Đọc truyện Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em – Chương 6: “Anh là người mặc đồng phục đẹp nhất mà cô từng gặp.“
Sau khi ngồi xuống, cô lấy sách giáo khoa và bút ra, bắt đầu ôn tập.
Nhiều năm không sờ vào sách giáo khoa như vậy, cô đã quên rất nhiều kiến thức rồi.
Để không bị điểm thấp trong kỳ thi tháng sau, Giang Âm đã học ngày học đêm từ lúc nghỉ hè rồi.
Không bao lâu sau, phòng học có chút trống vắng cũng dần đông người hơn.
Chủ nhiệm lớp là Lưu Ngụy cũng vào lớp ngay sau đó, ông ấy đứng trên bục giảng.
Lưu Ngụy là giáo viên dạy toán, dáng người không cao lắm, có niềm đam mê bất diệt với học thuật cho nên chưa đến bốn mươi tuổi thì trán đã bóng như có thể soi gương được rồi. Nhưng mà ông ấy làm người không tồi, vẫn luôn áp dụng phương thức giáo dục bằng ngôn ngữ với học sinh.
Lưu Ngụy cười tủm tỉm nhìn học sinh ngồi bên dưới, sau đó xụ mặt nói:
“Bây giờ các em chính thức trở thành học sinh cuối cấp rồi. Không cần tôi nhắc nhở thì các em cũng tự biết như vậy có nghĩa là gì! Tôi hy vọng các em có thể đối mặt nghiêm túc với kỳ thi đại học năm tới….”
Nói chuyện vô cùng xúc động khoảng nửa giờ, cuối cùng Lưu Ngụy vẫn chưa nói đã cũng phải dừng lại. Ông ấy cầm bình giữ nhiệt trên bàn lên uống mấy ngụm nước ấm, sau đó tùy tiện chọn mấy nam sinh để xuống lầu dọn sách.
Giang Âm cúi đầu xem lại nội dung một lần nữa, phát hiện tất cả các môn khác cô đều không có vấn đề gì, duy chỉ có môn toán học khiến cô có chút đau đầu.
Môn toán học của cô vẫn luôn không tốt.
Trước kia nhờ vào việc ngày đêm luyện đề nên bài thi có một trăm năm mươi điểm thì cô cũng có thể miễn cưỡng đạt một trăm mười điểm.
Nhưng mà bây giờ đã lâu không có đi học, tất cả kiến thức để “chữ thầy trả lại cho thầy” rồi.
Một đề bài cũng có thể khiến cô ngồi tính toán nửa ngày.
Thở dài một hơi, Giang Âm buông bút trong tay xuống, nhìn chằm chằm bài tập toán học trước mặt, đang nghĩ nên tìm biện pháp nào để bổ sung kiến thức.
“Ơ? Cậu nghe ai nói đấy? Lớp khoa học tự nhiên chuyển tới tầng chúng mình á?”
“Đúng không? Ở lớp nào đấy?”
“Ở tầng này, lớp cuối cùng bên trái, gần phòng của của giáo viên ấy.”
“A a a a a a a… Như vậy cũng quá tốt rồi! Sau này chúng mình chẳng cần phải chạy xuống lầu để ngắm Trần Thanh nữa.”
Trần Thanh?
Nghe thấy hai chứ “Trần Thanh”, ánh mắt đang nhìn sách giáo khoa của Giang Âm bỗng lóe lên, cô lặng lẽ nghiêng người, chăm chú lắng nghe hai bạn học nữ kia nói chuyện về Trần Thanh.
“Nhưng mà thật đáng tiếc, sáng nay tớ cố ý đi đường bên đó mà cũng chẳng gặp được cậu ấy.”
“Thế thì có gì đáng tiếc chứ? Trần Thanh đều đến trường sát giờ học thôi, nếu như cậu muốn gặp được thì đi trễ đi.”
Giang Âm: “…”
Trần Thanh thật sự đến trường sát giờ học.
Vừa đi đến cửa thì đã nhìn thấy Hứa Trạm vẫy tay với anh:
“Anh Thanh, ở đây!”
