Anh Là Đồ Khốn Nhưng, Em Yêu Anh

Chương 16


Bạn đang đọc Anh Là Đồ Khốn Nhưng, Em Yêu Anh – Chương 16

Một lúc sau, hắn trở lại phòng. Vừa nhìn thấy hắn, Tuyết Lan đã bật dậy khỏi ghế, líu lo:
– Anh Phongggggg!!!!!!Hôm nay chừng nào anh xong việc?
Hắn giơ tay lên xem giờ rồi nhìn Tuyết Lan, mỉm cười:
– Một lát nữa anh mới xong việc, em chán thì về nhà trước đi.
– Nhưng mà bây giờ cũng đã gần 9 giờ tối rồi, anh còn định làm tới chừng nào? Hay mình nghỉ sớm đi, anh em mình đi ăn.
– Nhưng mà…. – Hắn lưỡng lự.
– Đi mà anh, dù gì hôm nay cũng đâu có việc gì nhiều đâu, em đói quá à – Tuyết lan nhõng nhẽo – Đi mà anhhhhhhhhhh………….
Hắn suy nghĩ một lát rồi cũng gật đầu đồng ý. Tuyết Lan vui mừng nói:
– Vậy mình đi đi anh, à mà anh gọi báo cho chị Nguyệt đi, để chị ấy khỏi đợi.
Hắn thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho nó.
Lúc này, nó đang ngồi chờ ở nhà, bình thường mỗi lần nó nhắn hắn về sớm thì đúng 8 giờ hắn sẽ có mặt ở nhà. Đang nghĩ vẩn vơ thì điện thoại nó reolên, thấy hắn gọi đến, nó mừng rỡ bắt máy:
– Alo, anh sắp về nhà chưa?
– Nguyệt à, em đi ngủ trước đi, anh sẽ về muộn.
– Nhưng mà……..
Nó chưa nói dứt câu thì giọng nói của Tuyết Lan đã vang lên lanh lảnh:

– Anh ơi, em đói, mình mau đi ăn đi.
– Anh chuẩn bị đi ăn tối với Tuyết lan à? – Nó cố giấu đi nỗi buồn nhưng giọng nói cứ run run.
– Ừ, chắc sẽ về muộn, em cứ ngủ trước đi.
– Em biết rồi, anh đi ăn vui vẻ nhé – Nó nói nhanh rồi cúp máy.
Hắn bỏ điện thoại vào túi, có cảm giác là lạ nhưng không hiểu tại sao.Tuyết Lan nhanh chóng kéo hắn đi, không để cho hắn kịp suy nghĩ.
Nó lặng người trên ghế sofa, đầu óc rối bời, thì ra trong lòng hắn, ngườiquan trọng nhất chính là Tuyết Lan. Bình thường, nếu hắn có về muộn haycó việc gì khác đều gọi về báo cho nó trước. Vậy mà hôm nay, hắn đãkhông nói gì cả, hắn im lặng, để rồi bây giờ thông báo cho nó là đi ăncùng Tuyết Lan. Tim nó đau lắm, nó biết bản thân ích kỉ khi ghen tị vớiem gái của hắn nhưng vào giờ phút này đây, ngọn lửa ghen tuông mù quángtrong tim nó lại một lần nữa bùng cháy khiến đầu óc nó không suy nghĩđược gì. Chậm rãi đi xuống bếp, nó tự mỉm cười với mình:
– Mình nấu nhiều như vậy thì làm sao ăn hết bây giờ?
Đột nhiên nó nhớ đến Eric, nó lấy điện thoại ra gọi cho anh:
– Alo, em gọi anh có việc gì không? – Eric mỉm cười
– Bây giờ anh có bận gì không? – Nó nói đều đều
– Không, có việc gì không May?
– Vậy thì hay quá, anh có muốn đến ăn tối với em không? – Nó khẽ mỉm cười.
– Vậy còn Chấn Phong? Anh ấy không ăn cùng em sao? – Eric ngạc nhiên
Nghe nhắc đến tên hắn, tim nó lại một lần nữa đau nhói, nó cố gắng vui vẻ nói nhưng giọng nói vẫn rất buồn:

