Anh Hùng Chí

Chương 41: Khuyên Người Hãy Cạn Chén Mời


Đọc truyện Anh Hùng Chí – Chương 41: Khuyên Người Hãy Cạn Chén Mời


Buổi chiều hôm sau, Khả Hãn thấy hôn sự đã thành, liền viết một lá thơ gửi hoàng đế Đại Minh khen ngợi công lao của mọi người, lại tặng ười xe hoàng kim đem về xem như tạ lễ. Cảm niệm Tần Trọng Hải, Lư Vân tham gia dẹp loạn, ngoài tặng cho bọn họ kim bài ghi công, Khả Hãn còn đích thân đưa đến quan ngoại. Công chúa cũng ngồi trên ngọc liễn đến tiễn đưa.
Lúc này Hà đại nhân cười nói:
– Xin bệ hạ dừng bước! Đại loạn của quý quốc vừa xong, triều chính một ngày không thể vô chủ, xin bệ hạ nhanh chóng hồi kinh.
Khả Hãn cười đáp:
– Hà đại nhân yên tâm. Trải qua nội loạn lần này, ta đã biết đối đãi với người bằng hai chữ tâm thành. Muốn Hãn Quốc ta sinh ra nội loạn nữa, chỉ sợ không dễ dàng!
Lời khuyên cư xử với người phải tâm thành là Khả Hãn nghe theo Ngân Xuyên công chúa. Mọi người đang muốn rời đi, chợt nghe công chúa nói:
– Chư vị chậm đã.
Nàng chậm rãi đi ra từ trong xe, vén áo thi lễ với Khả Hãn rồi thưa rằng:
– Thần thiếp có vật riêng muốn chuyển lại cho quốc chủ bổn quốc, không biết Khả Hãn cho phép chăng?
Khả Hãn nghĩ đến phụ tử cốt nhục tình thâm, liền đáp:
– Việc này là đương nhiên! Con cứ đi đi.
Công chúa nhẹ giọng nói:
– Đa tạ bệ hạ.
Nàng chào Khả Hãn rồi dẫn theo vài ả cung nữ tới một góc núi xa xa. Sau một lúc có một cung nữ đi lại, hỏi:
– Vị nào là tham mưu Lư Vân, công chúa có chuyện cần căn dặn.
Lư Vân ồ một tiếng, sửa sang lại trang phục một chút rồi theo cung nữ kia.
Hà đại nhân lấy làm lạ, không biết công chúa vì sao lại triệu kiến Lư Vân. Lão liền liếc mắt nhìn Tần Trọng Hải, y lại quay đầu đi như không biết.
Hà đại nhân thấy bộ dạng uể oải của đối phương, liền đi qua ghé vào tai y, thấp giọng nói:
– Hiện công chúa đã xuất giá. Lư tham mưu lại là thiếu niên anh tuấn. Ngươi đi xem chừng bọn họ, đừng để Khách Lạt Xuy Thân Vương có suy nghĩ không hay.
Tần Trọng Hải ậm ừ một tiếng, lại mắng thầm:
– Con bà nó chứ, việc nhàm chán như vậy mà lại đổ lên đầu lão tử.
Lập tức ngáp một cái, tùy tiện theo sau Lư Vân.
Lư Vân tới khe núi, chỉ thấy công chúa đứng ở sơn biên, dõi mắt nhìn về hướng Đông như đang suy nghĩ. Trong rừng cây phủ đầy tuyết, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào càng tăng thêm vẻ tĩnh lặng. Lư Vân nhìn thân ảnh công chúa, biết đây là lần cuối gặp nàng, nhất thời nghĩ ngợi miên man.
Một hồi lâu sau, công chúa vẫn thủy chung đứng đó, không nói không rằng cũng không xoay người lại gặp. Mọi âm thanh đều tắt lặng, chỉ còn tiếng gió xào xạc lùa trên những cành khô. Lư Vân đành ho nhẹ một tiếng, đang muốn lên tiếng thì công chúa chợt thở dài, nói:
– Lư tham mưu, đa tạ huynh.

