Bạn đang đọc Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ FULL – Chương 8
Tuần thứ hai của tháng năm, Hà Nhiễm đã hẹn với Tiêu Hàn là tám giờ sáng gặp nhau trước cửa phòng vẽ.
Tiêu Hàn rất thận trọng nên trong điện thoại anh đã hỏi cô nên mặc quần áo như thế nào.
Hà Nhiễm cười nói anh mặc thế nào cũng được.
Một lớp học vẽ có ba mươi người, trong đó có hai người mẫu.
Hầu hết các cô gái đều chọn ngồi bên phía Tiêu Hàn để vẽ.
Hà Nhiễm đi giữa các giá vẽ, đôi lúc sẽ dừng lại để hướng dẫn hoặc làm mẫu cho vài người.
Một nữ sinh chạy đến bên tai cô hỏi nhỏ: “Cô ơi, mốt có thể mời anh này tiếp tục đến làm mẫu được không?”
Hà Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Hàn, cô cong miệng nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Nửa tiếng sau lớp học giải lao, tất cả học sinh đều chạy ra ngoài mua nước ngọt, trong phút chốc căn phòng đã trở nên vắng tanh.
Hà Nhiễm đi tới sau lưng Tiêu Hàn, vỗ vai của anh: “Cảm thấy thế nào?”
Tiêu Hàn vận động gân cốt, “Rất tốt.”
Anh nói rất bình thản nhưng Hà Nhiễm biết rõ, phải ngồi yên bất động trong ba tiếng đồng hồ là một việc hết sức khó khăn.
Huống chi bọn họ còn trong thời gian luyện tập, một bản phác thảo muốn hoàn thiện thì phải mất ít nhất từ ba đến bốn tiếng đồng hồ.
Tiêu Hàn hỏi: “Có thể hút thuốc không?”
Hà Nhiễm nói: “Anh có thể đi ra ngoài hành lang, vì bên trong lớp học có bật điều hòa.”
Tiêu Hàn đứng dậy đi ra ngoài, lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá còn Hà Nhiễm thì đứng đi theo sau lưng anh.
Anh cúi đầu ngậm một điếu thuốc vào miệng rồi bật lửa, động tác vô cùng thành thạo.
Thở ra một làn khói, Tiêu Hàn nói: “Không khí lớp học của em rất tốt lại còn có điều hòa.”
Hà Nhiễm gật đầu: “Vâng.”
“Có rất nhiều học sinh hỏi em, tiết học vẽ cơ thể người lần sau có thể mời anh tới làm mẫu nữa được không?”, Hà Nhiễm nói.
Tiêu Hàn hỏi: “Có gì khác sao?”
“Phải cởϊ qυầи áo.”
Tiêu Hàn quay người hỏi cô: “Cởi phần trên hay dưới?”
“Cởi hết.”
“…….”
Điếu thuốc của Tiêu Hàn run lên, anh nói: “Vậy thì bỏ đi.”
Hà Nhiễm không nhịn được mà phì cười
Tiêu Hàn hỏi: “Em cười cái gì?”
Hà Nhiễm lắc đầu: “Không có gì.”
Mười lăm phút qua đi, tất cả học sinh lần lượt quay lại lớp học.
Tiêu Hàn cũng đã hút thuốc xong, liền đi vào ngồi lại chỗ cũ.
Hà Nhiễm đi đến trước mặt anh, sau đó đeo tai nghe vào tai của anh, “Nghe nhạc đi, ngồi không một mình thì chán lắm.”
Tiêu Hàn bình thường không có thói quen nghe nhạc bằng tai nghe, đeo lâu sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng mà anh cũng không có tháo nó xuống.
Trong máy nghe nhạc mp4 chỉ có duy nhất một bài hát, lời bài hát được lặp đi lặp lại nhiều lần.
Mặc dù giai điệu rất quen thuộc nhưng rõ ràng không phải là tiếng Trung, Tiêu Hàn nghe mấy lần cũng không thể hiểu được nội dung bài hát.
Sau này Hà Nhiễm mới nói với anh, đây là một bài hát tiếng Nhật có tên là《Trong tiếng hát của tôi》mà gần đây cô hay nghe, trong đó có một câu mà cô rất thích.
“Xin anh đừng xuất hiện trong giấc mơ của em, em đã không còn chút sức lực nào để thất vọng vào mỗi sớm mai.”
***
Tiêu Hàn ngày ấy, ngồi trong lớp vẽ tổng cộng năm tiếng đồng hồ, Hà Nhiễm đưa anh 150 tệ.
