Đọc truyện Anh Hùng Chí – Chương 40: Khả Hãn Điểm Đại Binh
Mắt thấy công chúa bị buộc trên đài cao, thoáng chốc cả trời đất bỗng trở nên yên tĩnh, song phương địch ta đều im lặng ngắm nhìn.
Tứ vương tử sải bước đến dưới đài, quát:
– Ngân Xuyên! Bây giờ trẫm muốn thiêu chết ngươi, có di ngôn nào thì mau nói.
Ngân Xuyên công chúa cúi đầu nhìn toàn thể mọi người dưới đài. Đám phản quân tưởng rằng nàng sẽ kinh hoàng thất thố hay lớn tiếng kêu khóc xin tha, nào ngờ vẻ mặt Ngân Xuyên lại hiền hòa giống như thương hại chúng sinh trầm luân trong biển khổ. Khi chạm vào ánh mắt của nàng, trong lòng ai ai cũng chấn động.
Công chúa nhìn về mây khói lượn lờ phương xa, lúc nà đã không phân biệt nổi cố hương ở phương trời nào. Nàng ngẩng mặt lên trời, thở dài nói:
– Lần này Ngân Xuyên đến Tây Vực. Chỉ cầu nơi Tây Cương sẽ không còn chiến sự, mong hai nước có thể hóa thù thành bạn, không gây thêm loạn lạc chiến tranh nữa. Được như vậy, Ngân Xuyên chết không oán hận.
Toàn bộ phản quân bị Tứ vương tử châm ngòi khích tướng, vốn có địch ý rất nặng đối với nhà Đại Minh. Lúc này thấy nàng công chúa địch quốc xinh đẹp tuyệt trần lại nhân từ bác ái như thế, trong lòng đám người chợt có cảm giác nàng không đáng chết ở nơi này, phút chốc ai nấy đều thấy không đành lòng. Ngoài vài tên cuồng đồ sung sướng thì vạn người yên lặng không nói, khiến đất trời lặng ngắt như tờ.
Tứ vương tử tuy hung bạo nhưng nghe di ngôn của công chúa, trong lòng cũng cảm thấy nặng nề. Hắn gật gật đầu nói:
– Trẫm hứa với ngươi. Ngày sau ta thu phục được lãnh thổ Hoa Hạ, nhất định sẽ đối xử tử tế với bá tánh, tuyệt không vô duyên vô cớ làm hại thần dân Đại Minh.
Một Tứ vương tử đầy tàn nhẫn mà lúc này lại hứa hẹn như thế, đủ biết đã bị cảm động vì sự chân thành của Ngân Xuyên.
Nghe Tứ vương tử nhận lời, công chúa vui mừng gật đầu. Nàng nhìn đối phương rồi nhẹ giọng nói:
– Đa tạ ngài. Chỉ mong sau khi đăng cơ, ngài có thể làm một vị hoàng đế tốt.
Tứ vương tử nghe giọng nói dịu dàng của công chúa, lời nói chân thật tự nhiên không phải làm bộ làm tịch, bất giác cơ mặt hắn khẽ co giật, thầm nghĩ:
– Nữ tử này lại cầu chúc cho ta?
Phút chốc trong tâm nổi lên ý niệm thả nàng ra ôm vào ngực an ủi một phen. Chỉ là nghĩ đến sự nghiệp tranh đế còn trước mắt, hắn nghiến răng nói:
– Công chúa có còn tâm nguyện gì nữa chăng?
Ngân Xuyên công chúa ngẩng đầu nhìn dãy Thiên Sơn hùng vĩ phương xa, chỉ thấy tuyết trắng lấp lánh trên đỉnh núi, thật nói không nên lời sự mênh mông vĩ đại của nó. Công chúa bỗng lộ nụ cười u buồn, nói:
– Sau khi ta chết, xin vương tử đem tro cốt của ta rải trên Thiên Sơn, ta rất thích ngắm trăng ở nơi đó.
Nàng nói đến đây bỗng nhớ đến khoảng thời gian ngắn ngủi ở cùng Lư Vân, không kìm được nỗi lòng thì gục đầu, hai hàng nước mắt thấm ướt vạt áo.
Tứ vương tử thấy thế, lòng tuy thương tiếc nhưng với bản tính lạnh lùng, nghĩ đến ngôi vị hoàng đế còn chưa được củng cố, hắn lập tức đem thứ cảm tình yếu ớt vừa sinh vứt lên tận chín từng mây, nói:
– Được! Chuyện công chúa căn dặn, trẫm nhất định sẽ làm đầy đủ.
Nói rồi quay đầu ra lệnh:
– Người đâu! Đốt lửa!
Chỉ nghe một tiếng bùng, phút chốc dưới đài bốc cháy. Ngọn lửa bắt đầu tí tách leo dọc theo những thân củi.
Tất cả quân lính đứng gần quay đầu, không nỡ nhìn chuyện xảy ra tiếp theo. Đám người Hà đại nhân, A Bất Kì Hãn đều lộ vẻ mặt không đành lòng, âm thầm khẩn cầu. Đạt Bá Nhi Hãn quỳ xuống khóc lớn kêu la:
– Ai đến cứu cứu công chúa của ta mau!
Lửa lớn nhanh chóng lan ra. Lư Vân vội gọi Lý phó quan tới nói:
– Ngươi lập tức chuẩn bị máy bắn đá, bắn ta qua bên đó. Ta muốn đi cứu công chúa!
Lý phó quan nghe hắn muốn dấn thân vào vòng nguy hiểm để cứu người, hoảng sợ nói:
– Địch nhân người đông thế mạnh, tới hơn mấy vạn, điều này sao có thể?
Lư Vân thấy lửa ngày càng lan rộng, tính mệnh của công chúa sắp rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, vội quát:
– Đừng nhiều lời nữa, mau chuẩn bị! Bằng không công chúa sẽ bị thiêu chết!
Lý phó quan thở dài một tiếng, lập tức sai người chuẩn bị máy bắn đá. Lư Vân lấy một thanh cương đao cột vào bên hông sau đó leo lên đài máy, quay đầu nói:
– Các ngươi nhắm cho chính xác, nhắm ta thẳng ngay nơi đài cao!
Lý phó quan thấy khoảng cách song phương quá xa, chỉ sợ Lư Vân bay chưa được nửa đường đã rớt xuống, thở dài nói:
– Ta sẽ gắng hết sức.
Hắn ra sức kéo dây máy, chỉ là đang ngắm phương vị thì một giọng nói the thé bất ngờ vang lên:
– Toàn bộ cút ra hết, để bổn tọa làm.
Mọi người nghe đều biết Tiết Nô Nhi đến. Chỉ thấy lão một cước đạp Lý phó quan bay ra xa, the thé nói:
– Họ Lư, tên rác rưởi ngươi cùng tên khốn Tần Trọng Hải đều không phải thứ tốt. Có điều vì công chúa, hôm nay giúp ngươi một lần!
Lư Vân biết võ công của lão thâm hậu cùng thể lực vượt xa người thường, mừng rỡ nói:
– Thật tốt quá! Nếu có Tiết phó tổng quản giúp cho, đại sự nhất định sẽ thành!
Tiết Nô Nhi hừ một tiếng, quay sang quát Lý phó quan:
– Ngươi buộc vào hai cái dây ná nữa, chỉ một dây sao có thể bắn qua đó?
Máy bắn đá dựa vào lực dây cung rất lớn mới có thể bắn đá lớn ra xa đả thương người, Tiết Nô Nhi cho rằng với khoảng cách xa như thế, lực bắn của một dây còn chưa đủ.
Lý phó quan trầm ngâm nói:
– Nhưng dây cung này rất nặng. Thêm hai cái nữa, ai có thể bắn nổi?
Tiết Nô Nhi mắng:
– Ngươi nhiều chuyện làm chi? Mau chuẩn bị tốt cho bổn công công!
Lý phó quan hoảng sợ, vội sai người làm theo. Mắt thấy đã an bài đâu vào đó, lúc này lửa lớn liếm đến chân đài cao, tính mệnh của công chúa chỉ còn tính bằng giây. Tiết Nô Nhi im lặng vận khởi nội lực. Phốc phốc phốc mấy tiếng quái dị vang lên. Lão một hơi kéo ba dây cung nặng nề, mọi người thấy thần lực cỡ này thì ai nấy đều hoảng sợ.
