Bạn đang đọc Anh Là Đồ Khốn Nhưng, Em Yêu Anh – Chương 17
Hắn lấy tay lau đi giọt nước mắt của nó, thở dài. Hắn cảm thấy đau và có lỗi với nó nhiều lắm, hèn gì khi hắn gọi báo, giọng nó có vẻ hơi kì lạ. Nhưng thật sự, hắn không hề nhận được bất kì tin nhắn nào từ nó, hắncảm thấy rất lạ bởi vì lúc nào hắn cũng đem điện thoại bên mình cơ mà,chỉ có duy nhất lúc nãy là bỏ quên trong phòng thôi.
– Không lẽ là Tuyết Lan? Nhưng tại sao con bé lại làm như vậy chứ? – Hắn nhíu mày lại – không được, mình phải hỏi rõ chuyện này.
Nghĩ là làm, hắn gọi cho Tuyết Lan nhưng không liên lạc được, hắn bỏ điệnthoại qua một bên rồi đi tắm. Sau đó hắn qua phòng nó và nhẹ nhàng leolên giường để không đánh thức nó. Hắn ôm lấy nó vào lòng và nhanh chóngchìm vào giấc ngủ.
Địa điểm: Biệt thự nhà họ Vũ…………………..
– Hahahaha, nghĩ tới cái cảnh cô ta ngồi ở nhà chờ đợi mỏi mòn, tao thấyvui thật đó – Tuyết Lan cười vui vẻ – Tao sẽ cho nó biết, nó chẳng là gì với anh Phong cả, anh Phong chỉ có thể là của tao.
– Mày không sợ anh Phong phát hiện ra sao? – Trang Linh thở dài – Dù gì cô ấy cũng là vợ sắp cưới của anh Phong mà.
– Mày im đi – Tuyết Lan rít lên – Chỉ có tao mới có tư cách làm vợ củaanh Phong thôi, con nhỏ đó chỉ là thứ thay thế, tao nhất quyết không tha cho nó đâu.
– Tao chỉ cảnh báo mày vậy thôi, tuỳ mày quyết định, thôi, nãy giờ nói cũng khá lâu rồi, tao ngủ trước đây, sáng mai taophải đi làm thêm.
– Ừ, mày ngủ đi, đừng có bép xép với ai đó – Tuyết Lan đe doạ.
– Tao biết – Trang Linh thở dài, nói nhanh rồi tắt máy.
Trang Linh khẽ thở dài, cô cảm thấy kinh tởm chính con người của cô, tuy côkhông dính dáng đến những việc Tuyết Lan đã làm nhưng cô đều biết. Nóicách khác, cô chính là nhân chứng sống, chỉ cần cô tố cáo, Tuyết Lanchắc chắn sẽ bị bắt nhưng cô không thể. Dù gì chính Tuyết Lan cũng đãcứu sống cô, làm vậy chẳng khác gì là lấy oán trả ơn mà cô không phải là một con người vong ân bội nghĩa.
Mải suy nghĩ, Trang Linh khôngtài nào ngủ được, cô bật dậy khỏi giường và đi ra ngoài. Không khí lànhlạnh của đêm khuya khiến đầu óc cô nhẹ nhàng hơn. Đang rảo bước trên con phố, đột nhiên có tiếng nói phát ra từ sau lưng cô:
– Này cô em, có muốn đi chơi với bọn anh không?
Trang Linh hoảng hốt quay đầu lại, trước mắt cô là 4 tên thanh niên trông rất bụi bặm và người chúng sặc mùi rượu. Một tên tiến về phía cô, giở giọng đểu cáng nói:
– Em thật là xinh đó nha, nào, đi uống với bọn anh một ly nào.
Nói rồi, tên đó tóm lấy tay cô. Mặt Trang Linh trắng bệt, cô dùng hết sức giật tay ra và quay đầu bỏ chạy.
– Đuổi theo nó tụi bây.