Anh nhận lấy rồi nói cảm ơn, chuẩn bị quay người rời khỏi.
Hà Nhiễm gọi anh lại: “Anh lát nữa còn muốn đi làm thêm chỗ khác sao?”
Tiêu Hàn nói: “Hôm nay không làm nữa, nên quay về tiệm cắt tóc nghỉ ngơi.”
Hà Nhiễm nhìn anh một lúc, nói: “Vậy em tan lớp xong sẽ đi qua kiếm anh.”
Môi Tiêu Hàn hơi giật giật, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng thì anh chỉ nói một chữ được.
Lớp vẽ kết thúc vào năm giờ chiều, đợi các học sinh về hết thì Hà Nhiễm mới ra khỏi lớp.
Đến tiệm cắt tóc của Tiêu Hàn thì cũng đã gần sáu giờ, cô ở trước cửa gọi anh một tiếng, Tiêu Hàn liền bước ra mở cửa.
Cô lần này vừa là khách vừa là bạn nên cũng có diễm phúc được lên lầu hai, nhìn không gian riêng tư của Tiêu Hàn.
Lầu hai là một căn gác nhỏ, buổi tối Tiêu Hàn sẽ ngủ ở đây.
Không gian ở đây rất hẹp, chỉ có thể đặt được một cái giường đơn.
Đối diện giường là một tấm rèm cửa, vén lên sẽ lần lượt thấy được nhà bếp và nhà tắm.
Chúng cũng tương tự như phòng ngủ rất hẹp, hẹp đến mức không cẩn thận quay người cũng có thể đập mặt vào tường.
Không có ghế sô pha nên cô chỉ có thể ngồi tạm lên giường ngủ của anh.
Cô tinh mắt nhìn lên trên giường, liền phát hiện ra có một vài sợi tóc của phụ nữ.
Tiêu Hàn đi vào phòng bếp đem ra cho Hà Nhiễm một ly nước ấm vừa mới nấu.
Cô còn chưa uống được hai miếng, liền nghe dưới lầu có người lớn tiếng gọi: “Lão Tiêu! Đi thôi!”
Hà Nhiễm nhận ra đây là giọng nói của Bàn Tử, Tiêu Hàn giải thích: “Tối nay có hẹn đi ăn cùng mấy người bạn.”
“Vâng, thì ra là vậy.” Hà Nhiễm đặt ly nước xuống rồi đứng lên: “Xem ra em đến không đúng lúc, thôi em về trước.”
Tiêu Hàn mím môi, cân nhắc một lúc rồi nói: “Cùng đi đi.”
Sau đó Hà Nhiễm mới biết, thì ra hôm nay là sinh nhật của Tiêu Hàn.
Anh vốn dĩ không có thói quen đón sinh nhật, nhưng mấy người bạn của anh thì lại nghĩ nhân cơ hội này mà tụ tập sẵn tiện chỉnh anh một bữa.
Vì thế cứ nhao nhao ồn ào kêu anh mời khách, Tiêu Hàn cũng đã đáp ứng rồi.
Địa điểm được Bàn Tử lựa chọn là một quán buffet 39 tệ cho một người.
Có lẩu, đồ nướng, các món ăn cay và có cả sushi.
Họ ăn ở chợ đêm nên người tới tương đối đông, xếp hàng hơn nửa tiếng mới có thể tìm được chỗ ngồi.
Có tổng cộng tám người, ngoại trừ Bàn Tử và người phụ nữ lúc trước thì còn lại cô đều không biết.
Qua cuộc trò chuyện của bọn họ, Hà Nhiễm biết được tên người phụ nữ kia là A Man.
A Man nhìn thấy Hà Nhiễm, không tránh khỏi chêu trọc cô vài câu: “Ồ, em gái nhỏ lại gặp nhau rồi.
Có phải lần này lại tìm Tiêu Hàn gội đầu nữa đúng không?”
Mọi người nghe xong đều cười lớn, riêng Tiêu Hàn thì không có phản ứng gì, Hà Nhiễm chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười cho qua chuyện.
Tám người bọn họ không thể chen nhau ngồi chung một cái bàn, vì thế mọi người liền chia thành hai bàn.
Hà Nhiễm, A Man, Bàn Tử và Tiêu Hàn ngồi cùng một bàn.
Mọi người thay phiên nhau đi đến quầy đông lạnh để lấy những món mà họ muốn ăn.