Lư Vân sửng sốt nhìn bóng dáng yêu kiều kia, không biết tại sao nàng nói ra lời ấy.
Chỉ nghe công chúa nhẹ nhàng nói:
– Đã nhiều ngày huynh cùng ta vào sinh ra tử, mấy lần xả thân cứu mạng, ta thật nên báo đáp cho huynh mới phải.
Lư Vân vâng dạ một tiếng, khom người nói:
– Đó là bổn phận của vi thần, xin công chúa đừng khách khí.
Mấy ngày hai người cùng qua sinh tử hoạn nạn trên núi, sớm đã quen thuộc. Chẳng biết sao về tới giữa mọi người, Lư Vân liền cảm thấy sự phân chia thân phận rõ ràng giữa hai bên. Lời lẽ lại khôi phục sự câu nệ như trước.
Công chúa nghe hắn nói thì lâm vào trầm mặc hồi lâu. Lư Vân nhìn bóng dáng cô độc của nàng, trong lòng chợt nhói lên cảm giác thương hại, thầm nghĩ:
– Chúng ta trở về Trung Thổ, để công chúa một mình ở lại Tây Vực, khó trách nàng thương cảm như vậy.
Nhớ tới mấy ngày cùng chung hoạn nạn, bất giác khóe hắn mắt ướt lên, thở ra một hơi thật dài.
Công chúa nghe tiếng thở than, đột nhiên chậm rãi xoay người về phía Lư Vân, nhẹ giọng nói:
– Hà cớ gì mà Lư tham mưu thở dài?
Ánh tà dương chiếu xuống, chỉ thấy khuôn mặt thanh tú của nàng mang theo nét khả ái diễm lệ không gì sánh được. Lư Vân nghĩ tới nỗi ly biệt sắp tới, trong lòng chua xót chỉ biết lắc đầu không đáp.
Công chúa đi lên vài bước, nhìn thẳng vào khuôn mặt Lư Vân, nói:
– Lư tham mưu. Trước thì huynh cứu tính mạng của ta, sau lại bảo hộ Khả Hãn, lập nhiều kỳ công như thế, trở về tất sẽ được ban thưởng trọng hậu, còn chuyện gì hao tâm tổn tứ nữa đây?
Lư Vân nghe lời của nàng, chỉ lắc đầu nói:
– Thần thở dài không phải vì bản thân mình.
Lời này có hàm ý là hắn thở dài thay cho công chúa. Chỉ là nói không rõ để tránh thêm rắc rối. Công chúa thản nhiên nói:
– Sao huynh nói như vậy. Ngày sau ta là hoàng phi Hãn Quốc, huynh là tướng quân Đại Minh. Hai người chúng ta đều có tương lai tốt đẹp, nên vui vẻ mới phải chứ, huynh nói đúng không?
Nói rồi nàng khẽ cười, không biết là vui hay buồn.
Lư Vân thấy công chúa miễn cưỡng cười vui, trong lòng buồn bã thầm nghĩ:
– Công chúa thật đáng thương, đến nước này mà nàng vẫn gắng tỏ ra không có chuyện gì. Thực là khổ cho nàng.
Hắn ừm một tiếng, thuận theo lời của nàng mà nói:
– Công chúa dạy rất phải. Khả Hãn ưa thích công chúa, nhất định người sẽ được sủng ái, cả đời này sẽ hạnh phúc, không cần phiền lòng.
Công chúa nghe thì cúi đầu bất động hồi lâu. Lư Vân muốn nói điều gì đó an ủi nàng, trong chốc lát không nghĩ ra, đành ngậm môi lặng lẽ không ra tiếng.
Đột nhiên một trận hàn phong ngày đông thổi tới, làm cho công chúa lạnh run cả người, Lư Vân thấy thì vội cởi áo khoác lông cừu trên người. Hắn muốn khoác lên vai nàng nhưng lại thầm nghĩ:
– Ta là phận thần tử, nếu khoác lên vai nàng không phải đã quá phận sao?