Đường phố giờ này vắng hoe, lâu lâu chỉ có vài chiếc xe hơi chạy vụt qua vàhọ chẳng để ý gì tới cô cả. Trang Linh bắt đầu thấm mệt, bước chân côchậm dần và 4 tên kia cũng đã đuổi kịp cô. Bọn chúng bắt đầu lôi cô đi,mặc cho cô không ngừng hét lên. Bỗng nhiên có một chiếc xe hơi thắng lại trước mặt họ và một chàng trai bước ra. Anh ta lạnh lùng nói:
– Bỏ cô ấy ra
Nhưng khổ nỗi, anh ta lại nói bằng tiếng Anh nên bọn chúng dường như khônghiểu, một tên trong bọn chúng tiến đến giơ nắm đấm ra, kề sát mặt anh:
– Thằng Tây kia, mày nghĩ mày là ai mà xía vào chuyện của tao, lên tụi bây.
Hắn vừa dứt lời, 3 tên kia xông lên. Trang Linh nhìn chàng trai kia đầy lolắng nhưng anh ta vẫn đứng đó, bình thản đến lạ lùng. Rồi rất nhanh, anh giơ chân lên đá vào mặt tên cầm đầu, hắn té ngược về phía bọn đàn em,máu từ mũi hắn chảy ra. Rồi bọn chúng lại xông lên nhưng chàng trai lạmặt nhanh chóng hạ gục cả 4 người. Bọn chúng cắm đầu chạy đi, miệngkhông ngừng đe doạRồi chàng trai đó bước đến giơ tay ra trước mặt cô, dịu dàng nói:
– Cô có sao không?
– À không? Tôi ổn, cám ơn anh đã cứu tôi – Trang Linh nắm lấy tay anh.
Eric mỉm cười, đỡ cô đứng dậy:
– Tiếng Anh của cô cũng khá quá nhỉ? Tôi cứ sợ cô không hiểu tôi nói gì.
Trang Linh thoáng đỏ mặt trước nụ cười đó, cô mỉm cười, ngại ngùng đáp:
– Lúc nhỏ tôi vốn sống ở Mỹ mà, cám ơn anh đã cứu tôi nhé, tôi tên là VũTrang Linh – Cô mỉm cười – Nếu không thì anh cứ gọi tôi là Clara, đó làtên tiếng Anh của tôi.
– Chào cô, tôi là Eric, cô không cần cám ơn tôi, đó là điều nên làm mà – Anh mỉm cười – Sao trời khuya rồi mà cô còn ra ngoài?
– Tôi không ngủ được – Cô khẽ mỉm cười – Còn anh?
– Tôi cũng vậy, xem ra chúng ta là hai người cùng ý tưởng rồi – Anh mỉm cười – Để tôi đưa cô về nhà nhé?
– À vâng, cám ơn anh – Trang Linh ngại ngùng.
Cô vừa dứt lời, Eric mở cửa xe cho cô rồi cũng mau chóng lên xe.
Bầu không khí trên xe vô cùng tĩnh lặng, không ai nói với ai câu gì. Thỉnhthoảng, Trang Linh lại lên tiếng chỉ đường cho Eric rồi lại tiếp tụcchìm vào khoảng không tĩnh lặng của chính cô. 4 tên côn đồ lúc nãy đã vô tình gợi lại cho cô những kí ức ngày xưa, những kí ức cô chẳng bao giờmuốn nhớ lại. 5 nhăm, một khoảng thời gian không hề ngắn ngủi, nhưngcũng không đủ dài để xoá đi bóng đêm trong lòng cô. Nhìn vẻ mặt bithương và buồn bã của cô gái lạ mặt, đột nhiên lòng Eric khẽ rung lên.Cái hình bóng vừa nhỏ nhắn, vừa cô độc này khiến anh muốn ôm lấy để bảovệ và che chở. Bỗng nãy ra một ý, Eric tăng tốc, chiếc xe phóng vút đi trong màn đêmtĩnh lặng. Đang ngồi suy nghĩ, Trang Linh chợt nhận ra cảnh vật xungquanh đang càng lúc càng vắng vẻ và cực kì lạ lẫm. Cô nhìn anh với ánhmắt đề phòng:
– Anh muốn làm gì? Anh đưa tôi đi đâu?
– Cô hãy tin tôi – Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói rồi quay ra tiếp tục lái xe.