Hà Nhiễm chưa từng đến nơi này trước đây, thế nên cô rất tò mò mà đi dạo một vòng.
Phát hiện ra thịt và hải sản nơi này không được tươi cho lắm thì có chút mất hứng, cuối cùng cô quyết định chỉ lấy một đĩa rau và trái cây mang về.
Đồ uống cũng là tự mình phục vụ.
Tiêu Hàn rót bia cho anh và hai người còn lại, sau đó mới rót cho Hà Nhiễm một ly nước dừa.
Bàn Tử cầm đến đây một đĩa đầy thịt bò, đang ngồi tại chỗ hào hứng vui vẻ mà nướng thịt.
Anh ta ra sức rắc thì là và muối lên nhưng cũng không quên nhắc Tiêu Hàn bỏ thịt vào nồi lẩu, “Chỉ có hai tiếng thôi, mọi người nhanh tay lên một chút!”
Bàn Tử có lẽ rất thường đến mấy nơi này, vì thế kỹ năng nướng thịt rất là điêu luyện.
Đồ ăn trong chén Hà Nhiễm đến giờ vẫn còn chưa được đụng tới.
Cô vốn không thích ăn mặn chỉ ăn một chút là đã no rồi, nhưng mọi người vẫn còn đang ăn rất vui vẻ, cô cũng đành phải cố gắng mà ăn thêm một miếng lại một miếng nữa.
Sau một vòng ăn, Bàn Tử lại đem về vài đĩa hải sản.
A Man nói: “Anh lấy ít thôi chứ! Lát nữa mà ăn không hết sẽ bị phạt tiền đấy!”
Bàn Tử vỗ vỗ bụng nói: “Yên tâm đi, có tôi ở đây nha! Cho dù có nhét đầy miệng mang đi, cũng sẽ không để mọi người bị mất một phân tiền.”
Hà Nhiễm không nhịn được mà bật cười.
Không lâu sau Bàn Tử lại gắp một miếng thịt Ngũ Hoa lớn cho cô, Hà Nhiễm sợ tới mức đem bát giấu đi: “Đừng, đừng, đừng! Em ăn không nổi nữa.”
Bàn Tử phất phất tay nói: “Aizz để bát xuống đây, đến mấy chỗ này mà ăn uống ít như em thì thật quá lỗ vốn rồi.”
Tiêu Hàn nói: “Đừng nghe cậu ta nói, ăn không nổi thì đừng ăn nữa.”
Bát của anh bên cạnh được chất đồ ăn thành một ngọn núi nhỏ, đây đều là tác phẩm của Bàn Tử.
Thịt nướng một miếng anh cũng không ăn tới nhưng hàu sống thì lại ăn rất sạch sẽ.
Anh có vẻ rất thích ăn hàu.
Bàn Tử lại nói: “Hôm nay là sinh nhật lão Tiêu, em mà không ăn nhiều một chút thì không có thành ý lắm đâu.”
“……” Đâm lao thì phải theo lao, Hà Nhiễm đành phải từ từ đặt bát xuống bàn.
Bàn Tử cười haha nói: “Vậy có phải tốt hơn không!”
Ăn xong một bữa cơm, Hà Nhiễm cuối cùng cũng biết được cái gì gọi là no nứt cả bụng.
Từ nhà hàng đi ra, bụng cô đã nặng trĩu, tới cả việc đi đường cũng phải chậm lại.
Cả nhóm người không hề có ý định ăn xong thì liền quay về nhà, nên dưới sự đề nghị của Bàn Tử, họ quyết định tiếp theo sẽ đi KTV.
Dạ dày Hà Nhiễm không được thoải mái, cô vốn dĩ đang định đi về trước để nghỉ ngơi, nhưng sau khi nghĩ lại cô rất muốn được nghe Tiêu Hàn hát, thế nên cô quyết định cố gắng cắn răng mà đi tiếp.
Hà Nhiễm không biết phải hình dung giọng hát của Tiêu Hàn như thế nào cho phải, nhưng cô có thể cảm nhận được rằng giọng hát ấy đặc biệt mộc mạc và trầm ấm.
Anh đang hát một bài hát đã cũ có tên là《Đời như đóa hoa mùa hạ》Giai điệu chậm rãi lại có một loại hương vị nhẹ nhàng, êm tai.
Hà Nhiễm nghe xong liền thấy tim mình yên tĩnh lại.
Ca từ viết ra cực kỳ có ý nghĩa.
Tôi đến từ phương xa, đúng lúc mọi người cũng ở đây.
