Đọc truyện Anh Là Tất Cả (All I Need Is You) – Chương 36
Damian lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết nên đuổi theo Casey ngay hay nên thanh toán cho xong với Curruthers trước. Gã kia chỉ ở cách đây một ngày đường và cũng chỉ cần chạm trán với hắn một lần nữa. Còn Casey thì không biế đến lúc nào anh mới đuổi kịp
Nàng sẽ tiếp tục đi đâu sau khi đến được Waco và không tìm thấy sự giúp đỡ cần thiết? Nàng có nghĩ đến việc quay trở lại Sanderson để tìm ra lời giải đáp không? Hay là nàng đã mất luôn khả năng suy luận cùng với trí nhớ rồi?
Chính lịch trình chạy tàu đã giúp anh đưa ra quyết định cuối cùng. Chuyến tàu đi Waco tiếp theo bị hoãn lại bốn ngày, vì thế Damian còn nhiều thời gian để giải quyết nốt công việc. Thậm chí anh có thể tranh thủ ngủ bù trước khi quay lại Culthers vào sáng hôm sau
Tuy nhiên, nếu anh không nghỉ ngơi thì mọi việc ổn hơn. Sự tính toán thời gian hợp lý hóa ra quan trọng hơn anh nghĩ nhiều. Giá như quay lại Culthers sớm hơn vài giờ đồng hồ, anh đã có thể ngăn chặn được một cuộc đấu súng nguy hiểm
Casey cho là mình đã sai lầm khi đến quán Barnet trong bộ quần áo này. Chờ cho tới khi cả Jack và bọn tay chân có mặt đầy đủ nàng mới xuất hiện
Nàng chọn bàn ngay sát chỗ chúng. Hai tên liếc nhìn khi nàng bước vào. Một tên không nhớ ra nàng, còn gã kia chỉ là biểu hiện thông thường của đàn ông khi nhìn thấy phụ nữ. Chúng đang bận trò chuyện và trêu chọc cái mũi vỡ và thân hình bầm dập của gã to cao nhất. Điều này khiến Casey chú ý
Đó chính là Elroy Bencher – kẻ thích khoe khoang cơ bắp. Và sự trêu chọc hoàn toàn có thể hiểu được. Trông gã như vừa bị vài con ngựa dẫm đạp lên. Nàng không tưởng tượng là lại có người khiến một gã to khỏe như Bencher thương tích đầy mình như vậy. Lời nói bực bội của gã làm cho Casey thay đổi suy nghĩ
“Ít ra tao cũng đánh khá đấy chứ. Thằng đó bây giờ trông cũng chẳng còn nguyên vẹn đâu. Nếu tao không trượt chân và gãy xương sườn thì thằng đó chẳng là vấn đề gì”
Casey tự hỏi phải chăng gã đang nói về Damian …
Sau khi dừng đoàn tàu Bucky đã hộ tống nàng lên khiến người lái tàu bực bội, nàng quay ngay về Culthers với hy vọng gặp lại Damian. Theo lời cô giáo Larissa, anh có quay về đây. Tạ ơn Chúa! Nỗi lo sợ khủng khiếp nhất của nàng đã được trút bỏ. Vậy là hôm đó anh thoát khỏi nguy hiểm và vẫn còn sống. Nhưng anh đã rời Culthers để đi tìm nàng. Có vẻ như hai người chỉ nhỡ nhịp nhau khoảng vài tiếng đồng hồ
Tuy nhiên chắc chắn anh sẽ quay lại đây. Và trong khi chờ đợi, Casey quyết định tìm hiểu thêm về Jack Culthers. Phải công nhận kế hoạch muốn khám phá đời tư của người đang tranh chức thị trưởng trong vai một phụ nữ quả là hơi hấp tấp và thiếu suy nghĩ
