xếp cô vào vai diễn đã quy định à? Buồncười! Hài hước đến mức ấu trĩ!
Thư nhìn Minh rất lâu. Muôn vàn những thắc mắc nảy sinh. Lời nói cậuchân thật được bao nhiêu phần trăm? Sao cô mãi tin tưởng rằng Minh cònlừa dối cô nhiều điều hơn nữa. Cả Linh và Thi cũng thế! Họ đều là nhữngcon rối bịp bợm. Họ lừa gạt cô!
Thình lình, cánh cửa gỗ mở ra, Hoàng Thi tròn mắt nhìn hai con người đang chú mục nhìn nhau trước cửa.
_ Gì thế? – Thi hỏi.
Thư đánh lảng mắt đi, mỉm cười với Thi:
_ À! Chả có gì đâu! Em cần đi lấy gì à?
Thi chớp mắt nhìn Thư rồi xoay qua Minh. Hiểu Minh đang tựa bản lề cửa,mặt lạnh như tiền, đôi mắt vô hồn đăm đăm nhìn về bức tường trước mặt.Cảm nhận gì đó không ổn, nhưng Thi không thể xác định được. Cậu chầnchừ, rồi đáp ngắn gọn:
_ Thuốc sát trùng.
Thư có vẻ hoảng hốt:
_ Ai bị thương vậy em?
Hoàng Thi đưa bàn tay có những vết xước đã khô máu của mình cho Thư xem. Đáp:
_ Là em.
Cô tiểu thư nhíu chặt đôi chân mày, lo lắng:
_ Em… Em làm sao mà ra vậy?
_ Tai nạn xoàng thôi! Don’t worry! – Thi phẩy tay bảo Thư đừng lo. Nhưng cô gái nằng nặc kéo tay cậu đi, vừa nói:
_ Để chị giúp em xử lí vết thương.
Rồi hai người họ lướt qua mặt Minh. Kì Thư quay đầu nhìn, ném cho Minh ánh mắt lãnh đạm kì dị.
Thiên sứ mong manh. Đâu ai dễ bảo vệ được! Minh e rằng sau này, cậu khó lòng kiểm soát được Thư, khi cô đã biết quá nhiều.
Minh trở lại phòng Linh, gương mặt tái trắng. Môi cậu lại mấp mái rồithấm ướt chút coffee của cô gái nhỏ tự tay pha. Vị sữa beo béo cùng mùicoffee thơm dịu đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Linh ngồi trên giường, nhướng mắt:
_ Sao vậy?
Minh thở dài, đưa tay xoa thái dương.
_ Rắc rối thật rồi! Kì Thư đã phát hiện thân phận của chúng ta.
Chí Linh mỉm cười bình thản:
_ Càng tốt! Không phải cậu cũng muốn Hàn Băng biết được điều đó?
Minh quay sang, gắt:
_ Nhưng đây là Kì Thư!
_ Có gì khác nhau? – Linh cười như có như không, chất giọng ma mị. -Nhưng thực sự tôi muốn Lee Sang Mi biết được điều này. Chính tôi đã kếtnối mối quan hệ giữa Băng Nhi và Sang Mi lại. Từ họ, sau này sẽ là muônvàn điều thú vị!
Minh gằn giọng, mặt ức đỏ như than bếp:
_ Cậu điên rồi!
_ Như cậu thôi! – Linh thích thú cười.
Hoàng Hiểu Minh hít sâu đầy khoang ngực, nhắm nghiền mắt định thần.Những điều bất ngờ dồn dập làm cậu chưa thể tiêu hoá hết thông tin kịp.Minh cần yên tĩnh để hồi phục.
Căn phòng im lặng hơn chục phút, tiếng bàn phím laptop lạch cạch do Linh gõ, Minh vẫn nhắm mắt.
Đánh loãng sự im ắng đó, Linh mở lời, cậu lại ngã lưng trên người con gấu trắng, hai tay khoanh lại với nhau, nhàn nhạt:
_ Hắn đến rồi, không ngờ lại nhanh như vậy.
