Đọc truyện Ảnh Hậu Đến Từ Nghìn Năm Trước – Chương 112: Trở về
4 năm sau, tại sân bay thành phố. Một cô gái với vóc dáng cực kỳ xinh đẹp trên tay bế một cậu bé khoảng chừng ba tuổi đang gục đầu vào vai cô ngủ ngon lành, mái tóc dài màu nâu đỏ xõa ra lăng tăng theo từng bước chân của cô trông rất quyến rũ. Trên đầu đội một chiếc mũ tròn đen, đeo một đôi kính mát bảng to màu đen, không nhìn rõ dung mạo nhưng nhìn phong cách ăn mặc và khí chất của cô không khó để đoán ra cô là một mỹ nhân. Cậu bé trên tay cô tuy gục mặt vào vai cô ngủ nhưng nhìn người chị có khí chất như thế này thì cậu bé đó cũng là một tiểu soái ca đẹp trai không kém.
Cô gái một tay bế cậu bé, một tay kéo vali đi ra ngoài. Qua cửa kiểm tra an ninh thì cô liền dừng lại. Lấy điện thoại trong túi quần ra gọi một cuộc điện thoại, đợi bên kia bắt máy cô liền nói:
– Trần Minh, đã lâu không gặp.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện thì khoảng 15’ sau, Trần Minh đã đến sân bay. Anh hớt ha hớt hải chạy đến vị trí mà cô đã nói trong điện thoại. Khi tận mắt nhìn thấy người, Trần Minh không khỏi đỏ mắt còn véo tay mình một cái rõ đau để xem xem có phải đang mơ không. Thật may mắn, là sự thật, đại tiểu thư đã trở về rồi, về thật rồi. Còn có…tiểu thiếu gia nữa, mọi người mà biết chắc chắn sẽ rất vui.
Trần Minh đi đến trước mặt của Băng Linh, cô chưa kịp nói gì thì anh đã cúi người một góc 90° với cô, miệng nói:
– Đại tiểu thư, xin lỗi, thật sự xin lỗi, đã không bảo vệ được cho cô và…tiểu thiếu gia.
Băng Linh mỉm cười nói với anh:
– Mọi chuyện đã qua rồi thì không cần nhắc lại, em cũng đã không sao rồi, bảo bảo cũng rất khỏe. Cho dù có xin lỗi thì cũng phải là em nói, đã để mọi người lo lắng tìm kiếm em nhiều năm như vậy là lỗi của em, thật xin lỗi.
– Cô không cần nói xin lỗi đâu, năm đó nếu tôi đi cùng cô thì có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra.
– Nhưng em là người không cho anh đi cùng mà.
– Lúc đó tôi nên kiên quyết hơn mới phải.
– Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa.
– Được, không nói chuyện này nữa. Tôi đưa cô trở về, cậu chủ và mọi người biết cô trở về nhất định sẽ rất vui.
– Đợi một chút nữa đã.
Nghe Băng Linh bảo đợi thì Trần Minh nhíu mày nghi vấn, đại tiểu thư còn đợi ai sao. Không để anh thắc mắc lâu, mấy phút sau ánh mắt Băng Linh nhìn về một hướng, miệng còn vui vẻ gọi bảo bối, tay vẫy vẫy. Mặc dù đôi mắt bị kính che khuất nhưng Trần Minh có thể đoán được đôi tử mâu đó đang sáng như đèn pha ô tô. Trần Minh nhìn theo ánh mắt cô thì chỉ biết thở dài. Đó chính là một con chó Pit Bull màu nâu, đại tiểu thư đúng là cái gì cũng có thể thay đổi chỉ có niềm yêu thích thú dữ là không đổi. Loài chó được mệnh danh là Cẩu vương cũng phải ngoan ngoãn làm thú cưng của cô, chịu thôi đến cả thần khuyển cô cũng thu phục được mà.
Băng Linh thấy người nhân viên của sân bay sợ sệt cầm sợi dây xích của Tiểu Tiếu mà chỉ đành lắc đầu. Rõ ràng Tiểu Tiếu của cô dễ thương, đáng yêu như thế mà sao ai cũng sợ vậy. Băng Linh sợ anh nhân viên kia sẽ bỏ của chạy lấy người vì sợ nên đã hành động trước, đi đến cầm sợi dây buộc cổ Tiểu Tiếu thay cho anh ta. Trước khi Tiểu Tiểu kịp nhảy lên người cô thể hiện niềm vui thì đã bị cô ngăn lại, tay cô chỉ vào bảo bảo đang ngủ trên vai, Tiểu Tiếu thông minh nên không nhảy lên nữa, chỉ đứng đó vẫy cái đuôi của mình. Băng Linh dẫn nó đến chỗ của Trần Minh, nói với anh:
– Đi thôi, giờ chúng ta có thể về rồi.