Casey phải cảm ơn Larissa vì bộ quần áo kiểu cách nàng đang mặc. Cô ấy mua nó trong lần về thăm miền Đông gần đây nhưng thấy quá sặc sỡ không phù hợp với cuộc sống miền Tây. Và Casey đã mua lại. Những cái nơ con bướm bằng đăng – ten không phải là kiểu cách ưa thích của nàng nhưng phù hợp với mục đích có ý trong khác hẳn hình ảnh cậu bé lần trước
Vài phút sau, nàng bắt gặp ánh mắt của Jack liếc nhìn. Nàng mỉm cười đáp lễ. Nụ cười đó đã thu hút được sự chú ý. Rõ ràng, hắn không thuộc túyp đàn ông dễ chinh phục phụ nữ bởi vóc dáng lùn tịt, chẳng có gì nổi bật về hình thức, Vả lại, tuổi hắn gấp đôi tuổi nàng. Vì thế, không có gì đáng ngạc nhiên khi chỉ với nụ cười duyên của một cô gái trẻ đã kéo được hắn bước đến làm quen
“Cô đến thị trấn tươi đẹp của chúng tôi để du lịch phải không?” hắn hỏi sau khi giới thiệu tên và tự nhiên kéo ghế ngồi xuống bên nàng, không đợi được mời
Casy gật đầu và biết rằng lúc này bọn đồng bọn của hắn thế nào cũng chú ý đến nàng nhiều hơn. Và nàng không hề mong đợi điều này. Bao nhiêu cặp mắt nhìn nàng, thế nào chẳng có kẻ phát hiện ra sự giống nhau giữa nàng với người đi cùng Damian hôm trước
“Trông cô hơi quen quen” Jack trầm tư nhận xét, khiến nàng rên thầm trong bụng. Song mắt hắn cũng không tinh tường như nàng lo lắng “Có lẽ chúng ta đã gặp nhau ở đâu chăng?”
“Ồ, tôi đi du lịch khắp bang Texas này. Thế còn ông?”
“Rất nhiều”
“Gần đây tôi có đến San Antonio và cả Fort Worth nữa”
Hắn nhíu mày khi nghe tên hai thị trấn đó. Casey đã đề cập đến những thị trấn mà Henry – hay chính Jack – từng đi qua. Vì thế nàng vội nói thêm, “Và cả Waco nữa chứ. Còn bây giờ là thị trấn đáng yêu này đây”
“Thôi, nếu tôi đã gặp cô trước đây cũng chẳng có vấn đề gì vì rõ ràng chúng ta hưa hề gặp nhau. Vậy còn tên của cô, thưa cô?”
“Jane” cái tên này xuất hiện ngay trong tâm trí và nàng chợt nhận thấy lọ tiêu trên bàn
“Peppers[1]”, thưa ông
“Trong khi ở đây, ai được hân hạnh ở cùng cô?”
“Xin lỗi?”
“Cô đến thăm ai ở đây?” hắn nói thẳng ra
“Larissa Amery. Chắc ông biết vì cô ấy hiện là giáo viên duy nhất ở đây. Chúng tôi là bạn học cũ và đã lâu chúng tôi chưa gặp nhau nên tôi nghĩ cần phải đến thăm cô ấy”
“Cô cũng là người miền Đông như cô ấy phải không?” hắn lại nhíu mày “Thật lạ, nhưng tôi thấy cô nói đặc sệt giọng Texas”
“Ồ, tôi nghĩ vậy. tôi sinh ra và lớn lên ở vùng này nhưng lại theo học tại miền Đông. Có vẻ như ông là người miền Đông. Vậy ông cũng mới đến Texas phải không?”