Minh mở mắt ra, tâm trạng có vẻ ổn định hơn, cậu nhếch môi cười lạnh, tay lại bật mở laptop ngắm nhìn.
_ Không nhanh, đủ cho nhiều điều thú vị tiếp nối.
_ Cậu tin đây là bộ dạng thật của hắn? – Linh vẫn giữ sắc thái điềm nhiên.
_ Không. – Câu trả lời lạnh tanh, tay Minh xếp chiếc máy tính lại, cậu thu gối lại, tay ôm trọn chân mình rồi quay sang Linh:
_ Cậu tin?
_ Không. – Vẫn như Minh, câu trả lời của Linh cũng dứt khoát như thế.Con người thâm hiểm như hắn sẽ không bao giờ lộ ra bất cứ sơ hở nào. -Và cũng không bao giờ tin hắn có thể ăn cắp thông tin từ laptop của cậu. Nói đi, cậu đang muốn giở trò gì? – Linh ngồi thẳng dậy, những ngón tay thon dài đùa nghịch viên bi nâu đính trên mắt của gấu bông.
Minh cuộn đầu lên đầu gối thư thái đáp:
_ Vạch trần White.
Chí Linh chần chừ, mím nhẹ môi, đôi mắt đen mun dấy lên nhiều tia nghi hoặc:
_ Vạch trần?
_ Black Jack hiểu rất rõ về White. Hắn am tường cách thiết kế của khubiệt thự và mật thất, kể cách những gợi ý bẻ khoá an ninh. – Minh giảithích.
Mái tóc Linh nhuộm đen như gỗ mun, xoăn xoăn lịch lãm, cậu tặc lưỡi, bất lực nhìn nhím xù:
_ Cậu vẫn không tin White.
Minh đáp:
_ Và cũng không bao giờ tin!
Linh nhíu ấn đường, nhìn Minh:
_ Chịu thôi. Không còn gì để nói. Nhưng… Cậu sắp gây ra điều gì khủng khiếp lắm thì phải.
_ Có lẽ vậy. – Minh đáp gọn lỏn.
_ Vậy là… – Linh lại chần chừ, câu nói bị kéo dài như đang nghĩ ngợi.
_ Chúng ta chơi cùng hắn! – Minh cười đầy ẩn ý.
Ở một toà cao ốc sang trọng.
Trong một căn phòng rộng lớn, sắc trắng nổi bật, tấm rèm màu lam nhạtrung rinh nhẹ nhàng, ánh qua khe cửa những tia mặt trời rạng rỡ. Mộtthiếu niên ngồi cạnh khung cửa sổ bằng thuỷ tinh trong suốt, có thể thấy mọi quang cảnh bên ngoài. Những con đường chằng chịt bên dưới, xungquanh là những toà nhà lô nhô, từng dòng xe cộ tít tắp chạy như nhữngchú kiến nhỏ đang kéo quân.
Trước mặt cậu là một bàn cờ vua làm từ pha lê trang trọng. Những quân cờ lấp lánh trong suốt hắt ánh nắng thành muôn dãy màu sáng chói. Cả bứctường chắn với không gian bên ngoài cũng làm từ thuỷ tinh sáng trắng.
Chàng trai ngồi trầm tư, gương mặt trắng hồng thuần khiết. Mái tóc đenmun bồng bềnh phất phơ theo cơn gió từ khe cửa sổ lùa vào. Tấm vải rèmxanh tinh nghịch vuốt ve má cậu.
Bên ngoài, nắng vàng tinh tươm. Chàng trai anh tuấn có đôi mắt to tròn, đôi mi cong vút, sắc môi cam mọng tươi tắn.
Thỉnh thoảng, cậu lại nhấc những quân cờ lên đùa nghịch, ngón tay trắngnõn, thuôn dài như ngòi bút, nâng niu những quân cờ một cách yêu thíchvô độ.