– Không, anh ấy đi ăn với Tuyết Lan rồi, anh đến nhà em được không?
Nghe giọng nói của nó, Eric biết có chuyện không ổn, anh vội vàng ra xe, nói nhanh:
– Được, anh sẽ tới ngay, em đợi anh một lát.
– Anh nhớ mua rượu nhé, càng nhiều càng tốt.
Nói rồi, nó cúp máy, bắt đầu dọn bàn ăn.
Trong lúc này, hắn và Tuyết Lan đang ngồi ăn trong nhà hàng. Tuyết Lan tronglòng vui vẻ vô cùng khi nghĩ tới cảnh nó buồn bã ở nhà. Điều đó khiến cô ta cười luôn miệng. hắn mỉm cười nhìn nó:
– Hình như hôm nay em có chuyện vui phải không?
– Dạ không có gì đâu, tại vì hôm nay em thấy thoải mái thôi mà.
– Vậy sao? Không biết chị em ăn tối chưa? – Hắn trầm ngâm – Hay là anh gọi chị ấy ra ăn với chúng ta?
Vừa nghe nhắc tới tên nó, sự vui vẻ trong lòng Tuyết Lan tắt ngóm. Cô ta mỉm cười:
– Anh khéo lo, bây giờ cũng tối rồi, làm sao chị ấy chưa ăn gì được?
– Ừ, chắc là em nói đúng, thôi, em ăn đi.
Nói rồi, hắn cầm li rượu vang lên uống, tiếp tục trầm ngâm. Thật ra hắn vẫn cảm thấy có chuyện gì đó, chỉ là cảm giác đó không thật sự quá mạnh mẽ. Còn Tuyết Lan, nhìn thấy hắn như vậy, cô ta biết chắc hắn đang nghĩ tới nó, điều đó khiến cô ta tức tối vô cùng, trong đầu lại bày ra trăm mưunghìn kế để chia rẽ hai người.
Khoảng 15 phút sau, Eric đã đếntrước cửa nhà. Anh bấm chuông, trong lòng có chút lo lắng. Nó từ trongnhà bước ra mở cửa cho anh, Eric lái xe vào trong còn nó thì đóng cửalại. Nó mỉm cười nhìn anh nhưng đôi mắt buồn vời vợi:

– Anh có mua rượu cho em không?
– Có đây – Anh giơ lên mấy chai rượu – Em có chuyện gì vậy?
– À không, tại vì em lỡ nấu nhiều thứ quá nên rủ anh đến ăn chung cho vui đó mà – Nó lè lưỡi tinh nghịch – Thôi, chúng ta vào nhà đi.
Dứtlời, nó kéo Eric vào nhà rồi đẩy anh ngồi xuống ghế. Bắt đầu dọn món ănra. Eric đặt mấy chai rượu lên bàn rồi xuống bếp phụ nó. Nó mỉm cườingại ngùng:
– Em làm được rồi, ai lại để khách giúp chứ?
– Anh là con trai mà, cứ để anh giúp, không sao đâu – Eric mỉm cười, đón lấy mâm thức ăn rồi bưng ra ngoài.
Nó đứng nhìn anh, khẽ thở dài rồi chậm rãi bước theo, không quên mang theo 2 cái ly thuỷ tinh. Nó đặt ly lên bàn rồi khui rượu ra, rót vào ly, sau đó nó giơ ly ra, khẽ mỉm cười:
– Chúc sức khoẻ.
Eric lịch thiệp giơ ly lên, khẽ gật đầu, môi nở một nụ cười rồi đưa ly lên miệnguống một ít rượu. Còn nó thì nốc một lần hết sạch. Sau đó hai người bắtđầu ăn, Eric mỉm cười nhìn nó:
– May này, em quả là có tài nấu nướng đấy, chén súp này quả thật rất ngon.
– Cám ơn anh – Nó mỉm cười đáp lại, đôi mắt vẫn rất buồn.
Nghĩ tới lúc này hắn và Tuyết Lan đang cùng nhau ăn uống bên ngoài, tronglòng nó lại dâng trào một nỗi buồn vô tận. Eric hiểu rằng nó đang rấtbuồn, anh đã biết lí do là vì hắn nhưng cụ thể thì anh không rõ, cũngkhông tiện hỏi nó, rót thêm rượu vào ly, anh giơ lên:
– Chúng ta uống cạn nào.
– Vâng.
Nó đưa ngay lên miệng uống, ít ra nó muốn quên đi những chuyện này. Ănxong món súp, nó đem chè tổ yến ra, hai người cứ vừa ăn vừa uống rượu.Thoáng chốc, 3 chai rượu đã hết sạch. Vốn thường đi theo ông John làmviệc nên 3 chai rượu với anh chẳng là gì cả, hơn nữa, anh vốn không muarượu mạnh nên uống 3 chai chỉ như nước lã mà thôi. Nhưng còn nó thìkhác, vốn ít uống rượu, tửu lượng của nó khá yếu, anh dám chắc là nó đãbắt đầy say.Eric nhìn nó lo lắng nói:
– May này, em say rồi đấy, chúng ta đừng uống nữa.