“Chúng ta đừng nói về tôi, thưa cô Peppers. Tôi thật sự quan tâm tới cô đấy”
Lời nói của gã có ý muốn lấy lòng nhưng nàng chỉ dám kín đáo lầm bầm. Rốt cuộc, kế hoạch của nàng ra công cốc. Hắn chẳng dại gì lỡ lời, đặc biệt với một người mới quen. Bọn thuộc hạ ở bên bàn vẫn chăm chú quan sát nàng như lũ diều hâu. Nàng đang cố tìm ra một lý do để rời khỏi nơi này thì Jed đột ngột đứng dậy, tiến đến bên Jack và thì thầm vào tai hắn
Ngay lập tức Jack nhảy nhổm và gào lên những lời tục tỉu. Không cần hỏi Casey cũng biết vì sao hắn quay nhìn nàng với ánh mắt đáng sợ như vậy. Nàng đứng phắt dậy, rút vũ khí theo
phản xạ … nhưng súng không có ở chỗ đó
Tuy nhiên, Casey vẫn còn một khẩu trong túi xách tay. Nàng mua nó khi mới đến đây bởi vì khẩu súng cũ đã bị Bucky lấy mất. Nhưng nàng không biết lấy nó bằng cách nào
Cả sáu gã kia cũng không có súng. Đây là nơi công cộng với sự có mặt của nhiều người, những nhân chứng. Đang tiến hành tranh cử nên chắc Jack sẽ không dám làm điều gì ngu ngốc như việc giết phụ nữ giữa nơi đông người. Kiểu cách hèn hạ của hắn là giao cho bọn tay chân làm
việc này … giống như cách Henry đã làm với cha Damian
Vì thế, Casey cố gỡ mình ra khỏi cuộc chạm trán này. Tóm lại, Jack vẫn chưa để lộ điều gì với nàng. Cũng chưa có gì thiệt hại xảy ra. Chỉ vì trông sáu gã kia như muốn bóp cổ nàng không có nghĩa là phải lo lắng
“Tôi nghĩ là tôi chẳng muốn ăn uống gì nữa”. Nàng nói và vớ lấy cái túi
Một bàn tay giữ chặt cánh tay nàng. “Cô can đảm lắm, cô gái ạ” Jed nói. Chính là bàn tay của gã
“Thật sao?” Casey trả lời “Tôi đói bụng, và nghĩ rằng đây là nơi thích hợp để kiếm được món gì đó. Hay ở đây các vị có luật không cho phép ăn trưa mà tôi không biết chăng?”
“Mồm mép gớm …””
“Thật quá nực cười …”
Jack huýt sáo cắt ngang những lời nhận xét đó của bọn tay chân. “Tôi biết rõ cô đang làm gì, cô gái ạ”
Hắn liếc qua nhìn Jed, không cần thong minh lắm Casey cũng hiểu được ánh mắt đó. Khi cảm thấy bàn tay đang giữ chặt tay mình có vẻ như muốn lôi tuột nàng ra khỏi đây, Casey nghĩ nàng nên cẩn thận … và quyết định thay đổi chiến thuật
“Được rồi, ai trong số các ông đây nhận lời thách đấu với tôi?” nàng kêu to
“Đấu súng với cô?” Jed hỏi và ngây người nhìn nàng
“Trong một trận đấu công bằng đấy” Casey nhấn mạnh. “Hay là các ông quá hèn nhát không dám làm thế?”
Có tiếng cười khúc khích và sau đó là một giọng nói “Tao nghĩ cô ta không biết đang đối phó với ai đâu”
“Ồ, tôi biết chứ” Casey khinh bỉ trả lời “bắn lén là kiểu cách của các ông”
Lời nhận xét khiến cho cả bọn đỏ mặt. Sau đó tên đã nhai kẹo lạnh lùng nói “Tôi sẽ đấu với cô ta”
“Không, tôi cơ” tên trẻ nhất hăm hở “Hãy để cho tôi, Jed. Tôi chẳng e ngại việc giết đàn bà đâu … nếu quả thật cô ta là phụ nữ” gã nhìn nàng từ đầu đến chân với vẻ chế nhạo và khoái trá cười cợt. “Chỉ có tên làm nghề lo tang lễ mới có thể khám phá ra điều này sau trận đấu, phải không?”
“Hãy tiến hành vụ này ngoài đường” Jack bực bội “và tôi không muốn ngửi thấy mùi thuốc súng sặc sụa trong khi đang dùng bữa đâu nhé”
[1] Pepper: hạt tiêu