Tiết Nô Nhi điều chỉnh phương vị, ngắm thẳng hướng công chúa rồi buông dây, quát:
– Cút đi!
Một tiếng vù vang lên. Lư Vân ôm hai chân, cơ thể cuộn lại thành một quả bóng, như đạn pháo bay ra xa.
Lại nói về Tần Trọng Hải bị vây trong đám loạn quân, đang không ngừng suy nghĩ biện pháp cứu người. Lúc này y bồn chồn nóng nảy thầm nghĩ:
– Ngày ấy Liễu hầu gia luôn miệng dặn dò ta, tuyệt không thể để a đầu tiểu công chúa này có nửa điểm tổn thương, bây giờ gã vương tử nọ lại muốn đem nàng nướng thành lợn quay, làm sao bây giờ?
Đang ưu phiền thì thấy đám phản quân chăm chú nhìn ngọn lửa trên đài, không còn ai để ý đến bản thân. Tần Trọng Hải thấy cơ hội tốt như vậy, thầm nghĩ:
– Bắt giặc phải bắt vua, hôm nay phải xem vận khí của Tần Trọng Hải ta thế nào!
Y liền giơ đao chích vào sườn con ngựa đang cưỡi, nó hí lên một tiếng thảm thiết rồi phóng thẳng về phía đài cao. Đám phản quân chấn động đều dạt ra hai bên, con ngựa phi nước đại chớp mắt đã đến dưới đài. Tứ vương tử biết Tần Trọng Hải có ý cứu người, quát lớn:
– Người đâu! Mau mau ngăn thớt ngựa đó lại!
Chúng tướng lúc này mới định thần, vội chạy tới nhưng chỉ thấy khói đen tỏa ra bốn phía khiến mọi người không thể mở mắt. Con ngựa kia thấy ngọn lửa hừng hực thì sợ hãi giật mình, chổng hai vó trước hí lên một tiếng thét dài.
Khói đen phủ khắp bốn phía dưới chân đài, con ngựa hoảng sợ chạy loạn khắp nơi. La Ma Thập biết võ công của Tần Trọng Hải cao cường. Sợ y thừa dịp hỗn loạn cứu công chúa, lão hừ một tiếng rồi phi thân tới ngăn cản.
Tứ vương tử một bộ ung dung, lạnh lùng nhìn vào chân đài cười nói:
– Đơn thương độc mã cũng muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao, chỉ biết ngu ngốc cậy mạnh. Xem ra trẫm đã đánh giá cao đám mọi rợ Đại Minh.
Khi trước hắn muốn bắt sống Tần Trọng Hải, giờ thấy đối phương liều lĩnh xông lên tự dâng tặng tính mạng, quả thật không hề có đầu óc tâm cơ gì.
Tứ vương tử đang cười nhạo, chợt nghe đằng sau lưng truyền đến một tiếng cười hắc hắc:
– “Già lý lạp oai oai nhi”!
Tiếng mắng chửi khàn khàn khó nghe khiến Tứ vương tử giật mình nhảy dựng. Hắn hoảng hốt quay đầu, đã thấy một đại hán mình rồng thân hổ đang từ sau lao đến cách hắn chỉ chừng năm thước, trong miệng người này quát to:
– Cẩu tặc nhà ngươi! Lão tử chửi con bà ngươi!
Tứ vương tử đổ mồ hôi lạnh, giật mình nói:
– Không phải ngươi đang ở dưới đài sao, sao có thể xuất hiện ở nơi này?
Khóe miệng người nọ nở nụ cười lạnh, mặt đầy sát khí, chính là Tần Trọng Hải. Thì ra y sớm đã dự mưu. Mắt thấy đám người chú ý tình hình trên đài cao, Tần Trọng Hải trước lấy đao đâm khiến ngựa chạy loạn thu hút sự chú ý của phản quân, lại thừa dịp hỗn loạn nhảy xuống ngựa rồi lăn đến sau lưng Tứ vương tử. Các tướng lĩnh phản quân còn đang chăm chú quan sát dưới đài, đã để cho kế của Tần Trọng Hải thành công.
Tứ vương tử thấy Tần Trọng Hải lao đến, giật mình hoảng sợ kêu lên:
– Người đâu! Mau mau cứu trẫm!
Tùy tùng trái phải vội xông lên trước hộ giá. Tần Trọng Hải cười to:
– Con mẹ nó! Mấy tên tiểu quỷ này có bãn lãnh gì bảo vệ được ngươi?
Y cứ chém ra một đao là một tùy tùng chết ngay tại chỗ. La Ma Thập thấy có biến thì cũng giật mình. Chỉ là lão đã lao ra dưới đài, nước xa không thể cứu được lửa gần, đành trơ mắt đứng nhìn Tần Trọng Hải lao đến chỗ Tứ Vương tử.
Tần Trọng Hải đang muốn xuống tay, bỗng một thanh đao giơ ngang che trước người Tứ vương tử. Tần Trọng Hải chấn động lùi lại vài bước, thầm nghĩ:
– Con mẹ nó, sao ta lại có thể quên mất người này?
Người vừa tới râu dài đến ngực, bộ dáng không giận mà uy, chính là Sát Kim. Tứ vương tử thấy Sát Kim đến cứu giá thì vội chạy đến bên cạnh lão, thở hắt ra nói:
– Sát Kim. Ngươi trung thành như vậy. Sau này trẫm nhất định phong ngươi làm hộ quốc đại tướng quân. Không, vậy còn chưa đủ, trẫm sẽ ban đất phong vương, cho ngươi cả đời hưởng vinh quang phú quý không hết.
Sát Kim luôn đối nghịch với Tứ vương tử. Nếu không phải hắn đã bắt được Khả Hãn thì sao có thể khống chế nổi lão. Nào ngờ đến thời khắc nguy cấp nhất, Sát Kim lại không ngại hiềm khích lúc trước ra tay tương trợ, Tứ vương tử liên tục nói lời đa tạ.
Sát Kim cười ha hả nói:
– Tứ vương tử hào phóng như vậy, Sát Kim nên dùng gì để đền đáp đây?
Chợt thấy hai mắt lão bắn ra tinh quang, hét lên một tiếng thì vươn tay phải ra, chỉ bằng một tay tóm lấy Tứ vương tử.
Tứ vương tử kinh ngạc đến ngây người, kêu lên:
– Ngươi……. Ngươi làm cái gì? Mau buông ta xuống!
Sát Kim không thèm để ý mà giơ Tứ vương tử lên cao quá đầu, quát:
– Mọi người không được lộn xộn! Tứ vương tử đang ở trong tay ta!
Mấy gã tướng lĩnh đang tới tiếp ứng, thấy Sát Kim làm phản đều giật mình hoảng sợ, không hiểu vì sao nhưng đành lùi lại hai bên. Tần Trọng Hải cũng kinh ngạc không thôi, đứng bất động nhìn tràng diện.
Tứ vương tử vừa sợ vừa giận, lớn tiếng nói:
– Sát Kim to gan! Chẳng lẽ quên rằng phụ hoàng đang trong tay ta? Nếu ngươi dám đụng vào một sợi tóc của ta, nhất định Khả Hãn sẽ đại họa lâm đầu!
Dù hắn đang trong tay Sát Kim, nhưng cậy vào đám thuộc hạ tân tín trung thành đang nắm giữ sinh mạng Khả Hãn, lập tức mắng chửi không chút sợ hãi.
Sát Kim lạnh lùng đáp lời:
– Ngươi đừng mong uy hiếp ta nữa. Nghịch tử như ngươi có gan đụng đến một sợi tóc của Khả Hãn, vậy chúng ta ngọc đá cùng nát, mọi người cùng chết chung!
Tứ vương tử thấy vẻ mặt hung ác đối phương, thoáng chốc mồ hôi lạnh chảy xuống, lắp bắp nói:
– Ngươi…… Ngươi thực không để ý đến an nguy của phụ hoàng!
Sát Kim cười hắc hắc nói:
– Khả Hãn có đại ân với ta, nếu người vì ta mà chết, nhất định ta sẽ tự tận để tạ tội. Có điều ngươi hãy nghe cho kỹ! Trước khi ta chết, hắc hắc, xem ta báo đáp tên nhi tử ngỗ nghịch ngươi thế nào!