Biết làm vậy là không ổn nên hắn đành nhịn lại, chỉ ngơ ngác cầm chiếc áo lông cừu nọ trên tay.
Công chúa thấy bộ dạng của Lư Vân có vẻ khó xử. Nàng ngẩng đầu, cười ảm đạm nói:
– Lư tham mưu, kỳ thật huynh cần gì phải câu nệ vậy, dù sao. . . Dù sao đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, có đúng không?
Lư Vân nghe nàng nói trong lòng vừa tỉnh:
– Đúng vậy! Qua hôm nay, ta sẽ không còn được gặp lại nàng.
Nghĩ đến về sau hai người không còn gặp lại, Lư Vân buồn bã trong lòng, thấp giọng nói:
– Công chúa ở Hãn Quốc, nhất định phải bảo trọng nhiều hơn. Thần thân tại Đại Minh, ngày đêm cầu chúc cho người bình an.
Công chúa nghe lời này, không thể kìm được mà khóc nức nở thành tiếng.
Lư Vân cả kinh hỏi:
– Công chúa, người làm sao vậy?
Công chúa rơi lệ đầy mặt, bi thương nói:
– Lư tham mưu, sau ngày hôm nay, ta. . . Ta cũng ngày đêm cầu chúc cho huynh.
Lư Vân run giọng lắp bắp:
– Công chúa điện hạ, người…
Chỉ nghe công chúa nói trong nước mắt:
– Ngày ấy ta thấy huynh ngã xuống vực sâu thì toàn thân lạnh giá, không còn thiết tới thứ gì trên thế gian nữa. Ta thương tâm đến khóc mà lại không khóc được. Huynh có biết, đến khi ta thấy huynh không có chuyện, trong lòng ta cao hứng biết bao nhiêu. . .
Lư Vân ồ một tiếng, ngơ ngác nghe công chúa kể ra tâm sự, không thể ngờ được trong lòng công chúa lại nhớ đến hắn. Nhất thời cảm xúc lẫn lộn trăm mối tơ vò, đứng ngẩn người ngay tại chỗ.
Trong không gian tịch mịch, chỉ nghe công chúa khẽ nói:
– Lư tham mưu. Từ lúc chúng ta gặp mặt, huynh thủy chung coi ta là công chúa tôn quý. Ta sinh ra đã tiếp nhận lễ pháp giáo dưỡng của hoàng gia, trên vai gánh theo nỗi khổ của lê dân. Ngay cả hôn nhân đại sự cũng được người khác an bài, tất cả mọi người cho ta là cành vàng lá ngọc, không gì so sánh được. Kỳ thật. . . Kỳ thật ta cũng chỉ là một cô nương nhỏ bình thường mà thôi…
Nói đến chỗ này, nàng lặng lẽ xoay người sang chỗ khác, ôm lấy đôi vai của mình, toàn thân không ngừng run rẩy do giá lạnh.
Lư Vân đi tới, chăm chú nhìn nàng. Chỉ thấy trên mặt công chúa tràn đầy nước mắt như lúc hai người còn ở trên Thiên Sơn. Ngày đó hắn cột chặt công chúa trong lòng, nàng liền trở thành một cô nương nhỏ đáng thương cần được bảo vệ che chở.
Càng nghĩ lại thì trong lòng Lư Vân càng hiện niềm thương cảm, lúc này cả gan khoác tấm áo lông da cừu lên vai nàng.
Hai tay công chúa siết chặt tấm áo lông trên vai, nước mắt lại óng ánh chảy xuống hai gò má. Lư Vân thấy nàng đau khổ, muốn ôm nàng vào ngực an ủi một phen. Chỉ là thân phận hai người thật sự cách nhau quá xa. Hắn có lớn mật gấp trăm lần cũng không dám như thế. Nhất thời cúi đầu, không dám động vào nàng.
Gió núi hây hẩy càng làm cái rét lạnh thêm gấp bội. Hai người đối mặt nhưng bất động không hề nói gì.