– Dạ được.
Băng Linh nối gót theo sau Trần Minh ra xe, cô ngồi lên ghế sau rồi chỉnh lại vị trí cho bảo bảo Đông Phương Tư Huyền nằm trên chân mình, đầu tựa vào tay cô, giúp cậu ngủ thoải mái hơn. Bây giờ Trần Minh mới thấy rõ dung mạo cậu bé, gương mặt này chẳng khác nào phiên bản thu nhỏ của Huyền Thương cả. Chỉ có điều Huyền Thương là mặt lạnh nghiêm túc, khó gần còn cậu bé này chỉ là một đứa trẻ nên nhiều hơn một phần ngây thơ, non nớt khiến người ta yêu thích không thôi.
Băng Linh và con trai đã ổn định chỗ ngồi thì Tiểu Tiếu cũng nhảy lên xe ngồi bên cạnh hai mẹ con. Đôi mắt nhìn chằm chằm hai người như là đánh dấu chủ quyền như là một lòng bảo vệ.
Băng Linh lên xe ngồi rồi thì nói chuyện với Trần Minh.
– Anh ấy bốn năm nay sống tốt không?
– Nói sống tốt chính là nói dối, nhưng cậu ấy biết cô vẫn còn sống, cô nhất định sẽ trở về cho nên luôn cố gắng chăm sóc tốt bản thân mình. Cậu ấy luôn nghĩ rằng cô đang quan sát cậu ấy nên cậu ấy chưa từng khiến bản thân bị tổn hại gì, không để cô đau lòng, không để cô rơi lệ, không muốn cô tự trách bản thân mình. Ngày hai người kết hôn, cậu ấy nói cô là sinh mệnh của cậu ấy, rồi đột nhiên sinh mệnh đó mất đi cô nghĩ cậu ấy sẽ sống thế nào. Luôn cố tỏ ra bình thường nhưng trong thâm tâm thì chính là đau tận tâm can, tự trách a bản thân mình đã không thể bảo vệ cô chu toàn. Cậu ấy không uống rượu, không hút thuốc nên chỉ có thể vùi đầu vào công việc để không có thời gian nhớ đến cô. Những ngày đó cậu ấy không ngủ được bao lâu cả, sức khỏe suy nhược nhưng vẫn gắng gượng vì luôn tin rằng cô sẽ trở về. Cậu ấy không muốn cô thấy mình trong tình trạng nhếch nhác tồi tàn nên cứ mỗi lần sức khỏe yếu đi là lại bắt đầu tẩm bổ để trở lại như trước kia. Bốn năm nay cậu ấy chẳng khác gì một cái máy, làm việc như đã được lập trình trước.
Trần Minh còn định nói thêm nhưng nhìn qua kính xe thì thấy Băng Linh tháo kính ra âm thầm lau nước mắt thì không nói nước. Bốn năm qua, người chịu hành hạ về tinh thần có lẽ không chỉ có bọn họ. Cô ấy cũng đau khổ không kém, bây giờ có thể trở về nguyên vẹn là tốt lắm rồi.
Băng Linh ngồi một lúc rồi mới nói tiếp:
– Bây giờ anh ấy chắc là đang ở tập đoàn phải không?
– Vâng, để tôi đưa cô đến đó.
– Không cần, đưa em về nhà là được.
– … Tôi biết rồi.
Trần Minh tuy thắc mắc tại sao Băng Linh không đến tập đoàn Đông Phương gặp Huyền Thương mà lại muốn về nhà nhưng dù sao người cũng đã về, cậu ấy sẽ không để người rời đi nữa.
Trần Minh lái xe đưa mẹ Băng Linh trở về biệt thự riêng của hai vợ chồng, giúp cô mang vali vào nhà sau đó quay về làm việc. Băng Linh bế con trai còn đang ngủ say vào nhà, phía sau là Tiểu Tiếu theo sau. Băng Linh vừa vào nhà thì từ đâu một bầy thú cưng của cô chạy ào ra, nhìn thấy cô thì không ngừng vẫy đuôi. Nhưng nhìn đến chú chó Pit Bull sau lưng cô thì chuyển sang đằng đằng sát khí. Mà Tiểu Tiếu dù sao cũng là Cẩu vương, loài chó nổi danh là một khi đã rơi vào trạng thái chiến đấu thì không biết đau là gì. Đối đầu với một đám thú nào sư tử, nào hổ, nào là Ngao Tây Tạng cũng không một chút nao núng.