Khuôn mặt đỏ như gấc của lão đầy sát khí khiến người không rét mà run. Tần Trọng Hải thấy tình thế chuyển biến, trong lòng cũng loạn thành một đống, thầm nghĩ:
– Vì sao Sát Kim lại làm như vậy? Không phải lúc trước lão luôn ngoan ngoãn nghe lời Tứ vương tử sao, sao lúc này làm phản?
Y mơ hồ cảm thấy việc này có liên quan đến hình xăm trên lưng mình, nhất thời nhíu mày khổ tư.
La Ma Thập thấy Sát Kim bắt giữ Tứ vương tử thì hồn phi phách tán, không biết hành động thế nào, còn đang suy nghĩ thì chợt thấy từ nơi chân trời bay đến một quả cầu tròn hướng thẳng về đài cao. La Ma Thập kinh ngạc, run giọng nói:
– Đây là thứ quái gì vậy trời?
Chỉ cảm thấy nơi nơi đều lộn xộn, mọi chuyện đều đã nằm ngoài suy tính của lão.
Lại nói công chúa bị cột vào cọc gỗ. Nàng trông về dãy Thiên sơn phương xa, chốc lát nhớ đến cố hương, chốc lát lại nhớ chuyện cũ. Nhiều nhất là kí ức khi Lư Vân rơi xuống vực sâu. Lúc này dường như đã quên mọi chuyện bên ngoài, thầm nghĩ:
– Sau khi ta chết, phụ vương sẽ thế nào đây? Người sẽ báo thù cho ta? Ai… Chỉ mong người đừng hại thêm sinh mạng…. Hy vọng mẫu hậu cũng không quá thương tâm.
Lại nghĩ:
– Từng nghe các cao tăng nói, sau khi chết sẽ luân hồi sang một kiếp mới. Nếu chuyện này có thật, chỉ mong kiếp sau ta có thể làm cánh chim tự do bay lượn trên bầu trời cao, được như vậy thì tốt biết mấy!
Lúc này ngọn lửa ngày càng bốc cao, sắp thiêu cháy bản thân thành tro bụi. Công chúa nhắm mắt thầm nghĩ:
– Lư tham mưu, ta cũng sắp chết rồi. Chỉ mong nơi U Minh địa phủ không có bần phú quý tiện. Hai ta có thể gặp lại, lúc đó ta không còn là công chúa, huynh cũng không phải là tham mưu gì nữa…
Nhớ đến hắn thì trong lòng lại nhói đau, rơi lệ đầy mặt. Bỗng nghe một tiếng kêu to:
– Công chúa điện hạ! Thần đến cứu giá!
Công chúa nghe thanh âm quen thuộc, ngẩng đầu chỉ thấy một quả cầu quái dị từ phía chân trời bay thẳng về đây, nàng tò mò không biết đó là thứ gì. Nếu thiên sứ đến tiếp giá, cuộn mình thành một quả cầu như vậy thì bộ dạng thật khó coi.
Công chúa còn đang nghi hoặc, từ trong quả cầu kia vươn ra một cánh tay cầm một thanh cương đao. Xoẹt một tiếng đã cắt đứt dây trói trên người nàng, một cánh tay nữa lại vươn ra, phút chốc ôm chặt lấy nàng.
Công chúa bị người lạ ôm vào lòng. Nào ngờ lại có cảm giác vòng tay ấy đầy quen thuộc. Thân thể mềm mại của nàng run lên, giật mình hỏi:
– Lư tham mưu, là huynh sao?
Người nọ cười ha hả nói:
– Thần đến cứu giá chậm trễ, xin công chúa trách phạt thật nặng.
Công chúa nghe giọng nói này, phút chốc hai mắt đẫm lệ mông lung. Nàng ngẩng đầu, quả thấy chiếc mũi cao trên khuôn mặt chữ điền, không phải Lư tham mưu đã rơi xuống vực sâu thì là ai?
Nàng thấy người đã chết xuất hiện trước mặt, liền khóc lớn:
– Lư Vân!
Thoáng chốc thả người vào lòng hắn rồi ôm chặt lấy, trong lúc quá kích động liền ngất đi. Lư Vân thấy vậy vội bóp huyệt Nhân Trung của nàng vài cái, kêu:
– Điện hạ, mau tỉnh lại!
Công chúa được nội lực kích thích thì tỉnh lại, thấy rõ ràng đúng là Lư Vân thì khóc rằng:
– Ta đã chết rồi phải không? Nếu không……. Nếu không sao có thể gặp lại huynh?
Lư Vân thấy nàng kích động như vậy. Trong lòng hắn chợt dâng niềm cảm động, bất giác vươn tay vuốt khẽ má nàng, dịu dàng nói:
– Công chúa không cần lo lắng. Thần là hồ ly chín mạng, đánh không nát quăng không chết!
Công chúa nghe còn chưa hết lời, đã thấy lòng dâng lên niềm vui sướng vô hạn, nàng lại ôm chặt Lư Vân mà nức nở:
– Ta…Ta còn tưởng huynh đã chết rồi, ông trời… rốt cuộc ông đã mở mắt.
Nước mắt của nàng vì vui sướng quá độ mà trào ra. Lư Vân thấy lửa đã lan đến chân hai người, thấp giọng nói:
– Điện hạ. Thần e đài này sắp sập vì không chịu nổi ngọn lửa. Chúng ta mau xuống thôi.
Lúc này ngọn lửa bốc cháy hừng hực phía dưới, mấy vạn phản quân lại bao vây xung quanh. Không biết phải thoát thân bằng cách nào nhưng công chúa không hề cảm thấy lo lắng hay phiền não. Nàng tựa người vào lòng Lư Vân, dịu dàng nói:
– Cho dù huynh đi đâu, ta cũng sẽ theo đó. Vĩnh viễn không buông tay.
Lúc này dù phía dưới là núi đao chảo lửa hay hầm băng vạn chông. Chỉ cần ở cùng Lư Vân một chỗ, nàng đều cam tâm chấp nhận.
Lư Vân thì nào có thời gian suy nghĩ những lời của công chúa. Hắn hét lớn một tiếng, dùng sức nhảy xuống đài.
La Ma Thập thấy Lư Vân từ trên trời giáng xuống, buồn bực lớn tiếng quát:
– Lại là ngươi!
Lão lòng đầy tức giận, vận khởi huyền công rồi lập tức xông lên.
Lư Vân ôm lấy công chúa bay xuống đài. Lúc này vươn chân ra đá mạnh vào chân đài, đài cao bị lửa thiêu lung lay sắp đổ, lúc này chịu không nổi liền sập xuống, Lư Vân mượn lực khiến tốc độ rơi xuống chậm lại không ít, giày tuy bị lửa bén vào nhưng không có thời gian chú ý dưới chân.
La Ma Thập xông đến, chẳng ngờ thấy đài cao ngã về phía bản thân thì vội tránh ra. Lư Vân ôm công chúa đáp xuống mặt đất. Phản quân mắt thấy hắn rơi xuống, cả đám liền giơ đao chém tới tấp.
Lư Vân dùng tay trái ôm công chúa, tay phải tiếp chiêu ngăn địch, tình thế trở nên khẩn trương. La Ma Thập lớn tiếng nói:
– Tiểu tặc mau buông tay chịu trói, kẻo lại uổng mạng!
Lão đang muốn xông qua. Chợt nghe một người cười nói:
– Yêu tăng còn dám ở đây thả rắm chó, nói nhiều không sợ khô nước miếng sao?
La Ma Thập giật mình quay đầu, đã thấy Tần Trọng Hải đứng sau lưng không biết từ lúc nào, đang giơ đao chém về phía lão.
La Ma Thập hừ một tiếng, mắng:
– Một đám tiểu quỷ, làm nên thành tựu gì chứ?
Tần Trọng Hải cười ha hả nói:
– Một lão oa tặc, chuyên thả rắm chó!
Y gầm lên một tiếng như hổ, lập tức xông lên nghênh chiến.
Tần Trọng Hải không biết lão tăng này chính là quốc sư Hãn quốc, có điều thấy võ công của đối phương không hề tầm thường, lập tức xuất sử tuyệt chiêu. Hỏa quang bùng lên, “Hỏa tham nhất đao” liền ép La Ma Thập lùi lại một bước.
La Ma Thập trầm giọng nói:
– Quả là đao pháp lợi hại, hãy để lão nạp lãnh giáo xem sao!