Một hồi lâu sau, cuối cùng công chúa lau đi nước mắt. Nàng chậm rãi xoay người, nhẹ giọng nói:

– Lần này trở về cố quốc cách vạn núi ngàn sông, Lư tham mưu nhất định phải bảo trọng.
Nói rồi xoay người muốn rời khỏi rừng cây. Trong đầu Lư Vân ông một tiếng, thầm nghĩ:
– . . . Nàng sắp đi sao!
Hắn chạy theo kêu to rằng:
– Công chúa điện hạ, chờ một chút!
Công chúa dừng chân, ngoái đầu nhìn Lư Vân. Ánh mắt nàng dường như ở chờ mong cái gì nhưng lại không thể mở miệng.
Lư Vân trầm mặc một lúc như suy tính điều gì. Chợt thấy hắn cắn răng, lớn tiếng nói:
– Công chúa điện hạ! Thần biết người không thích nơi Tây Vực này, để thần dẫn người trở về!
Công chúa nghe lời này thì “A” một tiếng. Nàng lui một bước, run giọng nói:
– Huynh nói…nói sao? Lời này là thật!
Lúc này trong đầu Lư Vân như có sét đánh dữ dội ầm ầm. Dám mang công chúa chạy trốn chính là họa tru di tam tộc. Có điều nghĩ lại hắn chỉ là một khâm phạm trốn tù, hơn nữa trong nhà đã không còn người thân nào, thật không có gì phải sợ.
Hắn hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai tay rồi quả quyết nói:
– Công chúa điện hạ. Người sống trên đời chỉ cầu hai chữ tự do tự tại! Nếu người không thích Tây Vực, cần gì phải miễn cưỡng bản thân, để thần đưa người trở về Bắc Kinh!
Công chúa nghe hai chữ “Bắc Kinh” thì chấn động thân mình. Nàng cúi đầu buồn bã nói:
– Trở về Bắc Kinh sao? Không thể được! Nếu ta bội ước không xuất giá, phụ hoàng sẽ giết ta mất.
Lư Vân thấy thần sắc nàng đầy đau khổ, không biết lấy từ đâu ra dũng khí, lúc này hừ một tiếng, nói:
– Không về Bắc Kinh thì cũng không chết đói mà sợ. Nếu thánh thượng không đồng ý, vậy thì công chúa chịu khó một lần. Chúng ta tới Sơn Đông trốn vài năm, chờ thánh thượng hết giận rồi tính tiếp cũng không muộn.
Công chúa nghe thì trong mắt hiện vẻ vui sướng, run giọng nói:
– Lư tham mưu. . Huynh. . Huynh đồng ý dẫn ta đi?
Lư Vân gật đầu, lớn tiếng nói:
– Đúng vậy! Lô mỗ tuy không phải vương công quý tộc gì, nhưng xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh! Lần này tới Tây Vực, thần không màng gian nan, liên tiếp cứu giá cũng không phải ham công danh phần thưởng. Chỉ cầu cho công chúa cả đời này đều bình an hạnh phúc! Hôm nay thần nhận lời, tuyệt không phải thuận miệng mà nói!
Công chúa thấy vẻ quả quyết trên mặt hắn, biết lời này là thật thì mừng rỡ không thôi, lại bật khóc thành tiếng. Thoáng chốc nước mắt thấm ướt tay áo.
Lư Vân khom thân nhìn nàng, khẽ hỏi:
– Vậy điện hạ quyết định thế nào?
Công chúa đột nhiên thả người vào lòng Lư Vân rồi ôm chặt lấy hắn. Nhất thời Lư Vân không biết hành động thế nào cho phải. Hắn lòng đầy xấu hổ, đang muốn đẩy ra thì chợt cảm giác ngón tay công chúa khẽ đụng lên miệng, nàng lại nhẹ nhàng nói bên tai:
– Lư tham mưu, có mấy câu nói đó. Ngân Xuyên chết cũng không uổng!