Băng Linh thấy đám chó này chuẩn bị lao vào cắn xé thì đưa tay chỉ mặt từng con nói:
– Tất cả im lặng, đứa nào cắn nhau chị sẽ vứt vào khu huấn luyện đấy. Im lặng, nghe chưa, không thấy tiểu thiếu gia đang ngủ hả lỡ thức dậy thì sao? Không được làm ồn ào, bây giờ chị đưa tiểu thiếu gia lên phòng, xuống mà thấy mấy đứa cắn nhau là coi chừng đó.
Băng Linh nói rồi ôm con trai lên lầu, phía dưới một đám thú dữ ngoan ngoãn nhìn theo bóng cô. Khi không thấy cô đâu nữa thì quay qua trừng mắt nhìn nhau.
Bởi vì Huyền Thương và Băng Linh đều thích yên tĩnh, hai người lại biết nấu ăn. Trong nhà lại có một bầy thú dữ nên cả hai không thuê người giúp việc lỡ bọn nó nóng tính lên cắn người thì khổ. Vậy nên Băng Linh về nhà cũng không tạo ra động tĩnh quá lớn, cũng không ai báo cho Huyền Thương biết, anh hiện tại vẫn đang ở tập đoàn làm việc như một cái máy. Trần Minh đã được Băng Linh dặn trước là đừng báo cho mọi người biết, cô sẽ đến gặp mọi người sau cho nên việc cô trở về chỉ mình Trần Minh biết.
Băng Linh ôm con trai lên phòng của hai người rồi đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận. Trước khi đi xuống cô không quên hôn lên trán cậu một cái đầy yêu thương. Thằng bé này từ hôm qua biết sẽ được về nhà gặp bố, gặp cậu mợ, gặp ông bà là hào hứng đến ngủ không được. Đến khi lên máy bay vẫn còn rất phấn khích mãi khi sắp hạ cánh mới mệt quá ngủ thiếp đi. Trẻ nhỏ vẫn là trẻ nhỏ, ngủ rồi là không thiết tha trời đất gì. Băng Linh nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp tới giờ Huyền Thương tan làm về nhà, cô bèn xuống bếp nấu vài món cho anh vậy. Không biết anh ấy đột nhiên nhìn thấy cô có bị dọa cho ngốc luôn không, cũng có thể lắm chứ.
Băng Linh xuống dưới nhà, chưa xuống hết bậc thang thì thấy bọn thú nuôi kia nhìn nhau hận không thể nhào lên cắn nhau. Thấy cô vừa xuống thì thu lại bộ dáng hung hãn vừa nãy hóa thân thành chú mèo nhỏ ngoan ngoãn. Băng Linh bất lực với tốc độ lật mặt của mấy đứa này. Trước khi vào bếp cô tiến đến ngồi xuống ôm cổ Tiểu Tiếu, nói với mấy đứa kia:
– Đây là Tiểu Tiếu, từ bây giờ sẽ sống chung với chúng ta. Mấy đứa không được ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ cũ hiếp mới, ỷ đông hiếp yếu, nghe chưa? Nhào kên đánh nhau chưa biết ai thắng ai thua đâu. Bây giờ thì Tiểu Tiếu ngoan ngoãn lên trồng chừng tiểu thiếu gia, khi nào thức dậy thì đến báo cho chị.
Nói rồi vỗ vỗ đầu Tiểu Tiếu, nó hiểu ý cô, vừa đánh hơi vừa tìm phòng mà con trai cô ngủ, tìm thấy rồi thì đi đến ngồi cạnh giường trông chừng cậu ngủ. Sở dĩ Băng Linh không để mấy con kia lên trông vì Tư Huyền không quen chúng, dù con trai giống cô rất thích động vật hoang dã nhưng cái gì cũng cần có thời gian làm quen. Mới ngủ dậy mà thấy cạnh mình là một con sư tử, một con hổ thì đứa nhóc nào không sợ. Tuy Pit Bull cũng không hiền lành gì nhưng một khi đã nhận chủ thì tuyệt đối trung thành, nó đã rất quen thuộc với Tư Huyền rồi cho nên để nó trông chừng sẽ ổn hơn.