Thân ảnh lão lóe lên, vận “U Minh huyền chỉ” điểm mạnh lên lưỡi đao của Tần Trọng Hải. Tần Trọng Hải xoay vai rồi nghiêng người chém ra. Đường đao lăng lệ sắc bén, La Ma Thập lắc mình tránh thoát, lại khen:
– Hảo đao pháp!
Phút chốc Tần Trọng Hải chém ra mười đao. Đao sau nhanh hơn đao trước, là công phu tầng thứ ba trong Hỏa Tham Nhất Đao, tên là “Phi Hỏa Thập Nhị Thức”. La Ma Thập vận khởi khinh công, lắc lư bay lên bay xuống trước đao, nhất thời lưỡi đao khó có thể chạm đến da thịt.
Lúc này có thêm mấy gã tướng lĩnh xông đến. Một người giương cung lắp tên. Vù một tiếng, một mũi tên bắn thẳng tới sau lưng Tần Trọng Hải. Lư Vân đang bảo vệ công chúa. Mắt thấy nhưng không thể phân thân đi cứu, hắn vội la to:
– Tân tướng quân mau tránh!
Tần Trọng Hải hừ một tiếng, giơ đao chém mũi tên nọ gãy làm đôi. La Ma Thập thấy thời cơ tốt thì phi thân đến, giương chỉ điểm ngay nơi ngực của Tần Trọng Hải.
Tần Trọng Hải liền giơ đao bảo vệ nơi yếu hại. Xoảng một tiếng, cương đao đã bị luồng nội lực âm độc của “U Minh huyền chỉ” chấn đến gãy thành mười mấy mảnh rơi xuống đất.
La Ma Thập đang muốn bồi thêm một đòn, chợt nghe tiếng vó ngựa vang bên tai. Một thớt ngựa chậm rãi đi tới, khách trên lưng ngựa tay còn xách theo một người, trông không khác gì diều hâu bắt gà con vậy.
Chỉ nghe người trên lưng ngựa cười ha hả, nói:
– La Ma Thập a La Ma Thập, giờ mà ngươi còn dám tác quái? Không cần tính mạng của Tứ vương tử nữa sao?
Người này mặt đỏ như gấc, râu dài đến ngực, chính là Sát Kim.
La Ma Thập thấy có kẻ xen vào thì giận dữ muốn chết. Chỉ là biết Sát Kim dùng chút sức lực cũng đủ bóp chết Tứ vương tử. Thoáng chốc trong lòng hoảng loạn, kêu lên:
– Đều là người một nhà, có chuyện gì thì từ từ nói. Ngươi mau thả Tứ vương tử xuống, chúng ta thương lượng sau!
Lão không biết vì sao Sát Kim lại tạo phản, đành làm dịu tình hình rồi tính sau.
Sát Kim vẫn ngồi trên lưng ngựa, cười lạnh nói:
– La Ma Thập. Ngươi thêm vuốt cho hổ, giúp Trụ làm ác, còn dám ở nơi này nhiều lời nữa sao?
La Ma Thập lại khuyên rằng:
– Hẳn ngươi hiểu rõ điều này. Nếu dám xuống tay gia hại Tứ vương tử, thân tín của ngài chắc chắn sẽ giết chết Khả Hãn. Oan oan tương báo đến khi nào mới chấm dứt đây, mọi người đều nhường một bước, có phải tốt hơn chăng?
Sát Kim nhìn Tứ vương tử rồi cười lạnh hỏi:
– Yêu tăng này nói đúng sao? Nếu ta giết ngươi, thủ hạ của ngươi nhất định sẽ giết Khả Hãn?
Tứ vương tử tức giận đáp:
– Điều đó là đương nhiên, mau thả ta ra! Nếu không ngươi thật có lỗi với Khả Hãn!
Sát Kim ồ một tiếng, nói:
– Ta có lỗi với Khả Hãn? Nói như vậy, tiểu tư ngươi thì làm chuyện tốt cho ngài?
Tứ vương tử lớn tiếng nói:
– Đừng nói lời vô nghĩa nữa, mau thả ta ra!
Sát Kim lắc lắc đầu nói:
– Hôm nay vì Khả Hãn, ta phải giết tên nghịch tử bất hiếu như ngươi mới được.
Lão vươn tay điểm một chỉ vào hông Tứ vương tử. Một luồng khí mạnh xuyên vào mạch máu, chậm rãi di chuyển trong cơ thể hắn. Đòn tra tấn này quả thật âm độc, khiến nội tạng cùng toàn thân người trúng đòn ngứa ngáy không thôi, kẻ ăn trơn mặc trắng như Tứ vương tử sao có thể chịu nổi?
Sát Kim cười lạnh nói:
– Ngươi chịu không nổi đâu, mau sai người thả Khả Hãn!
Tứ vương tử hừ một tiếng khinh miệt, cắn chặt răng hồi lâu nhưng nội tạng vừa đau vừa ngứa, sau đó lại muốn ói cùng chóng mặt sắp ngất. Sát Kim lại điểm một chỉ, tăng thêm lực đạo. Nội lực dọc gân mạch chạy thẳng vào trong nội tạng, sắc mặt Tứ vương tử lập tức tím tái.
Sát Kim lạnh lùng nói:
– Còn muốn chịu thêm vài chỉ nữa?
Toàn thân Tứ vương tử đau đớn ngứa ngáy không chịu nổi, đau đến mức hận không thể đâm đầu chết phắt cho rồi. Hắn cắn răng nói:
– Sát……. Sát Kim, ngươi có giỏi thì giết ta đi, muốn……. Ta thả Khả Hãn ra, nằm mơ!
Sát Kim cười lạnh nói:
– Ta sẽ không giết ngươi, chỉ muốn ngươi bộc lộ bộ mặt hèn hạ yếu nhược là đủ.
Lão có ý khiến cho Tứ vương tử xấu mặt trước mặt toàn quân. Qua không bao lâu. cuối cùng Tứ vương tử chống đỡ không nổi, lớn tiếng khóc thét.
Sát Kim lạnh lùng nhìn hắn, nói:
– Xem ngươi còn chống đỡ được nữa chăng?
Tứ vương tử lớn tiếng kêu thảm thiết, xem ra thần trí đã không còn minh mẫn nữa.
Sát Kim nhấc Tứ vương tử lên, quay đầu nhìn đám quân sĩ thì quát lớn:
– Các dũng sĩ của Hãn quốc nghe đây. Tứ vương tử nhát gan yếu đuối, lúc lâm trận lại khóc thét xin tha, người như thế có thể làm Khả Hãn của các ngươi sao?
Các võ sĩ Hãn quốc xưa nay dù chết cũng không bao giờ chịu nhục xin tha. Mọi người thấy Tứ vương tử lớn tiếng khóc thét thì kinh ngạc, trong lòng cảm thấy chủ nhân không nên yếu đuối như vậy. La Ma Thập biết qua thêm một lát thì sĩ khí của đại quân sẽ tan rã. Lão quát to một tiếng:
– Mọi người đừng sợ, chúng ta người đông thế mạnh, mau xông qua cướp người!
Thân ảnh La Ma Thập chớp động, vận khởi “U Minh huyền chỉ”. Hai tay biến ảo liên hồi, lập tức công tới Sát Kim.
Lúc này tình thế đã vô cùng nguy ngập. Nếu Sát Kim dám xuống tay giết Tứ vương tử, thân tín của Tứ vương tử nghe tin nhất định sẽ giết Khả Hãn. Hai đại nhân vật này mà chết thì chỉ có lợi cho Đạt Bá Nhi Hãn. Đến lúc đó, La Ma Thập từng giúp người khác soán ngôi, nhất định sẽ bị Đạt Bá Nhi Hãn định tội ngũ mã phanh thây. Trong lòng lão vốn lo lắng điều này. Giá nào cũng không thể để Tứ vương tử bị hại, đành đặt dốc hết vốn liếng vào nước cờ này.
Sát Kim cười lạnh, nói:
– La Ma Thập, chủ tử của ngươi đã rơi vào tay ta, còn ngu ngốc chống đỡ làm gì? Mau đầu hàng đi!
Mã đao trong tay lóe sáng, biến thành mười hai phi đao tấn công La Ma Thập. Võ công của Sát Kim cao cường. Lâm trận trước nay chưa bao giờ xuống ngựa, chỉ ngồi trên lưng ngựa ra chiêu nhưng đao pháp khiến người run sợ không thôi.