Nói rồi kiễng chân hôn lên môi hắn một nụ hôn thật sâu.
Lư Vân kinh hãi giật mình, toàn thân như có luồng điện chạy qua thì công chúa đã buông tay rồi lùi về sau, ánh mắt trở nên thùy mị vô hạn.
Lư Vân khó hiểu ý tứ của nàng, lắp bắp hỏi lại:
– Công chúa điện hạ, người. . . Người… đây là. . .

Công chúa chăm chú nhìn hắn, ôn nhu nói:
– Lư tham mưu. Kiếp này ta có thể gặp gỡ huynh, đó là phúc phận lớn nhất. Chỉ mong kiếp sau có thể báo đáp.
Lư Vân cả kinh nói:
– Không phải chúng ta đã thương lượng rồi sao? Sao người lại không đi?
Công chúa cười buồn bã, lắc đầu nói:
– Một phen gặp gỡ, dù như giấc chiêm bao đã thấy là đủ. Nếu ta theo huynh, hai ta thực có lỗi với Tần tướng quân cùng Liễu Hầu gia, như vậy sao được!
Nàng xoay người sang chỗ khác, lưng đưa về Lư Vân, nhẹ giọng nói:
– Chỉ mong ông trời có mắt, để huynh cùng Cố tiểu thư hữu tình sẽ thành quyến thuộc. Khi thành thân đưa tin tới Hãn Quốc, ta cũng vui mừng thay huynh.
Lư Vân giờ mới hiểu tâm ý công chúa, hắn buồn bã nói:
– Công chúa, ta. . . Ta…
Công chúa cúi đầu nói:
– Lư lang, chàng phải bảo trọng, chúng ta hữu duyên sẽ tái ngộ.
Lời lẽ tuy dứt khoát nhưng mơ hồ nghẹn ngào thương tâm, cũng không mong Lư Vân biết được.
Trong gió bắc lạnh thấu xương, công chúa chậm rãi rời khỏi rừng cây. Trên đường nàng lại không quay đầu thêm lần nào nữa.
Lư Vân mắt thấy thân ảnh nhỏ nhắn yêu kiều kia càng bước càng xa, sắp mất bóng thì cảm giác trống rỗng xâm chiếm tâm tư, kêu lên:
– Công chúa điện hạ!
Hai chân muốn đuổi theo nàng, chợt thấy một người hai tay ôm ngực dựa vào thân cây trước mặt. Bộ mặt người này uể oải, chính là Tần Trọng Hải đã đến.
Lư Vân thấy y, bất giác trong tâm bi thảm, nói:
– Tần tướng quân, ta. . . Ta. . .
Tần Trọng Hải nhìn hắn một cái, lắc đầu thở dài:
– Lư huynh đệ, đừng đuổi theo nữa. Khả Hãn đang ở bên ngoài. Nếu tùy tiện đuổi theo, lại khiến công chúa khóc lóc thì sao? Lúc đó nàng sẽ phải làm thế nào? Xét cho cùng nàng cũng chỉ là một nữ nhi yếu đuối mà thôi!
Xem ra Tần Trọng Hải đến đã được một lúc, lại để hai người tự nhiên trò chuyện. Đến lúc cuối mới hiện thân chặn lại.
Lư Vân nghe lời này thì như bừng tỉnh khỏi bến mê. Có điều nghĩ đến công chúa từ nay về sau ở Tây Vực, không thể trở về Trung Thổ thì lòng hắn như đao cắt, chỉ ngơ ngác đứng ngây ngốc.
Tần Trọng Hải vỗ vai hắn, nói:
– Đi thôi! Đừng nên nghĩ nhiều nữa, đến lúc trở về bổn quốc rồi!
Lư Vân nhìn rừng cây lạnh lẽo, tự biết đời này sẽ không còn được gặp lại công chúa. Thân là nam nhi đại trượng phu mà vẫn nhịn không được để nước mắt ứa ra.
—–
Chú: (1) Xin xem lại chú thích ở hồi 1 chương 1 quyển này để rõ thêm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.