Đôi mắt cậu luôn dán chặt vào bàn cờ, như đang lập nên một ván cờ khókhăn. Như một sở thích, tự tạo ra những thế cờ bế tắc để thách đố mọingười, cậu biết rõ đối thủ của mình rất thông minh, một ván cờ phải được cân nhắc thật kĩ lưỡng, nếu cậu không muốn thua.
Mỗi ván cờ biến hóa khôn lường. Và lòng người cũng thật muôn mặt, nhưcậu đang sở hữu rất nhiều mặt nạ da người trên mặt, đối với từng ngườilà từng chiếc mặt nạ khác nhau. Cậu luôn cho người khác cảm giác cậu làmột người có vẻ thanh tân, trong sáng như băng tuyết không vẩn đục. Cậucố che giấu sự tổn thương và yếu đuối trong sâu thẳm trái tim.
Cậu là White trong sáng, hiền lành – mặt nạ thứ nhất.
Cậu là một Hyun Min cô nhi lạc loài – mặt nạ thứ hai.
Cậu là một Devil tài năng, trầm tĩnh – mặt nạ thứ ba.
Và một cái tên gần như đã bị cậu chôn giấu trong quên lãng, cái tên Việt Nam đã khiến cậu hoảng sợ, nơi những ký ức đau thương nhất tràn vềquanh cậu. Cậu không phải là một người Hàn Quốc hoàn toàn, mẹ cậu làngười Hàn gốc Việt, và cậu cũng có một cái tên thật Việt Nam: TrịnhThiên Du – mặt nạ thứ tư hay chính con người thật của cậu? Cậu có baonhiêu chiếc mặt nạ trên mặt?
_ Thiên Du, ván cờ của cậu đã dàn xong chưa? – Từ bên chiếc giường lớnphủ dra đen đối lập, một chàng trai có mái tóc vàng kim che xéo một bênmắt, đôi mắt màu lục đẹp như rừng đêm, gương mặt tinh xảo không chútkhuyết điểm ngước mặt lên nhìn cậu hỏi.
Chàng trai đó đang nằm sấp trên chiếc giường thư thái, trước mắt là mộtchiếc laptop màu bạc. Trong ánh mắt của chàng trai, khí lạnh của băngnhư lan toả khắp nơi, đôi mắt ấy rất đẹp… nhưng quá lạnh lẽo.
Đặt một quân cờ vào ô mới, chàng trai có mái tóc đen lạnh nhạt cấtgiọng. Vẻ thư thả, dịu dàng vụt mất, chỉ còn nét lạnh lùng phảng phất:
_ Cậu có tư cách gọi cái tên đó sao? Tôi cấm cậu!
_ Thay đổi nhanh thế? Vừa nói cười rất vui mà? Gặp tôi không vui sao?Thiên Du? – Chàng trai nằm trên giường cố gắng nhấn rõ cái tên Thiên Du.
Người thiếu niên ngồi bên cửa sổ vẫn giữ thái độ lãnh đạm trước con người kia.
_ Cút đi! Đừng làm phiền tôi! Cái tên đó không đến lượt cậu gọi.
_ Không thích thì thôi. Sợ cậu quên nên tôi nhắc thôi. Có vẻ là cậu ghét sự hiện diện của tôi? – BJ nhếch môi châm chọc, làn môi cam mỏng conglên giễu cợt.
_ Cậu không đáng. – Devil hừ lạnh đáp.
_ Không đáng? Vậy ai mới đáng? Không phải tôi là người hiểu cậu nhất sao? – BJ hỏi, mâu quang lạnh băng ánh lên tia hiềm khích.
_ Kẻ-không-có-tư-cách-mãi-mãi-không-có-tư-cách. – Devil gằn giọng, con ngươi trong hốc mắt đứng yên đầy kiên định.
BJ lại cười, cợt nhả như có như không, cậu rời khỏi giường, bước tớichiếc bàn bên cửa sổ, kề sát gương mặt tuyệt mỹ đến bên Devil thầm thì:
_ Ý cậu là… tôi phá hoại cuộc đời của cậu?