Nhìn chỗ ngồi mà Hứa Trạm để cho mình, Trần Thanh chậm rãi đi tới rồi ngồi xuống.
“Anh Thanh, em nói với anh này, ở tầng này chỉ có lớp mình là lớp khoa học tự nhiên thôi, còn lại đều là lớp văn hết.”
Không nghe được câu trả lời của Trần Thanh đã trở thành thói quen của Hứa Trạm, cậu ta nói tiếp:
“Em nghe anh Niên nói lớp văn có rất nhiều gái xinh.”
Nói đến đây, Hứa Trạm cười xấu xa mấy tiếng, sau đó nói tiếp:
“Một nơi sói ít thịt nhiều như thế này, anh Thanh nhớ thu sự quyến rũ của mình lại, chừa cho em cơ hội phát huy nhé….”
“Câm miệng.”
Trần Thanh ghé lên bàn học, chuẩn bị ngủ bù, nói ra hai chữ, thành công khiến Hứa Trạm ngồi bên cạnh ngậm miệng lại.
“Bé cưng, chúng mình đi mua kem đi?”
Người hỏi Giang Âm là một cô bạn có cái tên rất dịu dàng – Vệ Vãn Vãn.
Nhưng mà Giang Âm cảm thấy cái tên này không hợp với cô bạn cùng bàn của mình cho lắm.
Bởi vì Vệ Vãn Vãn là một cô gái hoạt bát đáng yêu, tựa như mặt trời nhỏ vậy.
Làn da màu lúa mạch khiến người ta cảm thấy tràn ngập sức sống khỏe mạnh, cô ấy mặc một bộ quần áo thể dục màu đen, mái tóc cắt ngắn, mắt phượng hơi cong lên, đôi đồng tử đen láy, vô cùng xinh xắn.
Sau khi ngồi cùng nhau một buổi sáng, Giang Âm thật sự rất thích cô bạn cùng bàn này. Vì thế, cô bỏ bút xuống, ngại ngùng gật đầu với cô ấy.
Sau khi Vệ Vãn Vãn kéo Giang Âm ra khỏi lớp học thì cô ấy nói nhỏ vào tai Giang Âm:
“Bọn mình đi đường bên trái đi, đi qua lớp của Trần Thanh tiện thể ngắm một chút.”
Vừa dứt lời, Vệ Vãn Vãn không cho Giang Âm cơ hội từ chối, lập tức kéo cô đi về phía lớp học của Trần Thanh.
Hai người giả vờ bày ra dáng vẻ không coi ai ra gì, đi qua lớp khoa học tự nhiên. Vệ Vãn Vãn nhìn thoáng qua nhưng lại chẳng thấy Trần Thanh, cô ấy nản lòng, nói:
“Haiz… Không có…”
Giang Âm cũng thất vọng, cô cúi đầu che đi một tia tiếc nuối trong mắt, vỗ vỗ cánh tay Vệ Vãn Vãn như an ủi, sau đó kéo tay cô ấy đi xuống lầu:
“Không sao đâu Vãn Vãn, dù sao cũng ở cùng một tầng, sẽ có cơ hội gặp mặt mà.”
Chẳng bao lâu sau, Vệ Vãn Vãn ăn kem vị hương thảo vô cùng ngon lành, sớm đã vứt đoạn nhạc đệm ban nãy ra sau đầu.
Giang Âm đứng trước cửa hàng, không chờ nổi mà xé mở giấy gói, đầu lưỡi hồng phấn liếm liếm cây kem vị dâu tây trong tay. Cảm giác mát lạnh thấm vào ruột gan khiến cô vui vẻ nheo mắt lại.
“Bé cưng à, nhìn đi, Trần Thanh kìa!” Vễ Vãn Vãn đẩy Giang Âm.
Giang Âm bị đẩy nên bước chân hơi loạn choạng, sau khi cô đứng thẳng lại thì nhìn thấy Trần Thanh đang đi tới cùng mấy người.
Bộ quần áo đồng phục rộng rãi xấu xí được anh mặc lên lại cực kỳ vừa người. Giang Âm cảm thấy, anh là người mặc quần áo đồng phục đẹp nhất mà cô từng gặp.
Có liên quan