Băng Linh vào bếp rửa tay sạch sẽ rồi bắt đầu nấu ăn, cũng may là trong nhà có đầy đủ nguyên liệu nếu không thì lại phiền Trần Minh một chuyến.
Khi cô đang ở nhà nấu ăn chở chồng về thì Huyền Thương đang ở tập đoàn, trong lòng một mảnh rối bời. Hôm nay anh có cảm giác rất đặc biệt, ẩn ẩn vui vẻ, khó nói thành lời. Huyền Thương vì tâm trạng bất thường nên quyết định tan ca sớm hơn thường ngày. Về đến nhà cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn, điều đặc biệt là mấy con thú kia thế mà không chạy ra đu đeo anh như thường, bị bắt trộm rồi à.
Băng Linh vừa nấu ăn xong thù thấy bên ngoài xe của Huyền Thương vào trong sân. Cô vui vẻ ra đứng chỗ cửa bếp chờ anh, cô sợ mình đột ngột xuất hiện sẽ dọa anh, bên cạnh cô bây giờ là bầy thú mà Huyền Thương đang tìm.
Huyền Thương vào nhà thay giày, bỏ qua nghi vấn của mình về bầy thú kia. Anh mang túi đến để trên sofa sau đó quay người, ngay lập tức đại não anh rơi vào trạng thái ngừng hoạt động. Trước mặt anh chính là người con gái anh ngày nhớ đêm mong, suốt bốn năm trời chưa một giây phút nào ngừng nhớ về cô. Huyền Thương không biết đây có phải là sự thật hay không, hay là vì quá nhớ thương nên anh lại mơ về cô. Anh không dám tiến lên đưa tay vuốt ve gương mặt đó, anh sợ cô lại biến mất như trong giấc mơ.
Băng Linh nhìn thấy anh rơi vào trầm tư, đôi mắt mơ màng như mơ thì cô liền biết anh nghĩ mình đang trong mộng nên không dám tiến lên. Trong lòng đau nhói, Băng Linh từ từ đi đến chỗ anh đưa tay cầm lấy tay anh đặt lên má mình, nói:
– Không phải mơ đâu, em về rồi mà.
Huyền Thương cảm nhặn độ ấm nơi lòng bàn tay mình, anh chầm chầm vuốt ve má cô sau đó không nói gì ôm lấy người cô. Băng Linh cũng thuận theo ôm lấy anh, đưa tay vỗ vỗ lưng anh. Cô cảm nhận được nơi vai áo mình đang dần thấm ướt nước mắt của anh, anh đanh khóc, một người chưa từng rơi lệ vì ai hôm nay đã khóc vì cô. Anh đau lòng, cô cũng đau không kém, cô không lên tiếng an ủi anh, anh đã chịu đựng bốn năm rồi, giờ là lúc anh nên giải tỏa nỗi lòng của mình.
Huyền Thương ôm cô khóc được một lúc thì buông cô ra, đưa hai tay lên ôm mặt cô rồi cúi người xuống hôn cô. Nụ hôn không hề dịu dàng một chút nào cả, anh mạnh bạo càn quét khắp nơi, không cho cô có cơ hội phản ứng. Huyền Thương hôn đến khi Băng Linh khắp tắt thở tới nơi mới chịu buông ra, anh nhìn thẳng vào mắt cô nói:
– Không phải mơ, đây là sự thật, em thật sự trở về rồi, về lại bên anh thật rồi.
Bao nhiêu lời Băng Linh định nói ra trách anh hôn khiến cô đau đều mắc trong cổ họng không thể nào nói ra. Băng Linh nắm tay anh xoa xoa, sau đó nhìn anh nói:
– Thương, em đưa anh đi gặp một người.
Huyền Thương không biết cô có ý gì nhưng vẫn đi theo cô. Băng Linh dẫn anh lên phòng của hai người, vào phòng gặp Tiểu Tiếu thì Băng Linh nhanh chóng đưa tay ra hiệu giữ im lặng rồi chỉ chỉ lên giường, Huyền Thương lại càng hiếu kỳ hơn. Hai vợ chồng ngồi xuống giường nhìn cậu bé đang ngủ. Băng Linh nhìn cậu bé nói với Huyền Thương:
– Con trai của chúng ta, Đông Phương… Tư Huyền.