_ Không dám. Cuộc sống của tôi vốn cũng không có màu mặt trời, nó chỉđược tô đen thêm nhờ con quỷ như cậu. – Devil cười đáp lễ, giọng nói đầy chua chát.
Đưa đôi mắt đảo quanh người Devil, mái tóc vàng kim vẫn giữ âm vực thầmthì đầy ẩn ý, ngón tay miết lên vết thương đã kéo da non trên cổ tay của Devil, chú mục nhìn:
_ Tôi là quỷ dữ. Cậu là thiên sứ. Tôi ghét cay ghét đắng lũ thiên sứ,ngoại trừ cậu. Cậu biết tôi đang làm tất cả vì cậu! Và… đừng cố huỷhoại bản thân mình! Tôi thấy cậu thật đáng thương!
Mái tóc đen lại đặt một quân cờ đầy mưu tính xuống, âm vực lắng xuống trầm khàn:
_ Thứ tôi mong nhất là cậu hãy mau thức tỉnh lại. Tội lỗi của cậu làm ra đừng mượn danh bảo vệ tôi mà che đậy! Trơ tráo!
BJ kéo ghế đối diện người thiếu niên tóc đen, vòng môi quỷ dị vẫn cợtđùa, những tia sắc lạnh trong đáy mắt chuyển sang bàn cờ đã được dàn thế trận.
_ Có chắc là… suốt cuộc đời này cậu thoát khỏi tay tôi?
_ Chắc chắn!
BJ bật cười, rất cường điệu:
_ Tội nghiệp! Một giấc mơ hoang đường!
_ Không hoang đường. Tôi đã bảo: Tôi sẽ chơi tới cùng với cậu. NHƯNGĐỪNG ĐỤNG VÀO NHỮNG NGƯỜI VÔ TỘI! Nếu cậu bội ước, tôi sẽ không bao giờtha thứ! – Sắc môi cam nhạt của Devil như hoá đỏ, làn môi tươi bị răngcủa chính cậu căm phẫn cắn mạnh cam chịu.
BJ nhướng mày ẩn ý:
_ Người vô tội? Tức con hậu của tôi? Là cô mang bí mật của Angel?
Devil thu hẹp tầm mắt dấy lên tia đe doạ:
_ Tôi đã lặp lại câu này bao lần rồi? “Đừng đụng vào cô ấy!”. Cậu sẽ trả giá đắt đấy! Tôi có thể làm tất cả để đoạt lấy Angel cho cậu, trừ việclàm hại “Thiên Thần”.
Đôi mắt đảo quanh, có vẻ thoả mãn, BJ cười tựa hư vô, nói:
_ Còn Jonny, hắn đang có động cơ phản bội chúng ta. Một khi hắn hồi phục dữ liệu trong chiếc USB thành công thì khử nó đi. Tránh đêm dài lắmmộng! Giờ cậu cũng như tôi, trở thành vai phản diện trong trò chơi này.Tôi chấp nhận rơi vào bẫy của Demon để tố cáo rõ ràng mối quan hệ giữachúng ta, thân hơn một sự hợp tác. Vì… chúng ta đâu nỡ tàn sát lẫnnhau – những kẻ có cùng một khuôn mặt.
_ Chơi dao ắt có ngày đứt tay. Cậu nên nhớ cả Red, Black và Deuce đềukhông phải là những đứa ngốc. Sẽ có ngày cậu nếm hậu quả khó lường.
Bàn tay trượt dài trên khuôn mặt của Devil, BJ chăm chú nhìn gương mặtphẫn uất kia, mang theo sự thích thú. Nắng tạt vào trong phòng, hắt lêndáng hình hai chàng trai trở thành những chiếc bóng trải dài, in trênmảng tường và những ô gạch.
_ Tôi không quan tâm đến họ. Nhưng mà… cô em gái “hờ” của chúng ta cóvẻ rất thú vị. Ban đầu chỉ muốn tìm ra dấu vết chiếc USB từ cô ấy, nhưng xem ra ngày càng phải chú tâm đến cô ta, sẽ có ngày cô gái đó đem chota nhiều bất ngờ.