Hai người này đều đại nhân vật có võ công cao cường nhất Thiếp Mộc Nhi Hãn quốc hiện tại. Một người là Ngự Tiền Quốc Sư âm độc hiểm ác, trợ giúp Bột Nhĩ Xuy thân vương làm chính biến soán vị. Người còn lại là đại tướng thần dũng, được ban cho cái tên Sát Kim, một lòng trung nghĩa vì chủ. Lúc này hai người đều giở tuyệt học kịch đấu trước mặt vạn quân. Thoáng chốc đã qua mấy chục chiêu, Sát Kim tay phải xách Tứ vương tử, tay trái ngăn địch không linh hoạt lắm nhưng nhờ vào binh khí kỳ môn, La Ma Thập chỉ dùng tay không. Hai người lại đấu đến bất phân thắng bại.
La Ma Thập thấy tình thế ngày càng bất lợi, vừa đánh vừa thét gào với quân sĩ:
– Các ngươi còn chờ gì nữa? Chờ đến lúc Đạt Bá Nhi Hãn tiếp vị, những người các ngươi còn mạng để sống tiếp sao? Mọi người mau xông lên giết địch!
Trong lòng phản quân cũng biết lòng dạ của hoàng tử không độ lượng, kẻ nào đã trợ giúp Tứ vương tử làm phản nhất định sẽ bị xét nhà diệt tộc. Mọi người càng nghĩ càng sợ, đành rút đao xông lên liều mạng tấn công Sát Kim.
Sát Kim quát:
– Các ngươi đừng chấp mê bất ngộ nữa! Tứ vương tử bắt giữ Khả Hãn, ép mọi người làm phản cũng là bất đắc dĩ, đừng nghe La Ma Thập châm ngòi ly gián!
Trong phản quân vốn có không ít người trung thành với Khả Hãn, vừa nghe những lời này lập tức dừng tay.
Tần Trọng Hải và Lư Vân thấy quân địch lúc thì động lúc thì dừng. Hai người hai mặt nhìn nhau, không biết nên tiến lên trợ giúp hay không.
Hai đại cao thủ còn đang so đấu, bỗng xa xa nổi lên một tầng cát bụi, dường như lại có quân mã đang tới. Sát Kim và La Ma Thập thấy có biến, đều ngừng tay ngẩng đầu nhìn về phương xa. Quân sĩ thấy bụi cát mờ mịt cuồn cuộn trước mắt thì giật mình sợ hãi, không biết đại nhân vật nào giá lâm nữa đây.
Lúc này chân trời hiện lên một điểm đen mờ ảo, càng lúc càng tới gần. Xuất hiện trong tầm mắt mọi người là một lá cờ lớn, ở trên viết một chữ “Thiên” bằng tiếng Hồi màu vàng.
Sát Kim mừng rỡ, lúc này quát lớn:
– La Ma Thập, Khả Hãn đã đến đây, ngươi còn lời gì để nói nữa?
La Ma Thập thấy lá cờ thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh, run giọng nói:
– Không thể nào…Điều này sao có thể? Nhất định là có người giả thần giả quỷ!
Trong bụi cát cuồn cuộn, lá cờ lớn kia đã đến ngoài một dặm, tiếng trống trận thình thình vang lên, xa xa vang lên tiếng hát rằng:
– Chúng ta có cỏ xanh mơn mởn, chúng ta có dê bò béo tốt, chúng ta có binh khí có nam nhân, nhưng chúng ta lại không có người anh hùng dẫn đường.
Tiếng ca đột nhiên chuyển cao lên, lại hát tiếp:
– Trời cao thương xót chúng ta, thánh thần trên cao ban phước cho chúng ta. A! Gia tộc Thiết Mộc Chân anh minh thần võ, xin người dẫn dắt chúng ta, cho đến phút cuối cùng của thế gian này.
Thời bấy giờ văn tự của Hãn quốc còn sơ lậu giản đơn, đa phần lễ nghi triều đình chỉ dùng lời ca tiếng hát để biểu đạt. Chuyện các nhân vật quan trọng đi tuần cũng là bình thường. Lư Vân nghe tiếng ca hát, lập tức biết có đại nhân vật của Hãn quốc đến.
Tần Trọng Hải cười ha hả, nói:
– Lư huynh đệ, lời ca đó là trò gì vậy, sao thúi tha khó nghe như thế? Mau thông dịch giúp lão tử một đoạn đi!
Còn trong tình cảnh nguy hiểm, Lư Vân vẫn ôm chặt công chúa. Hắn đang muốn dịch lại lời ca, chợt thấy công chúa khẽ cựa trong lòng mình, sợ nàng bị thương nên cúi đầu xem xét.
Lại thấy công chúa mỉm cười, nàng thấp giọng nói:
– Ai cũng nói con dân Hãn quốc đơn thuần chất phác, kỳ thật bọn họ rất thích ca công tụng đức. Huynh xem bộ dáng bọn họ, nói không chừng còn cổ hủ hơn Đại Minh chúng ta nữa.
Lư Vân đối diện với khuôn mặt kiều diễm kia. Thấy chỉ mới qua mấy ngày mà nàng đã gầy đi rất nhiều, dù đang cười nhưng trên mặt thoáng hiện vẻ phong sương. Hắn thương tiếc trong lòng, thấp giọng nói:
– Công chúa điện hạ, mấy ngày qua người chịu nhiều vất vả rồi.
Công chúa ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn rồi dịu dàng nói:
– Mấy ngày qua, mỗi ngày ta đều cầu khẩn. Ông trời quả thật có mắt, cuối cùng đã để huynh bình an vô sự.
Chỉ thấy đôi mắt nàng chớp động ánh lệ, lời lẽ lại mang theo tình cảm vô bờ bến. Lư Vân cảm động trong lòng, thầm nghĩ dù tan xương nát thịt vì nàng cũng không chối từ.
Tiếng ca vừa ngưng, cát bụi đầy trời cũng lắng xuống, lộ ra một biển người trước mắt. Chỉ thấy đầu người đông nghìn nghịt khắp nơi, ít nhất phải tới hai mươi vạn nhân mã. Đám phản quân thấy đại quân chủ lực của Khả Hãn tới thì vô cùng sợ hãi. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết nên làm như thế nào. Những kẻ cuồng đồ ngày thường hung ác, lúc này dưới uy vọng lâu năm Khả Hãn lại không dám cử động. Ai nấy đều ủ rũ, nhuệ khí hoàn toàn biến mất.
La Ma Thập biết đại thế đã qua, không khỏi bóp cổ tay, thở dài nói:
– Đã xảy ra chuyện gì? Không phải Khả Hãn đang bị giam sao? Sao có thể đến chỗ này?
Sát Kim cười lạnh nói:
– Giờ mới biết cái gọi là hối hận sao? Muộn, tất cả đã muộn rồi!
Đang khi nói, mấy chục gã cầm cờ chạy lên đầu xếp thành hai hàng. Sau đó có người hầu trải thảm đỏ dưới đất, lại khiêng ra một chiếc ghế lỗng lẫy bằng vàng ròng đặt trên thảm. Một tiếng trống đồng vang lên, người ca hát cao giọng hô:
– Anh hùng của Thiếp Mộc Nhi Hãn quốc, vị hào kiệt vĩ đại dẫn dắt soi lối chúng ta, Mộc Lý Sá Khả Hãn giá lâm!
Sát Kim sớm biết người tới chính là Khả Hãn, lúc này quỳ xuống trước bái lạy:
– Thần Sát Kim, khấu kiến hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế
Giữa một rừng binh tướng, có một nam nhân thấp bé bước ra ngồi xuống ngai vàng, chính là đương kim quốc chủ của Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc, Mộc Lý Sá Khả Hãn.
Lư Vân thấy người này thân hình thấp bé, đối mặt nhiều phản quân nhưng trên mặt vẫn lộ nụ cười tủm tỉm, thoạt nhìn giống chưởng quầy khách điếm hơn là quốc chủ của đại quốc danh chấn Tây Cương, trong lòng hắn kinh ngạc không thôi. Công chúa cũng nhìn Khả Hãn hồi lâu không chớp mắt, trên dưới đánh giá người này. Tần Trọng Hải thì khoanh tay ôm ngực, cười hì hì xem kịch vui.