Si mê lưu luyến thế gian, tôi vì nàng mà hoang dại.
Tôi là sự lóe sáng trong tíc tắc.
Là ngọn lửa ngắn ngủi xẹt qua nơi cuối trời.
Tôi bất chấp tất cả tới để gặp em.
Nhưng tôi sắp bị dập tắt, không thể quay trở lại.
Tôi ở đây.
Ở ngay tại đây.
Phù du thường rất ngắn ngủi.
Rực rỡ như đóa hoa mùa hạ.
Bàn Tử một bên vừa hát theo, một bên thì đụng đụng vào Hà Nhiễm đang ngồi nghe đến thất thần: “Thấy sao, rất hay phải không?”
Hà Nhiễm thu hồi ánh mắt, gật đầu: “Vâng.”
Bàn Tử nói: “Lão Hàn mỗi lần ra ngoài chỉ hát đúng một bài, anh nghi ngờ cậu ta chỉ biết hát mỗi bài này.”
Hà Nhiễm cười cười, không nói gì.
Bàn Tử nói không sai, Tiêu Hàn từ đầu tới cuối chỉ hát đúng một bài, còn lâu mới có thể nghe đủ nhưng đối với Hà Nhiễm thì, chỉ như vậy thôi là cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Hà Nhiễm còn keo kiệt hơn, một câu cũng không hát.
Micro nhiều lần rơi vào tay cô nhưng đều bị cô dùng mọi cách để đẩy đi.
Biết bản thân ngũ âm không đầy đủ, nên cô cũng không dám lên bôi xấu bản thân.
Cuộc vui chơi cuối cùng đến mười giờ rưỡi thì kết thúc.
May là Bàn Tử không nhắc lại việc sẽ tiếp tục đi quán bar để chơi tiếp, nếu không thì Hà Nhiễm thật sự không thể cố gắng chống đỡ thêm nữa.
Cô trên đường đến đây đã đi vào nhà vệ sinh nôn vài lần, dưới ánh đèn lờ mờ vẫn không che được khuôn mặt tái nhợt của cô.
Bọn họ đi tàu điện ngầm đến làng đại học, rồi bắt xe máy về thôn Tiểu Châu.
Mười một giờ rưỡi ký túc xá của lớp vẽ đã đóng cửa, Hà Nhiễm đêm nay ở đâu đã trở thành vấn đề.
Bàn Tử đưa ra một gợi ý: “Có rất nhiều khách sạn ở đây chắc hẳn sẽ có phòng trống.
Không thì em đến quán của anh đi, vẫn còn một căn phòng nhỏ nhưng mà hơi bừa bộn một chút, vì đã lâu ngày chưa dọn dẹp qua, không những vậy nghe nói còn có gián.”
Sau đó lại đổi ý nói: “Đương nhiên, nếu em muốn đến nhà lão Tiêu ngủ thì cũng được.”
Hà Nhiễm quay đầu, ánh mắt tìm kiếm Tiêu Hàn, nghĩ một lát mới nói: “Anh có thể cho em ngủ lại một đêm được không? Em mượn ghế sô pha ngủ là được.”
Đôi mắt Tiêu Hàn sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào Hà Nhiễm: “Em không sợ sao?”
Hà Nhiễm lắc đầu nói: “Không sợ, em có gì phải sợ chứ?”
Tiêu Hàn im lặng rất lâu.
Hà Nhiễm nói: “Không lẽ anh sợ? Em sẽ không làm gì anh đâu.”
Nghe cô nói xong, Tiêu Hàn khẽ mỉm cười.
Điều này thực sự rất hiếm thấy.
Hà Nhiễm không thích những người đàn ông cười quá nhiều.
Cô vốn dĩ đã nghĩ rằng rất nhiều người đẹp sau khi cười, ít nhiều cũng sẽ làm mất đi phong thái ban đầu.
Nhưng người đàn ông ở trước mặt cô bây giờ cười lên trông thật đẹp.
Nụ cười của anh chỉ vì anh mà tô thêm màu sắc, nhưng cũng chỉ được một lúc thì dừng lại.
Có lẽ vì đôi mắt hoa đào quá mức dụ hoặc kia, nên ngay cả khi anh vô tình cong môi mỉm cười, cũng có thể khiến người khác hiểu lầm rằng anh đang có ý với mình.
Hà Nhiễm trong một thoáng mơ mộng, vẫn còn chưa kịp tỉnh lại thì đã nghe thấy anh cười nói thật nhẹ: “Đứa nhỏ.”