– Em không say đâu, chúng ta uống tiếp đi – Nó cười tươi, mở thêm một chai rượu nữa – Nào, chúng ta uống tiếp.
Nói rồi, nó uống cạn ly rượu vừa rót rồi lại rót tiếp một ly nữa, đưa lên uống tiếp. Uống xong, nó bắt đầu cười phá lên:
– Ai cần hắn ở nhà ăn cùng em chứ? Anh nói có đúng không?
– Ừ, đúng vậy, em đừng uống nữa May à – Eric dịu dàng nói – Em say lắm rồi đó.
– Em không say mà, để em uống.
Nó nói, cầm ly rượu lên uống cạn. Đặt ly rượu xuống, nó tựa đầu lên tay mình, nước mắt bắt đầu tuôn ra:
– Đúng vậy, ai mà cần hắn chứ? Hắn chẳng là gì cả, hắn đi ăn với ai, em mặc kệ, hahaha
Eric im lặng, không biết nói gì. Nó lại tiếp, nước mắt tiếp tục tuôn trào:
– Anh có thấy em là một con nhỏ ích kỉ không? – Nó cười – Làm gì có ai đi ghen với em gái của người ta đúng không? Em đúng là một đứa ích kỉ mà.
Nó nấc lên từng tiếng, mọi thứ trước đây nó kiềm nén đang dần vỡ oà ra, nó khóc một cách đau đớn:
– Anh có biết không? Em đã gửi cho anh ấy một tin nhắn bảo rằng đang đợi ở nhà. Tại sao anh ấy biết em đợi ở nhà rồi mà không báo cho em mộttiếng, rồi để lúc báo lại là để nói đang chuẩn bị đi ăn với Tuyết Lan?Tại sao? Anh nói cho em biết đi, có phải em đã quá ích kỉ không? Nếuđúng như vậy, anh hãy mắng cho em tỉnh lại đi.
Nó buồn bã nói, nước mắt giàn giụa trên mặt. Eric rời khỏi chỗ ngồi, dịu dàng ôm nó vào lòng:
– Không, em không hề sai, đó là chuyện bình thường mà, em đừng buồn nữa,nhìn em như thế này anh đau lòng lắm. Em là một cô gái tốt, em chânthật, không giả dối, mọi người ai cũng nhìn thấy mà, em không ích kỉ đâu – Anh dịu dàng nói.
Nó ôm chặt lấy Eric, vùi đầu vào ngực anh màkhóc. Anh dịu dàng ôm chặt nó vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc của nó. Nókhóc rất lâu, khóc rất nhiều, nước mắt thấm ướt đẫm một mảng lớn trênchiếc áo sơ mi trắng của Eric. Rồi tiếng nấc của nó nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt. Biết nó đã ngủ, Eric dùng tay lau đi những giọt nước mắt cònvương trên mi nó rồi bế nó lên lầu, dịu dàng nói:
– Anh sẽ giúp em làm rõ chuyện này.
Dừng bước trước phòng nó, anh đẩy cửa bước vào, cảm thấy hơi ngại vì tự vào phòng nó nhưng cũngkhông đành để nó ngủ ở dưới phòng khách. Đặt nó lên giường, Eric đắpchăn cho nó rồi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.