Tâm tư của La Ma Thập xoay chuyển rất nhanh. Mắt thấy Sát Kim đã quỳ, lão cũng đi tới quỳ dưới chân Khả Hãn, lớn tiếng vấn an:
– Thật may là Khả Hãn bình an vô sự, chúng thần nghe đồn Tứ vương tử làm phản, đang muốn về kinh cứu giá, không biết Khả Hãn cát nhân thiên tướng đã thoát khỏi tình thế hiểm nghèo! Thần vô cùng vui sướng, cảm động và biết ân trời xanh đã chiếu cố. Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Nói xong không ngừng dập đầu. Sát Kim nghe đối phương buông lời bậy bạ không đúng sự thật để thoát tội, lập tức tiên phát chế nhân, kêu lên:
– Khả Hãn ở trên, quốc sư La Ma Thập cùng Tứ vương tử tạo phản, không chỉ giam giữ bệ hạ, còn đến chặn đánh Khách Lạt Xuy thân vương, muốn giết chết hoàng tử. Tội của người này không thể tha thứ, xin bệ hạ nhanh chóng giam hắn lại!
La Ma Thập lớn tiếng nói:
– Sát Kim nói bậy, chính hắn mới làm loạn cùng Tứ vương tử. Đạt Bá Nhi Hãn đã tận mắt nhìn thấy điều này! Xin Khả Hãn lập tức xử tử hắn!
Sát Kim nghe đối phương ngậm máu phun người thì tức đến mắt nổ đom đóm. Có điều đúng là lão từng ra sức vì Tứ vương tử, trước mắt bao người khó lòng cãi lại, nhất thời không biết đáp lời thế nào.
Lư Vân và công chúa thấy La Ma Thập vô sỉ như thế, đều muốn lên tiếng giải vây cho Sát Kim. Chỉ là chưa biết tính tình của Khả Hãn thế nào, lại không hiểu được tình hình nội bộ Hãn quốc nên đành nhịn xuống. Tần Trọng Hải thì không hiểu một câu, ngẩn người đứng sờ đầu tại chỗ.
Khả Hãn nghe hai người chỉ trích lẫn nhau, khuôn mặt không lộ cảm xúc gì, chỉ nói:
– Các ngươi không cần nóng lòng biện bạch, chút nữa trẫm sẽ thẩm vấn công bình. Người đâu! Đem Tứ vương tử đến đây!
Lời lẽ tràn ngập uy nghi lại đầy vẻ tinh minh. Vẻ mặt La Ma Thập âm tình bất định, không biết có thể qua mắt được Khả Hãn hay không.
Khả Hãn vừa ra lệnh, trái phái đã có mười tên thị vệ xuất hiện. Tần Trọng Hải thấy huyệt Thái Dương của bọn họ nhô cao, thân hình lại rất cường tráng. Xem ra là các dũng sĩ tứ phương đến góp sức cho Hãn quốc. Một thị vệ đi đến trước mặt Sát Kim, nói:
– Sát Kim tướng quân, xin giao Tứ vương tử lại cho.
Sát Kim gật đầu, buông Tứ vương tử ra, lại giải huyệt cho hắn. Tứ vương tử đang ngất xỉu, bị nội lực của Sát Kim đánh mạnh vào thì lập tức tỉnh lại. Vừa mới mở mắt đã thấy Khả Hãn giá lâm, Tứ vương tử sợ tới mức hồn phi phách tán, vội chạy lùi lại, kêu lên:
– Mọi người mau động thủ! Quyết một trận tử chiến!
Sát Kim để mặc cho hắn bỏ chạy. Lúc này hoàng đế đích thân giá lâm, Tứ vương tử đã không còn uy quyền gì. Quả nhiên dù Tứ vương tử kêu khàn cả giọng, lại không có một tướng lĩnh thủ hạ nào để ý đến hắn. Cả đám đều quỳ trên mặt đất, im lặng không nói.
Khả Hãn thấy Tứ vương tử vẫn kiêu ngạo bất tuân, không khỏi thở dài một tiếng, nói:
– Nuôi con mà không dạy con nên người là lỗi của người cha, hôm nay đứa nhỏ này gây chuyện càn rỡ đến mức như thế, trẫm cũng có lỗi trong đó. Người đâu, bắt nó lại cho trẫm!
Đám thị vệ vâng dạ, đang muốn ra tay thì La Ma Thập đã nhanh hơn một bước. Lão nhảy ra, vận “U Minh huyền chỉ” điểm trúng bên hông của Tứ vương tử, đánh hắn ngã ra trên đất.
Tứ vương tử thấy lão bán đứng mình, giận dữ nói:
– La Ma Thập, ngươi…sao ngươi vô sỉ như thế?
La Ma Thập sợ hắn nói nhiều thì bất lợi cho bản thân, vận chỉ như bay điểm trúng á huyệt của Tứ vương tử.
Sát Kim thấy La Ma Thập lúc lâm nguy lại bán đứng chủ nhân, là hạng vô cùng ti tiện. Lão hừ một tiếng nặng nề, quát:
– La Ma Thập! Ngươi cho là lừa dối thì có thể thoát tội sao?
La Ma Thập không đáp. Chỉ quỳ ở một bên, vẻ mặt vô cùng kính cẩn. Sát Kim đang muốn nói tiếp, Khả Hãn đã ra tay ngăn lại, nói:
– Các ngươi đừng cãi nữa. Ai trung ai gian, trẫm sẽ cân nhắc quyết định.
La Ma Thập nghe thì mồ hôi lạnh nhỏ giọt trên trán, không dám động đậy. Khả Hãn sai người đưa Tứ vương tử đến quỳ trước mặt. Y cúi đầu nhìn Tứ vương tử, nói:
– Mạc Nhi Hãn, ngươi tạo phản làm loạn, giờ còn gì để nói nữa chăng?
Tứ vương tử quỳ trên mặt đất, mở miệng ra nhưng lại không phát ra âm thanh. Khả Hãn nhíu mày, hỏi:
– Sao, nói không ra lời sao?
Sát Kim biết La Ma Thập đã điểm á huyệt của Tứ vương tử, lập tức đi lên vỗ nhẹ vào người hắn. Một luồng nội lực truyền qua, phút chốc đã cởi bỏ phong ấn nơi á huyệt của hắn.
Tứ vương tử quỳ trên mặt đất. Mắt thấy phụ vương đã thoát khỏi tình thế hiểm nghèo, giờ phút này lại nắm giữ toàn cục. Trong mắt hắn bốc lên ngọn lửa giận dữ, lắc đầu nói:
– Ta thua, hoàn toàn thua. Lão mau mau giết ta đi!
Khả Hãn thở dài, nói:
– Hài tử, ta không chỉ là Khả Hãn của con, còn là người cha ruột thịt của con nữa. Con khởi binh mưu phản, giam ta lại, chẳng lẽ chỉ có mấy câu này để nói hay sao?
Tứ vương tử cười hắc hắc, nói:
– Cái gì mà phụ tử tình thâm, tất cả đều là nói nhảm. Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, còn gì đáng để nói nữa? Mau xử tử ta đi!
Khả Hãn thấy hắn không hề có ý hối hận, không khỏi lắc đầu nói:
– Trong các nhi tử của trẫm, trước giờ người trẫm yêu thương nhất chính là con. Tại sao con tạo phản? Có biết đã làm trẫm thương tâm biết bao!
Tứ vương tử cười ha hả, nói:
– Đứa con lão thương yêu nhất chính là ta? Vậy sao lại đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ca ca? Đạt Bá Nhi Hãn yếu đuối ngu ngốc, hạng người như thế có thể làm Khả Hãn sao?
Khả Hãn thở dài, nói:
– Hài tử a hài tử, đến giờ con còn chưa hiểu nỗi khổ tâm của trẫm hay sao? Nguyên là vì con lòng đầy dã tâm, chỉ nghĩ cách xâm lược Trung Nguyên. Ta đành lập ra quy củ trưởng tử kế vị. Nếu con có thể khiêm nhường thêm một chút, nhân từ thêm chút nữa, ngôi vị hoàng đế có thể thoát khỏi tay con sao?
