Anh Là Lẽ Sống Của Em

Chương 145


Bạn đang đọc Anh Là Lẽ Sống Của Em – Chương 145

Mẹ thân yêu !
Con cũng ko biết phải nói gì với mẹ nữa , như mẹ biết con là một thằng đồng tính chẳng có ai chấp nhận con kể cả mẹ . Duy nhất chỉ có một người chấp nhận con chính là Tùng , con biết mẹ sẽ nói rằng những đứa như con thì biết gì về tình yêu .
NHưng con cũng là conn người con cũng có những khao khát thầm kín như bao người khác và từ khi gặp Tùng con đã biết thế nào là khát vọng yêu và dc yêu . Mẹ chẳng quan tâm thế nào là tình yêu đúng ko và mẹ cũng chưa bao giờ muồn biết thằng con trai của mẹ nghĩ gì … gia đình đối với con xa lạ lắm và cũng ko hề có ý nghĩa gì , những lúc con mệt mỏi thì gia đình ko thể nào làm chỗ dựa cho con mà gia đình chỉ là nơi tăng thêm áp lực cho con, làm cho con thêm chán nản mà thôi.
Nhưng với Tùng thì con tìm thấy một gia đình một tình yêu thật sự tuy rằng gia đình ấy ko hoàn hảo vì gia đình của chúng con ko thể nào có tiếng cười của trẻ thơ như những gia đình khác , nhưng mẹ biết ko hình như ông trời ko muốn con hạnh phúc , có lẽ con đang bị đày đọa mẹ àh . Vào lúc mà con hạnh phúc nhất thì con biết dc là Tùng bị tim và ko còn sống dc bao lau nữa .
Con ko muốn hắn chết …con muốn hắn sống , con muốn rằng con luôn tồn tại trong hắn và vì thế con quyết định hiến tim cho hắn . Mẹ sẽ ko phản đối chứ hay là mẹ mừng rỡ vì con đã chính thức ra đi . Dù mẹ có ghét con thế nào đi nữa thì con vẫn luôn yêu mẹ …con yêu mẹ lắm nhưng mong rằng nếu có kiếp sau thì con sẽ ko phải là con của mẹ …Mẹ giữ gìn sức khỏe nhé , con mong rằng mẹ sẽ là một người mẹ tốt đối với hai em cuả con …

Đặt bức thư trên bàn tôi bước nhanh ra cửa , nước mắt tôi lã chã rơi chẳng biết đến khi nào mẹ mới về nhà , chẳng biết đến khi nào mẹ mới đọc dc thư của tôi nữa . Cuộc đời tôi chẳng biết thế nào là ấm áp của tình mẹ tôi chỉ thấy ấm áp khi bên hắn nhưng rồi bây giờ tôi lại phải rời xa hắn vĩnh viễn …. Yêu hắn tôi chấp nhận tất cả kể cả trao cho hắn cuộc sống của mình nhưng tôi mong sao đây chỉ là ác mộng khi tỉnh giấc tôi vẫn có thể bên hắn , dc hắn yêu thương và quan tâm .
Nhét lá thư cho con Uyên vào thùng thư , bên trong lá thư của con Uyên cũng có một lá nữa dành cho hắn ….thôi thì đành nhờ con Uyên đưa thư cho hắn vậy . Uyên ơi có lẽ đây là việc cuối cùng mà tao nhờ mày đó …tao yêu mày nhất mập àh cuộc đời tao có quen dc mày có lẽ là hạnh phúc nhất mong sao mày luôn hạnh phúc bên Dũng ….tao mãi yêu mày và mọi người
Quẹt nước mắt trên mặt tôi bước nhanh đi , mỗi lần tôi quay lưng nhìn lại thì bao nhiêu ký ức ngày xưa lại trở về mà hình ảnh của hắn là rõ ràng nhất . Chấm dứt hết rồi phải ko Kha , mày luôn mơ có một tình yêu đẹp thì bây giờ mày có rồi đó đây là mối tình mà dù cho có chết mày cũngko bao giờ quên . Anh ơi ,đừng quên em anh nhé ….dù cho ở nơi nào thì em cũng mãi yêu anh mà thôi ….em ra đi rồi anh cũng đừng buồn ráng mà sống anh nhé …hãy yêu một người khác xứng đáng hơn em .
TRời lại rỉ rả mưa , bầu trời chẳng có chút gì là bình minh cả …..ông trời đang khóc cho tôi chăng hay là ông đang vui vẻ vì tôi và hắn sẽ mãi mãi xa nhau theo đúng ý ông quá rồi …Chuông điện thoại của tôi bỗng nhiên lại réo liên hồi , thì ra là ông Thành gọi ..
_ Alô Kha mau vào bệnh viện nhanh đi , Tùng bất ngờ bị đột quỵ rồi có lẽ do tim của Tùng yếu quá rồi ko chịu nổi nữa . Vào bệnh viện nhanh đi Tùng đang hôn mê ko còn biết gì nữa chắc phải thay tim gấp ….
Sao hắn lại bị ngất tối qua hắn vẫn còn rất khỏe mà , tôi chạy như điên vào bệnh viện mặc kệ những giọt mưa đang rơi xuống rát cả gương mặt của tôi. Tiếng xe bấm còi điếc cả tai nếu tôi nhớ ko lầm thì hình như tôi xém bị xe tông mấy lần , mặc kệ tất cả tôi vẫn cứ chạy . Ko ngờ sứt khỏe của hắn lại trở nên tệ như thế , anh ơi cố lên đi rồi mọi thứ sẽ ổn thôi .
Nhìn hắn nằm trong phòng kín phải hỗ trợ bằng bình oxy với hơi thở yếu ớt và gương mặt xanh xao tôi bật khóc . Tôi ôm lấy hắn , gục đầu lên vai hắn nhưng sao tôi chẳng thấy hơi ấm đâu cả người hắn ko hề có sức sống . Hắn nằm đó vô tri và bất động, tôi thèm dc nghe tiếng cười của hắn , thèm cái vòng tay ấm nóng và mãnh liệt của hắn .