Không hiểu sao, cô lại tin tưởng anh, đôi mắt xanh sâu thẳm của anh ấy dường như không nói dối. Cô mỉm cười:
– Tôi tin anh.
Chừng 15 phút sau, chiếc xe dừng lại trên một cánh đồng rộng lớn. Eric mở cửa cho cô, cô bước xuống nhìn xung quanh rồi ngạc nhiên hỏi:
– Đây là đâu vậy?
Anh mỉm cười, giơ ngón tay hướng lên trời. Trang Linh ngước lên nhìn theohướng anh chỉ, trước mắt cô là một dải ngân hà lung linh huyền ảo, cácvì sao lấp lánh như đang mời gọi, không kìm được, cô khẽ thốt lên:
– Oa, đẹp quá!!!!!!!!!!!!!Làm sao anh tìm được nơi này vậy?
– Tôi tình cờ thôi, từ khi tới Việt Nam, mỗi khi buồn, tôi thường đến đây, nơi này khiến tôi thấy thoải mái.
Anh kéo cô ngồi xuống, cô mỉm cười, ánh mắt ánh lên nỗi bi thương thầm kín:
– Sao anh lại đưa tôi đến đây?
– Vì tôi thấy cô đang buồn, tôi nghĩ cô sẽ thấy thoải mái hơn khi ở đây.
Trang Linh cười tít mắt, cô ngả người nằm xuống bãi cỏ, nhẹ nhàng nói:
– Đúng vậy, nơi này khiến tôi thấy rất tuyệt. Cám ơn anh.
– Không có gì – Anh khẽ mỉm cười.
Rồi hai người lại chìm vào im lặng. Đột nhiên Trang Linh lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
– Anh giữ bí mật được không? – Cô nhẹ nhàng nói – Dù đó là những việc vô cùng kinh tởm?
– Được, cô muốn nói chuyện gì?
Trang Linh mỉm cười, đôi mắt nhìn về một khoảng xa xăm. Cô bắt đầu nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đôi lúc khẽ run run:
– Ngày xưa khi tôi ở Mỹ, tôi từng có một gia đình rất hạnh phúc, mẹ tôilà người Việt, ba tôi là người Mỹ. Vào những ngày cuối tuần, tôi thườngcùng họ đi picnic hoặc đi du lịch đây đó. Rồi một ngày, khi tôi 8 tuổi,một tai nạn đã cướp đi ba mẹ của tôi – Giọng cô run run – Sau đó, nhữngngười được gọi là người thân của tôi đã cướp sạch tài sản của ba mẹ tôi, không để lại cho tôi một xu nào.
Cô dừng lại, hít thở thật sâu rồi tiếp:
– Họ đá tôi qua một bên và bắt đầu đùn đẩy tôi cho nhau. Rồi dì tôi nhậntôi về, từ đó, tôi sống như một con ở, suốt ngày phải thức dậy từ sángsớm để làm đủ mọi việc. Cơm thì bữa có bữa không, nếu có cũng chỉ là cơm nguội là sang lắm rồi. Khi bà ta vui, bà ta không thèm để mắt đến tôi,còn khi buồn bựa chuyện gì, bà ta đánh đập tôi như một con chó.
Trang Linh lại im bặt rồi lại nói tiếp nhưng giọng đầy bi thương và sợ hãi:
– Khi tôi 13 tuổi, bà ta có một người nhân tình. Hắn cũng không ngừngđánh đập tôi trước mặt bà ta. Rồi một ngày khi bà ta đi vắng, lúc đó tôi đáng làm việc nhà, hắn từ phía sau ôm chầm lấy tôi và bàn tay hắn xétoạc áo tôi ra. Tôi cố gắng chống cự thì hắn tát vào mặt tôi, rồi hắndùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ tôi, nào là nếu tôi nghe lời, hắn sẽ cho tôi ăn ngon, sẽ cho tôi tiền – Cô cười khan một tiếng nhưng ánh mắt ngậptràn cay đáng – Tôi vẫn chống cự và lần này hắn đánh tôi rất mạnh. Lúcđó, đầu óc tôi quay cuồng, khoé miệng còn bị chảy máu nữa, thế là tôi để mặc cho hắn cưỡng bức mình……
Nghe từ nãy đến giờ, bàn tay Ericđã siết lại thành nắm, anh không ngờ cô gái nhỏ bé này lại có một quákhứ khủng khiếp như vậy, anh kinh hoàng nói:
– Sau đó thì sao?
