Đọc truyện Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em – Chương 7: “Bị sàm sỡ?”
Dáng người tựa như một cây bạch dương, hai tay của cậu thiếu niên đút trong túi, từng bước đi đều toát lên vẻ tự phụ ưu nhã. Dường như người bạn bên cạnh nói gì đó, trên khuôn mặt tuấn tú kia thoáng hiện vẻ dịu dàng khó mà phát hiện được.
Giang Âm đứng tại chỗ, quên luôn động tác đang làm, cứ ngơ ngác cầm cây kem nhìn anh đi tới ngày càng gần.
Trong nháy mắt bước qua nhau kia, một mùi hương thanh mát nhẹ nhàng ngập tràn trong khứu giác của cô.
Ngay đến cả mùi hương cũng dễ ngửi như vậy…
Có phải là ôm một chút cũng có thể lây nhiễm mùi hương ấy không?
Suy nghĩ ấy lóe lên trong đầu Giang Âm khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Âm đỏ lên, cô nhanh chóng cúi đầu, cuống quít lôi kéo Vệ Vãn Vãn vẫn còn nhìn ngó xung quanh đi về phía lớp học.
“Đi thôi, đi về lớp đi!”
“Á… Cậu chậm một chút thôi bé cưng…”
Ánh mặt trời dần ngả về phía Tây, ánh nắng không còn chói chang như lúc trưa nữa mà trở nên dịu dàng hơn.
Chuông tan học vừa vang lên, sự vui vẻ cùng nhẹ nhàng lan tràn khắp cả lớp. Các bạn học cũng ra về, khiến cho sân trường vốn yên tĩnh lại náo nhiệt hơn hẳn.
Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Giang Âm đeo cặp sách lên, lo lắng liếm liếm đôi môi như thạch trái cây. Sau đó, cô hít sâu một hơi, tiếp theo liền nhấc hai chân chạy ra ngoài.
Khuôn mặt xinh xắn của Giang Âm vì chạy nhanh mà đỏ bừng, cô thở hổn hển, đứng dưới bóng của một cây đại thụ, nhìn dòng người đi ra khỏi cổng trường không chớp mắt.
Cho đến khi nhìn thấy Trần Thanh xuất hiện ở cổng trường, đôi con người đen láy bỗng sáng lên.
Giang Âm hít hít mũi, giữ khoảng cách vài mét, lặng lẽ đi theo anh.
…
Nhiệt độ ban ngày của tháng chín ở thành phố Nam không hề thấp.
Sau khi tiết thể dục vừa kết thúc, Trần Thanh đi đến sân thể dục bên cạnh, tìm một chiếc ghế dài dưới bóng cây rồi ngồi xuống.
Vẻ mặt trầm tĩnh, mái tóc che đi cái trán của anh, ngón tay thong dài gõ nhẹ trên lưng ghế, không biết đang nghĩ gì.
“Nghĩ gì thế?”
Kỷ Hoài Niên cầm theo một chai nước đi tới, ngồi xuống bên cạnh.
Trần Thanh nhận lấy chai nước, vặn nắp chai ra, uống một ngụm, sau đó tùy tiện đặt sang một bên, giọng nói bình thản, không rõ cảm xúc:
“Không có gì.”
Thật sự là không có gì, chẳng qua là bị một cô gái nhỏ theo dõi mà thôi.
Anh luôn luôn làm việc khiêm tốn, không thích để tài xế trong nhà đón đưa. Mỗi ngày đi học đều ngồi xe buýt, thỉnh thoảng có tình huống đặc biệt thì mới gọi xe mà thôi.
Chạng vạng ngày hôm ấy, vừa mới vào cửa nhà, mẹ lại bảo anh đi siêu thị mua giấm trắng.
Vừa đi đến cửa tiểu khu, anh nhìn thấy một cô gái nhỏ mặc đồng phục xanh pha trắng lên một chiếc xe buýt.
Ban đầu anh cũng không để ý, lúc ấy nhìn thoáng qua cũng chỉ là vì bộ đồng phục quen thuộc mà thôi.
Nhưng sau đó anh lại phát hiện, tình huống như vậy kéo dài đã được nửa tháng, anh không thể tin rằng đây chỉ là trùng hợp.
Dáng người nhỏ nhắn, mỗi ngày đều đứng dưới cây đại thụ ở cổng trường để đợi anh, luôn luôn cách anh một khoảng mà đi theo phía sau anh.
Mỗi lần ngồi cùng một tuyến xe cùng anh, cùng anh xuống trạm xe, nhìn anh đi vào tiểu khu rồi mới ngồi xe về nhà.
Mấy ngàysau khi phát hiện, anh còn suy nghĩ, không biết vật nhỏ kia muốn làm gì.
Ngoài dự đoán của anh, cô chẳng làm gì cả.
Sau một loạt suy đoán, có lẽ anh có thể khẳng định được, vậy nhỏ này là muốn “hộ tống” anh về nhà…
Nghĩ như vậy, hàng lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt đen hiện lên chút hứng thú.
Ồ… Thật thú vị.
Kỷ Hoài Niên như gặp quỷ, nhìn anh, nói:
“Vẻ mặt này của cậu mà bảo không có gì…”
Trần Thanh lập tức thu lại ý cười trong mắt, khôi phục lại sự bình thản như lúc đầu, lẳng lặng liếc nhìn Kỷ Hoài Niên khiến cho anh ấy cảm thấy có chút bực bội
Chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác à?
Kỷ Hoài Niên lắc đầu, chắc chắn là ảo giác! Tên này làm sao mà cười được chứ?
Buổi chiều tan học, vẫn như mọi ngày, vừa đi đến cổng trường, Trần Thanh nhìn bóng dáng đứng dưới tán cây cách đó không xa.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo đồng phục ngắn tay, bên dưới là chiếc váy màu trắng dài đến đầu gối để lộ ra đôi chân trắng nõn. Vạt áo nhét vào trong váy, phác họa nên vòng eo nhỏ như một nắm tay cũng có thể ôm được. Còn có khuôn mặt vẫn mang theo nét trẻ con, làn da mịn màng và đôi môi hồng nhạt hơi mím lại.
Đôi mắt hạnh ướt át như hồ nước mùa xuân, đôi đồng tử xinh đẹp cứ ngơ ngác nhìn anh như vậy.
Tựa như cô gái nhỏ cảm nhận được ánh mắt của anh nhìn tới, khuôn mặt nhỏ hơi ửng hồng, hôt hoảng cúi đầu.
Trần Thanh có hơi kinh ngạc, bởi vì có lẽ đây là lần đầu tiên anh có ấn tượng với một người xa lạ, hơn nữa còn là một cô gái nhỏ.
Anh thở dài một hơi, sau đó cũng không quan tâm người phía sau có đuổi kịp không, rảo bước nhanh về phía trạm xe buýt.
Hôm nay, giao thông công cộng có nhiều người hơn ngày thường. Trong xe chật ních, hàng người đứng nối tiếp nhau, chẳng còn một chỗ trống nào.
Thật vất vả mới chen được lên xe, Giang Âm vừa nắm lấy tay vịn thì đột nhiên cảm giác được phía sau có người vượt quá khoảng cách an toàn mà đứng chen bên cạnh cô.
Cơ thể cô cứng đờ, khuôn mặt nhỏ mướt mát mồ hôi trở nên trắng bệch, cô nhịn không được mà dịch sang bên cạnh một chút, ngón tay đang nắm lấy tay vịn cũng vô thức chặt hơn.
Người bên cạnh cô nồng nặc mùi rượu, vô cùng khó ngửi.