Gạt phăng bàn tay đang chạm trên mặt mình, biểu hiện tởm nợm, Devil xoáy sâu ánh mắt, trong tâm khảm hiện về nỗi bất an sâu xa.
_ Tôi không quan tâm. Cuộc đời của cậu, của cô ấy, của tôi là một sựkết nối oan nghiệt nhất. Tôi muốn trút bỏ dòng máu chảy cùng cậu, tôimuốn móc bỏ đôi mắt lục kì dị này, tôi muốn bóp chết kẻ khiến cậu và tôi ra nông nỗi này. Bình, nếu như… Chúng ta không…
_ Im đi! Đã bảo không bao giờ được nhắc tới cái tên Thiên Bình đó mà!Tôi chẳng muốn nhớ gì về quá khứ! Không muốn nhìn nhận con bé ấy! Tôikhông muốn thừa nhận dòng máu chảy trong người mình kể ra người phụ nữdâ.m loàn kia! Tôi không muốn nghe tới những điều đó! – Mái tóc vàng kia gằn lên giận dữ. Kích động chỉ vì một tiếng gọi thân quen: “Bình”. Cáitên chất chứa ai oán, cậu đã thề sẽ giết chết ai gọi cậu bằng cái tênđó. Nhưng Devil, chính miệng nó thốt lên, làm sao cậu giết được nó đây?
Có nỗi đau nào tê tái hơn thế? Có kí ức nào đen tối hơn nữa? Tim đaubuốt. Điều nhạy cảm đó dễ làm người ta xúc động tâm can. Đừng càn rỡ xâm nhập vào trái tim chết khô của hắn bất cứ cảm xúc gì. Hắn sợ hãi quákhứ, đâm ra thành hận. Hắn biến mình trở nên tàn khốc là vì đâu? Tạisao?
_ Cậu mới là kẻ đáng thương nhất đấy, Black Jack. – Mái tóc đen xoaylưng rời đi, trên tay là chiếc laptop màu bạc. Từ con người tàn khốc đómà cậu đã có được vẻ ngoài ngạo nghễ, bất cần này. Trong máy là những dữ liệu không mấy quan trọng từ Q. Rõ ràng việc BJ cố ý liều mình đem mãđộc vào máy của Demon chỉ là vốn muốn thẳng thừng tố cáo cậu cùng mộtphe với hắn. Vì… kẻ duy nhất biết được mật mã máy tính của Demon chỉcó cậu, một bí mật từ nhỏ của hai người bạn. Cậu không ngờ sau bao nhiêu rạn nứt trong tình bạn này, Demon vẫn không đổi mật khẩu mới. Đó thựcsự là một sự luyến tiếc vụn vỡ hay một thủ đoạn tinh vi đã được dàn sẵn: Demon đã rút toàn bộ dữ liệu quan trọng ra khỏi chiếc laptop từ trước.Demon đã vứt bỏ tất cả lòng tin với cậu. Đau – cảm giác này ai hơn ai?Demon có đau bằng cậu? Đứng giữa lằn ranh của tội lỗi và chính nghĩa,cậu chỉ yếu ớt nhìn bản thân chìm dần trong bóng tối, bất lực nhìn những người bạn xa rời mình. Đau đáu nhìn họ, cậu càng căm hận bản thân mình. Cậu đâu còn có tư cách đứng cạnh họ. Cậu là em-trai-của-quỷ-dữ. Ai dámthứ tha cho oan nghiệt này?
Phút chốc, hình ảnh thiên thần có mái tóc đen tan biến khỏi căn phònglớn, rõ ràng như những chấm sáng đang bay trong không gian. Cậu muốn vỡtan thành muôn mảnh nhỏ. Muốn xoá tan mình khỏi cuộc đời này. BJ liệu có cho cậu dễ dàng biến mất?