Huyền Thương dường như không tin vào mắt mình, cậu bé trước mắt có dung mạo giống anh như đúc, nhìn khoảng ba tuổi. Nước mắt khó khăn lắm mới ngừng rơi lại một lần nữa dâng trào khéo mắt. Con trai của anh và cô, năm đó xảy ra tai nạn máy bay nhưng cô vẫn giữ lại được con của bọn họ, cô ấy đã chịu đựng đau đớn như thế nào chứ. Cũng may cả hai đều không sao, đều nguyên vẹn đứng trước mặt anh nếu không cả đời này anh cũng sẽ không tha thứ cho mình. Huyền Thương đưa tay nhẹ nhàng vuốt mặt con trai, cậu bé dường như biết cha mình đang ở đây nên khẽ chép miệng một cái, Huyền Thương hốt hoảng rụt tay lại nhìn chằm chằm con trai. Cậu bé đưa tay dụi dụi mắt sau đó tỉnh dậy, một đôi mắt màu tím giống hệt Băng Linh, to tròn sáng long lanh khiến Huyền Thương càng thêm xúc động.
Cậu bé nhìn thấy mẹ thì cười cười một cái vui vẻ nhìn sang Huyền Thương thì ngỡ ngàng trong giây lát sau đó nhảy đến ôm chầm lấy anh, miệng ngọt ngào gọi:
– Daddy, daddy, đúng là daddy rồi, mami không có lừa Huyền nhi, mami đưa Huyền nhi về gặp daddy thật rồi.
Huyền Thương đột nhiên bị một thân hình nhỏ bé thơm mùi sữa nhào vào lòng thì bất ngờ mất vài giây. Sau đó anh cũng đưa tay ôm chặt lấy con trai, nói là ôm chặt nhưng anh cũng không dùng sức quá mạnh sợ làm con trai đau.
Tư Huyền ôm cha được một lúc thì buông ra, đưa bàn tay nhỏ bé xoa xoa gương mặt anh, thấy mắt anh đỏ hoe thì nhăn mặt hỏi:
– Daddy bị sao vậy, ai làm daddy khóc vậy, nói cho con biết đi.
Huyền Thương còn chưa kịp trả lời thì Băng Linh đã lên tiếng trả lời thay anh:
– Là lỗi của mami, là mami làm daddy khóc đó. Mami đã khiến cho daddy lo lắng nhiều lắm, để daddy đợi chúng ta quá lâu nên daddy mới đau lòng đến khóc.
Huyền Thương nghe cô nói thì nhìn con trai lắc đầu. Một tay anh ôm con, một tay kéo Băng Linh đến gần ôm vào lòng sau đó nhìn con trai nói:
– Mami con không làm gì sai hết, cô ấy trong lòng của daddy làm gì cũng đúng. Là do daddy không tốt, không bảo vệ được hai mẹ con nên mới khiến chúng ta xa nhau lâu như vậy, bây giờ mới gặp lại. Huyền nhi nhớ, tương lai mẹ con có làm gì cũng không được giận mẹ, oán mẹ, cha mẹ làm gì cũng đều muốn tốt cho con cả, có hiểu không.
Không biết Tư Huyền nghe có hiểu không nhưng vẫn rất nghiêm túc gật đầu như giã tỏi. Băng Linh nghe chồng dạy con thì cười lên tiếng:
– Sao anh lại nói với con như vậy. Cái gì mà em làm gì cũng đúng, anh không sợ khiến con trai hiểu sai sao?
– Anh không quan tâm, con nhớ điều quan trọng này nha con trai. Tương lai nếu bố và mẹ có cãi nhau thì con nhất định phải đứng về phía mẹ, bảo vệ mẹ dù cho người vô lý là mẹ, có biết chưa.
– Thương, anh lại nói bậy gì đó. Anh nói vậy chẳng những dạy hư em mà con trai cũng sẽ bị dạy hư theo đó.
Huyền Thương vuốt đầu cô cưng chiều sau đó quay sang nhìn con trai xem xem cậu có nghe hiểu lời mình nói không. Tư Huyền vừa thấy bố quay sang nhìn thì lập tức gật đầu. Huyền Thương hài lòng gật đầu, định nói gì đó thì bụng của cậu bé bỗng réo lên biểu tình, hai vợ chồng nhìn con trai thì thấy cậu mếu máo, hai tay ôm bụng nói:
– Daddy, mami, Huyền nhi đói.
Băng Linh cười cưng chiều xoa đầu con trai rồi nhìn Huyền Thương nói:
– Em đã làm đồ ăn hết rồi, chúng ta xuống ăn được rồi.
Huyền Thương gật đầu sau đó một tay ôm con, tay ôm eo vợ đi xuống nhà bếp. Tiểu Tiếu cũng lẽo đẽo theo sau.