– Sau đó……………….. – Cô dừng lại một lát – Một điều bất ngờ đã xảy ra, đúng lúc hắn chuẩn bị làm chuyện kinh tởm đó với tôi, người dì của tôi vềtới, trên tay cầm theo một khẩu súng lục. Hắn vội vã buông tôi ra, bà ta giận dữ nhìn tôi, khuôn mặt đầy nước mắt, bà ta mắng tôi là con **, làthứ dụ trai, nói tôi dám dụ dỗ trai của bà ta. Rồi bà ta nổ súng, viênđạn ngăm thẳng vào bụng tôi và máu bắt đầu túa ra. Lúc đó may mà tôi né kịp, không là “xong” rồi –Trang Linh bật cười cay đắng – Khắp người tôi lúc đó đau lắm nhưng tôigượng dậy và cố gắng chạy đi, bây giờ nghĩ lại không hiểu tôi lấy đâu ra sức mạnh đó nữa. Tôi chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng, tôi gục giữa đường, lúc đó, trời đang mưa rất lớn, mọi người không ai chú ý đến tôi cả. Rồi tôi dần mất đi ý thức và rồi tôi chìm vào giấc ngủ. Khi tôi tỉnh dậy,tôi thấy mình đang ở trong bệnh viện, thế là tôi được cứu sống và đượcđưa về Việt Nam.
– Là ai đã cứu cô? – Eric dịu dàng nói.
– Tôi có nói chắc anh cũng không biết, người cứu tôi là Vũ Tuyết Lan, từkhi tôi về Việt Nam cũng đã 5 năm rồi, tôi và Tuyết Lan trở thành bạnthân từ đó. Ban đầu, tôi rất cảm kích cô ấy, nhưng càng ngày, tôi càngghê tởm chính ân nhân đã cứu mạng mình. Cô ấy sẵn sàng giết chết nhữngngười cản đường mình chỉ vì một vài xích mích nhỏ, *** hại không biếtbao nhiêu người,… Nhiều lúc, tôi muốn ra đi nhưng không thể.
-Tại sao? Cô có thể bỏ đi mà hoặc là đi tố cáo cô ấy – Anh níu mày lại,Eric khá ngạc nhiên khi nghe tới tên Tuyết Lan, anh không hề quên cô gái đó, cô gái đã nở nụ cười khi May bị tai nạn.
– Vì tôi còn nợ côấy một mạng, tôi không thể bỏ đi được trừ khi trả hết nợ cho cô áy –Trang Linh cười buồn – Dạo này, tôi được biết cô ấy đang hại một cô gáinào đó, Tuyết Lan nói rằng muốn chia rẽ hai người họ vì anh ta chỉ cóthể là của Tuyết Lan.
Eric nhíu mày, quả đúng như anh đoán, côgái tên Tuyết Lan này không hề đơn giản, mọi thứ đã dần sáng tỏ, chínhTuyết lan đã cố tình cho người đụng May. Xem ra việc này đang dần trởnên phức tạp rồi đây. Đột nhiên Trang Linh quay qua nhìn anh, mỉm cười:
– Anh có muốn xem vết sẹo của tôi không?
Eric gật đầu, Trang Linh giở chiếc áo sơ mi lên một chút, một vết sẹo trònđập vào mắt anh, lòng Eric dâng lên một nỗi xót xa và thương cảm. TrangLinh mỉm cười:
– Anh đã thấy rồi đấy, đây là vết sẹo tôi sẽ không thể xoá mờ được cho đến chết.
Eric nhìn cô, Trang Linh đang cười nhưng đôi mắt cô thì không, nó ánh lên sự đau đớn và tổn thương sâu sắc. Bất ngờ, Eric ôm chầm lấy Trang Linh.