Nhưng có lẽ bây giờ tất cả đã là số 0, hắn nằm đó vô hồn và ko có cảm xúc …nhưng tôi vẫn cần hắn , tôi ôm hắn trong nước mắt và tuyệt vọng . Tôi hôn lên môi hắn nụ hôn vô vọng vì ko có sự hồi đáp và đầy nước mắt , chưa bao giờ tôithấy hắn xa tôi đến thế , chưa bao giờ tôi thấy mình bất lực đến thế . Mặc kệ cho tôi lay gọi hắn vẫn ko mở mắt ra nhìn tôi ko ngờ tôi ko thể nói lời vĩnh biệt với hắn rồi …..
_ Đừng gọi làm gì Tùng đang hôn mê tim của Tùng bây giờ yếu lắm rồi nếu ko phẫu thuật gấp thì sẽ ko thể nào cứu dc ….sao Kha mày chuẩn bị làm phẫu thuật chưa …- ông Thành bước vào hỏi tôi ko hề lịch sự chút nào .
_ Ok tùy anh thôi tôi thì lúc nào cũng dc hết ….- nắm lấy tay hắn tôi trả lời Thành .
_ Yên tâm đi tao rất mong mày chết để Tùng còn dc tự do đến với tao chứ , cứ tưởng tượng lúc mày chết đi còn tao thì tay trong tay với Tùng thì tao thấy sướng như thế nào rồi, ngày mai sẽ bắt đầu phẫu thuật dù gì thì mọi thứ cũng kiểm tra xong hết rồi …
_ Anh mà cũng muốn yêu Tùng àh , hừ mai sẽ phẫu thuật bây giờ tôi muốn ở một mình với Tùng . Tối nay tôi sẽ ngủ ở đây anh làm ơn ra ngoài đi …..

_ Haha dc thôi ày mựơn Tùng một chút đấy nhá ………- cười thật khả ố Thành bứơc nhanh ra ngoài ko ngờ con người như thế mà cũng có thề làm bác sĩ cơ đấy .
Bây giờ chỉ còn có mình tôi và hắn ,tôi vuốt nhẹ gương mặt xanh xao của hắn . Ko ngờ phải làm phẫu thuật sớm hơn dự định rất nhiều có lẽ ông trời muốn tôi ra đi sớm cũng nên, vậy là tôi sắp chấm dứt cuộc sống của chính mình rồi con anh thì phải sống tốt nhá… .
Em sắp phải ra đi rồi , anh sẽ sớm bình phục thôi ….anh phải sống tốt khi ko có em bên cạnh nha ….dù gì thì em vẫn mãi yêu anh và bên anh vì Anh Là Lẽ Sống Của Em mà . Ôm thật chặt hắn vào lòng tôi khóc …tôi khóc ướt cả vai áo của hắn , tiếng khóc của tôi hòa vào tiếng mưa và cũng chỉ có ông trời mới nghe thấy thôi …….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.