Bên cạnh cửa sổ, người thiếu niên đẹp như ma quỷ còn lại tựa người trên ghế, làn môi cam thích thú cong lên:
_ Ván cờ này… càng lúc càng thú vị! – Bàn tay cậu đưa một quân hậutrên tay ngắm nhìn. Ván cờ rắc rối đầy cạm bẫy của Devil sẽ là trò tiêukhiển của cậu:
_ Cậu càng muốn tôi tránh xa cô ấy, tôi lại càng muốn cô gái ấy bị tổnthương. Cứ chờ xem cô ta còn là một thiên thần tinh sạch được không.Bạch Hàn Băng, cô hãy mau trở về với con người thật sự của mình, cùngchúng tôi viết nên câu chuyện bi thảm nhất nào!
Hơi thở nhuốm mùi chết chóc tàn độc lặng lẽ bủa ngập căn phòng. Sự nguyhiểm ấy tràn ra cả bên ngoài. Bầu trời hạ nắng tối sầm, mây đen vân vũcuồn cuộn…
Gió mạnh – cơn bão số 1 đến…
Từng đợt gió thoảng nhẹ heo heo lướt trên da. Cơn gió mang mùa hè rạngrỡ cùng tiếng ve đổ tràn nơi nơi. Giàn hoa giấy trước ngôi nhà gỗ nhỏxinh bật lên sắc hoa tươi tắn dưới trời hè. Vài cánh hoa khô xác héo úalặng lẽ nằm trên con đường nhỏ vào nhà, đợi gió tạt ngang mà tung bayhỗn loạn. Bóng đổ tà, gần chiều, những ụ mây u ám đổi màu tím biếc, hoàcùng ánh dương thành một bảng màu thanh tân, chút trong sáng của nắng,chút ảm đạm của mây, sự hoà trộn khéo léo của thiên nhiên tạo nên cả vòm trời tuyệt đẹp.
Có một bóng đen đứng lặng lẽ nép mình trước cổng nhà, chiếc áo blazer đã nhàu hơn. Chiếc mũ lưỡi trai đen che khuất gương mặt chàng trai trẻ,chỉ lộ ra cánh môi cam mọng và góc cạnh tinh xảo của sườn mặt. Tần ngầnrất lâu, hồi rồi cậu cũng bước đến cổng nhà, bàn tay nâng lên, khẽ khàng cài lên trước cổng ngôi nhà một cây kẹo bông xốp hồng. Nụ cười len lén, có phần tinh quái.
_ Này, cậu là ai mà lại đứng thập thò trước nhà người khác như vậy? -Dương Vĩ An, cậu bạn thân của con gái chủ nhà vừa lúc đến, mi xếch lênxét nét.
Bóng blazer chẳng mảy may, cứ việc lướt qua mặt chàng trai.
An cau mày, gạt chống xe đạp, đuổi theo con người kia, nói:
_ Nếu không giải thích rõ ràng thì tôi sẽ nghĩ anh có điều mờ ám đấy!
Vòng môi cam nhoẻn nhẹ, tay lại càng kéo thấp mũ của mình. Hắn đáp:
_ Một cây si.
Vĩ An quay mặt nhìn trước cổng nhà, cây kẹo bông ngay ngắn đính vào ôcửa kim loại. Trong lòng cậu chợt thấy ngứa ngáy như bị kiến đốt.
_ Đeo đuổi cô ấy bằng một cây kẹo bông?
Chàng trai mặc blazer cười thật tươi, chiếc nón đen vẫn che đi đôi mắtbí ẩn, hắn thích thú quay lại nhìn cậu thiếu niên, ngạo nghễ:
_ Cô ấy sẽ phát điên lên tìm tôi! – Rồi đưa tay lên trán chào An, hắn bỏ đi cùng sự khó hiểu của người ở lại.
Dương Vĩ An ngơ ngẩn nhìn chàng trai lạ vừa rời đi, trong thâm tâm cóphần ấm ức, cậu đi về phía cổng, ngón tay bấm vào lòng bàn tay, vẻ mặt u buồn, hờn mác. Cô gái cậu thích sao lại có nhiều vệ tinh đeo đuổi thếchứ?