Vẻ mặt Tứ vương tử biến đổi nhanh chóng, run giọng nói:
– Thì ra là thế… Chính là bởi năng lực của ta quá mạnh, kiến thức quá cao. Lão sợ thành tựu ngày sau của ta vượt qua lão, nên mới đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Đạt Bá Nhi Hãn…
Khả Hãn thở dài một tiếng, nói:
– Con vẫn khinh thường không coi ai ra gì cả, vẫn còn tưởng mình được như Thành Cát Tư Hãn. Ài…có biết trẫm đã an bài tâm phúc bên cạnh, nắm giữ tất cả các hành động của con trong tay không? Hài tử a hài tử, con tự ình mưu lược gan dạ sáng suốt, thiên hạ vô song, kỳ thật còn kém rất xa.
Tứ vương tử lắp bắp sợ hãi nói:
– Lão đã mai phục tâm phúc bên người ta? Là ai?
Khả Hãn lắc lắc đầu, nói:
– Con nhất định muốn biết? Trẫm sợ con chịu không nổi.
Tứ vương tử oán hận nói:
– Không biết ai đã hại ta thất bại thảm bại như vậy, ta chết thật không cam tâm!
Khả Hãn thở dài nói:
– Hài tử, thám tử mà trẫm an bài, chính là tiểu thiếp mà con cưng chiều nhất. Thị thấy trẫm bị con giam giữ, lập tức giúp trẫm liên lạc với hoàng hậu, khó khăn lắm mới cứu được trẫm ra.
Nói rồi cười nhẹ:
– Sở dĩ con có thể quen biết nữ nhân này, tất cả đều do trẫm an bài. Có biết trước sau trẫm hao phí bao nhiêu khí lực, mới bồi dưỡng được tâm phúc như vậy?
Tứ vương tử nghe đến đây thì vô cùng tức giận, kêu lên một tiếng thảm thiết:
– Tiện nhân! Ta ngày thường đối đãi ả không tệ ..Sao ả dám hại ta.. A a a!
Nghĩ đến kẻ đầu ấp tay gối lại bán đứng mình, trong lòng Tứ vương tử dâng lên nỗi căm thù, miệng phun máu tươi rồi ngất xỉu.
Lư Vân và công chúa nhìn nhau. Hai người đều thấy được trong mắt người kia sự kinh ngạc sợ hãi, hai lòng cùng một ý tưởng:
– Trong đấu tranh chính trị, cho dù phụ tử ruột thịt cũng phải ngươi lừa ta gạt, huống chi là những kẻ khác?
Khả Hãn nhìn về phía mọi người, thở dài nói:
– Tứ vương tử ngày thường cuồng vọng tự đại, tuy tài ưu lược nhưng lại ích kỉ nóng nảy, trẫm luôn đau đầu vì điều này. Chỉ không ngờ là hắn dám làm ra hành động phản nghịch ác độc thế này.
Y thở một hơi dài, cúi đầu hỏi ý kiến mọi người:
– Tứ vương tử tạo phản, các ngươi nói nói xem, trẫm nên xử trí hắn thế nào?
La Ma Thập thấy Tứ vương tử đã ngất xỉu. Hiện giờ không còn nhân chứng, vội quỳ xuống nói:
– Khả Hãn minh xét, sở dĩ Tứ vương tử làm phản tác loạn, tất cả đều là do Sát Kim xúi giục. Xin Khả Hãn lăng trì xử tử Sát Kim trước, sau đó bêu đầu Tứ vương tử để thị chúng.
Sát Kim thấy La Ma Thập đảo trắng thay đen, không kiềm được cơn giận dữ:
– Tên gian thần! Còn dám nói những lời vô sỉ như thế? Đợi lát nữa Khách Lạt Xuy thân vương đến, chúng ta cùng đối chất. Xem là ngươi nối giáo cho giặc hay là ta có mưu đồ tạo phản?
La Ma Thập cười lạnh nói:
– Chính ngươi tự hỏi bản thân mình, có phải ngươi dẫn quân đuổi giết Khách Lạt Xuy thân vương hay không? Ngươi thật ti tiện, rõ ràng chính là ngươi xúi giục tạo phản, còn dám giá họa cho ta nữa! Rốt cuộc là ai vô sỉ vậy?
Sát Kim nghe thì giận đến thất khiếu phun khói, nhưng đúng là bản thân lão từng ra sức cho Tứ vương tử. Nếu nói bản thân mình bị người uy hiếp nên không thể không làm, La Ma Thập cũng có thể lấy lý do này chối bỏ hết mọi tội lỗi. Nhất thời không biết biện bạch cho bản thân thế nào.
Khả Hãn thấy hai người không ngừng tranh cãi. Tuy chưa biết ai trung ai gian nhưng cả hai đều là nguyên lão ái tướng của y. Bọn họ đã dính vào chuyện này, các đại thần khác cũng không thoát khỏi liên quan. Xem ra lần tạo phản này liên lụy rất sâu. Nếu thật sự phải phạt nặng, chỉ sợ Hãn quốc sẽ đại thương nguyên khí.
Lúc này ba quân không ngừng run rẩy, bất động quỳ trên đất. Nếu Khả Hãn hạ lệnh xử tử Tứ vương tử, không buông tha ngay cả con ruột của mình, vậy bản thân bọn họ cũng không trốn được tội chết. Mọi người càng nghĩ càng sợ, trên mặt không còn chút máu.
Ngân Xuyên công chúa thấy Khả Hãn trầm ngâm chưa quyết. Lại thấy sắc mặt của đám phản quân trắng như tờ giấy, nàng thầm nghĩ:
– Xem bộ dạng của Khả Hãn, hẳn không có ý đại sát tứ phương. Hay ta đi lên nói chuyện một hồi, mong sao có thể giữ lại thêm sinh mạng.
Nàng nghĩ vậy thì chậm rãi tiến lên, thưa rằng:
– Ngân Xuyên phụng mệnh thiên tử triều Minh tới bái kiến Khả Hãn. Khả Hãn chính cung an khang, vạn sự như ý.
Nói rồi mềm mại quỳ xuống. Lư Vân và Tần Trọng Hải thấy vậy cũng đồng loạt quỳ gối.
Khả Hãn ồ một tiếng, hỏi:
– Ngươi chính là Ngân Xuyên công chúa?
Công chúa mỉm cười, thưa:
– Không dám, thần thiếp chính là Ngân Xuyên.
Khả Hãn thấy công chúa da trắng như tuyết, xinh đẹp động lòng người, cử chỉ phong thái lại tự nhiên hào phóng. Trong lòng y vui mừng, liền đi đến nâng nàng dậy, nói:
– Công chúa mau mau đứng dậy.
Eo thon của công chúa khẽ run rồi uyển chuyển đứng dậy. Đáng ra song phương đã gặp hơn mười ngày trước, nào biết Hãn quốc xuất hiện nội loạn, nên mới kéo dài đến ngày hôm nay.
La Ma Thập thấy công chúa bái kiến Khả Hãn thì giật mình. Tâm niệm lưu chuyển nhanh chóng, muốn lập kế xoay chuyển tình thế. Lư Vân thấy vẻ mặt của La Ma Thập quỷ dị thì trợn mắt nhìn trừng trừng. Chỉ cần thấy lão có hành động khác lạ là lập tức xông lên.
Khả Hãn thấy công chúa không hề sợ người lạ, ăn nói lại cung kính khiêm nhường dịu dàng dễ nghe, trong lòng mừng rỡ nói:
– Tên nghịch tử của ta làm loạn phạm thượng, đã khiến công chúa sợ hãi. May là ngươi bình an vô sự, bằng không tội nghiệt của hắn càng sâu thêm sâu nặng.
Nói rồi đá cho Tứ vương tử một cước thật mạnh. Công chúa thấy Khả Hãn tức giận, vội tiếp lời:
– Xin Khả Hãn đừng tức giận nữa, Tứ vương tử làm loạn tạo phản là không đúng, nhưng không phải bản thân Khả Hãn cũng có lỗi hay sao.
Mọi người nghe những lời này đều giật mình hoảng sợ, Khả Hãn là vua của một nước, bề ngoài tuy bình thường nhưng kỳ thật là một nhân vật vô cùng lợi hại. Công chúa nói vậy chẳng phải đã phạm thượng rồi sao, nhất định sẽ có chuyện hay xảy ra.
La Ma Thập thấy công chúa vừa mở miệng đã chống đối Khả Hãn. Lúc này nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ:
– May là ả công chúa này trời sinh không hiểu chuyện, bằng không hôm nay ta khó thoát một kiếp.
Quả nhiên thấy Khả Hãn biến sắc, trầm giọng hỏi:
– Ngươi nói trẫm cũng có lỗi? Lời này có ý gì?
Công chúa nghe lời này ẩn chứa cơn giận, liền bước lên một bước dịu dàng nói:
– Thần thiếp không biết chuyện riêng của quý quốc, nhưng khi nãy nghe bệ hạ nói rằng, bệ hạ đã sớm mua được người thiếp yêu quý của Tứ vương tử, bồi dưỡng nàng thành nội gián. Thử nghĩ một quốc chủ còn đề phòng con mình đến như vậy, như vậy thần dân dưới trên cũng theo đó mà làm. Tứ vương tử sao có thể yên tâm để ca ca mình tiếp vị? Thần thiếp nói bệ hạ có lỗi chính là điểm này.
Khả Hãn hừ một tiếng, điềm nhiên nói:
– Có tâm phòng người là điều bắt buộc phải có, lý lẽ của công chúa dường như quá ngây thơ.
Trong mắt công chúa lộ vẻ không đành lòng, nói:
– Trong một quốc gia, nếu quốc chủ thâm trầm âm mưu, nhất định đám hạ thần cũng sẽ tính kế đề phòng bất thường. Bệ hạ đã không thể đối xử chân thành với mọi người, đề phòng ngay cả con mình mỗi mình, sao có thể hy vọng Tứ vương tử thành thật, tiếp nhận việc huynh trưởng trở thành đế vương?
Khả Hãn hừ một tiếng, nói:
– Vậy chiếu theo ý ngươi, Tứ vương tử tạo phản là do lỗi của trẫm?
Giọng điệu trở nên đầy tức giận.
Lư Vân sợ dưới cơn thịnh nộ, Khả Hãn sẽ gây chuyện bất lợi cho công chúa, thoáng chốc bàn tay hắn đổ đầy mồ hôi, trong lòng lo lắng.
Công chúa thở dài, đáp lời:
– Ngân Xuyên là người ngoại tộc, không dám phán xét ai đúng ai sai. Nhưng bệ hạ thử nghĩ kĩ xem. Nếu Tứ vương tử không còn tình thân phụ tử, sao lúc bắt bệ hạ không trực tiếp xuống tay giết người cho rồi? Lại để cho bệ hạ có cơ hội cử binh tái khởi? Có lẽ trong lòng Tứ vương tử cũng đầy thương tâm, cảm thấy mình đã mất đi sự yêu thương của phụ thân nên mới khởi binh tạo phản, nhưng thật sự không muốn làm hại bệ hạ.
Khả Hãn vốn cho rằng việc Tứ vương tử không giết mình là nhằm để uy hiếp các đại thần. Lúc này nghe những lời của công chúa, đã cảm nhận được ít nhiều tình thân phụ tử bên trong.
Y cúi đầu nhìn con mình. Nhớ đến khi xưa, đứa con này thường xuyên ngồi trên đùi mình chơi đùa. Lúc đó nào ngờ được sau này phụ tử hai người lại trở mặt thành thù. Phút chốc trong lòng Khả Hãn đầy sầu não. Đám người thấy vẻ mặt nặng nề của y, không ai dám nói hai lời, chỉ sợ rước họa vào thân.
Qua một hồi lâu, ánh mắt Khả Hãn mới chậm rãi dời đi. Chỉ nghe y thở dài một tiếng, nói:
– Công chúa nói đúng. Nếu không phải do trẫm tính kế từ đầu, trước phòng sau phòng, đứa nhỏ này cũng không đứng ngồi không yên mà tạo phản. Chuyện này là do trẫm sai trước.
Công chúa thấy lời nói của mình đã thuyết phục được Khả Hãn thì vui mừng. Nàng đang muốn xin tội cho đám phản quân, chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng kêu to:
– Phụ hoàng! Phụ hoàng!
Khả Hãn dõi mắt nhìn lại, thấy Đạt Bá Nhi Hãn và Thừa tướng cưỡi ngựa phóng nhanh qua đây. Trong lòng vui mừng, y tiến lên phía trước. Chợt nghe một người kêu to:
– Bệ hạ cẩn thận!
Lời còn chưa tắt, một thân ảnh phóng tới đẩy y ngã xuống đất. Chỉ nghe một cơn gió tanh hôi vụt qua mũi. Một thanh phi đao đen như mực xẹt qua người cắm thẳng vào ghế vàng sau lưng, có thể nói là vô cùng hung hiểm.
Khả Hãn đại kinh thất sắc, run giọng quát:
– Ai? Là ai dám ám sát trẫm?
Chỉ nghe Sát Kim hừ một tiếng, quát to:
– La Ma Thập! Ngươi lớn gan phạm thượng, không muốn sống nữa sao?
Lão rút đao ra khỏi vỏ, nhanh chóng giao đấu cùng La Ma Thập tại chỗ. Khả Hãn nghẹn họng trân trối, không ngờ La Ma Thập dám dùng phi đao ám sát mình. Hộ vệ hai bên vội vàng chạy đến, nâng y đứng dậy.
Qua một thoáng, Khả Hãn lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn thì thấy người vừa cứu giá có khuôn mặt anh tuấn, khí chất nho nhã. Là một tùy tùng bên cạnh công chúa.
Khả Hãn hồn kinh chưa định, nói:
– Là ngươi ra tay cứu trẫm sao?
Lư Vân quỳ xuống, bẩm:
– Là thần lớn mật làm càn, quấy nhiễu Khả Hãn, xin người thứ tội.
Công chúa thấy Lư Vân lập được đại công thì trong lòng vui vẻ. Tần Trọng Hải cười hắc hắc hai tiếng, thầm mắng:
– Lão tử không biết tiếng ngoại tộc, hoàn toàn bị biến thành một tên ngu ngốc. Con mẹ nó! “Già lý lạp oai oai nhi!”
Thì ra Lư Vân đang quỳ dưới đất. Thấy đám người Khách Lạt Xuy thân vương cưỡi ngựa đến, hắn đoán La Ma Thập sẽ lợi dụng cơ hội này ra tay, để tránh phải đối chất cùng người. Quả nhiên chớp mắt thấy phi đao bắn ra. Lư Vân đã có lòng đề phòng, lập tức nhào tới cứu giá, mới giữ tính mạng của Khả Hãn.
Tiết Nô Nhi và đám người Hà đại nhân thấy Khả Hãn giá lâm, Tứ vương tử cũng đã bị bắt. Cục diện đã được khống chế thì mới an tâm lại đây, vừa đến đã thấy Sát Kim và La Ma Thập đang đại chiến.
Sát Kim không ngừng gầm lên, đao thế như bay đánh cho La Ma Thập hoàn toàn không còn đường chống đỡ. Lúc trước Sát Kim còn ngồi trên ngựa, tay phải nắm Tứ vương tử mà đã đấu ngang tay với La Ma Thập. Lúc này hai tay hoàn toàn tự do, không có cưỡi ngựa, uy lực đâu chỉ tăng thêm mười lần? Chỉ một lát Sát Kim đã chiếm được thế thượng phong. Nếu không phải cần lưu mạng La Ma Thập lại để thẩm vấn, lão đã một đao chém chết đối phương.
Tiết Nô Nhi thấy Sát Kim anh dũng thần võ, trong lòng hâm mộ, cũng có ý tỏ bản lĩnh trước mặt Khả Hãn. Lão vung tay lên, “Thiên ngoại kim luân” bay vụt đến sau lưng La Ma Thập, La Ma Thập đang kịch đấu cùng Sát Kim, thình lình phát hiện sau lưng chớp động kim quang, một vật xoay tròn bắn nhanh bay tới. La Ma Thập chấn động, vội vươn tay đẩy ra, không ngờ nghe lão kêu thảm một tiếng, ngón trỏ nơi bàn tay phải đã bị chém đứt.
Kim Luân của Tiết Nô Nhi sắc bén bá đạo, chân lực tụ trên nó nào phải nhỏ? Dù là chưởng môn Côn Luân Sơn Trác Lăng Chiêu cũng không dám dùng tay không tiếp lấy, huống chi là kẻ khác?
Lúc này bàn tay La Ma Thập đầy máu, sắc mặt trắng bệch. Sát Kim tính tình tự phụ, đã ra tay thì không muốn có người ngoài giúp đỡ. Lão lập tức thu đao, lạnh lùng đứng một bên.